Dịch: Mặc Thủy
“Nói thật lòng, tôi chả muốn chen chúc trong một cái hồ với đám người đó.”
Thẩm Bình và Trần Trữ Ý đang ở trong phòng tắm chuẩn bị tắm sơ qua rồi thay quần bơi đi ngâm suối nước nóng.
Trên thực tế, mọi người đều biết rõ tâm tư của đối phương, cũng biết đi cùng nhau sẽ không vui vẻ, nhưng chẳng ai chịu nói thẳng ra. Ngoại trừ Vệ Tư Bạch luôn ôm thái độ đối địch, những người khác đều cố duy trì bề ngoài hòa bình.
“Người lớn đúng là giả tạo, đây chính là lý do tôi muốn đi tu.” Thẩm Bình đứng trong gian nhỏ càu nhàu, “Đi chung với bọn họ quá mệt mỏi.”
“Cứ để xem mục đích của Cao An Thời đã, chúng ta chắc chắn sẽ không ngủ lại đây.” Trần Trữ Ý mở vòi sen, “Thả lỏng đi, sau này muốn đi tu thì tôi sẽ đi cùng cậu.”
Thẩm Bình không nói gì nữa.
Trần Trữ Ý nói tiếp: “Tôi phát hiện ra suy nghĩ của cậu rất đúng, thứ mà chúng ta theo đuổi hiện giờ toàn là mục tiêu không có kết quả.”
“Kiếm tiền nhiều cũng không thể mang theo xuống đất, những thứ này chỉ là vật ngoài thân thôi.” Trần Trữ Ý nói rồi lại nhớ đến tình cảnh hiện nay của mình: “Nói trắng ra thì tôi chẳng còn gì nữa, chẳng qua là tôi vẫn muốn làm cho xong hạng mục đang tiến hành, sau đó bàn giao lại. Không thể để người trong công ty chịu tổn thất lớn vì quyết định của tôi.”
Cạch. Đây là tiếng cửa mở.
Trần Trữ Ý quay đầu lại thì thấy Thẩm Bình đứng trước cửa gian phòng của mình, ừm, cả người vẫn còn đầy bọt xà bông, nhìn là biết anh ta vừa xoa sữa tắm lên nhưng chưa xả sạch.
“Cậu định đi tu?!” Thẩm Bình cau mày bước vào.
Trần Trữ Ý nhắc nhở: “Quần áo của cậu đâu?”
“Cậu định đi tu!!” Thẩm Bình không nghe rõ Trần Trữ Ý đang nói gì, anh tức giận đi đến trước mặt người kia, hạ giọng hỏi: “Mẹ nó, cậu có biết mình đang nói gì không hả? Cái đồ đáng chết!”
Thẩm Bình giơ một ngón tay ra chọt lên ngực Trần Trữ Ý: “Cậu cảm thấy thế giới này không còn thú vị chứ gì?”
“Cậu nói muốn tôi giúp cậu một tay, tôi giúp không phải để cậu đi cạo đầu rồi ngày ngày ngồi đọc kinh đâu!” Thẩm Bình càng nói thì tốc độ càng nhanh, thậm chí còn vươn tay bắt lấy vài sợi tóc lưa thưa trên trái Trần Trữ Ý: “Nhìn mớ tóc này này! Cậu có xứng đáng với chúng nó không hả?! Nhìn nó mọc dày thế này này.”
Trần Trữ Ý suy nghĩ rồi sửa miệng: “Vậy tôi có thể làm đạo sĩ.”
Thẩm Bình không kịp phản ứng: “Đạo sĩ, ố ồ, đạo sĩ được để tóc dài đúng không, tôi còn chưa từng thấy cậu để tóc dài… Mà không! Vấn đề không phải ở chỗ hòa thượng và đạo sĩ!”
