Không khí trong Huyết Kiếm Môn khá tệ, môn chủ Huyết Kiếm Môn là Huyết Kiếm Lão Tổ, bản thân là đạo nhân không chuyện ác nào không làm, tu luyện thích nhất là âm dương hư không đại nhạc phú. Thế nên thượng bất chính thì hạ tắc loạn, bên dưới trưởng lão, đệ tử các loại nhân vật đều có, giết người cướp của không từ điều ác nào.
Vậy nên xuất thân Huyết Kiếm Môn Đạo Nhân bắt cóc Chu Khinh Noãn, con gái tu tiên gia tộc Chu gia là đương nhiên.
Thứ hai, nói đến Chu gia bị bắt cóc, nếu nhớ không lầm thì sư nương xuất thân từ Chu gia.
Sư nương xuất thân không phải đại môn đại phái gì, vẻn vẹn chỉ là tu tiên gia tộc mà thôi. Hơn nữa tư chất không được tốt, sư phụ bình thường hay nói sư nương gả cho ông thật sự là vì ở trong lòng sư phụ, hình tượng của sư nương vô cùng tốt đẹp không thể dùng hai chữ thượng hạ đánh giá.
Đương nhiên sau khi sư nương thành thân cùng sư phụ, lấy tính tình sư nương bình đạm không làm gì áo gấm về làng. Bà thuộc một chi nhánh tu tiên gia tộc này, thuở nhỏ phụ mẫu đều qua đời, ở trong gia tộc chỉ có thúc bá thân thích. Lúc đó sư nương và người trong nhà không tính thân, cho nên chỉ nói với gia đình là thành thân chứ không nói bà gả cho đại danh đỉnh đỉnh Thùy Mộ Kiếm Tiên Lý Nguyên Bạch.
Đương nhiên hơn ba trăm năm trước danh tiếng Lý Nguyên Bạch không lớn như sau này.
Đây vốn là chuyện hơn ba trăm năm trước.
Chu gia ở tại Bách Khoáng tỉnh, ứng đối với bản đồ thì phát hiện sư nương xuất thân từ Chu gia ấy.
Trước khi hắn đến Bách Khoáng tỉnh đã được sư phụ dặn rằng phải đi Chu gia nhìn xem, nếu Chu gia có xuất hiện cái gì ngoài ý muốn giúp được bao nhiêu cứ giúp, Lục Nguyên gật đầu vâng dạ. Tuy sư nương và Chu gia không tính thân thiết bao nhiêu, lại qua ba trăm năm rồi, nhưng dù sao cũng là Chu gia, có thể giúp thì giúp.
Ai mà ngờ thật sự ra việc, cũng tốt, nhất tiễn song điêu. Thêm nữa hắn là tu tiên giả, chính đạo môn phái, gặp chuyện một thiếu nữ yếu đuối bị tà ma ngoại đạo như Huyết Kiếm Môn bắt cóc, tất nhiên phải cứu về, nếu không sao xứng danh chính đạo đệ tử?
Tính tình của Lục Nguyên vốn chính là trung lập lương thiện.
Kết quả là, Lục Nguyên gật đầu nhận nhiệm vụ này.
Tại tu tiên giới nhận nhiệm vụ chính là ở bên trên đánh dấu, ý là có người đã nhận.
Lúc này vang tiếng cười bừa bãi:
- Ha ha, cười chết mất. Đệ thập phân đà chúng ta thí nghiệm người mới tổng cộng hai trăm người, Lục Lục xếp hạng một trăm tám mươi mà cũng dám nhận nhiệm vụ này? Buồn cười quá đi!!!
Trong tiếng cười to, Triệu Hàn cùng phòng bước vào nhiệm vụ lâu.
Bên cạnh Triệu Hàn trừ Hoàng Vân nịnh hót ra còn thêm một người.
Thế gian này không thiếu đủ loại người. Không thiếu kiểu cáo mượn oai hùm như Triệu Hàn, cũng không thiếu kiểu người nịnh nọt như Hoàng Vân.
Tu tiên giới cũng là do người cấu thành.
Do người cấu thành sẽ có nhân tình thế thái, ấy là lẽ thường.
Dĩ nhiên Lục Nguyên chỉ thấy rất đáng tiếc thôi. Nếu là Phương Hàn Hoa chân chính mượn uy còn có thể cáo mượn oai hùm, lại cứ phải dựa thế Triệu Càn Khôn. Thực lực Triệu Càn Khôn đó tối đa cỡ Tống Nam Sơn, đáng tiếc, thực lực cỡ đó có thể mượn uy không? Đương nhiên, có lẽ trong lòng người như Triệu Hàn thì thế là đủ mượn oai rồi.
Cũng đúng, mỗi người ánh mắt nhìn đời là khác nhau.
Triệu Hàn cười ha hả nói:
- Người như ngươi xếp hạng một trăm tám mươi mà dám nhận nhiệm vụ này, thật quá tức cười. Đây được gọi là nhiệm vụ khó khăn nhất, mới rồi nghe nói một vị trưởng lão luyện thể kỳ người mới của đệ cửu phân đà bị trọng thương bởi nhiệm vụ này, vừa trốn về đây.
