Hoa Viên Phương Bắc

Chương 107: Trở lại thành Chiêu Châu



Dặn Cẩn Y nhớ đánh thức sớm xong, ta ngay lập tức đi ngủ, tay đã tháo băng vải cũng không còn vướng víu.

Qua một đêm tại biệt viện.

Ta mở mắt, Cẩn Y không có trong phòng, ngồi dậy xoa xoa gáy thì nàng từ ngoài mang chậu nước vào.

"Tiểu thư, còn sớm lắm ạ!"

Ta gật đầu tỏ vẻ đã biết, vén tay áo rửa sạch mặt, hớp vài ngụm nước rồi nhổ ra, bước xuống giường chuẩn bị đi tắm.

Đến hôm nay thì vết thương dưới chân cũng gần lành, dấu bầm tím được bôi thuốc tốt đã tan một nửa.

Cẩn Y giúp ta chỉnh lại y phục, chải tóc, xỏ giày rồi mới rời đi, Khương Hựu Thạc cũng cho người tới mời, là tên thị vệ thoắt ẩn thoắt hiện.

Sáng sớm trời còn mù sương lạnh cóng, ta đã khoác thêm áo ngoài và cầm cái lò sưởi con trong tay mà miệng vẫn thở ra khói. Tên thị vệ dẫn đường đi trước sải bước dài vun vút làm bọn ta đuổi theo mấy lần không kịp, Cẩn Y thấy thế liền cáu gắt.

"Này, ngươi không thấy trời lạnh hả, chậm lại chút đi!"

Hắn vẫn đi tiếp như không có gì xảy ra, nhưng quả thật có nghe lời Cẩn Y, giảm bớt tốc độ của mình, cách chúng ta còn một hai bước chân.

Cẩn Y túm cái áo khoác ngoài lại giúp ta, như sợ gió thổi bay cả người đi vậy.

Tò tò mãi chúng ta cũng ra tới chỗ xe chờ sẵn, Vu Tử Ưu và Quân Nhu đã tới đó trước, kèm theo Tiểu Khả của nàng cách đó không xa. Quân Nhu quay lại doanh trại vì đã dùng hết ngày nghỉ phép từ lâu rồi.

"Ngươi sao vẫn đi như rùa vậy!"

"Đúng, vì vậy ngươi cũng là bạn của rùa đấy!". Ta hùa theo nàng.

Quân Nhu cười khúc khích, ra chiều nhìn con ngựa kiêu hãnh ngẩng cao đầu với món quà chỉ có một bản duy nhất, nó đang đeo bộ dây cương mới ta đặt riêng cho.

"Vẫn còn thiếu, con rùa này còn có không ít tiền nữa!"

"Xì!"

"Tỷ tỷ!"

Vu Kiều Thương dậy sớm, chu đáo gửi cho ta một ít đồ ăn nhẹ trên đường đi, ấm áp thay Vu Tử Ưu chuẩn bị quà cho tổ phụ của Khương Hựu Thạc, nhờ ta chuyển lời thăm hỏi giúp.

Bởi vì...

Triệu Trúc Liên sao có thể bỏ qua cơ hội bám dính lấy Khương Hựu Thạc, liên tục yêu cầu này nọ.

"Khương ca ca, huynh trở về rồi nhất định phải nhớ viết thư cho muội nhé!"

"Ta bận lắm, không hứa trước được!"

"Khương ca ca, nếu huynh bận việc, muội có thể đến tận nơi thăm huynh, còn có thể thay huynh phụng dưỡng tổ phụ!"

Trời đất, những lời như phụng dưỡng... tổ phụ... có thể nói ra luôn như vậy sao?

Ta nhíu mày.

Đây là mặt dày đến mức nào thế?

Ta hơi ái ngại nhưng Quân Nhu thì chẳng buồn che giấu sự khinh bỉ ra mặt, liếc Vu Tử Ưu mà tỏ thái độ.

"Huynh xem xem, huynh xem thử đi!"



"Ha ha... muội ấy... vẫn còn nhỏ! Chỉ đùa thôi mà!". Vu Tử Ưu nhăn mày cười trừ, tay vuốt ngang trán thay cho nỗi niềm khó nói.

"Mặc kệ? Huynh muốn Khương Hựu Thạc gọi mình một tiếng biểu huynh đó hả?"

"Không, không đời nào!"

"Còn để vậy nữa, mau đi tách cô ta ra đi!"

"Thôi mà Nhu Nhu, còn chút nữa thôi mà! Nó tiễn xong thì sẽ quên ngay thôi!"

"Ta thấy trí nhớ cô ta tốt lắm!"

Trong lúc Quân Nhu và Vu Tử Ưu tranh luận qua lại, ta tập trung vào đoạn hội thoại về tổ phụ của đôi bên kia tiến thêm một bước.

"Tổ phụ vẫn khỏe, không cần đâu."

Khương Hựu Thạc nhiều lần từ chối, nhưng Triệu Trúc Liên lại thích giả vờ không chịu hiểu.

Cứ như thể, nàng ta phải đến đó trong hôm nay ngay vậy, còn nhích từng nhích lại gần xe, muốn leo lên ngồi ăn vạ hay gì?

Ai chứ người như Triệu Trúc Liên hoàn toàn có thể làm được mấy việc này.

Nhưng ta cho ngươi biết, chiếc xe kia chỉ chuẩn bị cho ta thôi, ngươi đừng có mà mơ hão.

