“Tôi cho rằng mọi người có thành kiến với mình.” Thẩm Bình bất mãn.
Hiện tại đã là giờ tan làm, Thẩm Bình đi theo Trần Trữ Ý xuống bãi xe, nhưng càng nghĩ càng thấy bất thường. Vừa rồi anh gọi lại cho mẹ mình định hỏi rõ ràng, sau khi biết chuyện bà cảm thấy rất vui mừng vì anh đã thích một con người, Thẩm Bình bị đả kích không nhẹ.
Anh không biết hình tượng của mình trong lòng người khác lại như vậy.
“Cậu có tiền án rồi.” Trần Trữ Ý ngồi vào xe, sau khi Thẩm Bình ngồi lên theo thì nói tiếp: “Khi cậu vừa bị bắt về nhà vẫn còn rất ngang bướng.”
Thẩm Bình khi đó thích nói những câu kiểu như “Cái thứ như con người ấy à…”, làm người khác có cảm tưởng như thể anh ta không thuộc phạm vi loài người.
Đặc biệt là khi chưa kịp cạo đầu đã bị cha mình tóm về, chứng bệnh dậy thì của Thẩm Bình bộc phát nghiêm trọng.
“Nói trắng ra thì con người chúng ta cũng chẳng khác gì động thực vật cả.” Trần Trữ Ý cừa xoay bánh lái vừa lặp lại danh ngôn trong quá khứ của Thẩm Bình, “Cứ nhìn một người đẹp và một con rùa xem, có gì khác nhau đâu? Ngược lại, trong mắt tôi, con rùa còn thú vị đáng yêu hơn người đẹp.”
Thẩm Bình bụm mặt: “Đừng nói nữa.”
Thời kỳ dậy thì của Thẩm Bình còn kéo dài rất đặc biệt, và có cả khoảng nghỉ.
Ngoài ra, Thẩm Bình và Trần Trữ Ý rất khác nhau. Trần Trữ Ý không có tâm tư đi tìm người yêu là vì công việc bận rộn, còn Thẩm Bình lại khá tự do, nhưng anh ta cũng không có đối tượng nào.
Một cậu ấm giàu ba đời, sự nghiệp của gia đình có anh trai quản lý, vậy mà không có bất cứ đối tượng mờ ám nào bên cạnh.
Nghe hợp lý không? Hoàn toàn không.
Anh ta là con người, lại còn là người trưởng thành, trong cơ thể chắc hẳn phải có cái thứ tên gọi hormone. Vả lại, điều kiện của bản thân Thẩm Bình cũng quyết định việc anh muốn tìm người yêu hay bạn tình là rất đơn giản. Nhưng anh lại không làm gì cả, cho nên nếu ai đó nghi ngờ Thẩm Bình không thích con người thì cũng chưa chắc là vô lý.
Thẩm Bình mở cửa sổ xe ra định hóng gió cho bình tĩnh lại, nhưng sau đó anh lại chú ý đến đám người cầm di động và máy chụp hình ven đường: “Hử? Bọn họ đang chụp chúng ta à?”
“Không phải thế là bình thường à?” Trần Trữ Ý bất đắc dĩ đáp, “Cậu không biết mình vừa làm gì sao?” Tuy các doanh nhân như họ không được người khác săn đón nhiệt tình như ngôi sao giải trí, đi đến đâu cũng có paparazzi nâng súng cầm thương theo đuôi, nhưng ít ra cũng là người của công chúng, có danh tiếng nhất định.
Trần Trữ Ý nghiêng đầu nhìn sang Thẩm Bình, không ngờ lại thấy anh ta đang mỉm cười với người bên ngoài, cười rất tự tin, chỉ kém là chưa vẫy tay chào: “Cậu không xoay kính xe lên à?”