“Là vấn đề tâm thái của cậu! Trần Trữ Ý!” Thẩm Bình bước đến gần Trần Trữ Ý, đối phương chỉ có thể lùi về sau, “Tại sao cậu lại định đi tu? Cậu cảm thấy thế giới xinh đẹp này không thể chứa mình nữa, hay là thế nào?”
“Cậu nói vấn đề này với lập trường nào đây.” Trần Trữ Ý cũng lạnh mặt, “Nếu lúc trước mà ba cậu không bắt cậu về, thì chính cậu bây giờ đã làm hòa thượng được vài năm rồi.”
Thẩm Bình sững sờ, sau đó bất chấp tất cả: “Cậu khác tôi mà người anh em.”
“Khác cái gì?” Trần Trữ Ý cũng bước về phía Thẩm Bình, “Tôi không còn gì cả, mẹ nó chứ, tôi không có ước mơ cao đẹp nào cần phải thực hiện, tôi từng muốn chứng minh bản thân, nhưng mục tiêu của tôi đã không còn trên đời này rồi.”
“Thế giới tươi đẹp? Cậu thấy nó đẹp sao? Tóm lại là tôi thì không.” Trần Trữ Ý bước đến gần, Thẩm Bình chỉ có thể lùi lại.
“Nhưng ít ra là…” Thẩm Bình đảo mắt liên tục, không biết nên phản ứng ra sao trước khí thế sắc bén đột nhiên toát ra từ Trần Trữ Ý: “Ít ra cậu vẫn còn tôi là bạn mà.”
“Thẩm Bình.” Trần Trữ Ý thở dài, “Vẫn là khác biệt, bạn bè thân thiết đến đâu cũng có lúc chia xa, tất nhiên không phải là cố ý chia cách.”
“Nhưng cậu rồi sẽ có gia đình của mình, có người mà cậu yêu thích.” Trần Trữ Ý lắc đầu, “Bản thân cậu cũng biết rõ, chúng ta là hai cá thể hoàn toàn khác biệt, sau cùng sẽ đến lúc phải đối diện với chọn lựa của riêng mình.”
“Tôi chỉ không muốn liều mạng như trước nữa.” Trần Trữ Ý thở dài, lắc đầu rồi không nói tiếp nữa.
“Tôi không thể có…” Thẩm Bình nắm lấy cổ tay Trần Trữ Ý, đang định nói tiếp thì cửa lại bật mở.
Tiếng cửa mở khiến Thẩm Bình đang định dốc bầu tâm sự giật nảy mình, anh vừa không kịp nhìn rõ lại vừa lùi về sau, trượt chân một cái, thế là ngã nhào xuống. Trần Trữ Ý cũng bị kéo theo.
“Hai cậu tắm hơi lâu nhỉ?” Cao An Thời đẩy cửa vào.
Kết quả là nhìn thấy hai người đang nằm dưới đất trong một gian phòng tắm, Thẩm Bình ở dưới, Trần Trữ Ý năm trên, lại còn đang hôn nhau. Tuy có tường che chắn bên dưới, nhưng hình ảnh này rất dễ khiến người ta phải nghĩ nhiều.
Cao An Thời ngại ngùng chớp mắt, nói xin lỗi rồi lập tức đóng cửa lại.
“Ôi…” Cả hai người đồng loạt xuýt xoa.
“Á a a, miệng tôi.” Thẩm Bình chờ Cao An Thời đi rồi mới dám giơ tay bụm mặt mình, vì lúc nãy mặt Trần Trữ Ý đập xuống đúng là đau điếng người.
Thẩm Bình phải lập tức kiểm tra để đảm bảo răng mình không bị lung lay, nhưng anh vẫn có thể nếm được vị tanh của sắt, chắc đã chảy máu rồi.
“Trần Trữ Ý, cậu sao rồi?” Thẩm Bình cúi xuống nhìn Trần Trữ Ý.
Đầu của Trần Trữ Ý đang dựa lên ngực anh, dường như đang run rẩy.
