Sau bữa cơm chiều là đi tản bộ theo thói quen.
Dựa vào thân phận đặc thù của Tô Kỳ, quyết định đi đến bờ ruộng một chút.
Tô Thần cùng Tô Kỳ đi phía trước, Li Du tiểu Hổ đi phía sau – tiểu Hổ vừa đi vừa xem sách, Cam Lam Lục La hào hứng theo sát phía sau.
“Lần này ở lại mấy ngày?” hỏi Tô Kỳ.
“…Sau ngày mai liền rời đi.” Tô Kỳ nhẹ giọng.
“Gần đây bận lắm sao?”
“Ân, nếu thong thả, ta thật muốn ở nhiều ngày.” Tô Kỳ mỉm cười, hơi cúi đầu nhìn y.
Tuy rằng nói Tô Kỳ ít trò chuyện, nhưng mỗi lần nghe đều cảm thấy tim đập nhanh hơn. Tô Thần không nói thêm gì nữa, trầm mặc một hồi: “…Cái kia…” nhỏ giọng hơn một chút, “Cảm ơn ngươi đã đến đây…” nói xong cũng xấu hổ không đối mặt Tô Kỳ, tự mình cúi đầu đi về phía trước.
Hắn đem y để trong long, vô luận thế nào, đều là chuyện làm y cảm động a.
Tô Kỳ lúc đầu lặng đi một chút, sau đó khóe miệng cong lên đầy quyến rũ: “Ta nghĩ muốn thấy ngươi, đây chẳng qua là mượn cớ để đến nhìn ngươi.” Thập giọng nói, dù không lớn, cũng đủ để Tô Thần nghe thấy.
Hai bên trái phải mặt Tô Thần không chịu được mà đỏ lên.
“Ta bắt đầu nằm mơ.” Tô Kỳ đột nhiên nói như vậy.
Nằm mơ? Là nói buổi tối ngủ nằm mơ sao?
Tô Thần khó hiểu nhìn Tô Kỳ, trên mặt toàn một màu đỏ.
Tô Kỳ nhìn vẻ mặt hồng hồng kia xong, ánh mắt bỗng trở nên âm u: “Ta có thể…”
Nói còn chưa dứt lời, Tô Thần vừa nhìn đến sắc mặt kia của hắn, lập tức cảnh giác: “Không thể!” thậm chí còn nhảy lui một bước. Nhìn thấy thần sắc hắn như vậy y liền biết hắn đang nghĩ đến chuyện không tốt gì rồi.
Tô Kỳ thất vọng: chỉ muốn hỏi có thể nắm tay hắn không thôi nha, làm gì mà khẩn trương như vậy.
“Ngươi nói nằm mơ là có ý gì?” mặc dù ngôn ngữ hành vi biểu hiện chống cự, thế nhưng thần sắc vẫn có chút thân thiết.
“Ta trước đây chưa bao giờ nằm mơ, hai năm nay, đôi khi lại nằm mơ.” Tô Kỳ nhàn nhạt nói.
Chưa bao giờ nằm mơ? Đây là khái niệm gì? Mộng là hiện tượng sinh lý bình thường của nhân loại a!
Kinh nghiệm của mọi người không ít đều là do nằm mộng mà có, là đại diện cho nội tâm sâu thắm của con người – ý thức. Nhưng mà, hắn lại nói mình chưa bao giờ nằm mơ.
Cổ nhân từng nói “Người mù vô mộng, người ngốc ít mộng”, nói cách khác chỉ có người không nhìn thấy sự vật, người đui mù mới không nằm mơ.
Đột nhiên nhớ tới Trường Nhạc cung kia, nhớ đến lần đầu tiên trong nháy mắt Tô Kỳ biết cười.
Rõ ràng trong mắt hắn, thật là không có một chút tì vết nào.
Không khỏi ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào con ngươi trong sang kia, ở trong đó, chỉ thấy kêu tên Tô Thần…
Bị ý nghĩ chính mình làm cho hoảng sợ, y vội vàng lắc đầu, hỏi lại: “Mộng gì chứ?”
“Mộng xuân.” Tô Kỳ thẳng thắn trả lời.
Tô Thần đầu tiên là không kịp phản ứng, đợi đến khi đôi mặt hỏa nhiệt của Tô Kỳ di chuyển trên người mình , y mới ầm ầm đỏ mặt: “Ngươi…người…” đỏ mặt là vì nhớ đến lời nói của Tô Kỳ, khi thủ *** là nghĩ đến mình, vậy mộng xuân kia…
Lắc đầu, lắc đầu, “Sau này không thể nói thẳng như vậy.” cảnh báo hắn.
