Hoa Tàn (Tình Địch Cũ)

Chương 28: Anh Là Của Tôi



Càng gần tới ngày sinh nhật của mẹ Diệp Châu thì Phí Anh càng cảm thấy bất an. Mỗi ngày đều mắt trái mắt phải thi nhau mà giật, có đêm còn tự mình suy diễn rồi nằm ác mộng. Lúc tỉnh dậy toàn thân đều rã rời thẫn thờ như người mất hồn, có vẻ như bản thân cậu đã sắp sửa phụ thuộc hoàn toàn vào Diệp Châu mất rồi. Bất kể là lúc nào nếu như không nhìn thấy hắn cậu cũng cảm thấy thực khó chịu cho nên lại bỏ qua mặt mũi tự mình đi tìm. Có điều bản thân cậu biết rõ là mình không thể xa người kia quá lâu được nhưng đến lúc gặp mặt thì lại tỏ ra kiêu căng đến lạ thường.

"Cho anh ôm một cái nữa đi bảo bối."

"Không muốn, anh nới ra một tí xem."

Diệp Châu lâu dần sẽ ngộ ra được một chân lí đó chính là lời nói và hành động của Phí Anh tuyệt đối không đi đôi với nhau. Ví như nếu cậu nói hắn buông ra nghĩa là muốn hắn ôm chặt thêm một chút, đại loại là vậy. Nhưng mà quy luật này cũng chỉ có những lúc ôm ấp yêu đương thôi, những vấn đề khác ngoại trừ tình cảm thì Phí Anh nói một chính là một tuyệt đối không có dối lòng.

"Anh cảm thấy một ngày anh xa em quá một tiếng thì sẽ như người bị bệnh hoàn toàn không có sức sống. Thật muốn chúng ta mỗi ngày đều ở bên nhau thế này."

Phí Anh vỗ vỗ mấy cái lên má Diệp Châu sau đó thì rất thực tế mà hỏi.

"Mỗi ngày đều nằm ôm nhau, không đi làm việc thì sớm sẽ ôm nhau nhảy xuống mồ luôn. Chết đói vì lười biếng không những khổ sở mà còn nhục nhã vô cùng, em lại không muốn thế."

"Được rồi, được rồi, để anh đi làm nuôi em. Em mỗi ngày chỉ cần ở nhà làm việc mình thích sau đó tắm rửa sạch sẽ đợi anh về chúng ta đùa một chút là được."

Đúng là không một người bình thường nào có thể hiểu được những người yêu nhau họ đang nói cái gì. Những chuyện vô cùng nhỏ nhặt họ cũng có thể đem ra nói đến si mê, hơn nữa còn nói đến không ngừng được.

"Thế nhất định phải tắm thật sạch sẽ à? Không phải mỗi lần anh lăn em chúng ta đều phải đi tắm sao? Tắm nhiều như vậy để làm gì? Chi bằng đùa xong một lượt rồi hẵng đi tắm vừa tiết kiệm nước lại tiết kiệm thời gian rề rà."

Diệp Châu nghe Phí Anh nói mấy câu không đứng đắn như vậy thì trong lòng lại trào dâng một loại cảm xúc muốn nuốt người.

"Sao mà anh muốn nuốt em vào bụng như vậy chứ. Lại đây để con sói này ăn thịt em."

Nghe hắn nói muốn ăn thịt thì cậu lại bắt đầu khẩn trương, hai tay run run mà để chắn trước ngực hắn tạo khoảng cách.

"Anh...anh định làm gì vậy? Em không cho đâu đấy."

Hắn lấy tay sờ sờ mấy cái lên chóp mũi cậu mà nói.

"Anh không làm gì cả, chỉ là cảm giác rất muốn cùng em làm một ít chuyện không ra gì. Mỗi lần em chủ động đến tìm anh là anh luôn như thế. Anh không kìm chế được ham muốn cùng em làm cái này rồi lại cái kia, cái kia kia nữa..."

Phí Anh gần như bị những lời này của Diệp Châu làm cho mụ mị đầu óc. Bàn tay để ở trước ngực hắn tự động giãn ra một chút, không nói không rằng tự mình rướn người lên mà hôn hắn.

"Vậy bây giờ chúng ta thử làm một chút chuyện không ra gì đi. Nhưng mà em nói trước nếu mà em không chịu được thì anh không được tiếp tục nữa đâu. Em sợ mấy thứ như vậy lắm, cảm giác rất xấu hổ."