Tin tức của Triệu Hàn coi bộ khá rộng.
Ngày thứ nhất vào phòng người mới thì Triệu Hàn liền phát hiện Lục Nguyên bộ dáng lạnh nhạt, hoàn toàn không sinh ra nỗi kính sợ với gã hay Triệu Càn Khôn sau lưng gã, lòng thầm oán giận. Sau đó gã phát hiện Lục Nguyên trong thí nghiệm người mới chỉ xếp một trăm tám mươi, nên cho rằng hắn không có bản lĩnh gì, tất nhiên là mọi cách châm biếm.
Nay Lục Nguyên dám nhận nhiệm vụ bị gọi là khó khăn nhất, gã liền cười to chế nhạo.
Tính tình Lục Nguyên vốn lạnh nhạt, không thèm để trong lòng mấy lời Triệu Hàn châm chọc, nhận nhiệm vụ xong liền đi, lười để ý gã.
Triệu Hàn phát hiện mình bị phớt lờ, từ lúc gã tiến vào Lục Nguyên đều không nhìn gã cái nào. Gã rất tức giận, một kẻ xếp hạng một trăm tám mươi trong thí nghiệm người mới mà dám không nhìn mình hả? Thật là quá đáng, sao lại có chuyện quá đáng như vậy chứ?
Triệu Hàn hầm hừ, Lục Lục, ngươi đi càng tốt, rồi có ngày ngươi sẽ sợ hãi ta. Dám nhận nhiệm vụ khó khăn nhất, không biết sống chết!
Theo lý thì một tỉnh hơn mười cái phủ, trăm cái huyện là phối trí cơ bản. Nhưng hiện tại Bách Khoáng tỉnh khá là hoang phế, gọi phủ chỉ là trò đùa, không có một thành trì xứng với quy mô phủ, hoặc xưng là huyện, là trấn. Hơn nữa giữa huyện và trấn không có đường chính, cơ bản phải đi trên sa mạc.
Chu gia ở tại địa phương tên là Hoàng Thổ huyện.
Lục Nguyên lần này đi bởi vì vội vàng nên không đi bộ mà lấy ra năng lực bay luyện thể kỳ.
Ngự khí ly không!
Đương nhiên phải cách đệ thập phân đường, đệ thập phân đà một khoảng mới ngự khí ly không. Nếu hiện nay người đệ thập phân đà phát hiện Lục Nguyên, cái người xếp hạng một trăm tám mươi trong thí nghiệm người mới có thể ngự khí ly không thì chắc tròng mắt sẽ rớt cả ra ngoài. Ngự khí ly không không đơn giản là kỹ năng, đây cần phải luyện thể kỳ, coi như tại phân đà người mới có không ít trưởng lão tuổi trẻ cũng không có bao nhiêu biết luyện thể kỳ.
Còn về đệ tử chân truyền thì càng đừng nói, ngũ đại tiên môn mỗi tiên môn có một luyện thể kỳ đã là không tệ.
Do đó có thể thấy luyện thể kỳ hiếm hoi cỡ nào.
Hiện tại tất nhiên Lục Nguyên không có hứng thú quan tâm mấy chuyện này. Hắn đã bay lên không trung, bầu trời sa mạc vô cùng nóng bức, dường như không khí dao động vậy. Hắn hơi tăng tốc độ bay một chút, thẳng tới Hoàng Thổ huyện đánh dấu trên bản đồ, vị trí Chu gia. Nếu ngự khí ly không thì năm trăm dặm không tính xa.
Mất chút thời gian bay trên bầu trời Hoàng Thổ huyện, đáp xuống đám mây, cẩn thận xem xét bên dưới, tùy tiện tìm một người hỏi han rồi đi tới Chu phủ.
Chu phủ, dù gì đây cũng là một tu tiên gia tộc, tuy tại nơi như Bách Khoáng tỉnh nhưng vẫn phải giữ mặt mũi tu tiên gia tộc.
Cửa lớn Chu phủ đỏ thẫm nước sơn, bên trên treo hai đồng hoàn vàng óng, cửa ngồi hai sư tử đá, nhìn khá là uy phong, còn đứng mấy gia đinh. Bên cạnh tường vây đều là màu trắng ngói to, hiển nhiên tu tiên gia tộc này không đơn giản. Tất nhiên dù tu tiên gia tộc có không đơn giản thì đối mặt đạo nhân tiên môn trung đẳng như Huyết Kiếm Môn vẫn là đành bó tay.
Lục Nguyên tiến đến trước cửa, báo là nhận nhiệm vụ tiến đến hỗ trợ.
Lát sau, một người đàn ông trung niên gầy gò mặc áo xám có vài sợi tóc bạc đi ra.
Trên mặt người đàn ông trung niên tràn đầy sốt ruột, nói:
- Tại hạ là chủ nhân Chu phủ, Chu Kỳ Vượng, không biết các hạ có thân phận gì?