Tô Kỳ từ đầu đến cuối chỉ nhìn y.
“…Ngươi nhìn ta làm gì?” Trong long Tô Thần phát bực, đã bị tính khí kinh người của Tô Kỳ làm cho nghi thần nghi quỷ rồi.
“Ra cũng có lúc như vậy.” Tô Kỳ cười khẽ.
“Lúc như vậy?”
“Đi như thế này, hai người chúng ta, không nói gì, hoa màu hồng nở trên đỉnh đầu, không cảm thấy mệt, dưới chân cũng nhìn không thấy đường, chúng ta cứ vậy song vai nhau đi.” Có đôi khi ngươi giúp ta lấy ra cánh hoa vương trên tay áo.
Tô Kỳ cười thật tươi, khiến người khác nhìn vào cảm thấy an tâm lại ấm áp.
Tô Thần nhìn vẻ mặt kia, không tự chủ mà ngây người.
Lúc đầu nhìn thấy người này thấy dáng dấp cực kì xinh đẹp, nhưng cũng chỉ như pho tượng ngồi đó, không có chỗ nào hấp dẫn y, vô tình, vị trí người này ở trong lòng ta cư nhiên lại lên cao nhanh như vậy…
“Thần Thần, ta nói, các người định đứng lại đây luôn sao!” Âm thanh mang theo tiếu ý của Li Du khiến Tô Thần hoàn hồn.
Lúc này mới ý thức bản thân không biết từ lúc nào đã dừng bước, đương nhiên, Tô Kỳ cùng dừng.
Thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn Li Du cùng tiểu Hổ đang không hiểu chuyện gì xảy ra, quay đầu bước đi.
Tiểu Hổ phía sau đang cầm sách, ngây ngốc hỏi Li Du: “…Tiên sinh vì sao trừng mắt ta…”
“Đừng động vào hắn…” Li Du vui vẻ đáp linh tinh. “Nam nhân cũng có quyền xấu hổ.”
Nghe vậy, Tô Thần phía trước hận không thể quay đầu bóp chết tên Li Du kia.
Ngày hôm sau, mặc dù nói là sinh nhật Tô Thần, nhưng trước đó cũng không có chuẩn bị, cho nên lớp học vẫn mở, nghĩ đến Tô Kỳ đang buồn bực ở trong phòng, vẫn là nên sớm tan học.
Đến buổi chiều các hài tử đều về nhà xong, Tô Thần thu dọn đồ đạc về phòng.
Kỳ thực phòng học cũng là ở trong nhà, đi vài bước là đến phòng khách.
Đại sảnh rất an tĩnh, ngay cả Li Du ngày thường không có việc gì làm ngồi trước cửa ngau dưới bong cây cũng không thấy đâu, cửa phòng tiểu Hổ cũng không mở – cho thấy chủ nhân cũng không ở trong phòng.
Li Du lêu lổng đâu đó còn có thể hiểu được, hiện tại cư nhiên tiểu Hổ cũng không biết đã đi đâu…
Đến trước cửa phòng mình, khe khẽ gõ cửa: “Ta vào đây.” Đẩy cửa đi vào.
Ngoài ý muốn, bên trong ngoại trừ Tô Kỳ sắc mặt lạnh lùng vẫn còn một người.
Theo khăn che có thể biết đây là Tô Cửu.
Tô Cửu quỳ trên mặt đất, Tô Kỳ mặt vô biểu tình nhìn nàng.
“Làm sao vậy?” Y thức được bầu không khí kì lạ.
Nói chuyện với y, sắc mặt Tô Kỳ nhu hòa đi: “…Tô Cửu nói trong cung có chuyện quan trọng muốn ta trở về.”
“Vậy hãy đi đi.” Tô Thần trong lòng bỗng cảm thấy mất mát, nhưng vẫn làm như không sao, cười nói.
“Không được.” Tô Kỳ không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, “Sinh nhật ngươi còn chưa qua, ta thế nào có thể trở về!”
“Nếu như không phải chuyện quan trọng, Tô Cửu sẽ không đến tìm ngươi a.” Tô Thần cười khổ.
Tô Kỳ gật đầu: “Thật sự là cấp bách.”
“Vậy hãy nhanh chóng đi đi.”
Tô Kỳ không trả lời, chỉ dung nhãn thần luyến tiếc mà nhìn y.
Tô Thần cũng hắn nhìn nhau một lát, đầu hang: “Tô Cửu.”
“Vâng.” Thanh âm trầm thấp của nữ tử trả lời.
“Ngươi xem, cho dù ngươi quỳ như vậy, hắn cũng không có dự định quay về.” Tô Thần thở dài, “Không bằng như vậy đi, ta và các người cùng trở về.”
Tô Kỳ cùng Tô Cửu đều bất ngờ mà ngẩng đầu nhìn y.
“Thần…” Tô Kỳ cắn môi phản ứng, lộ ra bộ dáng cảm động muốn khóc.
“Ngươi là hi vọng cùng ta vượt qua cái sinh nhật này, địa điểm không quan trọng.” Tô Thần cười cười. “Ta không muốn vì ta mà ngươi lỡ chuyện.”
Có thể làm khó Tô Kỳ, chắc chắn là chuyện phi thường trọng yếu. Trước nói Tô Kỳ sẽ đến Trường Nhạc cung thăm hắn, kết quả không rảnh, hôm nay mượn cơ hội này cùng nhau trở về đi.
“Đa tạ thiếu chủ.” Tô Cửu thở nhẹ ra.
“Ta đi thu dọn đồ đạc.” Tô Thần cười cười.
“Nói với hai người kia, hình như ở nhà bếp phía sau viện.” Tô Cửu nghĩ đến điều gì, nhắc nhở.
“Cảm ơn.” Tô Thần cười. Người bên cạnh Tô Kỳ, mỗi người đều cực kì sắc xảo.
Lại nhìn lại Tô Kỳ kia muốn khóc lại không khóc được, ngây ngốc nhìn mình: “Ta đi tìm bọn họ từ biệt, thuận tiện an bài chút chuyện.”
Tô Kỳ im lặng gật đầu.
Còn chưa tới nhà bếp, đã ngửi thấy mùi thức ăn bên trong truyền ra.
Lặng lẽ đẩy cửa, Li Du lật chảo đảo đồ ăn, tiểu Hổ cật lực thêm củi, bên trong nhà bếp oi bức, hai người mồ hôi như mưa.
Nhè nhẹ nở nụ cười: “Hai người các ngươi, đang làm cái gì?”
Bị kinh động, không hẹn mà gặp hai người đồng thờ dừng động tác trong tay, sau đó Li Du quay đầu cười khổ: “Ngươi làm sao lại tìm được đến đây?”
“Các ngươi hai người chuẩn bị quà sinh nhật cho ta, ta đương nhiên muốn đến xem.” Tô Thần chậm rãi đi qua, cười.
“Ngươi biết rồi a.” Li Du không kinh ngạc tiếp tục đảo nồi.
“Ân.” Tô Thần ấp a ấp úng nói không ra lời, “…Ta phải lập tức li khai.”
Động tác Li Du không dừng lại, chỉ chậm dần: “A?”
“Bởi vì có chút chuyện, muốn đi vài ngày.” Y không dám đối mặt với Li Du. “Cho nên, các ngươi làm đồ ăn thế này ta không ăn được rồi…”
“Phải a.” Li Du nhàn nhạt trả lời.
“Xin lỗi.” Y thấp giọng, “Tâm ý các ngươi ta nhận.”
Li Du lỡ tay một chút, rơi cái muôi xào rau trong tay, quay đầu ra khỏi nhà bếp.
“Li …Li Du…” tiểu Hổ lo lắng nhìn bong lưng Li Du rời đi, sau đó nhẹ giọng nói: “…Tiên sinh, hắn đêm qua đã bắt đầu chuẩn bị rồi, không thể ăn rồi mới đi sao?”
“Ta lập tức phải đi.” Y cười hối lỗi.
“…Ân.” Tiểu Hổ rũ mắt xuống, thanh âm mang theo tia thất vọng, sau lại ngẩng đầu nhìn y cười: “Ta tìm hắn, cũng phải nói lời từ biệt.”
“Không cần.” Tô Thần cười, “Cũng không mất bao nhiêu thời gian, ta đi vài ngày, lập tức quay lại.”
Tiểu Hổ gật đầu, sau đó bưng canh trên bếp qua, “Tiên sinh, uống một ngụm a.”
Y cầm thìa canh, múc uống một ngụm, sau đó cười: “Ân, uống ngon, trở về chúng ta lại chúc mừng một lần nữa a. Ngươi phải giúp ta nói tốt với Li Du.”
Tiểu Hổ cười: “Hảo.”
Bởi vì trên đường đã có Tô Kỳ cùng Tô Cửu, nên y để Cam Lam cùng Lục La ở lại, y theo Tô Kỳ về Trường Nhạc cung.