"Anh Anh..."

Phí Anh nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Châu sau đó lấy hết can đảm dùng tay cởi bỏ nút áo sơ mi của hắn. Chuyện này bọn họ cũng không mấy khi làm nên cậu cũng rất hồi hộp. Qua một lúc chiếc áo sơ mi của hắn cũng rũ xuống để lộ ra cơ ngực vừa nam tính vừa khỏe khoắn. Còn cậu thì như bị ma xui quỷ khiến cứ như vậy đem bàn tay mình sờ soạng trong khuôn ngực đang phập phồng lên xuống của hắn, sờ đến si mê.

"Thích thật, cảm giác chủ động sờ mó anh công nhận rất thích đấy chứ."

"Bảo bối...chúng ta..."

Cậu vòng tay qua cổ hắn, miệng lần mò tìm đến vành tai kia mà nói nhỏ.

"Chúng ta...làm sao hả?"

Diệp Châu cảm thấy hắn bây giờ không thể chịu đựng được nữa. Phí Anh bình thường nằm yên một chỗ không cần làm gì cũng khiến hắn rạo rực chết lên chết xuống rồi. Bây giờ cậu còn học được cái trò câu dẫn lộ liễu thế này khiến ý chí của hắn hoàn toàn chết đứng.

"Anh muốn em... chúng ta...chúng ta..."

Mặc dù chủ động câu dẫn Diệp Châu nhưng chung quy bản thân Phí Anh cũng đang thực sự run sợ. Ngộ nhỡ cảm xúc cao trào quá mà làm đến bị thương hoặc cao xa hơn là mất mạng thì danh dự kiếp này coi như ném cho chó ăn hết rồi còn gì.

"Anh có bảo đảm chúng ta sẽ không sao hay không?"

"Hả...?"

Tuy là rất xấu hổ khi đề cập tới chuyện này nhưng mà bản thân Phí Anh có lẽ cũng thực sự muốn cùng Diệp Châu làm rồi. Cậu cảm thấy tình cảm và ham muốn của mình đối với hắn đủ nhiều để có thể hợp cùng một chỗ. Nhưng để chắc chắn có thể cứu vớt một chút danh dự thì cậu bắt buộc phải có một lời cam đoan từ chính hắn mới được.

"Em nói là...nếu chúng ta làm cái kia, anh có đảm bảo cả hai chúng ta sẽ không bị cái gì hay không?"

"Ý em là...bệnh hả?"

"Ừ...đại loại thế, anh chỉ việc trả lời là có hay không thôi đừng hỏi kỹ quá. Anh nhìn mặt em anh thấy em thực sự muốn nhắc tới mấy vấn đề này hay sao?"

Diệp Châu những lúc cưỡng bách người khác thì rất điêu ngoa cường hãn. Cái gì cũng tự mình thông suốt tất thảy tuyệt đối không để đối phương có cơ hội dắt mũi mình. Nhưng mà mỗi lần hắn bị Phí Anh dụ thì liền trở nên ngờ nghệch đến tội nghiệp. Căn bản là hắn không dám đoán ý của cậu vì sợ ông trời con này của hắn đổi ý thế là tiêu tùng sự nghiệp. Nói ít làm nhiều hắn liền không chần chừ mà cúi xuống dẫn cậu vào một nụ hôn dai dẳng.

"Bảo bối...anh yêu em."

"Nói nhiều quá, anh không thấy chán à?"

"Không chán...anh yêu em...anh yêu em...anh yêu em."

Tâm Phí Anh mềm nhũn ra như nước, cậu sẽ không nói cho Diệp Châu biết là cậu thực ra rất là thích hắn nói mấy lời như vậy đâu.

"Không thích tí nào, em lại chả thích nghe anh nói thế đâu."

"Phải không?"

Diệp Châu nhìn vào trong mắt Phí Anh mang theo mười phần ôn nhu không sót một mẩu mà hỏi khiến cậu lại thêm một lần mất khống chế. Ánh mắt đảo quanh né tránh câu hỏi này của hắn vô tình cũng đệ lộ ra tâm ý của mình.

"Em...em không biết."

"Anh biết là em muốn nghe anh nói như vậy mà. Nếu muốn nghe anh nói thì anh cả đời này đều nói cho em nghe. Không phải anh chỉ nói suông thôi đâu. Anh anh thật sự rất yêu em, là yêu đến nỗi muốn tự mình chăm sóc cho em cả cuộc đời này."

