Thấy ba mẹ đi ra, Nhất Thiên vội bế em trai thay cho ba mình, rồi Nhất Hoà giúp ba đưa mẹ vào phòng hồi sức nghĩ ngơi khác.
“Nó tên gì vậy ba, em gái sao ạ”. Nhất Thiên hỏi.
“Con trai, tên Nhất Dương, con chăm em đi”.
“Ủa? Ba nói là con gái mà”. Nhất Thiên hơi ngạc nhiên. “Sao lại lòi ra em trai”.
“…làm như ba mày muốn vậy đó, được rồi, vợ của ba sinh con chê làm cái gì? Muốn con gái tự sinh đi. Hừ”. Ông làu bàu đi vào phòng. Con gái của ông! Tiếc quá đi thôi.
Con trai thì được tích sự gì chứ? Con gái mới là áo bông tri kỷ, ngọt ngào nhỏ nhẹ.
Nhà có hai đứa con trai, cũng đủ khiến ông phiền lòng rồi đó chứ, không như bé cưng nhỏ của họ, ngọt ngào nghe dạ bảo vâng.
Ngoan ngoãn lại còn đáng yêu.
Chỉ tiếc là gả đi hơi sớm. Ông còn muốn bảo vệ thêm mấy chục năm nữa cơ đó.
“…”. Nhất Thiên nhìn ba mình mắng. Sao anh không muốn có con được chứ, họ cũng đang có kết hoạch sinh mà, cũng nhanh thôi rồi anh sẽ có con gái. Khi đó ba đừng mong được như anh.
Anh sẽ mua cho con gái mình thật nhiều đồ chơi, nuôi dạy như một bé ngoan của cả nhà.
“Ai bảo mày là em trai của anh, ngoan đó, lỳ là anh ném em đi luôn đó”. Nhất Thiên tuy ghét bỏ, nhưng nếu đã là em trai của mình thì thôi, chấp nhận cưng nó vậy.
Cũng không biết sao này nó có lỳ lợm như Nhất Hoà không nữa.
Chà~~. Đau đầu quá! Nó mà như vậy thì anh sẽ đánh gãy chân nó luôn! Cho nó hết lỳ.
Một mình Nhất Hoà đã làm anh đau đầu, giờ thêm một đứa. Nhất Thiên lại thở dài.
Quá mệt mỏi rồi đó chứ.
“Anh nói cho em gái biết chưa vậy anh”. Kim Hà đi lại hỏi.
“À…”. Nhất Thiên quên nữa. Kim Hà bật cười, sau đó thì lấy điện thoại gọi cho em ấy nhưng Minh Hoàng Lễ đến kịp lúc liền ngăn lại.
“Em ấy mới ngủ, không sao”.
“À”. Thế là Kim Hà không gọi nữa. “Lão đại anh không ở nhà trông em ấy ạ”.
“Không sao, mẹ sinh tôi cũng muốn đến thăm”. Anh nhìn đứa bé trên tay Nhất Thiên. “Con gái à”. Anh giơ tay muốn bế.
“…con trai, tên Nhất Dương”.
“Ờ”. Sau đó thì im lặng và anh cũng rút tay lại. Hiển nhiên là không có sau đó nữa, một màn im lặng đến mức con ruồi bay ngang cũng nghe được tiếng nó o e!
“….”. Kim Hà.
Hình như đứa bé này, không ai thích thì phải nhỉ? Sao cô ấy nhìn thấy Nhất Thiên và lão đại không vui thì phải?
À đúng rồi. Lão đại luôn nói em ấy sinh con gái, bây giờ lại ra tiểu thiếu gia, nên chắc không vui rồi.
Số phận em trai đáng thương quá rồi đó chứ. Vì mình cũng là con trai?
- - - - - -
Tuyết Thanh ngủ đến bốn giờ chiều mới dậy, lúc này cô mới nhớ ra việc mẹ Hoàng đã sinh em chưa.
Vội vàng gọi ngay cho ba mình.
“Mẹ sinh rồi, con trai, em đừng lo”. Minh Hoàng Lễ đi vào phòng ngủ báo tin cho cô biết.
“Thật ạ, em trai”. Hai mắt cô sáng bừng.
Thấy con khóc vì đói, cô liền vén áo cho con bú. “Anh đã nhìn thấy em trai chưa ạ”.
“Rồi”. Anh nhìn vào khuôn ngực của vợ mình có chút khó chịu vì dục vọng. “Như Hàm Duyên mới sinh thôi”.
“Chổ này là của anh”. Anh sờ ngực cô. “Giờ bị nó chiếm rồi”.
“Anh….lưu manh”. Tuyết Thanh đỏ mặt. “Ra ngoài đi”. Cái đồ xấu xa này!!
“Hửm”. Anh kê sát mặt cô, hít hà mùi sữa đang vươn lại. “Thơm nữa”.
“Anh…”. Lại trêu mình!
Ha ha. “Con ngoan không em”.
“Dạ ngoan, khi anh đi em cho con uống một bình sữa, giờ dậy thì uống thêm nữa ạ”.
“Ừm. Đợi con uống xong anh đưa em đi thăm mẹ nhé”.
“Dạ”.
....
Tại phòng hồi sức của mẹ Hoàng.
Bé Nhất Dương rất náo nhiệt. Đói thì quơ quơ tay mình kêu khóc nhẹ, no thì lại híp mắt ngủ đi.
“Nó xấu quá”. Nhất Hoà chê bai.
“Khi bé con cũng vậy đó”. Ba Hoàng gõ nhẹ đầu cậu. “Bày đặt chê em mình”.
Cậu có sao nói vậy mà. Ba mẹ đúng là.
“Mẹ…”. Tuyết Thanh gọi bà, đi sau lưng là Minh Hoàng Lễ đang bế con. Trên tay anh còn cầm một lồng cơm.
“Sao con lại đến đây? Không phải mẹ bảo Hoàng Lễ nó đừng để con đi lung tung sao”. Mẹ Hoàng quở trách.
“Con lo cho mẹ mà”. Tuyết Thanh nhìn bà. “Mẹ thấy trong người sao rồi ạ”.
“Mẹ khoẻ, ổn cả, đừng lo nhé”.
“Dạ, mẹ ăn đi, cái này chị Cúc hầm cho mẹ đó”. Cô mở lồng cơm ra là một hộp canh sườn hầm rau củ còn ấm nóng, thích hợp cho phụ nữ mới vừa sinh xong.
Tuyết Thanh cũng ăn những món như vậy, nên rất yên tâm.
Cô cẩn thận múc cho mẹ Hoàng rồi để ba đút mẹ uống.
“Ừm, rất ngon, chị Cúc nấu ngon như vậy thì mẹ yên tâm”.
“Dạ, mẹ ăn thêm đi ạ, còn rất nhiều”.
Mẹ Hoàng ngồi trên giường ăn canh hầm.
Tuyết Thanh ở lại với bà đến khi trời tối thì mới chịu ra về. Nếu không phải lo cho con ngủ thì chắc cô cũng chưa chịu về đâu đó chứ.
....
Trên đường về nhà, cô nhìn thấy Trần Quân cùng với Lam Ái đi ăn tối với nhau.
Cuộc sống Trần Quân đã ổn hơn trước rất nhiều, vận may cậu đến, đặt đâu trúng đó, mua cổ phiếu một thì lãi mười, sau đó thì cậu mua thêm vài cổ phiếu, lãi càng lúc càng nhiều.
“Nhìn họ như vậy, em rất vui mừng”.
“Phải”.
Lam Ái được ở cạnh người thương thì còn gì bằng, giờ cô tin rằng Trần Quân đã tự tin khi ở bên cậu ấy rất nhiều.
“Sắp tới anh cùng với bạn cùng phòng dự định sẽ mở văn phòng nhỏ để dự định cho kế hoạch mới của mình”.
“Mọi thứ đều ổn chứ anh”.
“Ổn cả, Thế Nhân đã tìm được vị trí tốt, nguồn thu nhập còn có của Nhất Hoà và Nguyễn Nam, cộng thêm của anh. Cũng đủ chi trả”. Trần Quân gấp đồ ăn cho cô.
“Nếu có khó khăn thì không được giấu em đâu đó”. Lam Ái nắm tay anh.
Họ đã hẹn hò được gần ba tháng, ông bà Ngọc cũng không phản đối việc họ đến với nhau nữa.
Trần Quân ngày càng thành đạt, chẳng mấy chốc thì sẽ lo được cho cô mà thôi. Thêm việc Minh Hoàng Lễ ở phía sau hậu thuẫn nên ông bà không nói gì thêm.
“Anh biết rồi”. Anh cố gắng vươn lên, cũng vì muốn tốt nhất cho cô, đương nhiên cũng sẽ không che giấu bất kỳ điều gì.
Đến với nhau, quan trọng nhất là sự thật.
Huống chi anh cũng không muốn che giấu bất kỳ điều gì với cô nữa. Anh muốn cùng cô chia sẻ mọi thứ.
Ăn cơm xong, anh đưa cô về trường, đứng dưới phòng ký túc nữ, anh không ngại mà hôn cô một cái, sau đó mới luyến tiếc để Lam Ái đi lên phòng.
Các nữ sinh thấy anh thì hào hứng không thôi, nhưng họ biết anh quen với hoa khôi của trường thì ngậm ngùi rút lui.
Muốn xen vào cũng không được, huống chi họ còn nghe nói, chính anh là người theo đuổi Lam Ái.
Đợi Lam Ái đi lên phòng xong anh mới đi về phòng của mình.
“Cậu về rồi à”. Nhất Hoà ăn bánh nói. “Mọi thứ cho kế hoạch khởi nghiệp ổn chứ”.
“Ổn cả, tạm thời không khó khăn”. Anh thay đồ nói với Nhất Hoà. “Hiện tại trước mắt tôi không đủ tiền, nên dự định bán đi cổ phiếu của công ty Giang Mạch”.
“Bán cổ phiếu Giang Mạch”. Thế Nhân nằm trên giường ló đầu xuống. “Không phải cậu nhìn trúng Giang Mạch sẽ phát triển sao? Bán có uổng không?”.