Khương Diệp nhìn Khang Nam giơ chân lên định xử thì bị anh nắm chân kéo lại, một đường tay nhịp nhịp trên mắt cá chân lên thẳng đùi vuốt ve.
- Anh chơi ăn gian, hai cái không khác gì nhau cả.
Khang Nam cúi sát bên tai vợ, há miệng ngậm lấy vành tai mút một cái khiến Khương Diệp rùng mình. Anh phả lên tai cô hơi thở nóng hổi làm cô ngứa ngáy.
- Sai rồi, thứ nhất là anh cho em chủ động còn thứ hai là anh sẽ chủ động... chọn nhanh đi không đừng trách anh.
Nói rồi nụ hôn bỏng rát ấy lại quét xuống cổ. Đầu óc Khương Diệp lóe sáng, cô nhấc đầu anh khỏi cổ mình dõng dạc trả lời.
- Em chọn phương án số 1
Khang Nam nhìn vợ thăm dò nhưng mắt cô lại chớp chớp khiến tâm hồn mình xao động, được vợ chủ động thì tất nhiên là sung sướng không nguôi rồi. Ngay lập tức anh đồng ý.
Khương Diệp kéo chồng lên giường, đẩy anh nằm xuống còn mình ngồi lên người anh, cô tháo cà vạt trên cổ anh xuống khẽ đưa yêu cầu.
- Anh chỉ được nằm im, đừng có động đậy, chỉ cần anh chủ động là anh thua, cấm vận một tháng.
Khang Nam bây giờ thì đã biết vì sao bà vợ anh lại chọn phương án 1 rồi. Tại sao lại có ngày anh tìm được người thông minh hơn mình vậy nhỉ? Bây giờ mà rút lại thì khác gì chịu thua vợ, vậy nên anh tin tưởng vào sự chịu đựng của mình, liền đồng ý.
Khương Diệp nhoẻn miệng cười, mang hai tay Khang Nam lên đầu buộc lại bằng cà vạt thật chặt, còn lấy dây áo tắm buộc vào giường thật chắc.
- Em đang làm gì vậy?
Ngón trỏ thon thon mềm mại của cô bám lên môi anh miết một cái.
- Anh yêu... chưa gì anh đã không chịu được hả?
Khang Nam nhìn điệu bộ mị hoặc của vợ mà không hiểu cô định làm gì.
Khương Diệp nhìn chồng đang bị trói cứng trên giường, nửa ngồi nửa quỳ trên người anh, từ từ giúp anh cởi cúc áo rồi tháo khuy quần lỏng ra. Ánh mắt chạm xuống dưới khóe môi liền cong lên ý cười.
Cô cúi xuống, hôn lên mặt chồng từng chút, từng chút một. Khi thấy anh muốn hôn đáp trả thì cô liền dừng lại, ngồi dậy nháy mắt yêu nghiệt.
- Không được động... đừng nói với em sức chịu đựng của anh kém như vậy nhé!
Khang Nam thầm than khổ, cả người anh bứt rứt khó chịu, muốn ngồi dậy mà trừng phạt vợ nhưng tay đang bị trói cứng lại.
Hôm nay cô đã bàn với mấy chị em phải dạy cho mấy lão này một trận, phải kiềm chế dù có bị dục vọng bốc lên đến đầu cũng phải nhịn. Nhìn anh khổ sở mà cô thấy hả hê ghê gớm, dám ngồi nhìn phụ nữ rót rượu sao? Hôm nay cho anh ra bã xem còn tái phạm không?
Khương Diệp lấy viên đá trong tủ lạnh, đặt lên người Khang Nam rồi ngậm lại hôn trên người anh đến khi nó tan hết, bàn tay nhỏ bé không dừng lại cũng mơn man trên da thịt, trườn xuống chạm lên lớp khóa nháy mắt.
- Diệp... cởi trói cho anh.
Lồng ngực Khang Nam phập phồng lên xuống, nắm chặt hai bàn tay khi bị vợ kích thích. Khương Diệp nhìn thấy biểu hiện này của chồng thì thấy dễ chịu lắm. Đừng nghĩ chỉ đàn ông mới biết hành hạ phụ nữ... nếu anh muốn gái thì cô cho hết đường nghĩ đến gái luôn.
Khương Diệp nhổm người dậy, từ từ thả áo tắm rơi xuống chân, bàn tay nhỏ nhắn tự vuốt ve trên cần cổ xuống khe ngực. Nhìn yết hầu Khang Nam đang liên tục lên xuống khó nhọc cô càng thích thú. Vật nóng bỏng trong anh cũng đã thức dậy, biết anh rất khó chịu nhưng cô không dừng lại.
Nhìn vợ trắng như bông cải mặc trên người bộ đồ lót ren màu đen lại còn không ngừng liếm môi khiến Khang Nam muốn tăng xông mà bật dậy.
- Diệp... anh sai rồi.
- Không, anh muốn em phục vụ mà, đừng động đậy.
Khương Diệp vòng tay ra sau, gạt khuy áo lót, ngay lập tức chiếc áo bung ra, thả tự do cho vòng một có vẻ lớn hơn khi cô mang bầu. Cô tự mình lướt tay trên ngực cúi xuống gần chồng vuốt ve.
- Sao? Anh muốn thế nào?
Khang Nam quay mặt ra chạm vào ngực vợ, vừa định hôn thì cô lại ngồi bật dậy.
- Diệp... cho anh...
Cô chỉ nhoẻn miệng cười, bỏ nốt chiếc quần nhỏ của mình. Lúc này cơ thể hoàn toàn trần trụi trước mặt chồng. Ánh mắt Khang Nam mê mẩn nhìn vợ thèm khát, lúc này anh muốn ôm lấy vợ mà thưởng thức. Giọng nói anh đã lạc đi.
- Diệp... em đẹp quá!
Khương Diệp biết chồng đang vô cùng khổ sở nhưng vẫn muốn hành hạ anh, hành hạ cho bõ ghét.
Cô ngồi trên bụng anh cọ cọ ái muội, ngón tay không ngừng khiêu khích trên ngực mình.
- Nam, anh muốn không?
Anh khổ sở nhìn vợ, cô cúi xuống nhưng cứ miệng anh chạm được đến là cô lại né đi. Có ai hiểu được nổi khổ của anh khi bị vợ hành hạ như thế này đâu.
- Nói.. lần sau anh còn đi gái không?
- Không... anh sợ rồi... cho anh... Diệp... cho anh
Cô lắc đầu, cởi bỏ chiếc quần âu cho anh khỏi khó chịu. Ánh mắt Khang Nam đã nhuốm màu dục vọng khi bị tay cô càn rỡ chui vào trong quần lót vuốt ve. Dục hỏa trong người tăng lên nhanh chóng, anh thở dốc khó nhọc.
- Diệp... xin em... cho anh.
- Anh mà động đậy thì cấm vận một tháng đấy.
Khang Nam bất lực, tay bị trói đến đau nhức. Anh thực sự muốn cướp đoạt vợ, lúc này thì anh biết, đấu lại vợ lúc họ ghen lên thật khủng khiếp.
- Xin em... anh..
- Anh không chịu nổi sao? Cố mà chịu cho nhớ...
Cô đem chiếc quần lót cuối cùng trên người anh ném đi, lúc này thật giống với việc cô mang anh đi tế sống. Nhìn bộ dạng thống khổ của anh, cô lại thấy vui vẻ.
Khương Diệp áp thân mình lên cơ thể săn chắc của anh, trườn thân thể mềm mại của mình lên. Cô cảm nhận được cơ thể chồng đang ngày càng nóng như muốn phát sốt.
- Diệp... tha cho anh, anh biết lỗi rồi.
Cô như không nghe thấy mà vẫn không ngừng khiêu khích từ trên xuống dưới cơ thể anh. Đi theo bàn tay búp măng nhỏ nhắn, đôi môi mọng đỏ của cô hôn hít như khắc lên da thịt chồng, lần xuống nơi dũng mãnh kia dùng đầu lưỡi vờn nhẹ rồi dùng chút lực mút lấy.
Thân thể Khang Nam không ngừng ngoáy như sâu đo, cắn chặt răng mà nhẫn nhịn trong bất lực.
- Diệp... cho anh... anh không... a
Anh không biết rằng ở những căn phòng kia, bạn mình cũng đang thống khổ không kém. Cách thức họ đã bàn với nhau nên sẽ triệt để sử dụng.