Tại công ty giải trí Thế Hoàn.
Giám đốc thấy Phượng Nghi đi vào thì bảo vào phòng để nói chuyện có cả quản lý của cô ấy nữa.
“Cô xem chuyện tốt mà mình làm đi”. Người quản lý mắng chửi chỉ vào những hình ảnh liên quan đến Phượng Nghi hôm nay.
Đâu đâu cũng là tin cô ấy làm tiểu tam của nhiều người, thậm chí còn có cả đàn ông già bụng phệ sáu mươi tuổi.
“Không phải chị nên giải quyết sao? Chị là quản lý của tôi mà”.
“Cô…tôi không làm nữa”. Chị ta nói. “Tôi không làm quản lý cho cô nữa, cô tìm người mới đi”.
Ờ. Phượng Nghi cũng ờ một tiếng.
Giám đốc của đau đầu, nhưng cũng không huỷ hợp đồng với Phượng Nghi. Nếu không thì ông ta sẽ bị đền bù thiệt hại lớn vì số tiền đền bù.
Một phần khác, ông ta tin Phượng Nghi sẽ làm nên chuyện trong tương lai. Nên ….
Hiện tại Thế Hoan đã không còn như xưa, hiện nay các ngôi sao mới nổi điều từ Ánh Sáng bước ra. Nên họ không so được.
Cũng như các công ty cấp thấp.
“Nghiêm chỉnh lại một chút”. Ông nhắc nhở. “Đừng đi xa quá đó”. Ông ta cũng không tin Phượng Nghi sẽ làm ra những chuyện như vậy, nếu muốn thì từ khi bước vào giải trí, cô ấy đã luôn làm như vậy rồi chứ nói chi đến hôm nay.
Nay là năm thứ năm Phượng Nghi bước vào Thế Hoan.
“Vâng ạ. Chú đừng lo, Thế Hoan sẽ đi lên mà có thêm ảnh hậu là cháu”. Phượng Nghi cười, nhưng bị quản lý bên cạnh bật cười khinh bỉ.
Muốn là ảnh hậu vậy thì tại sao không làm đi? Bày đặt với ai vậy chứ.
“Ừm, tôi chờ”. Hiển nhiên giám đốc không tin lắm, có ước mơ thành ảnh hậu thì tốt không sao cả. Cô ấy còn nhỏ mà. Thời gian còn dài lắm.
Trước mắt nên chọn quản lý mới trước đã.
Ừm…hình như trong đây không ai muốn làm quản lý cho Phượng Nghi thì phải.
“Chọn anh Nghị Sở đi”. Phượng Nghi nói. “Cháu thấy anh ấy rất hợp ý”.
“Nghị Sở? Chuyện này…”. Nghị Sở mới bị nhiều người phàn nàn về tính tình của mình, đã vậy chọn lựa quần áo cho người của mình cũng không có gu lắm.
Nhắc đến thì lại đau đầu, hai người này mà thành một tổ hợp vậy nó sẽ như thế nào chứ?
“Không sao, người như vậy hợp ý cháu lắm”.
Người quản lý đã được định xong, giám đốc cũng hết cách đành chiều theo ý Phượng Nghi mà thôi. Nhưng cũng bảo trợ lý để mắt đến họ nếu mà có gì xảy ra thì còn kịp thời cứu chữa.
....
Nghị Sở đang ở nhà thì nghe nói mình được quản lý cho một ngôi sao nhỏ thì hơi ngạc nhiên. Cứ tưởng không ai cần anh ta nữa chứ.
Vào công ty thì mới biết là mình quản lý Phượng Nghi. Anh ta đột nhiên muốn bỏ chạy.
Cái bà non này…. Mình đã lười mà còn gặp người lười hơn mình đó chứ.
Giấc mộng nghĩ ngơi dài hạn của anh ta!!!
“Phá hư chuyện tốt của anh à”.
“Đội ơn bà cô nhỏ của tôi? Đội ơn cô lắm đó chứ”. Hừ hừ.
Nghị Sở không vui ra mặt thật đó chứ.
“Này này….anh ăn nói với chị dâu của anh vậy đó hả”. Phượng Nghi đá vào chân anh ta. “Tôi sẽ nói lại với anh trai anh”.
“Méc đi, sao chị không chơi thêm nữa vậy”. Nghị Sở hỏi. “Mà em nghe nói anh họ mới về hả?”.
Phượng Nghi gật đầu.
Nghị Sở là anh em họ với Nghiêm Trung. Gọi anh là anh họ vì mẹ của Nghị Sở là em dâu của ba anh ta. Nói đúng hơn thì tuy Nghị Sở lớn hơn vài tuổi nhưng lại như trẻ con, thích làm gì thì làm.
Cho nên hai gia đình không ai quản được cả.
“Chị đây chơi chán rồi, nên muốn làm ảnh hậu để còn cưới anh họ của cậu nữa”.
“Nhưng em chưa chơi chán mà”.
“….”. Phượng Nghi nhìn Nghị Sở cà giựt này. Mình đang muốn tiến lên nhưng lại có người muốn mình lùi lại. Làm sao đây!!!
- ---
Thời gian mỗi ngày một trôi qua.
Nghiêm Trung hết thời hạn nghĩ phép rồi thì đi vào quân đội tiếp tục.
Hiện tại bên quân đội đang tuyển chọn một đội nhỏ chuyên đi tiên phong phía trước và khu vực ở biên giới. Nghiêm Trung muốn tham gia một chút sức mình để phục vụ cho đất nước.
Ngày anh rời đi, Phượng Nghi đi theo anh. Ước mơ của anh ấy là như vậy. Phượng Nghi chỉ có thể cổ vũ anh mà thôi.
“Ngày anh về sẽ chúc mừng em thành ảnh hậu”.
“Được, em đợi anh”. Cô hôn lên môi anh một cái. “Phải bình an trở về đó”.
“Bảo vệ chị dâu của em”. Anh nhắc nhở Nghị Sở.
“Tuân lệnh sếp”. Ai bảo tuy anh ta lớn nhưng vai thứ lại nhỏ hơn. Nên phải nghe theo thôi.
Khi nghe tiếng còi điều lệnh, Nghiêm Trung tạm biệt mọi người rồi anh rời đi theo nhóm của mình.
....
Từ khi Nghiêm Trung rời đi. Phượng Nghi lại bắt tay vào công việc mới. Cô ấy tìm thêm cho mình một số kịch bản mới để thành ảnh hậu mới.
Ngay cả Nghị Sở cũng lau đầu vào tìm.
Mọi người trong công ty điều thấy sự thay đổi của họ, ngay cả giám đốc cũng hết hồn một phen.
Không biết hai người đang làm cái gì nữa chứ?
“Cái này đi”. Chọn tới chọn lui, Phượng Nghi cũng thấy được một kịch bản thanh xuân mới, bộ phim có tên là Em là xuân hạ thu đông.
Bộ phim học đường, nói về nữ chính đến từ một vùng núi xa xôi, vào học đại học. Nhưng cũng từ đó mà xảy ra vô số vấn đề lớn nhỏ khác.
Nhỏ thì bị quậy phá ở ký túc xá, lớn thì bị đánh cắp tài liệu thí nghiệm của mình. Nhưng may mắn bên cạnh nữ chính lúc nào cũng có người bạn thân của mình và nam chính học cùng khoa ở bên cạnh.
Nam chính cũng không thể xem như là nam thần học đường được, vì tính công bằng của anh.
Nam chính học năm ba, cùng với các sinh viên khoá của mình theo lệnh của trường mà kiểm tra khu ký túc xá. Nhằm tránh tình trạng nấu ăn hay đánh nhau ở đây.
Một khi anh đi kiểm tra thì sẽ có nhiều người bị ghi lỗi, lỗi lớn lỗi nhỏ điều có đủ.
Cho nên cũng vì vậy có một số bạn học không thích anh cho lắm, nhưng cũng có vài người u mê không lối thoát. Tỏ tình bằng mọi cách.
Đương nhiên vì vậy sẽ bị trách phạt bằng cách dọn dẹp hành lang ký túc xá. Nam chính coi như là hung thần của trường đại học họ luôn rồi đó chứ.
Nữ chính cứ nghĩ mình là con của ba mẹ, nhưng không đâu, vào một ngày nọ, ba cô ấy bị bệnh khi truyền máu thì lại không trùng khớp. Kiểm tra DNA thì mới biết là không giống nhau về mọi mặt.
Nữ chính suy sụp, nhưng may mắn bên cạnh còn có nam chính bên mình cùng chia sẻ mọi mặt.
Hai người họ học cùng một khoa, đàn anh đàn em với nhau, thời gian tiếp xúc ngày càng nhiều nên từ tình bạn trở thành tình yêu.
Nghị Sở đọc rất kỹ kịch bản, để xem giữa nữ chính và nam chính có cảnh thân mật nào không. Trước đây đừng mong anh ta làm như vậy, nhưng hiện tại người này lại là chị dâu của mình.
“Chị dâu của em mà có cảnh thân mật nào với đàn ông? Về nhà anh sẽ lột da em”. Trước khi đi Nghiêm Trung không quên căn dặn, nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình hung dữ, nhưng chỉ cần nghe vợ kêu một cái thì làm mặt moe liền.
“…”. Cái đồ sợ vợ!! Chỉ giỏi bắt nạt anh ta thôi.
Nhưng nói gì thì nói, chị dâu của mình nên mình phải bảo vệ mới được, lỡ như chị dâu bị ai cắp đi mất như vậy chẳng phải ông anh khó tính kia sẽ mất vợ sao? Thôi vậy.
“Cái này được, mà cảnh hôn cũng nhiều quá”. Nghị Sở phàn nàn. “Để em đi thương lượng lại với nhà đầu tư mới được”.
“Được. Cậu làm đi”. Phượng Nghi cũng đồng ý, hôn với bạn trai mình thì được à nha.
Thời gian sắp tới, Phượng Nghi lại rất bận rộn cho việc đóng phim. Phim học đường rất nhiều bạn trẻ yêu thích nhưng mình phải diễn ra kìa chứ nếu mà thất bịa thì coi như xong luôn rồi đó.