“Đầu của cậu!” Trần Trữ Ý nói rất nhỏ: “Dời qua một bên.”
“Hở?” Thẩm Bình lúc này mới chú ý đến tay của Trần Trữ Ý đang đặt sau đầu mình, “Ối cha! Xin lỗi!” Anh vội vàng đứng lên, nắm tay người kia xoay lại nhìn, mu bàn tay đã bầm tím ở nơi tiếp xúc với mặt đất.
“Vừa rồi Cao An Thời có đi vào à?” Trần Trữ Ý điều chỉnh một lúc mới hỏi.
“Chắc là vậy.”
“Xem ra chẳng bao lâu nữa Vệ Tư Bạch sẽ biết chuyện.” Trần Trữ Ý nói đến đây thì nhìn sang Thẩm Bình: “Đừng xoa nữa, không sao.”
“Tím lên rồi!” Thẩm Bình không chịu buông tay, “Tôi không nên chạy sang nói chuyện với cậu đúng ngay vào lúc này.”
Anh thậm chí còn thổi mấy hơi lên tay Trần Trữ Ý, sau đó còn nhíu mày, da của Trần Trữ Ý khá trắng, vì dù sao cũng là người ngồi trong văn phòng lâu năm ít phơi nắng, vết bầm này trông càng có vẻ đáng sợ: “Nhưng dù lần này tôi làm sai, thì chuyện cậu đi tu cũng không có cửa bàn tiếp.”
“Để sau rổi tính.” Trần Trữ Ý rút tay về, lắc lắc đầu rồi nhìn xuống Thẩm Bình vẫn còn nằm bên dưới: “Tốt nhất là cậu nên về tắm sạch, thay quần đi.”
“Cứ để thế này thì quyến rũ quá đáng đấy.” Trần Trữ Ý vỗ lên ngực Thẩm Bình một cái rồi quay lại gian phòng tắm của mình.
Thẩm Bình ngơ ngác sờ lên chỗ vừa bị Trần Trữ Ý vỗ, lên án: “Hôm nay hai lần rồi đó.” Ý của anh là hành động của Trần Trữ Ý.
“Ừ, cậu cần kiểm điểm lại mình đi.” Trần Trữ Ý không cảm thấy có vấn đề gì, khi anh ngã xuống đã có Thẩm Bình làm đệm. Đến đây lại phải khẳng định thêm lần nữa, vóc dáng của Thẩm Bình đúng là rất tuyệt, cơ bắp cân đối mạnh mẽ, khi thả lỏng thì lại rất mềm, đàn hồi tốt hơn cả mỡ.
Thẩm Bình không để bụng việc bị trêu đùa, anh đứng dậy rồi nhưng vẫn hỏi lại tay của Trần Trữ Ý có sao không, nhận được câu trả lời không sao rồi mới quay về gian của mình tắm lại.
Dưới suối ngâm, Bách An nhìn về phía phòng tắm, thắc mắc: “Hai người họ còn chưa ra?”
“Thanh niên mà.” Cao An Thời cười, “Còn trẻ còn khỏe, có thời gian ở riêng với nhau thì tất nhiên phải làm vài chuyện mà tình nhân nên làm rồi.”
Vệ Tư Bạch nghe vậy liền biến sắc.
Đến khi Trần Trữ Ý bước ngoài, Vệ Tư Bạch lập tức đứng lên, đi về phía phòng xông hơi: “Xin thứ lỗi.”
Thẩm Bình và Trần Trữ Ý nhìn theo Vệ Tư Bạch.
Trần Trữ Ý nghe thấy Thẩm Bình đang thầm nhủ: [Quá đã.]
Còn Cao An Thời thì đang phân tích trạng thái của mọi người. Tuy ngoài mặt thì lão đang cười, nhưng trong lòng lại đang thầm mắng Vệ Tư Bạch là thằng ngu không biết kiểm soát cảm xúc.
