Đám đàn em chạy về báo lại với đại ca mình là có người giúp họ. Tên đại ca nghe vậy cũng khá ngạc nhiên, có người lợi hại như vậy sao?
Tuy lúc đầu hắn không tin lắm, nhưng khi thấy vết thương là những cánh hoa để lại. Hắn hơi nghi hoặc?
Chỉ là những vật như vậy, mà cũng gây ra chết người sao? Là người như thế nào cơ chứ.
“Nghe cậu kể thì tôi lại nghĩ đến một người”.
“Ai”.
“Ảnh? Nhưng mất tích cách đây hai năm rồi, có người nói Ảnh đã chết”.
“Ảnh?”. Tên đại ca có nghe nói về người này. Chuyên giết người dùng dao, ám khí và phi tiêu.
Là Ảnh thật sao? Sao lại có mặt tại nơi này được chứ?
Hay có người mạo danh? Dù sao thì danh tiếng Ảnh cũng rất bí ẩn. Không thể hiểu cũng như hình thấy càng không thể xen vào bất cứ việc nào mà Ảnh muốn.
Nhưng…hắn vẫn muốn đi đến đó xem sao?
Thế là tên đại ca kéo theo một đám đàn em thân thủ tốt đi đến quán bánh đó.
Khi hắn đến, chỉ nhìn thấy một chiếc bàn nhỏ, trên đó còn có một bình trà và hai chiếc ly.
Đợi hắn đến sao?
Cũng khá hay thật. Không sợ chết hay là tự cao tự đại tin vào thân thủ của mình đây chứ?
Hắn hơi ngạc nhiên.
“Mời”. Tuyết Thanh bất ngờ xuất hiện, đám người đó liền giơ súng về phía cô.
Tuyết Thanh lại cười. Cô vun tay một cái, thì xuất hiện hai mũi phi tiêu.
“Đợi anh lâu rồi. Anh Vọng, mời”.
“Cô biết tôi”.
“Không? Nghe họ nói”. Tuyết Thanh chỉ vào ba người gia đình đứng lại một góc.
Tên đại ca nhếch môi đi vào. Ngồi xuống vị trí cô đã chuẩn bị.
Tuyết Thanh rót trà mời hắn. “Không có trà ngon, kính anh một ly vậy. Không có độc đâu”.
“Tôi không sợ”. Tên đó cầm lấy ly trà. “Không thơm lắm”.
“Ừm”. Tuyết Thanh ngồi xuống. “Anh có biết hôm nay người của anh đã làm gì với một cô gái chưa đầy mười lăm tuổi không”.
“Bọn họ phụ trách việc đến lấy nợ, gia đình họ đã khất lại đến mấy lần rồi.” Tên Vọng đặt ly trà xuống. “Chúng tôi làm lưu manh, dựa vào những đồng tiền lãi mà sống”.
“Đúng vậy, nhưng khi tôi đến, anh ta”. Tuyết Thanh chỉ vào người đàn ông đã suýt c.ưỡng b.ức cô gái nhỏ kia. “Định c.ưỡng b.ức một cô gái chưa đủ tuổi thành niên”.
Tên Vọng nhìn cô. Sao đó nhìn về phía cô gái đang hoảng sợ nấp sau lưng mẹ mình.
“Có hay không?”. Hắn hỏi tên đàn em kia.
“Em…em…chỉ muốn hù nó thôi”. Tên đó chột dạ cúi đầu.
Bộp
“Hàm hồ”. Tên Vọng đập bàn. “Ai cho mày tự ý quyết định chuyện này hả”.
“Đại ca em….”. Tên đàn em quỳ xuống xin tha.
“Ở đây có những thứ đã bị đập vỡ nát, một người gia đình họ bị hoảng sợ. Anh định giải quyết thế nào”.
“Bọn họ nợ chúng tôi 400 triệu, lãi luôn là 600 triệu, cô muốn thế nào”.
“Ở đây tôi có 400 triệu. Về phần lãi tôi nghĩ nên bù vào việc thuốc men cho cậu con trai khi bị trật khớp, cô con gái cũng bị sợ không ít”.
Tuyết Thanh đưa ra một chiếc thẻ. “Không có mật khẩu, anh có thể kiểm tra”.
“Được”. Anh ta nhận lấy, nhưng đột nhiên lại đứng dậy, sau đó vun tay lấy nón của cô xuống.
Nhưng Tuyết Thanh nhanh tay hơn, giữ lấy cánh tay của hắn rồi bẻ ngược lại, ở dưới chân cô vun ra đá hắn một cái.
Chiếc bàn bị hắn hất tung lên, ngã về phía gốc cây, hắn nhào đến tấn công cô liên tục, Tuyết Thanh lùi lại phía sau. Cô muốn lấy phi tiêu nhưng bị hắn ngăn lại, hắn đá vào đầu gối cô một cái.
Tuyết Thanh nhăn mày. Thấy vậy hắn liền dừng lại.
“Có sao không?”.
Hừ. “Tôi không nhưng anh thì có sao rồi”. Cô nhếch môi bắt lấy những chiếc lá đang rơi xuống.
Phập
Phập
Hắn ngạc nhiên không kém, khó khăn lắm mới tránh đi được những chiếc lá đó, nhưng vẫn bị một chiếc quẹt qua trên mặt hắn.
“Đại ca”. Đám đàn em vội giơ súng về phía cô, Tuyết Thanh chỉ nhìn họ. Sau đó nhặt lấy ba lô của mình đeo lên vai.
Thấy cô sắp đi. “Ảnh”.
