Sau, Tô Thần không muốn cùng Tô Kỳ dây dưa vấn đề không thể nói rõ này, liền xem sách thuốc.
Tô Kỳ thấy Tô Thần không để ý mình, cũng tiếp tục xem loại sách không có tri thức kia.
Qua một lúc, Tô Thần cảm thấy cái cổ nhức nhức, đèn cũng gẩy nhiều lần. Hình như đã không còn sớm, xuống giường kêu Tiểu Hổ đi ngủ, cũng gọi Li Du đi nghỉ sớm, cuối cùng chính mình rửa mặt rửa chân.
Chuẩn bị xong xuôi, y trở về phòng, đưa mắt đã thấy Tô Kỳ nhìn mình.
Không có biểu tình gì, dù sao cũng là nhàn nhạt.
Thở dài: “Xuống đây, ta múc nước cho ngươi rửa mặt rửa chân.” Ta chính là không thể cương quyết được.
Tô Kỳ như có được đại xá vội vàng xuống giường.
“Ngươi đến phòng khách nghỉ a, ta mang chăn cho ngươi.” Y một bên lau mặt cho Tô Kỳ, một bên nói.
Cầm lấy khắn lụa, đã thấy biểu tình kinh ngạc của Tô Kỳ: “…Chúng ta không cùng ngủ sao?”
“Ta vì sao muốn cùng ngủ với ngươi?” Tô Thần nhàn nhạt nói, “Không có đạo lý phụ tử phải ngủ chung một giường a.”
“Nhưng là, ta…” Tô Kỳ muốn nói gì, lại không biết nói như thế nào, cuối cùng chỉ là trầm mặc.”
“Hơn nữa, lúc ở Trường Nhạc cung chúng ta cũng là ở cách xa nhau, không phải sao?” y thấy biểu tình người kia như vậy, khẩu khí cũng mềm mỏng, “Phòng khách ngay bên cạnh. Chúng ta hiện tại cũng chỉ có một bức tường ngăn cách.”
Tô Kỳ không nói gì, cúi đầu.
“Được rồi, ta đi lấy chăn, ngươi tự mình rửa chân đi.” Tô Thần đem khăn lụa vắt khô, xoay người muốn đi phòng khách.
Góc áo bị kéo lại.
Xoay người, nhìn Tô Kỳ, trong mắt hiện lên ý tứ cầu xin: “Cho ta ngủ với ngươi.”
“Ngươi xem mình là tiểu hài tử a.” Tô Thần cười khổ, “Hai đại nam nhân cùng nhau ngủ cái gì.”
“Ta bảo chứng sẽ không xằng bậy.” Tô Kỳ thỉnh cầu. “Cùng nhau ngủ.”
“Không phải vấn đề đó, ta là nói, chúng ta chúng nhau ngủ còn ra gì nữa.” Tô Thần bất đắc dĩ.
“Cùng nhau ngủ.” Tô Kỳ dường như không nghe đến lời y nói, vần cố chấp không thôi.
“Không được.” Y kiên quyết cự tuyệt.
Tô Kỳ chớp mắt mấy cái, trong mắt tựa hồ như có nước, môi run run: “Ta thời gian dài như vậy không gặp ngươi, ngươi vì sao ý chí sắt đá như vậy.”
Khiến cho y cảm thấy mình là kẻ bội tình bạc nghĩa…
Tô Thần không nói gì chỉ nhìn Tô Kỳ bộ dáng muốn khóc.
“Chỉ là cùng nhau ngủ thôi mà, ta lại không thể đợi lâu như vậy, vì sao không thể?” Hắn chớp mắt mấy cái, nhăn mày, thoạt nhìn thực sự muốn khóc.
Này này, ai tới nói cho ta biết, cái đại nam nhân nhu thế vì sao trước mặt ta lại thích khóc vậy?
Tô Thần thực sự là không có biện pháp, “Tùy ngươi.”
Tô Kỳ lặng đi một chút, sau đó nước mắt chảy xuống: “… Thật vậy chăng?”
“Ta cũng đã đáp ứng rồi ngươi còn khóc cái rắm a.” Tô Thần nhức đầu cầm lấy khắn, khẩu khí thô lỗ, động tác lại ôn nhu lau nước mắt cho hắn.
