Cơm tối ăn được phân nửa, đột nhiên nghe được tiếng người nói chuyện truyền đến.
Tô Cửu cảnh giác đứng dậy, Cam Lam Lục La cấp tốc vây quanh Tô Thần.
Những người kia vừa nói chuyện vừa đi đến trước cửa.
Đi đầu tiên là một nam tử tuấn mỹ mặc áo choàng hoàng kim, phía sau một người chừng mười bốn mười lăm tuổi cùng hắn nói chuyện là một thiếu niên nho nhỏ mặc quan phục.
Tiểu thiếu niên dung mạo tuấn tú, cử chỉ trầm ổn khéo léo.
Tuy đã trường thành hơn nhiều, nhưng vẫn nhìn ra được – là tiểu Hổ.
Nam từ đằng trước dừng bước, mỉm cười nhìn mọi người trong nhà, cuối cùng đưa mắt nhìn Tô Thần cùng Tô Cửu.
Sau đó xoay người: “Tô ái khanh, hai vị này là?”
Tô ái khanh?
Tô Thần kinh ngạc nhìn tiểu Hổ.
Tiểu Hổ nhìn thấy y, vốn cũng kinh ngạc cùng kinh hỉ, sau đó lập tức bình tĩnh: “Thần cũng không rõ ràng lắm, phỏng chừng là bằng hữu của ngu huynh.”
Li Du muốn nói cái gì, thế nhưng không hiểu sao lên đến miệng lại thành: “Khấu kiến bệ hạ.” Lại chỉ Cam Lam Lục La quỳ xuống, đưa mắt nhìn Tô Thần.
Tô Thần cùng Tô Cửu hiểu ý quỳ xuống.
Nghĩ không ra, tiểu Hổ thực sự làm quan Trử quốc rồi, hơn nữa Trử vương lại có biều tình thân thuộc, nói vậy đã chiếm được sủng ái của Trử Vương.
Nghĩ vậy, y có chút thấp thỏm, tiểu Hổ không như Li Du, nếu cần thiết, đưa bé kia khả năng lựa chọn ruồng bỏ y.
Bất quá, cũng may có quan hệ cùng Tô Kỳ, chỉ mong không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Trử Vương tỉ mỉ quan sát Tô Thần, sau đó nói nhỏ: “Vị khách nhân này, hình như hơi quen mặt.”
Thân thể Tô Thần bỗng nhiên cứng ngắc – giọng điệu cho thấy hắn đối với y hiếu kì, đây không phải là chuyện tốt.
Người này, đúng là y đã gặp qua, tuy không được rõ ràng lắm, những một năm cùng tiểu Hổ Li Du đến Hoa Hạm, toàn thành nơi đó bị hạ độc, trong Hoa Hạm một mảnh hỗn loạn, ở quán ăn kia gặp ba vị nam tử — trong đó nam tử hình như là đầu lĩnh chính là Trử Vương hiện tại.
Trước kia không phải Lộ Lý Khiết hiểu kỳ với y sao, kết quá đem y giam cầm hai năm…
Nhận thức điều này, Tô Thần càng thêm khẩn trương.
“Hồi bệ hạ, bằng hữu thảo dân lớn lên ở Hán quốc.” Li Du đúng mực trả lời, “Trước nay chưa từng đến Trử Quốc, thảo dân vốn là chạy loạn từ Khải quốc trên đường kết bạn với người này.”
“Vậy sao?” Trử Vương lộ ra dáng tươi cười. “Hãy bình thân, đây là nhà các ngươi, không cần giữ lễ tiết.”
Li Du cùng Tô Cửu đứng lên.
Mà Tô Thần trước giờ chưa từng quỳ trước ai, thân thê lại không tốt, chân đã tê rần.
Đến lúc lâu sau còn chưa đứng lên.
Tô Cửu thấy y lúng túng vội vàng dìu y đứng dậy.
“Vị khách nhân này, thân thể dường như khó chịu?” Trử Vương dương dương tự đắc.
“Vâng, khiến Ngài chê cười rồi.” Li Du cũng giúp y đứng dậy, Cam Lam bắt đầu xoa bóp cho y. “Thứ cho thảo dân thất lễ, thảo dân nghĩ muốn để vị huynh đệ này của mình vào phòng nằm nghỉ.”