Tuyết Thanh quay đầu, nhìn hắn. “Tôi không phải tên đó, anh nhầm người rồi. Về sao đừng gây rối cho họ nữa”.
“Nếu không thì sao”.
“Không sao cả. Tôi với họ không quen không biết, cũng chẳng là gì?”. Tuyết Thanh rời đi.
Bọn họ liền đuổi theo cô. Tuyết Thanh chỉ đi bộ vừa đi vừa ngắm cảnh. Thậm chí cô còn chụp lại ảnh, rất nhiều ảnh đẹp.
Đi cả ngày cũng mệt, cô đi đến một khách sạn, thuê một căn phòng, đặt thêm một số món ăn.
“Đi theo tôi làm cái gì”. Tuyết Thanh hỏi hắn.
“Đây là nhà của cô em à, hôm nay ông đây muốn thuê phòng”.
Hừ. Tuyết Thanh đi vào phòng của mình bỏ mặt hắn đứng ở bên ngoài.
“Em gặp một kẻ bám đuôi, hắn đi theo em. Anh xử lý đi”. Gặp chuyện khó Tuyết Thanh liền giao ngay cho Minh Hoàng Lễ xử lý mọi chuyện thay mình.
Minh Hoàng Lễ đang ở ngoài đường đi tìm vợ mình, nhận được tin nhắn anh gọi lại ngay nhưng vô ích. Anh đi đến địa chỉ khách sạn, thì thấy một đám người đang ngồi ở đại sảnh ngồi chơi đánh bài.
Thấy anh đến, còn đi với nhiều người, bọn hắn đều cảnh giác.
“Có cô gái này ở đây không?”. Anh đưa ảnh của cô cho nhân viên lêc tân đang đứng ở đó.
Nhưng cô lễ tân lắc đầu.
“Không có? Vậy cách đây một tiếng, có cô gái nào đến thuê phòng không”.
“Xin lỗi chúng tôi phải bảo mật thông tin của khách hàng”.
Minh Hoàng Lễ nhìn cô lễ tân đó. Cô ta vẫn giữ nụ cười công nghiệp trên môi mình.
”Vợ tôi mê chơi, bỏ nhà đi nên tôi đi tìm”. Minh Hoàng Lễ nhìn lễ tân. “Giúp tôi, người ở phòng nào?”.
“Cái này….”. Cô nhân viên hơi lúng túng. Cuối cùng vẫn nói ra sự thật người ở phòng 2211.
Đứng trước cửa phòng, anh không vội đi vào nhưng tim lại đập liên hồi. Cuối cùng cũng bắt được em rồi để xem em trốn đi đâu.
Cạch.
Anh tra thẻ phòng rồi đi vào, nhưng….người đâu?
Anh đi xung quanh tìm, nhưng không có người. Nhìn sang cửa sổ thì thấy đã mở.
Mẹ nó!! Em hay thật đó.
“Hà Tuyết Thanh!!!”.
“Lão đại”. Thanh Ngọc đưa ra một sấp ảnh cùng với lời nhắn.
“Bé chơi chưa chán mà~~. Được rồi, anh về đi, tháng sau bé về được chưa. Đồ ông già khó tính”.
Khi gửi tin nhắn cho anh xong, Tuyết Thanh làm sao để anh bắt được mình chứ. Lo mà bỏ trốn.
Hay thật. Đợi anh đến rồi bỏ đi, xem ra vợ mình hay thật chứ.
Anh nhìn đồ cô để lại, chỉ có một bộ quần áo cùng với một chiếc túi. Anh liền mở ra xem đó là đồ dành cho nam, trùng khớp với bộ áo đôi mà cô để lại.
“Về thôi. Thông báo với anh em, rút đi, phu nhân chơi chán thì về”. Với thân thủ của vợ, anh không cần lo lắng. Minh Hoàng Lễ ra về trên tay còn cầm theo túi xách, đồ vợ mua cho mà.
“Rõ”.
Cứ như vậy mà anh rời khỏi phòng, khi đi đến sảnh thì có một vài người chặn anh lại, ngăn bước chân anh rời đi.
Thanh Ngọc liền bước lên đến.
“Cô gái vừa rồi là gì của anh”.
“Phu nhân nhà chúng tôi? Anh cũng muốn biết tên?”.
Minh Hoàng Lễ không để ý đến hắn, tâm tình anh đang rất vui vì vợ đi chơi mà vẫn mua quà cho mình. Cũng không đáng ghét lắm chứ.
......
Tuyết Thanh trốn khỏi khách sạn ngay trước khi anh đến, cô cải trang thành một người khác. Tìm đến một khách sạn khác để mà nghĩ ngơi.
Cô ngủ một giấc đến sáng hôm sau, rồi mới đi tiếp.
Mấy ngày này cô chỉ đi chơi rồi tối về ngủ cho thật ngon, chớp mắt đã đi hơn hai tháng chưa về nhà.
Mới đây mấy hôm, cô hết tiền, phải cầu cứu anh tiếp tế cho mình thêm.
“Khi nào em về? Anh nhớ bé con”. Minh Hoàng Lễ ôn dịu nói.
“Hừm…cuối tuần đi, nhưng anh phải hứa không được mắng em, không được đánh em đó”.
“Được, không đánh không mắng chỉ kéo em lên giường làm mà thôi”.
“Anh…xấu xa”. Tuyết Thanh đỏ mặt.
“Anh mà xấu xa thì đã túm em về lâu rồi”. Minh Hoàng Lễ cười. “Anh đợi bé con ở nhà”.
“Dạ”.
Hôm đó cô nhận được một khoản tiền lớn từ anh chuyển vào cho mình. Nên liền đi ăn một bữa thật ngon.