Tô Kỳ quả nhiên không còn khóc, nhìn y cười khúc khích.
“Thịch thịch.” Tim bỗng nhiên lại đập nhanh rồi.
Y không được tự nhiên mà bỏ lại khăn lau, “Ta đi lấy thêm chăn bông, ngươi tự mình rửa chân.”
Tô Kỳ nhìn bóng lưng Tô Thần rời đi cười.
Tô Thần có chút nghẹn mà lôi cái bao trùm chăn bông ra, trong lòng thực sự là không chịu được.
Ta đây rốt cuộc làm sao vậy, ta vì sao lại có hành động tâm thần giống Tô Kỳ? Hắn đầu óc không bình thường, ta lại là người bình thường a, không những không ngăn hắn lại, còn phối hợp thế, ta nhất định là không bình thường rồi.
Nghĩ một hồi lửa nóng trong lòng trào lên, động tác kéo chăn cũng dùng lực hơn rất nhiều.
Nhưng là tên kia… thoạt nhìn thật đáng thương…
Động tác trên tay bất giác nhu hòa.
Đúng, ta là người tốt bụng, nhưng cũng không đến nỗi hắc bạch không phân biết được, Tô Kỳ hắn mặc dù không nói lời thương cảm với mình, thế nhưng chính là cảm thấy y làm đau lòng người, cho nên không thể đối hắn ngoan độc.
E rằng chính hắn không cảm giác mình có cái gì đáng giá cho người khác thương cảm, thế nhưng ta lại cảm thấy hắn phi thương cô đơn thống khổ.
Bởi vì có đôi khi, nhãn thần hắn nhìn ta thật giống như bóng đêm cô đơn yên lặng thật lâu đột nhiên nhìn thấy chút ánh sánh thì khẩn trương.
Tuy rằng hắn không có nhiều biểu tình, giống như thực vật, trên thực tế, cho dù là thực vật cũng cần ánh sáng a, càng không cần phải nói, hắn dù thế nào cũng là người.
Thở dài: thôi thôi, trước cứ như vậy đi, ta cuối cùng vẫn là vô pháp a.
Đem chăn về phòng, Tô Kỳ đã nằm xuống, thế nhưng còn chưa ngủ, nghe được tiếng bước chân y thì nhìn y mỉm cười.
“Nằm vào trong một chút, ta không có chỗ nằm.”
Tô Kỳ vui vẻ xê dịch vào bên trong, nhưng mà người thì di chuyển, chăn vẫn tại chỗ cũ.
Tô Thần bất đắc dĩ mà đem chăn trên tay để lên ghế, lại đắp chăn cho hắn.
Tô Kỳ biết điều mà nằm ở đó, không nói gì, mở to hai mắt nhìn y.
Cũng may Tô Thần lúc trước ở chung cũng đã thích ứng ánh mắt hắn, nên không có phản ứng gì, chỉ đắp chăn xong xuôi nói: “Cách ta xa xa một chút, ta rất thích kéo chăn.” Lúc trước kì thực cùng Tô Kỳ ngủ chung một lần, nhưng là mình ngủ đất hắn ngủ giường, không tiếp xúc gì, hiện tại cùng hắn nằm trên giường, không tốt, kéo chăn để hắn nhiễm lạnh sẽ không tốt.
Tô Kỳ gật đầu: “Ngươi vốn ngủ rất say.”
Tô Thần liếc mắt nhìn hắn một cái: “Ngươi đừng có làm chuyện gì kì quái.”
Tô Kỳ lắc đầu, cười.
Cho dù hắn có ta cũng làm được gì. Nói xong Tô Thần bi ai nghĩ, đánh không đánh lại, mắng không dám mắng, trốn lại trốn không xong.
Quên đi, tạm thời tin tưởng người này a.
Chuẩn bị chăn giường xong, sau đó sẽ thay đồ áo vải bông chuyện dụng đi ngủ, thấy Tô Kỳ không chớp mắt vẫn nhìn mình.
“Xoay người ra chỗ khác, ta đếm đến năm ngươi quay lại.” Trước đây khi ở chung phòng Tô Kỳ, khi mình đi ngủ hắn đã ngủ từ sớm, cho nên thay quần áo cũng không cần cố kỵ, nhưng hiện tại người này so với mình còn tỉnh hơn, điều này làm y không muốn thay đồ trước mặt hắn.
Tô Kỳ nghe lời xoay người.
“Một, hai, ba, bốn.” Tô Thần một bên nhanh chóng thay đồ, một bên chậm rãi đếm, cuối cùng mặc xong: “Năm.”
Tô Kỳ vội vàng xoay người lại, Tô Thần đã ăn mặc thập phần kín rồi.
Tô Kỳ nhìn kĩ, phát hiện không có gì để xem, có chút thất vọng lui vào trong chăn, ngửi mùi trên chăn, nhìn Tô Thần cười.
Tô Thần xốc chăn lên, nhìn vẻ mặt rõ ràng tản ra dục vọng, làm bộ không thấy, chui vào chăn: “Ngủ, sáng mai gặp.” Dứt khoát mà thổi tắt đèn.
Bên cạnh tràn đầy hương khí như có như không, đó là hương đặc biệt trên người Tô Kỳ.
Cũng không biết được người này có thể quen giường hay không.
Y như vậy mơ mơ màng màng nghĩ, chậm rãi ngủ.
Khoảng chừng qua nửa đêm, đột nhiên tỉnh lại.
Y cau mày nhăn mặt, cả người chưa thanh tỉnh lắm, cảm thấy nóng, vì vậy kéo vạt áo trước cổ xuống một chút, lại mò thấy vật trơn mềm.
Bỗng nhiên giật mình tỉnh dậy, sau đó mới phát hiện mình bị người kéo, vừa nãy mò thấy chính là cánh tay ai đó.
Thảo nào nóng như thế…
Tô Thần vội vàng sờ sờ trên dưới người mình, hoàn hảo, vẫn rất kín.
Vì vậy không khách khí mà nhéo người kia.
Tô Kỳ thấp giọng rên rỉ một chút, tỉnh ── có lẽ đã sớm thanh tỉnh, làm bộ mới tỉnh dậy, thấp giọng hỏi y: “Thần?”
“Từ khi nào chui vào?” Tô Thần thấp giọng hỏi. Y đương nhiên không dám lớn tiếng, nếu như bọn Li Du tiểu Hổ giật mình không biết mặt mũi còn có thể để đâu a.
“Không biết.” Thanh âm Tô Kỳ bởi vì đè thấp không giống với bình thường, mang theo chút khàn khàn mị hoặc. “Bởi vì cảm thấy lạnh, hơn nữa, ngươi bên này mùi ngửi rất tốt, nên từ từ dựa vào.”
Đáng sợ nhất chính là, chình mình lại đang tựa vào ngực hắn, cho nên hắn vừa nói, bên y cảm nhận được rung động trong ngực. Hoàn hảo hiện tại không lộ mặt ra, nếu không xác định mặt đã đỏ bừng bừng.
“Được rồi, ngươi đừng nói nữa.” Tô Thần sợ nhịp tim đang đập điên cuồng bị Tô Kỳ phát hiện, vội vàng rời ôm ấp của hắn ra, hít sâu, sau đó nói: “Ngươi là cún sao? Mùi dễ ngửi nên tiến tới?”
Tô Kỳ không nói.
Đoán cũng biết người này nhất định đang có bộ dáng thương cảm, Tô Thần cảm thấy may mặn không gì so được, cứng rắn nói: “Hiện tại trở về chăn ngươi bên kia, nếu không ngày mai tự mình ra phòng khách ngủ.”
Tô Kỳ cũng không biết hắn nói gì, nhỏ tiếng làu bàu tở ý tức giận, lui vào chăn hắn ngủ lúc trước.
Lén lút đặt tay lên ngực, để cho mình trấn tịnh trấn tịnh, sau đó về lại vị trí ngủ cũ.
Vừa mới mơ màng, Tô Thần lại nhẹ giọng nói: “Hoàn hảo chăn này cũng có hương vị của Thần, ngủ ngon.”
Tô Thần nghe vậy xấu hổ, buồn bực lại hối hận, ta như thế nào lại để hắn ngủ trong chăn của ta, chính mình lại đi ngủ chăn cho khách nhân rồi?
Nhưng có biện pháp gì sao?
Trời lạnh như thế, chung quy không thể đem người này kéo ra khỏi chăn mà đòi lại a.
Phiền muộn…