Khuyến cáo mạnh, nên đọc phiên ngoại Tô Kỳ III rồi mới đọc chương này a~~~
Nếu không mọi hậu quả ta không gánh chịu, một lần nữa nhắc lại Kỳ Kỳ là công a~
…
Ánh sang mờ nhạt từ nến hơi chập chờn, người trên giường hơi nhúc nhích thân dưới, phát sinh thanh âm khe khẽ: “Ô…”
“Cảm thấy thế nào?” nam nhân bên cạnh vội vã khẩn trương kề sát: “Đầu rất đau sao?”
“…Tô Kỳ…” Tỉ mỉ nhận rõ gương mặt xong, y hữu khí vô lực nói thầm, “…Rất chóng mặt.”
“Ta xoa cho ngươi.” Tô Kỳ lập tức đưa tay khe khẽ xoa bóp hai bên đầu, vừa hỏi: “Rất choáng sao?”
“Ừ…” Y phát ra một tiếng ngâm thư sướng, cảm thấy thoải mái rất nhiều, theo bản năng mà hướng trong lòng Tô Kỳ cọ cọ, “Dùng lực một chút.”
Lại không nghĩ được thân thể Tô Kỳ cư nhiên cứng ngắc.
Tô Thần vừa muốn hỏi, đột nhiên nhân thấy được cái gì đó dưới thân hắn cứng rắn đang đụng vào mình, này mới hiểu tiếng rên rỉ mình vừa thốt có bao nhiêu mờ ám, hiện tại, động tác hai người thật dễ kích động.
Vẻ mặt đang tái nhợt đột nhiên đỏ bừng.
Động tác trên tay Tô Kỳ vẫn không ngừng, nhưng bầu không khí hai người lúc đó rõ ràng kì lạ.
“…Tô Kỳ…” Qua hồi lâu, Tô Thần cảm giác hoa đầu choáng váng không còn nữa, mới khẽ cắn môi, lấy dũng khí gọi hắn.
Tô Kỳ không nhìn y, chỉ lên tiếng.
Trong thời gian gần đây, hai người đều động tình, sau đó thuận theo tự nhiên mà an ủi lẫn nhau, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có lúc Tô Kỳ mạc danh kì diệu như bây giờ không được tự nhiên, lúc này chỉ cần y hơi chủ động là được, hơn nữa, cơ thể của y, hẳn là đã tốt hơn nhiều a, chung quy không có khả năng vẫn như trước, có người nói làm như vậy rất thiếu thân thiết …
Bất kể là y hay là hắn đều không muốn thế.
“…Ngươi, có muốn làm không?” Y cũng không có dũng khí nhìn mặt Tô Kỳ, cúi đầu, nói lắp.
Cho dù không ngẩng đầu lên, cũng có thể đoán được Tô Kỳ nhất định là kinh ngạc nhìn y mà mừng rỡ…
“…Có thể sao?” Quả nhiên, Tô Kỳ kích động đến độ âm thanh cũng run run.
Tô Thần trầm mặc gật đầu, gương mặt đỏ bừng.
“Hảo.” Tô Kỳ đáp rất nhanh, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất lột y phục trên người Tô Thần ra.
Người này sao có thể như vậy, khiến Tô Thần hoảng lên: Ta vừa rồi cũng không nghĩ gì nhiều, như vậy được sao? Chỉ nhất thời xung động mà đáp ứng hắn rồi, có phải rất không cẩn thận không?
Làm một người nam nhân, lại bị một nam nhân khác đặt dưới thân, vứt đi tự tôn cùng kiêu ngạo, ta thực sự làm được sao?
Có thể ta vốn không phải là người mạnh mẽ cứng rắn gì, nhưng tôn nghiêm một nam nhân vẫn có, ta có thể vì hắn tiến thêm một bước này sao?
Ta có phải nên nói tạm dừng không, ta…
Suy nghĩ gián đoạn là vì Tô Kỳ đã ngựa quen đường cũ mà đem miệng ngâm lấy phân thân y.
Người này, thực sự là…
Hắn hẳn rõ ràng, ngoài tác dụng mập hợp, cái vật hắn ngậm trong miệng còn có tác dụng bài tiết, hắn không thấy bẩn sao?
Nhưng là, động tác hắn lại dè dặt, ôn nhu…
“… Tô Kỳ…” Y thở hổn hển, gọi tên người kia.
Tô Kỳ vẫn ngậm vật mẫn cảm nho nhỏ kia, đưa mắt nhìn hắn.
Thần thái kia vừa quyến rũ lại *** loạn.
Y còn đang khổ não không muốn hắn vì mình đánh mất tôn nghiêm nam nhân, người này sợ rằng đã vứt đi tự tôn con người nên có rồi a…
Để lấy lòng ta, vô luận chuyện hèn mọn cỡ nào chỉ sợ hắn chớp mắt cũng không thèm chớp mắt mà làm luôn.
“…Ngươi…ha…” Nói không nên câu, “…Ngươi…phải…ừ…ngu ngốc!”
Tô Kỳ đầu tiên là không hiểu được dừng một chút, sau đó nhìn thần tình sung mãn của, mắt hơi hơi cong , động tác trong miệng càng ra sức.
Hai mắt sương mù, thân thể run nhè nhẹ, trong miệng phát sinh tiếng hắn phun ra nuốt vào tốc độ chợt nhanh chợt chậm, vẻ mặt dần dần bị dục vọng chiếm giữ.
Thân thể giống như là vừa đến tay hắn liền không phải của mình, hoàn toàn không thể khống chế.
Tô Kỳ một mặt vừa phun ra nuốt vào phân thân y, lại nhìn thần tình trên mặt y, tay ở phía sau tìm kiếm, Tô Thần bị dục vọng che mờ mắt.
“Thoái mái không?” Tô Kỳ bớt thời gian hàm hồ hỏi thăm.
“A…” Bộ vị mẫn cảm truyền đến cảm giác sung sướng, Tô Thần không chế không được mà kinh hô, sau đó ra sức che miệng, không để mình phát ra thanh âm nữa, nhịn không được la lớn như vậy…
“Ân?Thoái mái sao?” Tô Kỳ cố chấp hỏi.
“Ừ ân…phóng…miệng!” Tô Thần ngượng ngùng mà trừng mắt nhìn hắn.
“Nhất định là rất thoải mái.” Tô Kỳ rời môi khỏi phân thân y, cười xinh đẹp, “Không quan hệ, ta biết.”
Cúi người xuống, tựa hồ muốn hôn môi y, nhưng giữa đường nghĩ đến, khoang miệng mình vừa rồi làm như vậy, sợ Tô Thần khó chịu, nên ngừng lại, chỉ cười như vậy. Tay trái thay miệng tiếp tục chơi đùa phân thân y.
…Ngươi cũng dám làm như vậy cho ta rồi, ta còn không dám hôn ngươi sao!
Tô Thần trong lòng thầm nghĩ, kéo mặt hắn đến, hôn lên môi hắn, sau đó ngẩng mặt lên nhìn Tô Kỳ vẻ mặt đang ngạc nhiên.
Tô Kỳ lúc đầu là lặng đi, sau đó mừng rỡ, tiếp tục truy đuổi đôi môi đăng thở dốc rên rỉ của y, triền miên một hồi.
Hai ngươi dây dưa một hồi dịch thể tràn ra theo khóe môi Tô Thần chảy xuống.
Buông lỏng miệng, để Tô Thần có không gian thở dốc, nhưng vẫn bám lây toàn bộ thân thể y.
“Thần…” Hắn khàn khàn gọi, “Thần…”
Tô Thần luống cuống bị dục vọng dẫn dắt, không thể đáp lại, có lẽ nói, thần tình mê loạn của y đã là câu trả lời tốt nhất cho Tô Kỳ rồi.
“Ân…” Tô Kỳ tiếp tục hôn lên cánh môi y, nhẹ nhàng đụng chạm một chút, sau đó nhanh chóng rời ra, tiếp theo tay cũng rời phân thân Tô Thần.
Tô Thần hơi hoang mang giương mắt – Tô Kỳ đến bây giờ chưa từng làm chuyện khiến dục vọng chưa được thỏa mãn, sao lại dừng rồi.
Lại nhìn thấy y phục hắn không biết lúc nào đã cởi hết—có lẽ là Tô Kỳ đã sớm cởi chỉ là Tô Thần không biết.
Thân thể mềm dẻo xinh đẹp như ngọc hoàn toàn hiện ra trước mắt.
Dưới ánh nên mờ nhạt, tăng thêm phần gợi cảm.
Sau đó, ánh mắt không tự giác rơi xuống vết thương xấu xí trên bụng kia…
Tô Kỳ lúc bị thương, nhất định là rất đau a, vết thương đến giờ vẫn không thể khép lại, nhất định là rất đau đớn.
Tô Kỳ theo tầm mắt của y nhìn xuống vết thương trên bụng mình, nhợt nhạt cười : “Thần còn có tâm tư để ý lung tung, …này nhất định là do ta chưa nỗ lực hết mình a.”
Ách?
Tô Thần thấy Tô Kỳ đứng dậy, hai tay chống sang hai bên, hạ thân hơi hơi giơ lên, y thậm chí có thể nhìn thấy cái màu phấn hồng kia quơ quơ, cùng mình bắt chuyện…
Sau đó, chậm rãi, hướng tiểu huynh đệ đang đứng thẳng tắp của y, hắn ngồi xuống…
“Tô… A! Tô Kỳ!” Y vì gấp gáp mà phát ra tiếng kinh hô hỗn loạn.
Nơi đó tiến nhập vào một nơi mềm mại ấm áp, trong hành lang ấm áp, chặt chẽ bao dung y, nhẹ nhàng đè ép, vui vẻ khiên Tô Thần nháy mắt phấn khởi lên.
May là như vậy, y cũng hiểu được Tô Kỳ hao hết tự chủ vốn có, cũng chỉ có thể ngăn bản thân không lộn xộn, để tránh tăng thêm thống khổ cho Tô Kỳ.
Tô Kỳ trên mặt hiện lên đau đớn, nhưng lại càng nhiều hạnh phúc thỏa mãn: “Thần, vào được… Thần, Thần, đây là của ta…” thử lay động thân thể.
Này đương nhiên khiến Tô Thần cảm thục vui thích, nhưng cùng lúc đó Tô Kỳ lại thêm khó chịu.
“A… Ngốc… ngốc!” Tô Thần cố sức há mồm, thở một ngụm lớn, áp chế chính mình , “Ô…Chớ, đừng nóng vội…A!”
Tô Kỳ sau khi nghe y nói, chẳng những không dừng động tác, trái lại còn tăng tốc, động tác khiến phân thân kia tiến nhập càng sâu nội bích chính hắn.
Đồng thời, sắc mặt Tô Kỳ cũng trắng bệch, thân thể cũng dừng lại.
“…Tô Kỳ…” y thấy thần sắc Tô Kỳ, mới yên lặng một chút: “…Nếu không… chúng ta dừng lại…?” Hớn nữa, ta tường là hắn thương ta chứ. [vầng tình hình là ta cũng nghĩ vây a~~~~]
Tô Kỳ lắc đầu, cố nói: “… Đã làm đến nước này rồi…” nói xong thân thể cũng chậm chậm thích ứng, biên độ liền hanh lên.
Nếu Tô Kỳ kiên trì, hơn nữa thân thể vì dục vọng mà đã phát đau, Tô Thần cũng không có biện pháp nhẫn nại, không thể khác hơn theo động tác của hắn mà rên rỉ, đương nhiên cũng sẽ cẩn thận lực đạo của mình, cố gắng khiến Tô Kỳ không vì động tác của mình mà thêm đau đớn.
Chỉ là…
Lưu ý đến phân thân hơi có độ cứng của Tô Kỳ, hiện tại đã mềm đi, yên yên mà đứng đó, nhìn rất đáng thương.
Nỗ lực đưa tay muốn chạm đến vật nhỏ.
Tô Kỳ chú ý động tác của y, hơi hơi cúi gần, thuận tiện để Tô Thần xoa xoa chính hắn.
Nhờ Tô Thần xoa, phân thân Tô Kỳ rốt cục hơi hơi ngẩng đầu, có thể là cơ thể hắn cũng không khó chịu nhiều nữa, động tác nhanh hơn một chút.
“A…Tô Kỳ, đừng… nhanh như vậy…thân thể ngươi…ân, a…” Tô Thần thật lo lắng, thế nhưng quyền chủ đạo lại do Tô Kỳ nắm giữ, chỉ có thể dùng miệng đấu tranh.
Tô Kỳ trong mắt đầy yêu thương, nhưng không trả lời y, chỉ càng động tăng tần suất.
Dần dần, lo lắng cũng không thể nào nói ra nữa, thân thể từ từ đón nhận cùng hùa theo động tác Tô Kỳ, trong đầu trống rộng, chính là bản năng, một lần lại một lần, tàn nhận mà chà đạp thân thể người phía trên đang nhu thuận cúi xuống.
Tô Kỳ hơi cau mày, nén thống khổ mê luyến nhìn Tô Thần đang điên cuồng.
“Thần… Thần…điên cuồng như vậy…là vì ta…” Tô Kỳ kích động mà thì thào.
Tuy rằng thân thể yếu đuối vô lực, bị Tô Thần không lưu tình xông tới, ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi khuôn mặt Tô Thần, đôi mắt vẫn ôn nhu như nước.
Cuối cùng, sau một trận trùng kích mãnh liệt, Tô Thần lên đến cao trào, muốn rút phân thân ra khỏi cơ thể Tô Kỳ, lại bị trụ lại không thể di chuyển, hơn nữa đang động tình, cũng không nên ức chế, đem đôi mắt oán giận trừng trừng nhìn Tô Kỳ, bất đắc dĩ mà bắn ra trong cơ thể hắn.
Sau cao trào, Tô Kỳ mới mất đi khi lực, mềm mại mà nằm bên cạnh Tô Thần, nhưng vẫn không đem cái kia rút ra.
Hai người thở dốc, Tô Thần là vì động tác kịch liệt, Tô Kỳ lại là vì thân thể khó chịu mất đi khí lực.
Chuyện đầu tiên sau khi Tô Thần tỉnh táo lại, chính là không để ý nhãn thần ai oán của Tô Kỳ đem phân thân mình rút ra.
Nhìn một chút dịch thể trên giường, mặc dù đỏ mặt, thế nhưng tốt xấu cũng có dịch màu trắng không có màu đỏ, không thụ thương là tốt rồi. Tàn bạo mà nhìn hắn trừng mắt, hồi lâu mới nhu hòa nói: “Nằm, ta đi phân phó người nấu nước.”
Tô Kỳ ôn nhu cười.
Thời gia đợi thị nữ đem nước vào, Tô Thần đã bò lên giường, không làm chuyện gì nữa, chỉ là cẩn thận khóa áo cho hắn, sau đó nằm bên cạnh, nhẹ nhàng mà ôm hắn. “Đợi lát nữa ngươi rửa sạch thân thể, ta lại lộng cho ngươi, ngươi để vậy sẽ sinh bệnh.” Trong sách tiểu Cảnh cho có viết thế.
“Lông?”
“…Ngươi còn chưa ra!” Tô Thần bất đắc dĩ, sau đó ngón tay không cẩn thận đụng đến dấu vết bị thương trên bụng, dường như sợ hắn đau: “…Rất đau sao?”
“…Không nhớ rõ.” Tô Kỳ nhàn nhạt nói, “Nghe Tô Nhất nói, là do phụ thân sau khi ta sinh không bao lâu làm ra.”
Phụ thân?
Trường Nhạc cung đều có truyền thống như vậy sao?
Tô Thần nghĩ đến chuyện Tô Kỳ đối với mình khi vừa sinh ra, cười khổ: “Có nguyên nhân gì sao?”
“Là do mẫu thân khó sinh bỏ mình.” Khẩu khí Tô Kỳ vẫn bình tĩnh, dường như là chuyện không liên quan gì đến mình.
“…Sao đó thì sao?”
“Hắn cho rằng ta đã chết, liền tự sát.” Tô Kỳ trả lời.
Hắn, là ý nói cha Tô Kỳ sao?
“Tô Nhất không có nơi nào đi, ở lại Trường Nhạc cung, kết quả phát hiện ta còn một hơi thở.”
Trường Nhạc cung…
Trường Nhạc cung lại lãnh khốc đến cỡ nào…
Tô Thần không hỏi nữa, chỉ ôm chặt hắn: “Sau này, trong Trường Nhạc cung, còn có ta, ta không phải là vì không có nơi nào để đi mới ở lại, ta là vì ngươi, cho nên lưu lại.”
Tô Kỳ thẳng lưng một chút, sau đó mới thả lỏng, lấy thanh âm tưởng chừng như không thể nghe thấy đáp lại: “…Ừ.”