Hai khóe mắt Phí Anh đã ngân ngấn nước, có nằm mơ cậu cũng không nghĩ tới được sẽ có một ngày cùng Diệp Châu nói chuyện yêu đương. Lúc trước còn nghĩ nhất định sẽ không vừa lòng hắn cả đời. Khí đó còn nghĩ là đợi cho đến khi tất cả đều lập ra đình rồi thì dứt khoát coi như không quen biết mạnh ai người nấy sống là tốt nhất. Vậy mà bây giờ bảo dứt ra lại không cách nào dứt được, chỉ muốn cùng hắn cùng một chỗ, cứ như vậy qua hết một đời.

"Diệp Châu, là anh hứa đó!"

"Sao cơ?"

"Là anh hứa sẽ một đời chăm sóc cho em. Anh không được nuốt lời bằng không em sẽ cho anh chết chung."

Diệp Châu ôm lấy Phí Anh mà hôn dấm hôn dúi mấy cái vào mặt cho bỏ cơn nghiện sau đó thì cười khà khà mà nói.

"Anh không nuốt lời đâu, vả lại anh bây giờ thực sự muốn đến một ngày nào đó chúng ta già yếu đi rồi có thể cùng nhau rời bỏ thế giới này. Một ngày cũng không muốn xa em cho nên anh nghĩ chúng ta chết chung vẫn là tốt nhất."

Nói được mấy câu thì hai người lại quấn nhau hôn loạn thành một đoàn. Diệp Châu từ ban nãy đã cố gắng nhịn xuống sự phấn khích của mình mà bình tĩnh nói chuyện dông dài với Phí Anh.

"Chúng mình làm chuyện chính đi có được không bảo bối?"

"Chuyện chính à...là...là chuyện gì nhỉ?"

Thấy Phí Anh bắt đầu có ý thoái thác trách nhiệm thì Diệp Châu không cam tâm cho nên đưa tay qua hông cậu kéo mạnh về phía mình.

"Chuyện chính của chúng ta chính là cái chuyện ban nãy em bảo thử đó, còn chưa được thử em liền quên. Chơi đểu như vậy thì ai chơi lại em đây, anh nếm mùi khổ còn chưa đủ hay sao?"

"Im đi! Người ta là đang suy nghĩ làm bằng cách nào. Anh đừng có mở miệng ra là làm...làm...làm. Nói giống như anh đã có kinh nghiệm lâu năm lắm vậy."

Diệp Châu cảm thấy bản thân mình đáng ra không nên bị Phí Anh ức hiếp tới mức này mới phải. Hắn rõ ràng là lần đầu cùng người ta lăn giường cho nên phấn khởi nhưng mà như thế nào lọt vào mắt cậu lại thành ra hàng lươn lẹo dày dạn tình trường.

"Được rồi em yêu, anh đây là lần đầu được lăn giường cho nên vui vẻ đến sắp ngất rồi đây. Em hôm nay chủ động câu anh mà còn cho anh làm hòa thượng thì em quả là hàng tâm địa thối nát."

"Nói gì đó? Tôi đã bảo là tôi đang suy nghĩ cơ mà."

Hắn lại ôm cậu hôn hôn hít hít đến muốn nổi điên lên, tinh thần trở nên bệ rạc mà hỏi.

"Rốt cuộc là em suy nghĩ cái gì vậy?"

Cậu nhìn hắn một lượt sau đó mạnh dạn nói ra suy nghĩ của mình khiến hắn nghe xong cũng muốn bật ngửa.

"Em đang suy nghĩ trong hai chúng ta rốt cuộc ai sẽ ở trên, ý em là..."

"Vậy anh nhường cho em chọn, em muốn ở trên hay ở dưới?"

Phí Anh đưa đôi mắt tràn đầy khó xử mà nhìn Diệp Châu mím mím môi lắc đầu.

"Em...em không biết nhưng chắc là... chắc là em nằm im một chỗ thôi."

Diệp Châu nghe xong lời này thì không nhịn được mà cười thành tiếng. Hắn thực sự không thể nào chịu được cái vẻ mặt vừa lo sợ vừa hoang mang lại vừa ngây thơ như vậy của Phí Anh.

"Anh Anh...em đúng là không cần làm gì cũng khiến anh đầu hàng vô điều kiện."

