Cả nhà ngây người vì sốc, Khương Diệp cũng không hiểu vì sao vân tay của mình lại có trên chiếc xe ấy. Khang Nam lắc đầu không đồng tình.
- Các anh có nhầm lẫn gì không? Vợ tôi đang bầu bí hơn nữa cô ấy chẳng có thù oán với ai để phải làm chuyện đó cả.
- Nhầm lẫn hay không thì phải về sở cảnh sát mới biết được. Ai phạm tội cũng đều nói mình vô tội thôi.
Ông Vỹ tức giận đập bàn rầm một cái quát lên rồi từ bàn ăn hằm hằm đi ra phòng khách.
- Láo xược, các anh biết nhà chúng tôi là ai không mà dám nói như vậy hả?
Họ nhìn ông rồi giật mình lùi lại, mặt cắt không còn giọt máu.
- Dạ... xin lỗi ngài thứ trưởng.
- Con dâu tôi không bao giờ làm mấy trò ấy, chắc chắn có người muốn tính kế nó. Vậy nên nếu cần điều tra thì được, bây giờ tôi sẽ đưa nó đến sở cảnh sát. Nếu con dâu tôi bị oan thì cả sở cảnh sát sẽ phải xin lỗi nó. Dám đến nhà tôi mà hách dịch hả?
- Dạ, chúng tôi chỉ thi hành lệnh thôi ạ, mong ngài bớt giận.
- Cẩn thận cái miệng của các cậu đấy. Chưa điều tra rõ ràng mà đã muốn kết tội người khác. Về đi, tôi sẽ đưa con dâu tôi đến.
- Chuyện này....
Hai viên cảnh sát lúng túng khó xử hiện rõ trên mặt. Khương Diệp bình thản đứng dậy đến chỗ họ.
- Nào, tôi đi theo các anh.
Dù người cần triệu tập đã đồng ý đi nhưng hai viên cảnh sát vẫn đưa mắt nhìn ông Vĩ chờ đợi.
Khương Diệp lên tiếng.
- Ba, con không làm gì sai nên con không sợ. Gia đình mình càng ở chức vụ lớn thì càng phải tôn trọng luật pháp. Con đến đó rồi sẽ về ạ.
Khang Nam không đồng ý vì anh biết, để cô đi đồng nghĩa với việc kẻ hại cô sẽ có cơ hội ra tay. Chắc chắn đây là âm mưu của kẻ nào đó muốn hại vợ anh vậy nên không thể để cô dễ dàng rơi vào cái bẫy ấy được.
- Anh sẽ đưa em đi.
Ông Vĩ nhìn hai cảnh sát nhắc nhở.
- Các cậu đi về sở trước đi, chúng tôi đi sau.
- Vâng ạ.
Họ rời đi, ánh mắt nhìn nhau vẫn còn hoang mang. Nếu họ biết người bị triệu tập là con dâu ngài thứ trưởng thì họ đã nhận nhiệm vụ khác.
- Tại sao con dâu thứ trưởng lại dính vào việc này, liệu bên hình sự có báo sai người không?
- Không đâu, nghe nói nạn nhân là người yêu cũ của chồng cô ấy. Có lẽ xô xát ghen tuông dẫn đến hành động mù quáng.
- Cậu nhìn cô ta điềm tĩnh, quý phái như thế sao có thể hành động thiếu suy nghĩ được.
- Đừng trông mặt mà bắt hình dong, hơn nữa sự ghen tuông của đàn bà là kinh khủng nhất trong các loại tội phạm đấy.
Nhìn thấy cả nhà ông Vĩ lên xe thì hai nhân viên cảnh sát mới lái xe đi trước.
Bà nội nắm tay Khương Diệp an ủi.
- Con yên tâm, việc mình không làm thì không phải sợ.
- Dạ, con không sợ đâu bà. Có kẻ nào đó muốn hại con hoặc là họ có nhầm lẫn gì thôi ạ.