“Bữa tối còn chưa ăn xong a?” Trử Vương cười thâm ý.
“Đa ta bệ hạ quan tâm, đã ăn đủ rồi.” Li Du đáp, sau đó dẫn Tô Thần về phòng.
Tô Thần trong lòng cười khổ: Li Du này ngu ngốc, làm rõ ràng như thế, Trử Vương không nghi ngờ thật không còn thiên lý rồi.
Đưa Tô Thần về phòng, hoàn toàn không biết mình vừa làm chuyện ngu ngốc, vẫn khẩn trương nói: “Ta đi ra thám thính tình hình bên ngoài, lập tức quay lại, ngươi yên lặng trong này.”
“Hảo.” Tô Thần thuận theo cười, cũng không đả kích sự tích cực của hắn.
Đợi thân ảnh Li Du rời đi.
Tô Thần ngẩng đầu, quét mắt nhìn bài biện trong phòng, sau đó nhẹ nhàng thở dài, “Thực sự là làm khó hắn rồi.” Phòng không có thay đổi gì, giống như lúc y còn ở nơi này.
“Thiếu chủ.” Tô Cửu nhẹ giọng gọi.
Tô Thần gật đầu: “Ừ.” Xoay mặt nói với Cam Lam: “Những người khác ở tại nhà trọ lớn nhất, ngươi nhanh nhanh đem tình huống nói cho các nàng.”
“Vâng.” Cam Lam gật đầu, mở cửa sổ, tỉ mỉ quan sát bốn phía, sau đó nhẹ nhàng nhảy ra ngoài.
“Lục La đi ra xem có bao nhiêu người xung quanh.”
“Ân.” Lục La gật đầu, vừa muốn đi ra ngoài, lại chần chờ, sợ hãi hỏi: “…Thần Thần, lần này có mang ta cùng Cam Lam đi không? Ta bảo chứng sẽ nghe lời.”
Tô Thần lặng đi một chút, sau đó cười, sờ sờ mái tóc đen bóng trên đầu nàng: “Ừ, nhất đinh.” Xin lỗi…
Lục La hài lòng cười, đi ra.
“Chuẩn bị tùy thời rời đi.” Nói với Tô Cửu, “Một khi tiểu Hổ có cái gì không đúng chúng ta lập tức rời đi.”
Tô Cửu gật đầu, hỏi lại: “Vì sao hiện tại không đi, chờ hắn làm loạn lên không phải thêm phiền toái sao?”
Tô Thần cười cười: “Ừ, ta chỉ muốn biết tiểu Hổ rốt cuộc biến thành hài từ như thế nào.”
Tô Cửu dường như hơi bất đắc dĩ: “Xin Ngài nghìn vạn lần cẩn thận.”
“Ta biết.” Tô Thần cười cười.
Ta biết, ta quý trọng rất nhiều thứ, cho nên, ta nhất đinh sẽ thận trọng.
Không bao lâu sau, Lục La quay lại báo cáo tình hình, tuy rằng xung quanh sân có không ít thị vệ Trử quốc, nhưng võ công không cao cường.
Xem chừng hành tung y không bị lộ, chỉ là gặp đúng thởi điểm mà thôi.
Sau đó, Cam Lam cũng mang theo Tô Tam Tô Lục trở về, nói bên kia đã chuẩn bị tốt rồi.
Tô Tam, Tô Lục ẩn khí tức trốn trên cây đại thụ ngoài cửa phòng, chỉ đợi Tô Thần hạ lệnh một tiếng thì nhào vào trong mang y đi, Tô Cửu yểm trợ phía sau.
Tô Thần phân phó Cam Lam, Lục La: “Đợi lát nữa lỡ như đánh nhau, các ngươi chỉ cần chạy theo ta là được rồi, chuyện khác đừng trông nom.
Hai người gật đầu, Cam Lam chần chờ một chút: “Thần Thần, Li Du có thể bị khổ sở hay không…”
Tô Thần cười cười: “Ừ, đại khái rất khó vượt qua.”
“Vậy tại sao không mang hắn cùng đi?”
“Bởi vì Li Du muốn cùng tiểu Hổ a, cho nên hai người bọn họ phải cùng một chỗ.” Tô Thần cười, “Hiện tại là lúc nghiệm chứng Li Du có nghiêm túc hay không.”
Cam Lam chỗ hiểu chỗ không gật đầu.
Lúc tiểu Hổ vào trong phòng thấy cảnh tượng Tô Thần yên lặng uống trà, Cam Lam cùng Lục La bên cạnh vui đùa, Tô Cửu đứng phía sau đề phòng.
“Tiên sinh.” Tiểu Hổ cười đi tới: “Hồi lâu không thấy, Ngài có thể bình yên vô sự thật tốt quá.”
Tô Thần cười: “Thấy ngươi như hiện tại khiến ta thật tâm vinh hạnh, dù sao ngươi cũng chính là đệ tử của ta.
Tiểu Hổ mỉm cười: “Ngài có thể nói như vậy làm ta rất vui mừng, bất quá lúc này không tiện…” Có chút chần chờ, “Có thể mời Ngài cùng ta từ đường nhỏ rời đi nơi khác, sau đó chúng ta lại ôn chuyện?”
Tô Thần nghe được những lời này, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. “Hảo.” Tiểu Hổ nếu có ý định lừa gạt y sẽ không nói những lời cảnh giác như vậy.
“Ách?” tiểu Hổ ngây người.
Tô Thần cười cười , sau đó hỏi hắn: “Có nơi dự định đi chưa?”
Cười khổ lắc đầu: “Sự tình quá bất ngờ, chỉ cần có thể rời khỏi Trử quốc, đi đến đầu đều được.”
“Ngươi có sự trọng dụng của Trử Vương rồi?” Tô Thần mỉm cười.
Tiểu Hổ sững sờ một chút, sau đó thở dài mỉm cười: “Nguyên lai tiên sinh đã rõ ràng hết, Ngài đang thử ta sao?”
Thiếu niên trước mắt đã không còn lanh lợi, thoạt nhìn đã trầm ổn không ít.
Thiếu niên nhanh nhẹn, trong sáng tuấn dật, đôi mắt tao nhã , nếu không phải dung mạo có phần giống trước kia, đúng là không tin được kia là tiểu hài tử con của ông chủ quán trà.
Tô Thần cười cười, không phủ nhận: “Ta nghĩ ngươi sẽ chọn tín nhiệm của Trử Vương.”
“Đại khái quan niệm của ta đã có chút thay đổi, Trử Vương đúng là có chút trọng đụng ta, nếu ta đem Ngài giao ra, có thể leo đến vị trí cao hơn a,” Tiểu Hổ cười, “Thế nhưng, nếu như, ta thực sự làm như vậy, chỉ cho thấy sự ngu xuẩn tột độ của ta mà thôi.”
“A?” Tô Thần dương mi.
“Đầu tiên, ta nếu làm như vậy, chẳng phải là đắc tội với Trường Nhạc cung sao? Ta không muốn sống trong nguy hiểm. Thứ hai, trước kia đã làm loại chuyện ngu xuẩn này, ta chỉ cần một lần là đủ, hiện tại ta tin tưởng, nhất định có biện pháp vẹn cả đôi đường, chỉ cần nỗ lực, nhất định có.” Cười, tiểu Hổ nhẹ giọng, “Còn có chí nguyện của ta là làm quan tốt, để mọi người có thể bình thản sống, cho nên, không tồn tại cái gọi là bất trung, hiện tại, Trường Nhạc cung năm chắc đạt được thiên hạ, điểm này, Ngài so với ta càng rõ ràng hơn.”
“Muốn mượn ta để Tô Kỳ chú ý sao?” Tô Thần cười.
“Ngài muốn nói sao, cũng được.” Tiểu Hổ gật đầu, “Hơn nữa nói như vậy, cũng không xúc phạm đến Ngài, lại có thể thỏa mãn nguyện vọng của ta, làm sao lại không làm chứ?”
Dáng dấp thỏa thuê mãn nguyện thực là rất khả ái.
Tô Thần nhịn không được muốn phá hư tất cả tính toán trong lòng hắn: “Kỳ thực, nguyên nhân chủ yếu là vì không muốn làm Li Du khổ sở a.”
Tiểu Hổ lặng đi một chút, không tự nhiên nói: “Để tranh hoài nghi, chúng ta đợi đêm khuya mới đi.”
Tô Thần cười mờ ám.
Trước đây phát hiện, Tiểu Hổ tuy rằng kính trọng mình, nhưng không gần gũi, so ra, Li Du lại thường xuyên chiếu cố hắn.
Không lâu sau, Li Du mang theo một bọc đồ nhỏ, nhẹ bước như kẻ trộm đi vào phòng, thấy dáng dấp nhàn nhã của Tô Thần, đè thấp thanh âm: “Thần Thần, Trử vương muốn bắt ngươi, chúng ta nhanh nhanh chạy đi a.”
Bộ dạng dáo dác rất khôi hài.
Tiểu Hổ bất đắc dĩ, “Không cần như vậy, ta báo cho tiên sinh rồi.” Đi qua, chỉnh thân thể khom khom của hắn cho thẳng, “Đi làm cơm trước, ngươi đã ăn no rồi, ta còn đói nha.”
Nghe vậy, Li Du cùng sờ sờ bụng, “Lại nói, ta vừa rồi không ăn được bao nhiêu, hơi đói,” đưa bao quần áo cho tiểu Hổ: “Ta đi làm bữa khuya,” vừa đi vừa tự kỉ nói: “Hôm nay làm nhiều phần cho mọi người như vậy, ngoài ta ra ai còn có thể.”
…Li Du này, cho dù cái đầu trưởng thành, tính cách cùng không thay đổi gì a…
Tô Thần buồn cười.
“Tiên sinh.” Tiểu Hổ ở bên cạnh gọi y.
“Ân?” Tô Thần đưa mắt nhìn.
“Vị Tô tiên sinh kia chính là chủ nhân Trường Nhạc cung sao?” mặc dù là câu nghi vẫn những giọng nói không chút nghĩ hoặc.
“Ngươi so với tên Li Du kia thông minh hơn nhiều.” Tô Thần cười.
“Đa tạ tiên sinh khích lệ.” tiểu Hổ tiếp nhận biểu dương của y.
“Lại nói, ta hình như nghe Trử Vương gọi người Tô ái khanh?” Tô Thần cười hỏi.
Thần tình tiểu Hổ có chút ngượng ngùng: “…Báo danh thi cử, là do Li Du điền tên cho ta…” nói tiếp, “Tiên sinh, bên trong lãnh thổ Trường Nhạc cung, người bình thường cũng chỉ có cái tên. Cho nên đệ tử cũng không hiểu được cái họ này đại biểu cho cái gì, nếu như chuyện này khiến tiên sinh không hài lòng, đệ tử sẽ đổi lại.”
Tô Thần cười cười: “Không cần, Tô Tiểu Hổ tên này rất tốt, nếu tiểu Tịch biết đại khái sẽ vui vẻ. Tô gia chúng ta lại thêm một thành viên.”
Nói đến đây, y ngẩng đầu cười với Tô Cửu.
Tô Cửu đầu tiên không hiểu y vì sao cười, sau đó nghĩ đến lời Tô Thần nói, ngây người nửa ngày, mới khe khẽ gật đầu, mỉm cười.
“Tiên sinh chỉ giáo ta rất nhiều chuyện, không chỉ có phương diện học thức, quan trong hơn cả, nếu như hôm nay ta lựa chọn Trữ Vương, ta cảm giác mình mất đi lý tưởng đang theo đuổi.”
Tô Thần không rõ ràng mà nhìn hắn.
“Tuy rằng ta từng bỏ tiên sinh, nhưng tiên sinh vẫn khoan dung ta, nếu ta lần nữa làm chuyện có lỗi với tiên sinh, như vậy ta có thể nói, ngồi trên ghế quan ta cũng sẽ vì lợi ích của mình làm hại chúng sinh, nếu như đó là kết cục cuối cùng, ta còn lý do gì mà kiên trì nữa?” Tiểu Hổ ngại ngùng cười: “Tiên sinh, đại khái chính là vì tồn tại, ta ngu xuẩn làm hại tiên sinh một lần rồi, không muốn một lần nữa vong ân phụ nghĩa, làm tiểu nhân bội bạc.”
Tô Thần nghe đến ngây dại, cuối cùng cũng nở nụ cười: “Không, đừng nói đến ta chỉ ngươi nhiều, nói ra, Li Du cũng dạy ngươi không ít a.”
Tiểu Hổ suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: “Đúng, hắn là người không tệ.”
Tô Thần trong lòng cười: Li Du, giáo dục của ngươi quả nhiên không sai a~