Cảnh Nghi mở mắt, khuôn mặt tái nhợt mệt mỏi. Sau một giấc ngủ thì cô đã hồi sức hơn nên muốn ẵm đứa nhỏ.
Thấy Trạch Dương cứ đứng bất động không chịu mang con lại cho cô thì Cảnh Nghi tưởng mình nói nhỏ.
- Anh... đưa con cho em.
Bác Lam lắc đầu chẹp chẹp miệng, bà biết cậu ta chẳng điếc đâu nhưng mà bế con căng thẳng quá nên điếc, vì vậy bà lại gần Trạch Dương.
- Đưa tôi bế giúp nào.
Lúc này bác mới nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của Trạch Dương liền trách móc.
- Cậu làm lớn ở đâu mà có mỗi đứa con không biết bế chứ?
Bác Lam đặt thằng bé vào lòng Cảnh Nghi dặn dò.
- Cháu cố gắng cho con bú sữa non đi để sữa nhanh về.
Ngồi bên cạnh nhìn thằng bé bú ti chùn chụt trông ngon lành ghê gớm. Ngực vợ sinh em bé thì lại càng căng mọng.
- Vợ, con sẽ bú đến khi nào?
- Chắc một năm rưỡi gì đấy, em đọc sách thấy nói vậy.
- Khi con bú anh có được sử dụng không?
Bác Lam đang gọt hoa quả mà bật cười gọt cả vào tay. Khi có vợ con rồi thì dữ như hổ rồi cũng thành thỏ hết, bà chẳng ngờ sau khi lấy vợ cậu ta lại thay đổi nhiều như vậy.
Khang Nam đưa Khương Diệp vào phòng đúng lúc nghe thấy thì chêm vào.
- Khi sữa về nhiều mà con cậu không bú hết thì cậu được sử dụng.
- Vậy hả? Không sợ đứa bé sẽ lười ăn sao?
- Không lười ăn chỉ sợ nó say rượu thôi.
Cảnh Nghi cười khiến vết mổ đau nhói. Khương Diệp vỗ lưng Khang Nam một cái nhắc nhở.
- Đầu óc anh đúng là đen thui thui ấy.
- Ơ... anh nói thật, cậu ta hay uống rượu mà tranh bình sữa của con thì sữa ngấm rượu con bú chẳng say.
Trạch Dương tỉnh bơ đáp.
- Con trai đào tạo uống từ nhỏ cũng được, không sao hết.
Khương Diệp nhìn thằng bé nằm ngoan trong lòng mẹ thiu thiu ngủ.
- ** cậu đáng yêu quá! Giống ba hết cả rồi không giống mẹ.
- Thôi thì kiếp đẻ thuê chị, lần sau đẻ sẽ cố mà nặn cho giống mình chị ạ.
- Vậy chị em mình cố mà săn con gái vậy. Tô Mộc cũng dự sinh gần với em mà sao chưa thấy í ới gì nhỉ? Các em vỡ chum hết rồi chị lại hóng.
- Em sớm mất mười ngày chị ạ. Nhưng mà đau khủng chị ơi... chưa có gì khiến em đau đến như vậy.
Trạch Dương khẽ cọ ngón tay vào má con nhìn vợ lắc đầu.
- Đau vậy mà em còn đòi đẻ tiếp sao?
Cô gật đầu càng khiến anh khiếp sợ. Phụ nữ làm sao vậy nhỉ? Đau vậy mà vẫn còn muốn tiếp, tự dưng anh thấy nể vợ ghê gớm.
Đứng trên sân thượng, Trạch Dương đưa cho Khang Nam xem video lấy được từ hộp đen của xe gần chiếc xe của Chúc Đan.
- Cái này chưa rõ ràng lắm, cần phải tìm góc rõ hơn mới chứng minh được Khương Diệp chỉ nhặt đồ rồi đi ra.
- Tôi đang cho Tống Vinh truy rồi. Cô ta có vẻ như đã tính toán hết để đưa Khương Diệp vào chòng rồi.
- Ừ, đêm qua cô ta còn cắt tay tự tử đấy.
Trạch Dương nhướn mày, vé lên nụ cười mỉa mai.
- Cô ta mà cũng dám tự tử sao? Người như vậy còn lâu mới dám chết.
- Cắt không vào mạch thì chết thế quái nào được.
- Khương Diệp có nói gì không? Cậu cẩn thận vì cô ấy đang bầu bí, tốt hơn là đưa về ngoại gửi đi.
- Không được, làm sao tôi xa vợ được chứ?
Trạch Dương hút một hồi thuốc dài nhả ra trước mặt những vòng tròn đồng tâm quẩn quanh mặt.
- Kể ra cô ta cũng si tình nhỉ? Chia tay hơn hai năm vẫn còn bám dai hơn đỉa vậy.
- Cái gì đã mất nó hay gây tiếc nuối. Bây giờ phải tìm sơ hở lật bài mà đuổi khỏi nhà.
- Nhỡ cô ta mất trí thật thì sao?
- Thì ai bảo giả đâu, vì chưa tìm ra bằng chứng trả lại trong sạch cho Khương Diệp nên tôi mới chứa chấp chứ không thì next lâu rồi.
- Cô ta đúng là con cáo già đã thành tinh đấy.
- Vậy nên camera ở nhà lắp kín vậy mà cô ta chưa từng sơ hở lần nào để bắt được cô ta vờ mất trí chứ? May mà vợ tôi cũng chẳng phải người dễ bắt nạt.
Hai người cứ đứng nói chuyện như vậy mà không phát hiện ra có người đang lắng nghe từng lời họ nói.
Chúc Đan giật mình tỉnh dậy thì nhận được điện thoại của Long.
- Em đến đi, tôi có cái này cho em đảm bảo cực hữu ích. Đừng giả ngốc với mất trí làm gì? Thứ tôi sắp cho em cực đáng giá đấy.
- Được rồi... tôi sẽ đến.
...
Từ bệnh viện trở về, Chúc Đan vào nhà nhìn thấy Khương Diệp ở bàn ăn thì đến ngồi cùng.
- Cô có chuyện gì cần nói với tôi sao?
Khương Diệp vẫn chăm chú nhìn vào điện thoại tìm hiểu thông tin sinh đẻ mà không thèm nhìn cô ta lấy một cái.
- Xin lỗi vì đã làm chị khó chịu. Sau khi hồi phục trí nhớ tôi sẽ đi ngay.
Lúc này thì Khương Diệp lại rời mắt khỏi màn hình nhìn sang cô ta.
- Cô như này tôi thấy có gì sai sai rồi, tôi đa nghi lắm nên cô đừng xin lỗi, tôi không nhận đâu.
Nói rồi cô đưa bát đã ăn xong cho cái Hoa mang đi rửa.
- Tôi sẽ không làm phiền chị và anh Nam nữa.
- Vậy thì cô rời khỏi nhà tôi đi, đừng ở đây nữa thì tôi mới tin lời cô nói.
- Chị...
- Cô nói mồm thì ai tin được, cô có biết con khỉ nó tin lời cá sấu mà tý mất quả tim không? Đã là cá sấu thì đừng mong có bạn tốt.
Khương Diệp đứng lên ý định về phòng nên cái Hoa nhanh nhảu chạy ra đỡ cô lên phòng. Nó thủ thỉ.
- Con mụ này nói đừng tin, bà chủ dặn em phải canh chừng và bảo vệ chị khỏi mụ ấy.
- Được rồi, em nhớ đừng để cô ta có mặt ở bếp ăn nhé!
- Dạ, em biết rồi ạ.
...
Sang tháng thai kì thứ 9 thì mẹ Lã bắt Khương Diệp ở nhà không cho đi làm nữa nên cả ngày cô chỉ quanh quẩn hết đi dạo ngoài sân thì lại vào trong nhà, hết ăn lại ngủ nên tăng cân trông thấy.
- Khang Nam, em béo thế này thì sinh xong làm sao mà giảm cân được chứ?
Thật ra anh cũng thấy cô dạo này tăng cân nhanh lắm mà không lên tiếng sợ cô lại giảm phần ăn. Vậy nên anh bỏ kính rời máy tính lại gần chỗ vợ.
- Em sinh con ra là sẽ hết béo, em không thấy Cảnh Nghi và Âu Lan sao? Bây giờ gầy lắm rồi.
- Các em ấy không béo như em, anh đừng có mà lừa em.
Ngày nào anh cũng thí cô như vậy nhưng nghe dần thấy cứ như mình bị lừa ấy. Mà từ sau hôm Chúc Đan nói không làm phiền thì cô ta cũng ít rời khỏi phòng. Có lẽ đang bế đàn nghĩ cách chia rẽ vợ chồng cô cũng nên.
- Anh, dạo này cô ta có quyến rũ anh không vậy?
- Em nghĩ anh dễ bị quyến rũ thế hả?
- Thì vợ không đáp ứng được thì giải quyết chỗ khác vậy biết làm sao?
- Thôi anh tự xử được, thà tự dùng tay còn hơn bị vợ đá.
Khương Diệp vác chân lên chân anh đòi đấm bóp. Vậy rồi dựa giường chẳng biết cô ngủ lúc nào nữa.
Nửa đêm khát nước, Khương Diệp định gọi Khang Nam dậy lấy hộ nhưng thấy anh ngủ ngon nên không gọi nữa mà tự xuống uống. Mọi ngày anh thường đặt nước sẵn trong phòng mà hôm nay cái bình ấy chẳng thấy đâu. Cô đành phải xuống nhà uống. Cái Hoa cũng thính, thấy bước chân cầu thang thì đã từ trong phòng chạy ra.
- Chị, sao chị dậy giờ này.
- Chị khát nước, lấy cho chị cốc nước đi.
Nó đỡ Khương Diệp lại bàn ăn ngồi xuống mới đi lấy nước.
- Chị để bình nước trên phòng cho đêm đỡ phải xuống, bây giờ bụng to lắm rồi đi lại không tiện đâu.
- Mọi ngày có mà sao hôm nay lại không thấy đâu, chắc anh Nam mang xuống rồi quên không mang lên.
Uống nước xong, nó dìu cô đi từng bậc thang lên phòng. Bước chân đến gần phòng thì cả hai hét lên thất thanh.
- Á....