Phí Anh vẫn không để ý tới lời Diệp Châu mà cố gắng nhanh chóng đưa ra quyết định sau cùng của mình. Đợi qua một lúc im lặng cậu mới lấy tay chọc chọc vào ngực hắn bày tỏ.

"Diệp Châu...em suy nghĩ xong rồi, chắc là em nằm im một chỗ thôi."

"Em chắc chưa? Quyết định rồi là không có đổi lại được đâu đó."

Phí Anh không trả lời mà ra sức gật đầu, cậu cho rằng bản thân mình rất ít khi vận động cho nên ba cái chuyện giường chiếu này có lẽ cậu cũng không tự tin lắm nếu như ở vế phải vận động nhiều. Cậu dứt khoát tìm cho mình một cách hưởng thụ vừa văn minh lại vừa nhàn hạ đó là nằm im một chỗ. Diệp Châu thấy cậu gật đầu đầy tự tin thì tâm tình rối loạn một phen. Hắn muốn ngay lập tức đem người này áp dưới thân làm đến điên dại mới thôi.

"Là em nói đó, chúng ta coi như đã thỏa thuận rồi nha."

"Ừ...nhưng mà khoan đã, anh đi ra chốt cửa lại đi, lần nào em cũng phải nhắc."

Diệp Châu nghe theo lời Phí Anh chạy ra chốt cửa. Không những ngăn chặn những cuộc xâm lấn bất ngờ từ bên ngoài mà hắn còn đề phòng bị phá đám đến mức đem điện thoại của cả hai tắt nguồn vứt sang một bên.

"Bảo bối yên tâm...hôm nay đừng hòng đứa nào phá đám được chúng ta...anh sẽ...ưm..."

Diệp Châu còn chưa kịp nói hết câu Phí Anh đã rướn người ghì lấy cổ hắn xuống mà hôn nghiến. Chẳng hiểu hôm nay cậu ăn phải cái gì mà lại chủ động với hắn hết lần này tới lần khác, mà lần nào cũng khiến hắn như bay trên mây. Diệp Châu thường ngày ở trước mặt cậu nói năng nhăng cuội nhưng mà một khi hắn đã lên cơn chiếm hữu thì nói ít làm nhiều. Phí Anh rất yêu thích cái đặc điểm này của hắn đến không thể chống cự được.

Diệp Châu hôn Phí Anh một đường trượt dài xuống đến bụng sau đó lại dùng tay mình xoa xoa nắn nắn hai điểm nhỏ trước ngực cậu khiến cậu ngửa cổ mà hưởng thụ. Từ trước đến giờ mỗi lần hai người ôm ấp nhau thì chỉ có hôn môi hoặc cùng lắm thì Diệp Châu chỉ được phép thò tay vào trong áo cậu mà lần mò. Lần nào cũng vậy tuyệt đối không được cởi bỏ quần áo của cậu ra nhưng mà hôm nay phá lệ rồi, Phí Anh là tự mình cởi. Không những tự mình cởi mà cậu còn cởi giùm cho hắn.

"Anh đừng nhìn em, em muốn cởi thì em cởi. Em mới không cho anh cởi đâu."

"Được rồi, em muốn là được."

Nói rồi Diệp Châu tranh thủ từng giây phút một mà gặm nhấm từng tấc da thịt trên người Phí Anh, lâu lâu lại hít hà giống như bị nghiện vậy. Lời nói của hắn cũng trở nên ma mị hơn bình thường, chẳng khác gì thôi miên lí trí của cậu.

"Bảo bối, giao bản thân cho anh được không?"

Phí Anh hai mắt mơ màng nhìn Diệp Châu sau đó thì rất thực tế hướng hắn trả lời.

"Em ban nãy bảo thế nào rồi mà bây giờ anh còn muốn hỏi lại nữa, em xấu hổ mà."

Hắn hôn mấy cái cưng chiều sau đó vuốt vuốt mấy sợi tóc trên trán cậu ôn nhu nói.

"Vậy để anh tới, chúng ta sớm đã nên làm rồi."

"Vâng!"

"Ôi...sao mà đáng yêu quá đi mất!"

Phí Anh nãy giờ vẫn đợi Diệp Châu làm cái gì kia nhưng mãi chẳng thấy hắn động đậy gì cho nên bắt đầu sốt ruột.

"Anh rốt cuộc còn muốn sờ soạng em đến bao giờ? Em thấy từ lúc bắt đầu đã hơn nửa tiếng rồi."