Mau tránh khỏi chiếc xe của ta giùm!

Cẩn Y hiểu thấu suy nghĩ của ta, cầm mấy hộp đồ ăn và gọi Cận An theo, chất hết đồ lên xe ngay trước mắt Triệu Trúc Liên, chen vào đẩy người làm cô ta phải lùi mấy bước.

Triệu Trúc Liên liếc ta một cái, không biết cái khóe miệng luôn hé kia có chửi thầm gì không nữa, riêng ba nô tỳ đứng phía sau cô ta dường như đã khôn ngoan hơn một chút, biết cúi đầu khom người chào hỏi rồi.

"Không sao, để muội tới hằng ngày pha trà rót nước cũng được, nghe nói hai vị tỷ tỷ của huynh rất tài giỏi, muội đến đó cũng có thể học tập thêm y thuật luôn!"

"Tổ phụ ta không thường uống trà, tỷ tỷ... cũng không dám nhận học trò."

Học tập hai tỷ tỷ?

Từ tổ phụ cho đến tỷ tỷ, vẫn còn hãy thiếu phụ mẫu hắn đấy, sao ngươi chưa nhắc đến.

...***...

Thanh Tiêm và Thanh Tề ở nhà nhảy mũi mấy lần liền, vừa cầm khăn lau vừa nói: "Ai nhắc đến mình vậy nhỉ?"

...***...

Ta muốn cười quá chừng, nhưng cũng mong chờ những câu tiếp theo không kém.

Triệu Trúc Liên đổi sang giận dỗi, ngưng trò nắm tay nắm chân, bày ra vẻ đau lòng.

"Sao huynh kì cục vậy, muội chỉ muốn đến đó chơi vài tháng, cũng không được sao?"

"Ta... sắp tới không có ở nhà!"

"Muội mặc kệ, muội nhất định sẽ tới, tới chờ khi nào huynh về mới thôi!"

"Trễ rồi, trễ rồi, Tẫn Linh lên xe đi!"



Vu Tử Ưu cuối cùng không chịu đựng nổi nữa, bay vào giải vây cho người bạn thân nhất trên đời của mình, quay qua giục ta lên xe. Khương Hựu Thạc cũng bỏ qua Triệu Trúc Liên, trực tiếp đi tới chỗ ta phía trước.

"Khương ca ca, Khương ca ca!"

Bên này Vu Tử Ưu nhân lúc Quân Nhu quay đi dắt ngựa, móc ra một túi tiền ném vào tay ta.

"Cất đi, ta không lấy đâu!"

Ta nhìn cái túi.

"Là để đền bù gian nhà bị cháy, ngươi trả lại ta làm gì?"

"Cầm lẹ lên!". Ngước mắt thấy Khương Hựu Thạc sắp tới, Vu Tử Ưu hối ta giấu nhanh hơn.

"Hai người làm gì vậy?"

"Không có gì, nói tạm biệt đó mà! Phải không? Hì hì!"

"Ừ... là tạm biệt!". Ta ngây ra một lúc mới đồng ý.

Dù gì bây giờ Vu Tử Ưu cũng không chịu nhận lại, Quân Nhu mà lỡ thấy làm toi ta theo luôn thì khổ. Nàng leo lên ngựa rồi, đang vẫy tay với ta.

Ta gật đầu đáp ứng, quay ra xe cùng Khương Hựu Thạc.

"Xin lỗi nhé! Ta mới biết cô nương muốn về sớm vì Lưu Tướng quân đã tới thành Chiêu Châu, mấy ngày nay là ta vướng phải việc quan trọng, giờ chúng ta không chậm trễ nữa!"

"Huynh... cũng biết?"

Ta giật mình, không ngờ Khương Hựu Thạc này biết tin nhanh như vậy, ta còn tưởng không có ai biết cơ chứ.

Không lẽ quanh ta có kẻ làm phản???

"Đại Trì vừa nói!"

"Đại Trì? Đại Trì là ai?"

"Người dẫn đường cho cô nương!"

A, tên thị vệ thoắt ẩn thoắt hiện, tên hắn là Đại Trì.

Ngẫm lại thì cũng không nghe Khương Hựu Thạc gọi tên hắn lần nào, nên ta cũng quen miệng nhắc tới hắn là thoắt ẩn thoắt hiện luôn, tới giờ mới biết.

Đã tới trước xe, không tiện bàn tán nữa, Cẩn Y đỡ tay cho ta leo lên trước, hình như người bên cạnh cũng giương tay, nhưng ta không định vịn vào.

"Lên đường bình an nhé!"

"Khương ca ca, muội sẽ tới chỗ huynh!"

"Trúc Liên, đàng hoàng một chút!"

Ta và Cẩn Y ngồi trong xe, bên ngoài là Cận An và Khương Hựu Thạc cưỡi ngựa đi trước và không thiếu một toán thị vệ đi theo. Vu Tử Ưu muốn đảm bảo trao trả chúng ta an toàn về với tổ phụ.

Quân Nhu cưỡi ngựa đi cùng một đoạn, sau đó nhanh chóng rẽ sang đường khác, ta dõi theo bóng nàng đến khi mất hút.

"Đi rồi!"

Chúng ta đi suốt không dừng nghỉ ngơi, cũng bởi vì vài hôm trước ta bị dọa sợ một trận, khiến việc mau trở về thành Chiêu Châu trở nên quan trọng...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv