Ông Vĩ bất ngờ, không hiểu vì sao bà lại đau lòng đến vậy. Con gái được hiến mắt phải vui chứ sao lại buồn thế? Ông kiên nhẫn đỡ bà dậy vỗ về an ủi.
- Nào bà lên giường đi, tôi đi hỏi là được chứ gì? Con bé được cho giác mạc bà phải vui chứ sao lại khóc thế? Còn thằng Nam nữa, đi đâu mà từ nãy đến giờ không thấy về vậy.
Nhắc đến Khang Nam, bà Lã lại thấy đau lòng. Bà ôm lấy Tin Tin khi thằng bé dậy rồi đẩy ông Vĩ đi hỏi.
- Tin ngoan, bà pha sữa cho con uống nhé!
Thằng bé thấy bà khóc thì cứ tròn mắt nhìn, ngoan ngoãn ngồi im bê bình sữa nún ừng ực.
Bà Lã nắm tay con gái không kìm được nước mắt mà vẫn nức nở khóc.
- Diệp... mẹ phải đi tìm thằng Nam ở đâu về cho con đây. Sao nó lại chọn cách đau đớn như vậy hả con?
- Khi con tỉnh dậy, mẹ biết nói thế nào đây hả con?
Tin Tin uống sữa xong thì ngồi trên giường cứ "a a" gọi mẹ rồi lại "baba" làm cho người biết mọi chuyện như bà Lã càng thêm đau lòng.
- Sau này nếu con biết chính chồng con là người cho con đôi mắt thì con sẽ đau lòng thế nào đây hả Diệp? Mẹ còn không dám đối diện với ba con nữa... dù sao nó cũng là con trai duy nhất của ông ấy... bây giờ nó không nhìn thấy thì đang ở đâu? Ai sẽ chăm sóc nó... mẹ lo cho nó, lo cả cho con. Hai đứa sao phải khổ sở vậy hả?
Ông Vĩ trở về phòng nhìn bà Lã đang nắm tay con khóc nấc thì ông cũng không biết phải làm gì nữa.
- Ông, hãy nói với tôi là không phải đi... người hiến mắt không phải Khang Nam đi, thằng bé không làm vậy phải không?
Ông Vĩ lại gần vỗ vai bà an ủi, đưa cho bà bức thư Khang Nam để lại.
- Tôi tôn trọng quyết định của con nên bà đừng áy náy gì cả. Việc nó làm mới đáng mặt đàn ông, tôi còn thấy tự hào về nó nữa.
- Khang Nam là bác sĩ không nhìn thấy thì làm sao bây giờ?
- Nó có tính toán rồi. Nếu tôi là nó, tôi cũng sẽ làm thế? Cái Diệp tỉnh dậy không nhớ gì cả, nó phải nhìn thấy mới có thể bắt đầu cuộc sống được. Kệ vợ chồng nó, lớn rồi nó được phép quyết định những việc của vợ, bà đọc thư của con đi rồi chúng ta làm theo lời nó dặn thôi. Nó đi cũng là không muốn chúng ta nhìn thấy mà đau lòng. Trước mắt chúng ta cứ lo cho con bé tỉnh dậy đã. Tôi tin Khang Nam, nó sẽ biết cách về với vợ con khi cần thiết.
Bà Lã nghe ông nói mà trút được một phần khó chịu trong lòng, sự bao dung của Khang Nam chắc chắn thừa hưởng từ ba mình.
- Cảm ơn ông, con gái tôi thật có phúc khi lấy được Khang Nam.
- Bà nói cái gì vậy? Con bé phải thế nào thì thằng Nam mới hi sinh cho vợ như vậy. Bà giúp tôi đừng nói với bà nội nó, hãy cứ bảo bà là nó đi Mỹ học được không?
Bà Lã gật đầu đồng ý. Bà sẽ cho người đi tìm Khang Nam. Bà không yên tâm để con rể một mình bên ngoài khi không nhìn thấy gì cả.
Bà chuyển Tin Tin cho ông Vĩ, bàn tay run run mở lá thư Khang Nam để lại.
"Ba, mẹ!
Con xin lỗi vì đã không hỏi ý kiến ba mẹ mà tự ý hiến giác mạc cho vợ . Vợ con đã phải chịu quá nhiều đau đớn nên con muốn gánh bớt những đau đớn cho cô ấy.
Khi con đi rồi, ba mẹ giúp con chăm sóc vợ con một thời gian. Con hứa sẽ trở về khi có thể. Trong lúc ấy, ba mẹ đừng nói cho vợ con biết về sự có mặt của con nhé! Nếu cô ấy biết con là người hiến giác mạc chắc chắn sẽ rất đau lòng. Vậy nên, ba mẹ đừng nói với cô ấy việc cô ấy bị hỏng giác mạc, hãy cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra.
Ba mẹ cũng không phải lo cho con đâu, con có sắp xếp hết rồi nên cũng đừng tìm con. Hãy để con thấy mình vẫn như ngày trước, con sẽ làm quen được với cuộc sống trong bóng tối và con sẽ trở về.
Ba mẹ giữ gìn sức khỏe và đừng trách Khương Diệp, mọi quyết định là ở con. Con hài lòng với quyết định ấy... vì con yêu vợ. Cô ấy sẽ là động lực để con cố gắng, con tin, sẽ có ngày cô ấy nhận ra con và chúng con sẽ hạnh phúc. Cảm ơn ba mẹ đã thấu hiểu!"
Bà Lã đưa lại tờ giấy cho ông Vĩ nhắc ông đốt nó đi để tránh sau này Khương Diệp đọc được.
- Chúng ta hãy cứ để cho Khang Nam làm những gì nó cho là đúng. Thôi thì số hai đứa vậy rồi biết làm sao được. Sầu não lúc này cũng không giải quyết được việc gì? Đợi con bé tỉnh dậy rồi tính tiếp vậy.
- Vậy thì bà cũng đừng khóc nữa, nó tỉnh dậy chúng ta phải sống vui vẻ vào. Đừng buồn phiền nữa, mọi đau đớn rồi cũng sẽ qua. Vợ chồng nó cần chúng ta nên bà phải cứng rắn cho con nó dựa vào.
Bà Lã gật đầu lau nước mắt. Nhìn Tin Tin đang nằm gối lên bụng mẹ chơi ngoan thì cũng thấy an ủi phần nào. Khương Diệp cũng sắp tỉnh rồi, bà phải sẵn sàng đối mặt cùng với khó khăn của con.
...
Trạch Dương ném chìa khóa cho bảo vệ đỗ xe, vào đến quầy bar ngồi xuống gọi rượu uống. Hải Phong xử lí xong việc thì đến ngồi cạnh.
- Tìm ra cậu ta đang ở đâu chưa?
- Chưa, chắc chắn chưa ra khỏi thành phố. Hôm qua Tống Vinh báo có tên ở khách sạn Hoàng Gia mà lúc đến thì đã đi rồi. Sao mắt không nhìn thấy mà cậu ta làm mọi việc vẫn nhanh như cắt ấy nhỉ? Thính như chó ấy...
- Cậu có nghĩ bên cạnh cậu ta có một người rất được việc chứ mình cậu ta không thể biến mất không dấu vết như vậy được.
Trạch Dương rót thêm rượu uống trầm ngâm.
- Đến bây giờ tôi vẫn không tin được cậu ta lại làm vậy. Hiền nhất nhóm mà lại có nước đi bất ngờ như vậy, lại còn dám giấu chúng ta chứ? Bây giờ thì hay rồi, sống chết thế nào không ai biết.
Hải Phong nổi cáu.
- Mai tôi sẽ cho lùng hết tất cả các khách sạn trong thành phố. Nhất định sẽ lôi cổ được cậu ta về, coi chúng ta là gì chứ? Nhờ người khác mà lại bỏ qua chúng ta sao? Không thể bỏ qua cho cậu ta chuyện này được.
- Chắc sợ các bà vợ của chúng ta sẽ làm lộ cho Khương Diệp biết thôi. Thật ra, tôi muốn tìm để biết tình hình rồi có gì giúp đỡ cậu ta. Mắt mũi không thấy gì thì làm được việc gì chứ? Đúng là khiến người ta lo chết mà.
Nam Phương từ ngoài đi vào giọng hồ hởi.
- Khương Diệp tỉnh rồi.
- Thật?
- Thật mà, tôi vừa ở viện về.
- Tình hình sao rồi?
- Không nhận ra bất kì ai cả, kể cả Tin Tin. Vậy nên bố Vĩ nhắc chúng ta có đến chơi không ai nhắc đến Khang Nam với cô ấy. Bây giờ tránh những chuyện không vui làm tổn thương não vì vẫn trong thời gian hồi phục.
Cả ba nhìn nhau thở dài. Hải Phong uống rượu than vãn.
- Chồng không nhìn thấy, vợ mất trí, thử hỏi còn gì khổ hơn họ nhỉ?
- Tôi đã liên hệ mọi bệnh viện rồi, cứ có người hiến là chúng ta nhận cho Khang Nam.
- Không tìm thấy cậu ta thì cũng không giải quyết được vấn đề.
Trạch Dương bực dọc.
- Tìm chỉ là thời gian thôi, nhất định tôi sẽ tìm ra. Hai cậu cứ tin vào tôi đi. Mẹ kiếp... thử xem cậu ta có trốn được với tôi không?