Sáng Chủ Nhật, ngay sau khi nhổ trại, tôi đạp xe một mạch đến nhà con Vy. Cô Hà là người ra mở cổng và dẫn tôi vào phòng nó. Tôi cảm giác yên tâm khi thấy nó đã khá hơn, còn nó thì cười rất vui vẻ khi thấy tôi đến. Tôi kể cho nó nghe những chuyện đã xảy ra ở hội trại sau khi nó về nhà: Thằng Linh lớp tôi thi điền kinh bị té rách quần; một thằng bé lớp dưới thi chạy xe đạp chậm, nhưng lại phóng cái vèo về đích trước sự ngỡ ngàng của mọi người, nó vứt chiếc xe đạp ngay bên vạch đích rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh, còn chủ nhân của chiếc xe đạp thì phải dắt chiếc xe ra chỗ vòi nước xịt xịt trên cái yên xe cả buổi; đám con trai lớp bên cạnh chơi trò ném bong bóng nước, nhưng lại vô tình ném trúng ông thầy Bạch Giang, làm mái tóc của ông ấy xẹp lép xuống, hậu quả là cả đám bị bắt lên phòng giám hiệu viết kiểm điểm.
Thường thì con Vy không quan tâm mấy chuyện như vậy lắm, nhưng nó lại tỏ ra hứng thú khi nghe tôi kể và cười rất tươi. Tuy nhiên, chốc chốc nó lại nhìn sang mẹ nó, dường như không được thoải mái lắm. Cô Hà cũng có vẻ như vậy khi thấy hai đứa chúng tôi thân mật với nhau. Tôi suy nghĩ một chút về việc vào nhà cô, trêu ghẹo đứa con gái cưng của cô và thấy rằng như vậy cũng không được đúng đắn cho lắm. Tôi ngồi nghiêm lại và im lặng như một pho tượng. Bầu không khí trở nên có chút kỳ dị, tôi ở đó thêm khoảng mười phút nữa rồi xin phép ra về. Trước khi tôi đi, con Vy dặn tôi thăm con Maxi và cho nó ăn.
- Thiên này, - Cô Hà gọi tôi khi vừa xuống đến phòng khách - Cô muốn nói chuyện với cháu một chút.
- Dạ. - Tôi đi theo cô và ngồi xuống cái ghế sofa đầy hình hoa lá.
- Hết năm nay là hai đứa cũng lên lớp Mười Hai rồi, - Cô rót một ly nước đưa cho tôi - Sau đó là đến kỳ thi Đại Học, cháu có dự định gì chưa?
- Dạ chưa. - Tôi đưa hai tay nhận lấy cái ly từ cô.
- Vẫn chưa à? - Cô rót nước vào một cái ly khác và khẽ nhấp môi - Có thể mấy đứa thấy còn sớm, nhưng những chuyện quan trọng thì chuẩn bị càng sớm càng tốt, còn những chuyện không quan trọng thì cô nghĩ mấy đứa nên tạm gác sang một bên.
- Dạ.
Cô nhìn tôi vài giây rồi nói tiếp:
- Cháu thấy tình hình học tập của hai đứa dạo này như thế nào?
- Dạ vẫn tốt ạ.
- Cháu nghĩ như thế nào là tốt? - Cô khẽ cười - Theo cô thì, nếu như tập trung vào việc học hơn, cô nghĩ Vy có thể đứng trong top ba hoặc đứng đầu lớp.
Tôi im lặng, xoay xoay ly nước trong tay và nhìn những vòng tròn gợn sóng trong đó.