Sau đó, Cao An Thời lại chuyển sang suy nghĩ làm cách nào để tách Trần Trữ Ý và Thẩm Bình ra. Nếu chỉ để Vệ Tư Bạch đi qua đi lại trước mặt Trần Trữ Ý thì vô nghĩa, bên Thẩm Bình lại càng khó xen vào, chỉ còn khả năng cuối cùng là cha mẹ của Thẩm Bình. Nếu để họ biết tình nhân của con trai mình một chân đạp hai thuyền, chắc sẽ dốc sức để ngăn cấm Trần Trữ Ý và Thẩm Bình đến với nhau.
Trần Trữ Ý âm thầm nghe hết dự tính của Cao An Thời, ngoài mặt vẫn bình thản nói nói cười cười với lão.
Sau khi nghe tương đối đầy đủ rồi, Trần Trữ Ý mới đứng lên: “Sức khỏe tôi không tốt lắm, không thể ngâm quá lâu, xin thứ lỗi.”
Việc Trần Trữ Ý từng bệnh nặng không phải là bí mật.
Cao An Thời tỏ vẻ thấu hiểu, đồng thời còn chỉ về phía một căn phòng phía bên phải: “Bên đó có thức ăn.”
“Cảm ơn.” Trần Trữ Ý cầm theo di động của mình đi.
Thông thường, những vật phẩm như điện thoại sẽ phải để trong tủ giữ đồ bên ngoài, nhưng với nhóm người như họ thì bất cứ lúc nào cũng có người liên lạc, ngoià ra, nơi này còn là địa bàn của Cao An Thời nên quy định cũng không quá nghiêm khắc.
Trần Trữ Ý liệt kê hết những gì mình nghe được vừa rồi vào ứng dụng ghi nhớ, để tránh lâu ngày sẽ quên mất vài chi tiết. Ngay lúc làm xong thì anh nghe thấy tiếng bước chân.
Trần Trữ Ý nhướn mày, mở chức năng quay phim lên rồi đặt điện thoại của mình nằm ngang trên giỏ trái cây. Chiếc di động dựa vào một quả quýt, ống kính nhắm thẳng về phía chủ nhân của mình.
Tiếp đó, Trần Trữ Ý nâng ly nước trái cây lên, làm như mình chỉ tình cờ đặt điện thoại xuống để uống nước.
“Anh khác với những gì tôi nghĩ.” Người đi vào chính là Vệ Tư Bạch.
Quả nhiên, Trần Trữ Ý thầm nhủ.
Khi nghe tiếng bước chân, anh đã lập tức nghi ngờ thân phận của người đến, nhưng nếu đã có khả năng thì cứ chuẩn bị trước là tốt nhất.
Ngoài ra, Trần Trữ Ý cũng mừng vì mình đã khoác áo choàng tắm vào rồi… Mà Vệ Tư Bạch cũng có mặc.
“Vừa rồi anh và Thẩm Bình làm gì trong phòng tắm?” Vệ Tư Bạch chất vấn. Hắn nói bằng giọng đương nhiên, như thể đang vặn hỏi người chồng ngoại tình của mình.
“Không phải chuyện của cậu.” Trần Trữ Ý lạnh lùng đáp, “Cậu Vệ, cảm phiền chú ý đến vị trí của mình, tôi và cậu không có quan hệ gì, và cậu còn là bạn trai của cậu Bách.”
“Các người thật buồn nôn!” Vệ Tư Bạch cao giọng, “Vậy mà 15 năm nay tôi lại thích người như anh! Tại sao tôi lại không nhìn rõ bộ mặt thật của anh sớm hơn?!”
Hắn tiến lên trước vài bước, định túm lấy cổ áo của Trần Trữ Ý, thế nhưng anh tránh được.
“Cậu là bạn trai của cậu Bách.” Trần Trữ Ý lặp lại, “Hơn nữa, giữa tôi và cậu cũng chưa từng có quan hệ gì. Tôi không hiểu cậu đang nói gì.”