Diệp Châu nghe Phí Anh trách thì chưng hửng, hắn đây là lo cậu sợ hãi nên mới cố gắng nhịn xuống để khai thông tâm lí cho cậu. Cậu không có ám hiểu nhiều nên tâm lại nóng nảy, hẳng biết thế nào mà lại biến thành thế này.

"Em muốn rồi à? Vậy...vậy đợi anh một chút nữa anh làm cái này trước cho em..."

"Anh rề rà quá đi mất..."

Sở dĩ Phí Anh nói như vậy là vì cậu thực sự không nghĩ tới chuyện giường chiếu của hai thằng đàn ông nó cầu kỳ và phức tạp hơn so với nam nữ bình thường. Phí Anh cho rằng cậu dù gì cũng là đàn ông tuyệt đối sẽ không yếu đuối như con gái cho nên nói làm thì nên làm nhanh một chút tránh để tâm lý xáo trộn. Có điều suy nghĩ này chỉ là suy nghĩ của cậu trước khi bị Diệp Châu mở màn thôi, còn bây giờ thì mọi thứ đảo ngược hết rồi.

"A...đau...đau anh làm gì phía sau em rồi?"

Diệp Châu nhẹ nhàng đưa một ngón tay vào trong miệng nhỏ phía sau của Phí Anh thăm dò trước. Bất ngờ bị cậu phản ứng như vậy thì có chút lúng túng giải thích

"Em bình tĩnh một chút, anh đang cố gắng để em thích nghi mà bảo bối."

"Em thấy có chút khó chịu hay là..."

"Không được! Nếu mà em dừng lại anh chắc chắn chết tức tưởi cho em nhìn."

Phí Anh nghe vậy thì cố gắng lấy bình tĩnh tiếp nhận ngón tay của Diệp Châu càn quấy phía bên trong mình. Qua một lúc cậu lại cảm nhận như nơi đó của mình lại bắt đầu nới ra thêm một chút, lần này thì cậu cảm thấy trướng thật sự. Lần đầu tiên trong đời có người ngang nhiên sử dụng chỗ đó của cậu mà khiến cậu khổ sở đến vậy.

Diệp Châu lần đầu làm chuyện này nhưng mà hắn thể hiện rất chuyên nghiệp, chắc chắn là tìm hiểu trên web không ít. Hai ngón tay ở bên trong Phí Anh khẽ co lại rồi chuyển động mấy cái. Bị ngón tay dài của hắn chạm đến tuyến tiền liệt thì cậu ưỡn người lên mà rên ư ứ. Hai chân hiện tại bị hắn ép dang rộng sang hai bên để lộ ra miệng nhỏ không ngừng co bóp mà nuốt chửng mấy ngón tay của hắn

"Em cảm thấy nó thực sự...ah..không biết phải nói thế nào nhưng mà...ah..."

Diệp Châu vì căng thẳng cho nên mồ hôi trên trán của túa ra lấm tấm. Hắn vẫn rất kiên trì mà dùng hai ngón tay mình ra ra vào vào nơi lỗ nhỏ chặt khít kia.

"Ráng thêm một chút nữa...anh sắp xong rồi đây."

Dứt lời Diệp Châu dùng thêm một ngón tay nữa cố gắng lách vào cho bằng được. Phí Anh lúc này cảm thấy bản thân cậu đã sắp chịu không được nữa liền ưỡn người mà quở trách hắn.

"Quá sức rồi! Quá sức rồi! Em cảm thấy em không thể nào đâu anh mau bỏ ra đi, cảm giác như phía sau em sắp rách rồi. Không được đâu anh, không được đâu mà."

"Bảo bối ráng thêm chút nữa sẽ ổn mà, anh bây giờ không dừng lại được."

Diệp Châu vừa nói vừa ra sức đem ba ngón tay mình luật động phía bên trong Phí Anh. Tay còn lại cũng không nhàn rỗi mà tự bao bọc lấy phân thân của mình mà cọ lên xuống. Cậu nhắm chặt hai mắt, mặt mày nhăn nhùm đến thảm vào nắm chặt ga giường ưỡn người lên chịu đựng sự xâm nhập cưỡng bách phía sau mình.

"Anh...em không chịu được, nó thật khó chịu anh mau lấy ra."