“Không cần, có phải chuyện gì mất mặt đâu.” Thẩm Bình cười rất thoải mái, khi nhìn thoáng qua một người nào đó trong đám đông thì hơi sửng sốt một lát, nhưng chưa kịp nhìn kỹ thì Trần Trữ Ý đã lái xe đi rồi.
Trần Trữ Ý lên tiếng nhắc nhở Thẩm Bình: “Đừng thò đầu ra ngoài.”
“Tôi vừa nhìn thấy Vệ Tư Bạch.” Thẩm Bình rụt đầu vào, “Hắn đang trừng mắt với tôi.”
“Rất bình thường.” Trần Trữ Ý nghe thấy tên Vệ Tư Bạch thì bất giác cau mày. Thật ra anh rất muốn đi tìm Vệ Tư Bạch để nói rõ ràng mọi chuyện.
Nhưng hiểm họa thật sự không phải là Vệ Tư Bạch, mà là người đứng sau lưng hắn, không giải quyết kẻ đó thì dù có xong chuyện với hắn, anh cũng vẫn phải đối mặt với nhiều phiền toái khác. Thay vì giải quyết Vệ Tư Bạch rồi chờ kẻ chủ mưu tiếp tục gây chuyện, chi bằng tạm thời mặc kệ hắn.
Không tính đến việc sau này Vệ Tư Bạch sẽ làm những gì, chỉ riêng hành vi trước kia của hắn cũng đủ khiến người ra rùng mình rồi.
Sau khi biết Vệ Tư Bạch có vấn đề, Trần Trữ Ý đã đi tìm một thám tử tư. Thám tử tư là một nghề nằm trong vùng xám ở quốc nội, muốn đảm bảo thông tin đáng tin cũng rất khó, nhưng người mà Trần Trữ Ý thuê là do Thẩm Bình giới thiệu. Người này là cảnh sát hình sự về hưu, khả năng nghiệp vụ khá đáng tin cậy.
Vệ Tư Bạch chưa từng che giấu, nên chẳng bao lâu đã có kết quả điều tra từ khi Trần Trữ Ý bước vào xã hội… Không, nên nói đúng là từ khi anh đang học đại học, Vệ Tư Bạch đã bắt đầu theo dõi anh.
Bởi vì Vệ Tư Bạch bỏ học nửa chừng, nên khi Trần Trữ Ý học đến năm thứ tư, tên này đã xuất hiện ở gần trường. Chẳng qua vì Trần Trữ Ý chưa bao giờ đi ăn vặt bên đường, nên không hề chú ý đến.
Hắn sẽ tìm công việc ở nơi nào gần với Trần Trữ Ý, dù hắn chưa bao giờ chủ động đi tìm Trần Trữ Ý thì hành vi này cũng quá sức đáng sợ. Nói trắng ra, là hắn rất biến thái. Một tên biến thái có thói quen tự cảm động vì sự “hy sinh” của mình.
“Phải rồi, tôi còn chưa hỏi cậu nghĩ thế nào về tên đó.” Thẩm Bình quay sang hỏi Trần Trữ Ý.
Trần Trữ Ý im lặng một lát mới hỏi lại: “Muốn lái xe ben tông hắn có tính không?”
Thẩm Bình nhướn mày: “Tôi còn tưởng cậu là loại người lý trí, trung lập, khách quan chứ.”
Trong mắt anh ta, phản ứng của Dương Xuân Hoa còn nóng nảy hơn người trong cuộc như Trần Trữ Ý, hơn nữa bình thường Trần Trữ Ý thích vượt ra khỏi khuôn khổ để nhìn toàn cảnh. Anh tưởng Trần Trữ Ý sẽ đi phân tích biến chuyển tâm lý của Vệ Tư Bạch, sau đó đưa ra kết luận “hắn là một người bị trói buộc trong tư tưởng của bản thân, cố chấp, phiến diện nhưng không tự ý thức được.”
“Thật ra tôi cũng nóng tính lắm.” Trần Trữ Ý nói lời này bằng giọng điệu rất bình tĩnh, “Ngay cả hiện tại.”