“Anh không hiểu? Hả? Anh không hiểu?” Ánh mắt của Vệ Tư Bạch chuyển sang mu bàn tay của Trần Trữ Ý. Khi nhìn thấy vết bầm trên đó, hắn cảm thấy ngay cả hít thở cũng khó khăn: “Tôi vẫn luôn thích anh, tôi come out vì anh. Nếu không như thế, thì cuộc đời tôi sẽ không bị hủy hoại!!”
“Bây giờ anh giả vờ không biết? Bây giờ anh muốn đứng bên ngoài? Vậy thì anh không nên để tôi thích anh từ thời cấp 3!” Vệ Tư Bạch nổi điên lên, “Nếu không phải tại anh thì bà nội tôi đâu có chết! Tôi trở thành thế này là tại anh, anh đã phá hủy cuộc đời tôi!”
“Tôi như thế này, nhưng anh lại dựa vào Thẩm Bình để tiếp tục làm CEO?” Vệ Tư Bạch thở hồng hộc, “Tại sao loại người buồn nôn như anh không đi chết đi!”
Cảm xúc của hắn đã đạt đến một giới hạn nào đó.
Đúng vậy, hắn cảm thấy cuộc đời mình bị hủy hoại, mà thủ phạm thì chính là một tên cặn bã, tương lai của hắn không còn, thì tại sao kẻ đó lại vẫn bình yên mà sống.
Đúng vậy, tại sao chứ.
Hắn vớ được một con dao trên bàn ăn, sau đó xông đến gần Trần Trữ Ý.
Cùng đi chết đi! Loại người như Trần Trữ Ý không có tư cách sống tiếp!
Trần Trữ Ý nhướn mày, định xoay người để tránh, nhưng còn một người khác nhanh chân hơn anh.
Thẩm Bình lao đến đạp Vệ Tư Bạch ngã lăn ra. Vệ Tư Bạch mất thăng bằng, ngay cả bàn ghế cũng bị kéo theo.
“Con mẹ nó, mày định làm gì?” Giọng nói của Thẩm Bình vô cùng nguy hiểm, anh bước đến nhặt con dao lên.
Khi Vệ Tư Bạch đang cố gắng đứng dậy, Thẩm Bình một tay ấn đầu hắn xuống, một tay cầm dao nhắm thẳng vào mắt hắn. Gần như chỉ cần Thẩm Bình run tay một cái là lưỡi dao sẽ lập tức tiếp xúc thân mật với tròng mắt của Vệ Tư Bạch: “Tao hỏi, mẹ kiếp, mày định làm gì cậu ấy!”
Tất cả mọi người đều sợ đến cứng người trước tình cảnh này, gần như chỉ cần Vệ Tư Bạch đưa ra câu trả lời sai lầm là Thẩm Bình sẽ thật sự ra tay móc mắt hắn.
Cao An Thời đuổi sát theo nhưng không lên tiếng, chẳng rõ lão đang nghĩ gì trong đầy.
“Thẩm Bình, bình tĩnh lại.” Trần Trữ Ý bước đến vỗ lên tay Thẩm Bình, “Đừng hung hăng như thế, điện thoại còn đang ghi hình đấy.”
Anh không hạ giọng khi nói, nên mọi người đều nghe được.
Cao An Thời và Bách An nhìn sang Trần Trữ Ý.
Trần Trữ Ý lại đứng lên, nhặt di động của mình lên từ giữa đống trái cây rơi rớt lung tung: “Ngại quá, quên tắt.” Dứt lời, anh cho tạm dừng máy quay, sau đó nhìn sang Cao An Thời.
Cao An Thời bật cười đầy vẻ gượng ép: “Vào hồ ngâm là không được ghi hình, Tiểu Trần không biết sao?”
Khi Trần Trữ Ý nói là quên tắt, Thẩm Bình cũng nhìn sang hai người phía bên này, chỉ nhìn từ vẻ mặt âm u cũng biết anh đang cực kỳ nóng nảy.
Nếu Cao An Thời dám cướp, cũng chưa chắc đã đánh lại Thẩm Bình và Trần Trữ Ý.
Ngoài ra, Thẩm Bình còn có địa vị trong nhà họ Thẩm, kẻ khác không dám làm mất lòng.
“Tôi hiểu rồi, tôi sai, lần sau sẽ mời ngài Cao ăn bữa cơm xin lỗi.” Trần Trữ Ý không có ý đưa điện thoại ra, ngược lại còn nói thêm: “Tôi có thể xóa đoạn video.” Nhưng chắc chắn có để lại bản dự phòng.
Ai cũng biết điều này, hơn nữa Cao An Thời dám chắc vừa rồi khi Trần Trữ Ý bấm vài cái là đã gửi đoạn băng đó cho người thân tín.
“Không không, sao lại là vấn đề của cậu được chứ.” Cao An Thời phất tay, “Nói cho cùng thì cũng là do tôi có sơ suất.” Đồng thời, lão nhìn sang Vệ Tư Bạch đang bị Thẩm Bình đè xuống đất.
Đồ ăn hại, cảm xúc cũng không kiểm soát được.
“Được rồi, đứng lên đi.” Trần Trữ Ý lại vỗ lên tay Thẩm Bình.
Nếu không phải vì Thẩm Bình bộc phát quá dữ dội, Trần Trữ Ý cũng không định nói ra chuyện băng ghi hình, vì khi chiếc bàn bị hất đổ, chẳng ai biết điện thoại của anh đã nằm ở đâu.
Trần Trữ Ý nhìn xung quanh: “Xem ra chúng tôi cũng không nên ở lại nữa.”
“Mời tự nhiên.” Cao An Thời nhường đường.
Thẩm Bình đi rồi còn quay lại nhìn Vệ Tư Bạch một cái. Ánh mắt hai bên chạm nhau, Vệ Tư Bạch không tránh mà ngược lại còn hung ác trừng Thẩm Bình.
Sau khi Trần Trữ Ý và Thẩm Bình rời khỏi đó, Cao An Thời mới nhìn lại Vệ Tư Bạch.
Xem ra, tác dụng của quân cờ này không lớn như lão tưởng.
…
Trên đường về, Trần Trữ Ý và Thẩm Bình chen nhau ngồi ở ghế sau.
Thẩm Bình kiểm tra Trần Trữ Ý từ đầu đến chân, xác nhận là không sao rồi thì im lặng, mãi đến khi lên xe cũng không chịu mở miệng.
“Cảm ơn.” Trần Trữ Ý phá tan sự im lặng.
Thẩm Bình mặc kệ anh.
“Cảm ơn vừa rồi đã giúp tôi.” Trần Trữ Ý nhích lại gần Thẩm Bình.
Còn Thẩm Bình thì im lặng ngoảnh mặt đi.
“Chuyện vừa rồi nằm ngoài dự kiến của tôi.” Trần Trữ Ý nói tiếp.
Lần này thì Thẩm Bình nhìn sang: “Ngoài dự kiến? Vậy cậu còn mở điện thoại ra quay lại?”
“Đề phòng thôi, tóm lại là không yên tâm.” Trần Trữ Ý đã biết vấn đề nằm ở đâu, “Thật sự là sự cố thôi, tôi sẽ không đùa với tính mạng của mình.”
Thẩm Bình và Trần Trữ Ý nhìn nhau một lúc lâu. Sau khi xác định được là Trần Trữ Ý không lừa mình, anh mới thở hắt ra.
Thẩm Bình dựa lên vai Trần Trữ Ý, thở dài: “Mẹ nó chứ.”
Trần Trữ Ý vỗ nhẹ lên lưng Thẩm Bình.
Giọng nói của Thẩm Bình run lên nhè nhẹ: “Làm tôi hết hồn.”