Khang Nam nhìn vợ qua gương chiếu hậu rồi nhờ ông Vĩ.
- Theo quy định thì vợ con sẽ phải bị tạm giam để điều tra, ba có thể đề xuất với họ cho cô ấy về nhà được chứ?
- Yên tâm đi, con bé không làm gì sai thì đố ai dám động đến nó. Ba không lên tiếng thì họ cũng phải biết cách mà xử lí.
Đến sở cảnh sát, cả nhà đi vào trong. Đội trưởng đội phòng chống tội phạm nghe báo cáo liền đứng dậy xuống phòng thẩm tra.
- Xin lỗi ngài thứ trưởng, mời ngài lên văn phòng tôi ạ, có gì từ từ nói được không ạ.
- Không cần đâu, các anh cứ làm đúng chức trách của mình đi. Tôi ngồi ngoài đợi con dâu tôi cũng được. Nó đang bầu bí nên anh tạo điều kiện cho chồng nó vào cùng hộ tôi.
- Dạ, vâng được ạ.
Khang Nam nắm tay vợ dắt vào phòng thẩm vấn. Vừa thấy Khương Diệp, Đức Trí đã lên tiếng.
- Khương Diệp, là cô hả?
Khương Diệp mỉm cười gật đầu chào.
- Gặp lại anh rồi.
- Hôm nay lại gì nữa đây, bầu bí mà vẫn đánh người hả?
- Không, hôm nay thì tôi bị oan thật đấy.
- Tôi tin cô tuyệt đối. Cô uống sữa nhé!
- Dạ vâng ạ, cảm ơn anh.
Khang Nam nóng mặt lắm rồi đấy, gã kia coi như chẳng nhìn thấy anh mà cứ nói cười còn nhìn vợ anh không chớp mắt nữa. Mà anh ta biết vợ anh như nào mà lại tin tưởng cô ấy một cách chắc nịch như vậy?
Nhìn sang vợ mình cũng nói chuyện tự nhiên lắm. Cô còn chẳng chút đề phòng mà bê cốc sữa uống. Mặt anh nóng bừng, tay vô thức bóp mạnh tay Khương Diệp.
- Anh sao vậy?
Khang Nam không nói gì mà quay sang sĩ quan cảnh sát vừa ngồi xuống. Tay cảnh sát quen vợ anh trước khi đi còn dặn dò đồng nghiệp.
- Bạn của tôi, đừng làm cô ấy sợ đấy.
Có anh ở đây đố ai dám làm gì vợ anh đấy mà gã phải dặn dò như thế chứ? Hơn nữa, bác cả là phó thủ tướng, ba Vĩ vừa là thứ trưởng vừa là người đứng đầu tập đoàn Nhân Ái thì sao phải nhờ vả đến sĩ quan cảnh sát như anh ta chứ?
- Anh... làm sao mà mặt cứ hằm hằm vậy hả?
- Không có gì, lần sau người lạ đưa gì em không nên uống như vậy nhớ chưa?
Khương Diệp nhoẻn miệng cười, hóa ra ông chồng yêu quý của cô đang ôm hũ dấm chua nên dịu giọng.
- Em nhớ lời anh dặn rồi, lần sau sẽ không nhận gì từ người đàn ông khác ngoài anh phải không?
Lúc này mặt Khang Nam mới giãn ra, lại nắm lấy tay vợ trong tay mình.
Người cảnh sát ngồi đối diện đặt trước mặt cô hình ảnh một chiếc xe Audi màu trắng.
- Cô đã thấy chiếc xe này chưa?
Khương Diệp nhìn nó một hồi thì gật đầu khiến Khang Nam thót tim.
- Em thấy ở đâu?
Khương Diệp bình tĩnh hỏi lại phía cảnh sát.
- Nạn nhân của vụ tai nạn này là ai ạ?
- Cô ta là bác sĩ ở bệnh viện Nhân Ái tên Phan Lê Chúc Đan.
Không chỉ Khương Diệp mà cả Khang Nam cũng vô cùng bất ngờ. Lúc này dường như cả hai đã vỡ ra vấn đề, có thể Khương Diệp đã bị cô ta chơi xỏ.
Người cảnh sát lại lên tiếng.
- Cô cho tôi biết, cô thấy chiếc xe ở đâu?
- Tối qua, khi tôi đến bệnh viện đón chồng thì chiếc xe này mở cửa, đồ và túi xách bị rơi khá nhiều ra ngoài, tôi chỉ đến nhặt giúp rồi đóng cửa lại thôi ạ.
- Cô có quen nạn nhân không?
- Có, một chút. Cô ta là bạn gái cũ của chồng tôi.
- Vì sao tối qua cô lại có mặt ở bệnh viện?
- Tối qua, tôi có gọi cho chồng mình thì cô ta nhấc máy nói anh ấy sẽ không về, sau đó còn gửi cho tôi ảnh anh ấy bán khỏa thân nên tôi đã đến bệnh viện. Không ngờ rằng chồng tôi đã về nhà sau ca mổ. Tất cả mọi chuyện là do cô ta dựng lên muốn chia rẽ vợ chồng tôi.
Vị cảnh sát nọ thở dài, chắc chắn trong đầu anh ta lúc này đã đặt nghi ngờ lên cô. Nghi ngờ là đúng rồi, cô ta dựng kịch hoàn hảo thế cơ mà, không chừa một kẽ hở nhưng cô không hiểu tại sao cô ta lại đánh cược tính mạng của mình.
- Sao hôm qua em không nói với anh chuyện cô ta làm?
- Lúc về nhà ăn xong lên ngủ rồi em quên mất nên chưa kịp nói. Xin lỗi anh.
- Cô có thể cho tôi xem điện thoại được chứ?
Khương Diệp gật đầu lấy điện thoại mở nhật kí cuộc gọi.
- Đây ạ, lúc 10 giờ 30 tôi gọi cho chồng tôi nhưng cô ta nghe máy. Còn đây là tin nhắn đến của cô ta.
Viên cảnh sát quay sang Khang Nam hỏi.
- Lúc vợ anh gọi đến thì anh đang làm gì mà không nghe điện thoại.
- Lúc ấy tôi đang trong phòng mổ, lúc gần 11 giờ xong thì đến phòng khoa sản rồi ra về lúc 11 giờ 15 phút.
Vị cảnh sát nọ nhìn Khương Diệp một cách đầy căng thẳng.
- Qua lời khai của chị, thật lòng tôi có đủ lí do để nghi ngờ chị là người liên quan đến vụ tai nạn. Vậy nên chúng tôi cần thêm thời gian để điều tra và cũng là đợi bệnh nhân tỉnh lại. Trong thời gian này phiền chị không đi đâu được chứ?
- Anh không nghĩ cô ta mới là người đang gài bẫy tôi sao?
- Tất cả những thông tin chúng tôi có đều đang bất lợi cho chị. Hơn nữa việc đi ô tô để cửa xe mở là rất vô lí và cô ta sẽ không mang tính mạng mình ra chỉ để gài bẫy chị.
- Vậy là anh đang nghi ngờ tôi?
- Tôi sẽ trả lời sau khi điều tra rõ. Mong chị thông cảm.
Khang Nam vỗ vai Khương Diệp động viên.
- Bình tĩnh em, anh tin em, mọi việc sẽ được làm sáng tỏ.
Viên cảnh sát lại lên tiếng.
- Nếu gia đình nạn nhân không khởi kiện thì vụ án sẽ kết thúc nhưng nếu khởi kiện thì mọi chứng cớ đều đang hướng về chị. Mong chị sẽ phối hợp điều tra và không rời khỏi thành phố trong thời gian này.