Vừa rồi khi Thẩm Bình nhìn thấy Vệ Tư Bạch, Trần Trữ Ý thật sự có ý định xoay bánh lái chạy đến cán cho tên kia một đường. Anh chưa bao giờ là người lý trí cả, nếu không thì cũng chẳng quá kiêu ngạo như thời cấp 3, thậm chí sau này còn nghỉ việc chạy ra ngoài lập nghiệp. Bởi lẽ khởi nghiệp không chắc chắn sẽ đi đến thành công, mà khả năng lớn là thất bại thảm hại, mất trắng tất cả của mình. Trần Trữ Ý khi đó còn mẹ, nếu thất bại tức là không còn gì cả.
Tất cả sự việc trên thể hiện Trần Trữ Ý không phải là người an phận, ngược lại, anh là kẻ liều mạng. Trần Trữ Ý không phải một người lãnh đạo có lý trí tuyệt đối, mà chỉ là một tên nóng nảy có tư duy rõ ràng.
Không dưng bị người ta oán hận, bị xem là “cặn bã”, chắc chắn Trần Trữ Ý không thể vui cho được. Nếu mọi việc xảy ra đúng theo quyển tiểu thuyết kia, thì rõ ràng Vệ Tư Bạch đang phủ nhận hoàn toàn một người mang tên Trần Trữ Ý.
Hắn có tư cách gì? Chỉ vì hắn cho rằng bản thân là bên yếu thế thôi sao?
“Rác rưởi, cứt chó.” Trần Trữ Ý buột miệng mắng.
Thẩm Bình ngạc nhiên chớp mắt. Thật ra Trần Trữ Ý chưa từng nói lời tục tĩu nào trước mặt anh, xem ra thần kinh của Trần Trữ Ý đã căng thẳng đến đỉnh điểm rồi.
Dừng xe dưới hầm xong, Trần Trữ Ý dẫn Thẩm Bình vào thang máy lên nhà mình.
Thẩm Bình đã đến nhà Trần Trữ Ý vài lần. Dì giúp việc của Trần Trữ Ý cũng quen Thẩm Bình, vả lại anh cũng đã báo trước nên dì giúp việc nấu toàn những món mà anh ta thích ăn.
Nhưng thứ gây chú ý cho Thẩm Bình trước tiên không phải là thức ăn, mà là nàng heo màu hồng phấn đang nằm trong phòng khách: “Lili Trần!”
Trần Trữ Ý: “Hử?” Con heo này có họ từ khi nào vậy? Lại còn họ Trần?
Thẩm Bình vọt tới bằng tốc độ ánh sáng, ôm chầm lấy nàng heo, xoa điên cuồng.
Trần Trữ Ý thấy Thẩm Bình hoạt bát như thế, một dự cảm không lành bỗng nhiên dâng lên, anh có cảm giác khoảng thời gian mà tên kia ở lại nhà mình sẽ không được bình yên cho lắm.
Trần Trữ Ý đoán không sai.
Đến tối khi đi ngủ, Thẩm Bình đòi ôm heo lên giuờng, mà lại còn là giường của Trần Trữ Ý.
“Ném nó ra ngoài.” Trần Trữ Ý tắm xong đi ra thì nhìn thấy cảnh này, lập tức thấy huyệt thái dương của mình nhói đau.
“Thật ra heo rất sạch sẽ mà.” Thẩm Bình tìm cách lý luận.
“Ném xuống.” Trần Trữ Ý không muốn thảo luận với đối phương, anh ngồi xuống giường rồi nhìn chằm chằm Thẩm Bình, ngậm miệng không nói.
“Cậu muốn đá cả tôi xuống à?” Thẩm Bình ném nàng heo vào cái ổ đặt bên dưới chân giường.