- Còn nữa, - Cô lại nói - Cô biết hai đứa rất thân nhau, trước đây cô cũng không ngăn cấm gì chuyện đó, nhưng có vẻ như mọi thứ đang đi quá xa. Gần đây, Vy nó coi trọng mối quan hệ với cháu còn hơn cả gia đình, như vậy là không tốt. Cô đã từng trải qua giai đoạn của mấy đứa, cô hiểu mấy đứa có nhiều lúc muốn chứng tỏ bản thân mình, nhưng đôi khi lại lựa chọn không đúng cách để làm việc đó. Mấy đứa vẫn chưa đủ chín chắn và trưởng thành để hiểu rõ hết những việc mà mình đang làm. Vậy nên, cô muốn hai đứa tạm thời bớt gặp nhau lại ở bên ngoài lớp học và dành thời gian cho gia đình nhiều hơn, ít nhất là cho tới khi vào Đại Học. Nhưng nếu hai đứa vẫn không thay đổi được cách suy nghĩ của mình, cô nghĩ hai đứa không nên gặp nhau nữa. Bắt đầu từ ngày mai, ba con Vy sẽ chở nó đi học nên cháu không cần phải chờ. Còn bây giờ cũng trễ rồi, chiều nay cô phải bay vào Sài Gòn nên không nói nhiều với cháu được, hi vọng cháu hiểu những gì cô nói.
- Dạ. - Tôi khẽ gật đầu rồi ra về.
Chiếc xe đạp quay từng vòng nặng nề. Dưới những tia nắng màu vàng nhạt của tháng Ba, mặt đường bốc lên từng làn khói xám xịt. Tôi bước vào nhà với cõi lòng nặng trĩu, bỏ cả cơm trưa và nằm ngủ một giấc tới tận bữa tối. Tôi mở mắt ra và cứ thế nằm trên căn gác nhỏ, nhìn tia sáng xuyên qua những cái lỗ trên mái nhà đang dần tắt đi. Thấy tôi như vậy, mẹ tôi cũng không hỏi nhiều. Nếu tôi không muốn nói, bà sẽ không hỏi, nếu tôi muốn ở một mình, bà sẽ để tôi ở một mình. Có lẽ vì vậy mà tôi có thời gian để tự suy nghĩ về những thứ xung quanh mình nhiều hơn. Ít ra thì tôi vẫn có thể gặp mặt nó trên lớp, dù khoảng thời gian ấy không nhiều nhưng có còn hơn không. Tôi ngồi dậy, xuống dưới nhà ăn cơm, sau đó học bài rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau, tôi đến trường với sự háo hức mà lâu rồi không xuất hiện. Thời gian bên nhau có thể ít hơn, nhưng điều đó khiến tôi mong chờ được gặp con Vy nhiều hơn. Tôi ghé qua chỗ con Maxi trước khi đến trường. Nghe tiếng vòng quay xe đạp, nó ngóc đầu dậy nhìn tôi, sủa hai tiếng và vẫy đuôi liên hồi. Cái tô của nó vẫn đầy và nó chưa đụng đến. Đồ ăn vẫn còn mới, có lẽ vừa được bà cụ để ở đó. "Xin lỗi nhé, hôm qua tao quên tới thăm mày" - Tôi nói, xoa xoa đám lông vàng trên người nó. Tôi cho nó ăn, qua chào bà cụ một tiếng rồi đi học. Vọng lại từ phía sau tôi là hai tiếng sủa "gâu gâu".
Tôi vào lớp, ngồi nhìn vào khoảng trống ở bàn đầu và chờ con Vy đến. Nhưng tôi chờ mãi, chờ mãi, cho tới khi tiếng trống vang lên mà vẫn không thấy nó đâu. Ô sĩ số trên bảng ghi một học sinh vắng có phép. "Nó vẫn chưa hết bịnh à?" - tôi tự hỏi. Bên ngoài sân, hoa phượng đang nở đỏ rực một khoảng trời. Vài cánh hoa lác đác rơi xuống sân trường, tan nát dưới bước chạy của những bộ đồng phục thể dục.
