Trần Quân về phòng báo lại cho các bạn cùng phòng của mình biết được việc ký hợp đồng rất thành công, khi anh về sẽ cho họ xem.
Hiện tại đã trễ nên anh ở lại đây một đêm, định sáng mai sẽ về sớm.
Lam Ái thấy anh vẫn bình thường nên mới không lo, sau khi nói vài câu hỏi thăm xong thì họ đi nghĩ ngơi sớm.
Nhưng không ngờ Trần Quân vừa tắt điện thoại thì trên mặt nụ cười vui vẻ với Lam Ái cũng theo đó mà thay đổi, anh thoáng nhìn về phía cửa phòng lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Tuy là rất nhẹ, nhưng lại nghe ra được có người cố ý muốn đi vào phòng.
Anh thủ sẵn con dao nhỏ trong tay mình sau đó nấp vào một góc khác đợi người đi vào.
Cạch.
Tiếng động rất nhỏ, sau khi mở được cánh cửa thì bảy tám người bí ẩn xuất hiện. Sau khi đưa mắt nhìn xung quanh không thấy ai thì bất ngờ một tên thuộc hạ ở phía sau bị Trần Quân khống chế lấy.
“Ai bảo các người đến đây”.
“Mày…giết chết nó”. Đám người đó dường như đã có chuẩn bị sẵn, liền lấy ra từ trong người những khẩu súng đã có.
Lên nòng rồi nhắm chuẩn về phía Trần Quân mà bắn, dù sao Trần Quân cũng lớn lên rồi làm nhiều việc khác nhau, không chỉ những vậy, vào năm lớp mười một anh đã giành được giải quán quân của cuộc thi võ thuật.
Tuy họ dùng súng còn anh thì dùng dao, đương nhiên không phải là đối thủ rồi.
Thấy tình hình không ổn, anh liền không đối chọi mà tìm cách bỏ chạy, không ngờ có vài người chạy đến. Cậu không biết là địch hay là bạn nên vẫn ra tay trước.
“Chúng tôi được ông chủ mình phái đến bảo vệ cậu, chủ của chúng tôi là Phạm Thế. Đi thôi”. Bọn họ chia nhau bảo vệ Trần Quân thoát khỏi vòng vây.
“Cảm ơn”. Không ngờ lại là ông ta giúp mình.
Nhưng đám người bí ẩn kia thật sự nhiều, bọn họ thấy kéo dài cũng không phải là cách nên đã tìm đường cho Trần Quân chạy trước.
Cùng lúc đó, có một đoàn người đang đi đến trên áo họ mặc còn có huy hiệu gia tộc Ngọc thị, Lam Ái không yên tâm về việc này, nên đã bí mật cho người đến bảo vệ Trần Quân một cách âm thầm.
Pằng.
Trần Quân nghiêng người tránh đi những viên đạn được bắn về phía mình, nhưng vẫn bị thương. Và vô tình tách khỏi đám người của ông Phạm Thế.
Anh một thân một mình tháo chạy, vẫn bị vài người bám theo.
Lúc này anh mới nhớ lại địa chỉ mà Tuyết Thanh đã nói trước đó, còn mạng trở về mới là cách tốt nhất. Nên anh đã đến nơi đó tìm cách giúp đỡ.
“Hắn thoát rồi thưa ông”.
“Một lũ vô dụng, còn không tìm cách khác, nên nhớ không được để hắn sống”.
“Rõ”. Bọn họ lại tiếp tục chia nhau mà tìm, lần theo vết máu còn chưa kịp khô.
Cuộc truy lùng vẫn được tiếp diễn.
….
“Người đâu? Trần Quân ở đâu”. Người của Ngọc thị đến muộn, khi tiệc tàn thì họ mới đến nơi này đã sớm bị hoang tàn rồi.
“Chạy đi rồi”. Người của Phạm Thế nói.
“Có bị thương không vậy”. Tên đó không yên tâm hỏi lại, nhưng người đó lại gật đầu và chỉ vào vai mình.
“Cậu ta bị thương ở vai, súng bắn”.
“Thông báo cho chủ mẫu”. Bọn họ đến trễ nên mới không tiếp ứng kịp, để người mất tích là lỗi của họ, nhưng tình hình trước tiên vẫn nên tìm được tin của Trần Quân thì hơn.
Sao khi thông báo lại xong, bọn họ lại tiếp tục lần theo dấu vết còn sót lại mà tìm người.
Mặc khác, Lam Ái vẫn chưa ngủ, không hiểu sao đêm nay cô ấy rất bất an nên cứ cầm điện thoại mà đi tới đi lui mãi.
Đến khi thuộc hạ thông báo Trần Quân mất tích đã vậy anh còn bị thương, Lam Ái không có nhiều thời gian để hoảng sợ thu dọn vài đồ đạc cần thiết rồi trang bị vũ khí rồi rời khỏi phòng mình.
“Anh họ, Trần Quân gặp chuyện rồi, em muốn mượn vài người từ anh.”
“Ở đâu”.
“Anh ấy mất tích ở phía tây”.
“Có người của anh ở đó, em đợi tin đi, đừng đi đến đó”.
“Nhưng em…”.
“Ái Ái, Ngọc thị còn cần em”.
“Nhưng em chỉ cần anh ấy. Làm sao đây anh họ”.
Minh Hoàng Lễ không trả lời, mãi một lúc sau anh mới lên tiếng. “Em đừng hối hận, đợi anh đưa người đến”. Sau đó thì tắt máy.
Trần Quân gặp chuyện, anh không thể không đi cứu người. Dỗ vợ mình xong anh liền dẫn theo Thanh Ngọc cùng Thanh Giao rời đi.
…..
Làm sao cô ấy có thể hối hận được chứ, nếu như không cứu anh, cả đời này Lam Ái sẽ không tha thứ cho mình được. Nên mới có thể vì anh mà không màng mọi thứ.
Lam Ái đợi hơn mười phút thì Minh Hoàng Lễ đưa người đến cộng với người Lam Ái nữa có thể sẽ nhanh tìm được Trần Quân mà thôi.
Phân phó xong mọi chuyện, anh cùng với Lam Ái và mọi người lên trực thăng chuyên dụng đi đến phía tây nhanh nhất có thể.
....
Trần Quân tái méc mặt mày bỏ chạy nhưng vẫn giữ lấy vết thương trên vai và ngay bụng mình, thậm chí trên người anh bị thương không ít, vết thương lớn nhỏ có đủ, không ngờ họ lại truy đuổi quyết liệt như vậy, khiến cho anh bị thương không ít.
“Ai đó”. Người canh gác nhìn Trần Quân đi đến, nơi này không phải là dễ tìm.
“Tôi cần sự giúp đỡ của Ngô Khiêm lão đại, Hà Tuyết Thang là bạn của tôi”. Sao đó thì anh ngất đi vì mất máu quá nhiều.
Người thuộc hạ nghe nói tên của lão đại nhà mình và tên Hà Tuyết Thanh thì có chút nghi hoặc, nhưng vẫn bẩm báo lại và đưa người vào trong chữa trị.
Kim Thuỷ nghe nói tên của phu nhân thì giật mình vội đi xem xét tình hình xem ai là người đến, nếu là người của mình thì…
“Là một cậu thanh niên, có xuất hiện trong ngày Minh phu nhân kết hôn và đầy tháng hai tiểu thiếu gia”.
Kim Thuỷ vẫn không biết đó là ai, người thanh niên mà xuất hiện trong hôn lễ, theo cô ấy đoán thì chỉ có Trần Quân, Nghiêm Trung và Nhất Hoà mà thôi.
Nhưng cô ấy từng nghe phu nhân nhắc đến Nghiêm Trung đã vào quân đội, Nhất Hoà cũng sẽ không bị truy sát.
Vậy thì…
“Cậu ta sao rồi”. Kim Thuỷ nhìn Trần Quân mê man trên giường, người hầu đi ra đi vào khay nào cũng đầy máu. Cô ấy cũng nhìn thấy, vết thương trên người cậu không hề nhẹ chút nào.
“Vẫn giữ được mạng thưa phu nhân, nhưng cần tịnh dưỡng một thời gian mới được, vết đạn ngay bụng và vai đã được lấy ra rồi ạ”. Kim Thuỷ đã lấy Ngô Khiêm và là nữ chủ nhân của nơi này, nên bọn họ phải tôn kính hết mực, huống chi hắn ta thấy người này có quen biết với phu nhân nhà họ nữa.
“Thông báo với người của Hắc Phong chưa”. Kim Thuỷ hỏi.
“Đã thông báo, anh ta đang trên đường đến”.
“Điều tra việc này chưa? Lý do”.
“Mới điều tra sơ bộ, cậu ta bị một nhóm người truy sát vì bí mật thương nghiệp, không biết vì sao lại đến nơi này”.
Kim Thuỷ cũng không hỏi nhiều, chắc là do phu nhân của họ đã nói với Trần Quân việc này, nên khi nguy hiểm thì đến đây ngay.
Cô ấy thấy Trần Quân mê man nhưng vẫn nói gì đó.
“Ái Ái”.
Chủ mẫu Ngọc thị?
“Cô ấy không sao? Sẽ đến đây nhanh thôi, cậu tịnh dưỡng đi”.
“Chăm sóc người tốt một chút, đừng để xảy ra chuyện có việc thông báo lại ngay cho tôi”.
“Vâng thưa phu nhân”. Đám người cung kính đưa Kim Thuỷ rời khỏi căn phòng đầy mùi máu này.
Kim Thuỷ cũng thông báo cho Lam Ái biết Trần Quân hiện tại không sao cả, chỉ là vết thương hơi nặng một chút, tịnh dưỡng là sẽ không sao.
Hiện tại nên điều tra xem ai mới là người đứng sao việc này, nhìn Trần Quân không phải là người gây chuyện trước, cô ấy quen biết cũng không lâu, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy một Trần Quân hơi thở yếu ớt như vậy.
Đúng là thời gian không chừa một ai, cô ấy cũng điều tra được dạo gần đây nhóm người của cậu cũng đang phát triển những dự án mới và rất thành công, xem ra phiền phức cũng từ đây mà ra.