“Không, không cần thiết, cậu không ngại là được rồi.” Trần Trữ Ý không có tật xấu, nhưng bản thân anh vẫn là gay, người nên chú ý không phải là Trần Trữ Ý mà là Thẩm Bình mới đúng.
Hiển nhiên, Thẩm Bình chẳng để tâm, sau khi Trần Trữ Ý nằm xuống, anh ta rút một quyển sách từ bên cạnh mình ra: “Chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị cái gì?” Trần Trữ Ý cảm thấy bất ổn.
Quả nhiên, Thẩm Bình lật sách ra: “Tôi đang chuẩn bị kể chuyện đêm khuya cho cậu.”
“Gì.” Trần Trữ Ý ngồi bật dậy, “Cậu rảnh quá phải không?”
“Cậu không thích nghe kể chuyện trước khi ngủ à? Gần đây cậu phiền muộn quá nhiều, tôi muốn giúp cậu tìm về chút ấm cúng của gia đình.” Thẩm Bình huơ huơ quyển Ngàn lẻ một đêm trong tay, mà lại còn là phiên bản dành cho trẻ em có hình minh họa rất đáng yêu.
“Đã khuya rồi, tôi mà đọc sách trước giờ ngủ cho cậu, cậu nhắm mình ngủ được không?” Trần Trữ Ý cảm thấy đầu mình bắt đầu đau. Anh cũng hơn 30 rồi, lăn lộn trong xã hội đã lâu, sao có thể cảm nhận được sự ấm áp của gia đình chỉ vì một vài câu chuyện kể chứ.
Ai ngờ Thẩm Bình đưa sách cho Trần Trữ Ý, sau đó nằm xuống đắp chăn lại.
Trần Trữ Ý:?
Anh cầm sách, nghi ngờ nhìn Thẩm Bình.
“Vậy cậu đọc đi.” Thẩm Bình nói, “Nhớ chú ý lên xuống, ngừng nghỉ đó.”
Trần Trữ Ý ném sách đi: “Thẩm Bình, có phải cậu dội nước vào óc mình lúc gội đầu rồi không hả?” Nhà anh không có sách truyện của trẻ em, nhìn là biết của Thẩm Bình tự mang theo, ủ mưu đã lâu.
“Cút sang phòng khác ngủ cho tôi.” Trần Trữ Ý muốn lôi Thẩm Bình dậy.
Thẩm Bình quấn mình chặt cứng trong chăn, sẵn tiện túm chặt lấy thành giường: “Không!”
Trần Trữ Ý muốn lột chăn ra khỏi đối phương, còn Thẩm Bình nhất quyết không nghe lời. Hai người vật lộn một lát, tên thất đức Thẩm Bình thấy Trần Trữ Ý không làm gì được mình thì cười đắc ý.
Trần Trữ Ý nằm vật ra bên cạnh, nhìn tên kia cười ha ha.
Thẩm Bình vốn đang nằm, kết quả cười quá đà lại tự mình sặc nước bọt, rồi gào lên như heo bị chọc tiết.
Lili Trần đang nằm dưới giường đã rất bất mãn rồi, nó cần phải ngủ, nhưng hai người trên giường cứ làm ồn ào không ngừng. Nó oán trách hầm hừ, vừa hay lại phụ hoa cho tiếng kêu của Thẩm Bình.
“Phì.” Trần Trữ Ý không nhịn được bật cười.
Thẩm Bình vốn đã nén được cười rồi, ai ngờ sau tiếng heo kêu kia thì lại cười dữ dội hơn.
Hai người nhìn nhau một cái, sau đó: “Ha ha ha ha ha ha ha ha.”
Không khí trong phòng vui vẻ hẳn lên, chỉ có Lili Trần thấy phiền, nó thậm chí còn muốn dùng hai cái móng guốc của mình che tai.
Nó hầm hực kêu mấy tiếng.
Thế nhưng sau đó, hai người kia càng cười dữ dội hơn.
Đúng là đồ thần kinh!