Sang thứ Ba, nó vẫn nghỉ học với lý do bị bệnh. Tôi đến nhà nó sau buổi học, nhưng không có ai ở nhà cả. Tôi bấm chuông ba lần và đứng đợi gần một tiếng đồng hồ, dưới cái nắng chói chang của buổi trưa tháng Ba. Về đến nhà, tôi bị sốt đến mức chỉ có thể nằm một chỗ. Tôi nhắm nghiền lại khi tia sáng trên mái nhà chiếu nhẹ lên mi mắt mình. Trước mắt tôi là một màu đỏ tươi và rực sáng. Mẹ tôi viết đơn xin nghỉ cho tôi vào thứ Tư vì đầu tôi vẫn còn rất nóng. Trước khi đi chợ, bà nấu một tô cháo và pha một ly nước chanh nóng đặt cạnh chỗ tôi nằm. Ăn cháo và uống nước chanh xong, tôi lại nằm xuống và đắp mền để cho ra mồ hôi theo lời mẹ dặn. Tôi nghĩ về con Vy, và trong đầu chợt xuất hiện một linh cảm không lành. Mặc dù tôi không tin mấy thứ linh cảm lắm, vì nó chưa bao giờ đúng cả, nhưng lần này thì khác. Nó mạnh đến mức khiến cho tất cả những suy nghĩ phản bác nó đều phải nằm rạp xuống và run rẩy. Mồ hôi túa ra ướt đẫm cả cái chăn, và với một chút sức lực vừa được phục hồi lại, tôi lật tung tất cả rồi chạy xuống nhà lấy xe đạp, phóng như bay ra khỏi con hẻm nhỏ.
Đám đông xôn xao, vây quanh trước cổng nhà con Vy. Có khoảng hai, ba mươi người ở đó, nhưng bên trong vẫn còn nữa. Xen giữa những màu áo hỗn tạp là màu xanh lá cây của đồng phục công an. "Họ đến đây làm gì? Chuyện gì xảy ra?" - tôi tự hỏi, và gọi thầm cái tên quan trọng nhất đối với mình - "Vy?". Thứ linh cảm lúc nãy lại đánh mạnh vào đầu, khiến tôi cảm thấy sợ hãi tột độ. Tôi lấy hết sức lao thật nhanh về phía trước, ném chiếc xe đạp bên cạnh vỉa hè, chen lấn qua giữa những bóng người rồi chạy thẳng vào trong sân. Tôi bị chặn lại và bị hỏi điều gì đó, nhưng tôi không nghe rõ, và cũng chẳng quan tâm. Giằng ra khỏi cánh tay đang chắn trước người mình, tôi tiếp tục lao đi như một tên điên. Nhưng khi có thêm hai người nữa đến chặn lại và đè đầu tôi xuống bãi cỏ, tôi không còn đủ sức lực để thoát ra khỏi đó được nữa. "Cho em vào, em là bạn của Vy!" - tôi không ngừng gào thét câu nói ấy và vùng vẫy, nhưng không ai đáp lời. Cỏ tươi, đất cát dần bám đầy vào mặt và chui vào trong miệng tôi. Một lúc sau, tôi nghe có giọng nói trầm trầm vang lên bên tai mình:
- Bình tĩnh em trai, nếu em cứ như vậy thì anh không cho em đi được.
Sức lực đã cạn kiệt, tôi không thể nào phản kháng thêm nữa. Những bàn tay trên người tôi lúc này mới buông lỏng. Tôi nhìn vào trong, bò đi một đoạn trên bãi cỏ rồi từ từ đứng lên. Chống tay dựa vào cánh cửa, tôi đưa mắt nhìn một lượt để hiểu xem chuyện gì đang xảy ra. Trước mặt tôi là phòng khách có chút bừa bộn, được ngăn cách với phòng bếp bằng lối cầu thang nằm sát bên một bức tường. Tôi bước đi chầm chậm về phía phòng bếp, cố gắng không chạm vào bất cứ thứ gì. Vài người đang đó, và ánh chớp của máy ảnh hiện lên không ngừng. Những cái ghế nằm ngổn ngang quanh chiếc bàn ăn, trên một vũng máu đang mất dần màu đỏ tươi. Tôi có chút hoang mang, nhưng vẫn cố giữ im lặng và tiến dần về phía đó. Một bàn tay bắt lấy vai tôi và nói:
- Không phải bên đó.
- Chuyện gì đã xảy ra? - Tôi quay lại và hỏi một cách trống rỗng.
- Đi theo anh, - Người ấy nói - Anh nghĩ em nên gặp bạn em trước đã.