Diệp Châu nhìn đến nơi đó của Phí Anh không ngừng co bóp thì yết hầu chuyển động đến lợi hại. Hắn không còn quan tâm đến điều gì nữa, nơi đó của cậu hấp dẫn hắn đến nỗi muốn tự mình nếm thử hương vị. Hắn còn chưa kịp suy nghĩ xong đã vội vàng rút ba ngón tay của mình ra, đồng thời cúi đầu xuống đưa lưỡi ra luồn vào mà liếm mút đến thỏa mãn.

"Diệp Châu...ah...ứ...ưm...anh đừng làm vậy mà, đừng liếm ở đó...ah...ha..."

Phí Anh một tay túm lấy tóc Diệp Châu giật, một tay đưa vào miệng cắn để áp chế sự sung sướng lúc này. Chiếc lưỡi vừa linh hoạt lại vừa ướt át của hắn không ngừng liếm chỗ kia đến phát ngứa. Phí Anh hóp bụng lại, cậu nhỏ lúc này cũng dựng thẳng mà giần giật trông rất có sức sống.

"Anh...aha...ah...Diệp Châu..."

"Bảo bối ngoan, anh sẽ không làm em đau đớn."

Diệp Châu lỡ phóng lao cho nên dứt khoát phải đâm theo lao. Hắn dùng một ít bôi trơn đổ lên ba ngón tay rồi một lần nữa đưa vào nơi chật hẹp kia thăm dò. Qua một lúc cảm thấy nơi đó đã nới lỏng ra thì hắn nhanh nhẹn dùng bôi trơn xoa lên căn mệnh của mình. Sau đó rất tranh thủ lúc Phí Anh còn đang chưa thoát được cảm giác xâm nhập lúc nãy mà cưỡng ép đưa chính mình vào. Phí Anh đang nhắm chặt mắt bất ngờ bị một vật to lớn hơn ban nãy đi vào thì đau đến hai mắt mở lớn nhìn hắn không nói nên lời. Cậu không thể tin được Diệp Châu vậy mà đã đưa chính mình vào trong cậu rồi.

"Đau quá...anh...đau quá!"

Diệp Châu mới đưa vào được phân nửa thì Phí Anh bởi vì đau mà thít chặt mông cùng bụng của mình khiến hắn bị kẹp đau đến muốn nghẹn.

"Em thả lỏng một chút đi, anh không động được cũng rất đau."

Hai tay cậu bấu chặt vào cánh tay hắn tưởng như muốn găm sâu vào da thịt mà thở dốc.

"Nơi đó nó chắc chắn bị rách rồi, em thực sự đau không chịu được. Diệp Châu...em..."

Lúc Phí Anh nhì lên thấy Diệp Châu đã vã mồ hôi ra ướt đẫm, gương mặt lại nhăn nhó đến lợi hại nhưng vẫn cố gắng chịu đựng thì có chút lo sợ. Quả thực cậu rất đau thế nhưng khi nhìn thấy hắn khổ sở như vậy thì cũng cố gắng chịu đựng cơn đau bị xé rách kia mà ôm lấy cổ hắn.

"Anh nhẹ một chút, em chịu đau tệ lắm."

Diệp Châu mặt gần như áp sát mặt Phí Anh, từng đường gân đã nổi lên trên mặt hắn biểu thị cho cơn đau mà hắn đang chịu cũng không thua kém gì cậu.

"Em thả lỏng một chút, anh vào hẳn rồi thì sẽ ổn thôi."

Phí Anh nghe lời Diệp Châu thở ra một hơi thả lỏng, qua một lúc thì cũng cảm nhận được vật kia từ từ đâm sâu vào phía bên trong rồi. Cả hai người trong suốt quá trình này đều là nhìn nhau đến không rời mắt cho nên có lẽ là cảm nhận được đối phương đã vì mình mà cố gắng đến thế nào. Ngay khi căn mệnh của hắn tiến vào bên trong cậu trót lọt thì hắn lập thực thở phào nhẹ nhõm mà ôm lấy cậu.

"Bảo bối...anh yêu em."

Phí Anh vì nghe lời yêu Diệp Châu nói mà tự mình áp chế cơn đau này. Bây giờ cậu mới sáng tỏ một điều là hai thằng đàn ông yêu nhau đã khó mà làm tình lại càng khó hơn người bình thường. Lúc cậu còn đang mơ màng thì hắn đã bắt đầu đưa đẩy, cái cảm giác bị xỏ xuyên thế này quả thực rất xấu hổ. Trong một phút yếu lòng cậu cảm thấy hối hận vì tự nhiên lại tự mình hại mình. Đường đường là một thằng đàn ông mà lại tình nguyện nằm dưới thân một tên đàn ông khác. Nhìn qua nhìn lại vẫn thấy bản thân thật giống đàn bà, cái này hai chân cứ thế dang rộng sang hai bên như thế. Người đàn ông này vẫn đưa đẩy hông mà đem vật kia đâm rút ở nơi tư mật.

"Anh...chậm một chút, chậm một chút...ah...ah...ứ...ư..."

"Bên trong em tuyệt quá, sướng chết anh rồi...hư...ha..."

Phí Anh bám chặt lấy hai đầu vai của Diệp Châu, cả cơ thể theo từng cú thúc của hắn mà nảy ngược lên. Cả người đều là đỏ như tôm luộc, qua một lúc vật lộn thì cậu bắt đầu thấy cả người mình đều nhũn ra. Cảm giác đau đớn đã xen lẫn một chút khoái cảm rồi cho nên chẳng biết từ lúc nào mà cơ thể cậu lại phối hợp với hắn nhịp nhàng đến vậy. Miệng cũng rất thành thực mà kêu nhưng càng kêu thì càng như muốn mời gọi.

"Anh chậm một chút đi, ban nãy chỗ kia...chỗ kia...ah ah...đúng rồi.. ah...ha...hư."

Diệp Châu hầu như không nói gì mà chỉ vùi đầu vào cày cấy. Hắn cho dù có đang bay trên chín tầng mây cũng vẫn không quên chăm sóc cho Phí Anh. Bàn tay không rãnh rỗi mà bao lấy vật nhỏ của cậu lên lên xuống xuống. Phí Anh được hắn chăm sóc cả trước lẫn sau thì giống như chìm vào mê cung. Rõ ràng là cậu đã bắt đầu yêu thích cảm giác cùng hắn làm ba cái chuyện không ra gì như thế này rồi.

"Anh nhanh tay lên một chút, em thực sự muốn bắn rồi...ư...ư...ư..."

"Em đợi một chút, lần đầu tiên của chúng ta phải cùng nhau mới được."

"Không...em chịu hết nổi rồi anh mau cho em bắn đi, nó sắp nổ tung...sắp...sắp nổ tung...ah...argg...ư..."

Thấy Phí Anh cầu xin khổ sở như vậy thì Diệp Châu cũng cố gắng đưa đẩy mấy cái thật mạnh khiến cả người cậu giống như bị nhấc lên kêu đến thảm. Mỗi cú thúc của hắn vào bên trong cậu lại khiến cậu tê tái cả người. Tiếng rên rỉ cũng vang lên theo nhịp đưa đây của hắn. Ư ư a a mãi mà vẫn không có điểm dừng.

"Nhanh quá...ah...ah...em chịu không nổi nữa...ah...ha..."

Phí Anh vì chịu không nổi kích thích cho nên dứt khoát bắn ra ngay trên tay Diệp Châu rồi thở hổn hển. Hắn đưa đẩy một lúc sau đó thì ưỡn người đem toàn bộ bắn luôn vào bên trong cậu rồi thuận đả mà nằm úp sấp lên người cậu thở dốc.

"Bảo bối...anh xin lỗi!"

"Hở...sao cơ?"

"Anh nói chúng ta là của nhau rồi."

Cậu ôm lấy hắn nhẹ nhàng mỉm cười.

"Anh là của em..."

"Ừm...anh là của em."

Diệp Châu ôm lấy gương mặt Phí Anh mà hôn, trong mắt chứa đựng tình yêu dành cho cậu thật sự lớn. Hắn nhìn cậu mỉm cười, nụ cười mang theo mười phần hạnh phúc.

"Anh xin lỗi vì ban nãy anh quên đeo bao rồi, một lát để anh xử lý cho em."

Phí Anh vô lực để cho Diệp Châu ôm, cơn đau phía sau vẫn còn rõ mồn một nhắc cho cậu nhớ cậu vừa bị tên đốn mạt trước mặt này lấy đi lần đầu tiên rồi. Những tưởng sắp sửa bị cậu chửi đến nhức mang tai thế nhưng câu tiếp theo mà cậu nói còn khiến hắn cảm thấy khiếp sợ hơn nữa.

"Diệp Châu..chúng ta lại làm thêm một lần đi."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv