Rời khỏi viện của Tô Thập, đi chưa được mấy bước, liền bị mấy người Tô Cửu dẫn theo ngăn đón.
Tô Cửu vừa làm tư thế đề phòng, vừa chậm rãi đi đến: “Tô Tịch, ngươi định đưa thiếu chủ đi đâu?” phía sau thị vệ Trường Nhạc cung vây hai người lại.
Tô Tịch nhún vai: “Chính ngươi hỏi hắn a, ngươi đã đến, ta về trước.” Xoay người, tùy tùy tiện tiện đem kiếm trên tay mấy thị vệ đẩy ra, “Chớ cản đường.”
Tô Cửu trầm ngâm một chút, sau đó hướng đám thị vệ gật đầu, cùng người dẫn đầu đám thị vệ nói: “Đi báo cho những người khác, tìm thấy thiếu chủ rồi.”
Đầu lĩnh ứng lời, mấy người thị vệ tản ra, cho Tô Tịch ra ngoài.
Trước khi đi, còn nói cùng Tô Thần: “Thần Thần, có thể sẽ không nói lời từ biệt với ngươi rồi, ngươi phải bảo trọng.”
“Ân.” Tô Thần đứng tại chỗ mỉm cười, “Nhớ về nhà sớm một chút.”
Tô Tịch phẩy tay, cũng không quay đầu lại mà biến mất sau ánh nhìn của mọi người.
Đợi thân ảnh Tô Tịch trước mắt biến mất hoàn toàn, Tô Thần mới quay đầu lại: “Xảy ra chuyện gì?”
“Chủ tử sau khi về phòng không thấy thiếu chủ liền tức giận, sai ta lập tức đem người đi tìm.” Tô Cửu thấp giọng trả lời.
“Người kia thực sự là…, cũng không an tĩnh ngủ một giấc.” Tô Thần bất đắc dĩ lắc đầu.
“Hồi thiếu chủ, chủ tử thực không nghỉ ngơi, đợi ta mang tin tức của thiếu chủ về.” Tô Cửu đáp.
…Còn không chịu nghỉ? Không thể nào.
Tô Thần ngẩng đầu nhìn trời, đã hơi hơi sang rồi.
Bị Triền ti dằn vặt ba ngày còn không chịu đi nghỉ ngơi, rốt cuộc là đang nghĩ cái gì a, thật ngu ngốc.
Tô Thần nhăn mặt cau mày: “Đi thôi.” Dẫn đầu đám người quay về Thanh viện.
Bình thường người ở đây cũng rất nhiều, nhưng ngày hôm nay thực sự là rất đông.
Tô Thần nghi ngờ có phải toàn bộ những người ở Đại Sầm các vừa rồi đều chạy đến đây.
Lần thứ hai ứng phó với một đống người thỉnh an, Tô Thần vào phòng mình.
Quả nhiên, rất nhiều thị nữ cầm khăn mặt chậu rửa quỳ hai bên, đồ vật vứt lung tung này nhất định là do Tô Kỳ làm rồi.
Kỳ thực chỗ ngồi trong viện này, vốn là phòng ngủ của Tô Kỳ, nhưng phần lớn thời gian Tô Thần đều ở bên trong, cho nên Tô Thần vừa vào viện trực tiếp đi vào phòng mình.
Thị nữ cúi đầu, quỳ trên nền nhà, run run, thấy Tô Thần tới, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời thỉnh an: “Thiếu chủ.”
Cùng lúc đó từ phía sau bình phong, truyền đến thanh âm nóng vội của Tô Kỳ: “Là Thần trở về sao?” Sao đó bong người nhoáng qua, đã đứng trước mặt y.
So với lúc hắn mới ra thì sắc mặt càng trắng bệch hơn, thần sắc vô cùng mệt mỏi, mới nhìn gần như trong suốt.
“Làm sao lại không đi nghỉ ngơi?” Tô Thần trừng mắt.
“Ta chờ ngươi trở lại.” Tô Kỳ cười.
Lúc hắn nói, đôi mắt nhìn chằm chằm y, thanh âm run run.
Tô Thần thở dài: “…Ngu ngốc.” đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo dưới tay áo của hắn, áp lên mặt mình: “Không cần lo lắng như vậy, ta ở đây.”
Tô Kỳ nhẹ nhàng chạm đầu, mềm nhẹ như vậy, giống như chỉ cần hơi dụng sức một chút sẽ biến mất.
“Rất nhiều chuyện, dù là ta, cũng bất lực…” Tô Kỳ nhẹ nhàng nói. “Cho nên, ta sợ…”
Trong mắt vốn chưa từng có tia bất an vô lực.
Nhãn thần như vậy, khiến trong tâm Tô Thần vừa nhìn thấy liền rung lên.
Nam nhân thực lực mạnh nhất cùng tàn khốc nhất trên thế giới này—Tô Kỳ, cư nhiên trước mặt ta lộ ra thần sắc như vậy.
Mỗi lần quyết định sẽ vì hắn mà làm một việc, lại phát hiện hắn so với mình còn làm hơn rất nhiều việc, càng nỗ lực hơn so với mình, như vậy, vĩnh viễn vĩnh viễn không có khả năng trả hết món nợ này rồi a.
Tô Thần cười khổ: “Nghỉ ngơi a, ta cũng một đêm không ngủ rồi, ngủ gian ngoài hay bên trong phòng?”
Tô Kỳ lặng đi một chút.
Tô Thần xấu hổ, nhưng vẫn kéo tay hắn, ngẩng đầu nhìn hắn: “Cùng nhau.”
Hai chữ đơn giản này, khiến Tô Kỳ đang mệt mỏi rã rời trên mặt liền sáng sủa, nét mặt lộ rõ vui mừng, liên tục gật đầu: “Hảo, hảo.” Cũng không nhìn xem tình hình, cầm tay Tô Thần ngây ngốc cười rộ.
Tô Thần liếc mắt xung quanh — bọn họ cư nhiên không có một người dám ngẩng đầu lên nhìn biểu tình ngơ ngác củaTô Kỳ.
Vốn trong mắt các nàng Tô Kỳ là người như thế nào a, chắc sẽ không khác ác quỷ là mấy.
Tô Thần nói thầm trong lòng.
Tô Kỳ hài lòng mà kéo y vào phòng trong: “Bên trong phòng trên giường có hương vị của ngươi, ngủ bên trong…”
Người này…
Không phải chỉ là ngủ một giấc thôi sao…
Ách…
Ngủ?
Hắn là hắn sẽ không xằng bậy a…
Chỉ là, hắn không xằng bậy trên người ta, lại chạy đến xằng bậy trên người người khác — thế nào lại thấy không dễ chịu?
“Tô Kỳ.” vào phòng, Tô Kỳ đóng cửa, Tô Thần mới nhẹ giọng.
“Ân?” Tô Kỳ vẫn chìm trong hưng phấn, hài lòng mà quay đầu nhìn y.
Thần tình đối phương hưng phấn đơn thuần như vậy, khiến y có chút xấu hổ, đem lời nói ra khỏi miệng, cắn cắn môi: “…Sau này đừng… đi tìm Ảnh phi nữa.”
Dáng tươi cười của Tô Kỳ đông cứng trên mặt, sau đó luống cuống rũ mắt, buông lỏng cánh tay: “…Ngươi biết rồi?”
“Ân, ta vừa rồi đi gặp hắn. Hắn nói cho ta biết.”
“…Ta…” Tô Kỳ không có biện pháp nói ra điều gì, chỉ thốt ra một chữ, liền trầm mặc. Không tự giác mà khẩn trương cắn môi dưới.
“Chung quy bắt hắn làm chuyện như vậy là không tốt, hắn là người, không phải công cụ, ngươi lại bắt hắn bảo vệ ta, ta không phản đối, thế nhưng không nên đối xử như vậy với hắn.”
“…Ta, ngươi…” Tô Kỳ ấp úng nửa ngày, sau đó ngẩng đầu, bất an nhìn y: “Ngươi cảm thấy ta…rất đáng ghét?” Thần tình của hắn, dường như nếu Tô Thần khẳng định hắn sẽ không chịu nổi loại đả kích này mà không sống được.
Loại tâm tình sắp tan vỡ này khiến Tô Thần lo lắng.
Tô Kỳ…
Ngươi thật là khiến cho ta càng ngày càng phải đối xử ôn như với ngươi rồi,– có lẽ, bất luận là thế nào, ta cũng là theo bản năng mà ôn nhu rồi.
“Ta chỉ là không thích trên người kẻ khác có hương vị của ngươi.” Tô Thần hơi cúi đầu, lấy thanh âm Tô Kỳ đủ nghe mà nói.
Không dám cùng hắn đối diện, bởi vì xấu hổ, hơn nữa không biết Tô Kỳ vì cảm động còn có thể làm ra chuyện ngốc nghếch gì nữa.
Cho nên, nói xong lời này, vội vàng đi đến bên giường: “A~ thật ngại thật ngại.”
Tô Kỳ phía sau vẫn không nhúc nhích, Tô Thần hoang mang quay đầu nhìn.
Tô Kỳ vẫn ngốc như vậy mà nhìn y.
“…Ngươi làm sao a?” phản ứng ngoài dự liệu, Tô Thần lúng túng gầm nhẹ.
“…Nói lại lần nữa xem.” Thấy khuôn mặt Tô Thần, giồng như lời nguyền được giải, Tô Kỳ bỗng nhiên lao qua, một bước dễ dàng kéo y vào trong lòng.
Ô a a!
Tim người này đập thật nhanh a!
Tô Thần từ từ đỏ mặt.
“Nói lại lần nữa xem.” Khẩu khí Tô Kỳ vui sướng.
“Không cần… buông tay…”
Tô Kỳ không quan tâm phản ứng của y, ngây ngốc cười: “Ha hả, ha hả… Là thật sao, Thần, lời ngươi nói là thật sao?” Ngữ khí say sưa, “Ta cảm thấy giống như bay lên trời rồi…Thần, ngươi có cảm thấy bay lên trời rồi không?”
…Ta quẫn đến sắp tìm cái động mà nấp rồi…
Tô Thần đấu tranh không hiệu quả, ngước lại mệt mỏi thể lực suy yếu, vì vậy dừng lại nghỉ ngơi trong lòng hắn.
Ta thực rất ngôc, không nên nói với hắn lời có tính kích động như vậy.
Không hiểu hắn có thể cười khúc khích như vậy được bao lâu.
Một lát sau, khóe môi hắn cuối cùng cũng bớt cong.
Thật vất vả, Tô Kỳ cũng khôi phục bình tĩnh, Tô Thần thay quần áo bước đến giường, sau đó Tô Kỳ cũng vội vã thay y phục nhào vào trong chăn, vững vàng ôm Tô Thần, lâu lâu phát sinh âm thanh khúc khích quỉ dị.
Chăn giường mềm mại như vậy khiên Tô Thần năm lên không lâu liền muốn ngủ.
May là thế, Tô Thần liếc mắt nhìn người đang ôm mình quá chặt, cảnh cáo: “..Ngươi không được xằng bậy a…”
Tô Kỳ vô cùng sung sướng mà đáp ứng.
…Ta vẫn còn cảm thấy lo lắng…
Nhưng là, thật ngại, vượt qua khỏi nhiều chuyện như vậy, ta tới bây giờ còn chưa có kinh nghiệm ngủ không nghiêm chỉnh như thế này lần nào.
A a, mặc kệ, ngủ trước.
Nhắm mắt, ngủ thất sâu.
Về phần cánh tay như tay heo vẫn quấy rầy mình — không nhìn không nhìn.