Lục Nguyên đáp:
- Ta là người mới bên Ngũ Tiên Minh đệ thập phân đường, đệ thập phân đà, nhận nhiệm vụ đến đây…
Chu Kỳ Vượng gật đầu:
- Ra vậy. Xem ra ngươi cũng biết chuyện của tiểu nữ. Tiểu nữ bị bắt đi đã gần một ngày, tuy rằng trên người tiểu nữ có cấm chế pháp bảo có thể bảo vệ, không để tiểu nữ trong vòng một ngày bị Huyết Kiếm Môn Đạo Nhân làm bẩn. Nhưng bây giờ sắp hết thời gian một ngày, nếu còn không cứu ra được chỉ sợ tiểu nữ gặp nguy hiểm. Xin làm phiền đạo hữu gấp đi cứu giúp.
Gia chủ Chu gia Chu Kỳ Vượng vô cùng nhiệt tình nói, kéo tay Lục Nguyên đi vào. Vốn hiện nay Chu gia đang chuẩn bị lực lượng cuối cùng để cứu ra con gái gia chủ Chu gia, Chu Khinh Noãn. Chu Kỳ Vượng mặt ngoài vô cùng nhiệt tình nhưng đang thầm tính toán xếp hạng người mới của Lục Nguyên là mấy.
Nói chung xếp hạng thí nghiệm người mới càng cao thì thực lực càng mạnh.
Khi Chu Kỳ Vượng quanh co hỏi ra thì Lục Nguyên cười đáp:
- Trong thí nghiệm người mới ta xếp hạng một trăm tám mươi đệ thập phân đà.
Lời vừa thốt ra, Chu Kỳ Vượng lòng lạnh lẽo. Xếp hạng một trăm tám mươi thì có thực lực gì chứ? Đây đúng là điển hình mới ra đời không biết sống chết.
Nhưng gã dù sao là chủ nhân một gia tộc, người thâm trầm. Dù xếp hạng của Lục Nguyên là một trăm tám mươi, thực lực không mạnh nhưng thêm một con chốt hy sinh cũng tốt. Thế nên trên mặt gã không lộ vẻ gì, vẫn là tươi cười đầy mặt.
Chu Kỳ Vượng lập tức mượn cớ đi kêu gọi người khác. Nay gã có thể kéo ai đều kéo đến hết, làm một kích cuối cùng, nếu lần này lại không thể cứu ra con gái Chu Khinh Noãn thì chỉ sợ trong sạch của con gái sẽ mất vào tay Huyết Kiếm Môn dâm đạo, vậy thì đáng chết.
Tại Đại Tấn quốc, trong sạch của con gái rất là quan trọng.
Trinh tiết còn lớn hơn cả sinh mạng.
- Muốn cứu Chu tiểu thư, rất khó. Không phải chúng ta không muốn cứu, bởi vì đối phương là luyện thể kỳ, chúng ta không trêu vào được!
Một người mày nhíu chặt nói.
Gia chủ Chu gia Chu Kỳ Vượng mời một đám người tới đây bàn việc cứu con gái, nhưng mấy người đó không đồng ý, kỳ thực là không muốn đi. Mọi người đều biết con gái Chu gia là bị Huyết Kiếm Môn Đạo Nhân bắt, trước không nói Huyết Kiếm Môn bối cảnh cường đại, căn bản chọc không được, nghe nói đạo nhân đó là luyện thể kỳ! Luyện thể kỳ không phải đám người tùy tiện địch lại nổi, mọi người không nghĩ đi chịu chết.
Tu tiên gia tộc nơi này, ví dụ bản thân Chu Kỳ Vượng cũng chỉ là luyện khí thập tầng, nếu thật đối mặt nhân vật luyện thể kỳ, không phải đi chịu chết thì là gì?
Những người được mời đến rốt cuộc là có giao tình với Chu Kỳ Vượng nhiều năm, trong thoáng chốc không thể từ chối.
Nhưng theo ông lão mày nhíu chặt nói ra lời đó, có người đầu tiên thì dễ làm, những người khác ai nấy mở miệng.
- Đúng vậy, chúng ta cũng là xem Khinh Viện lớn lên, nhưng đối phương là luyện thể kỳ, bọn ta đi căn bản không khả năng thành công, hoàn toàn là chịu chết.
- Nghe nói Chu gia các ngươi đã chết một đám người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Nghe nói bên đệ thập phân đường Ngũ Tiên Minh đến đây một luyện thể kỳ đều bại trận, bị thương rời đi.
- Cho dù ngươi nói có kiếm trận gì, có thể để mọi người dùng lực lượng kiếm trận nhưng thực lực cách biệt quá lớn. Dù mọi người có dùng kiếm trận, chỉ sợ không phải đối thủ.
Mấy người khác đều lên tiếng, qua lại tình cảm thì qua, nhưng mạng mình mới là quan trọng nhất, ai nấy đều lắc đầu.
- Đúng vậy. Còn có Huyết Kiếm Lão Tổ. Huyết Kiếm Lão Tổ đó rất bao che huyết điểm, vô cùng tàn ác, nếu giết môn nhân của lão chỉ e không chừa một mống.
Huyết Kiếm Lão Tổ và môn chủ môn phái khác cách biệt rất lớn. Môn chủ môn phái khác đa số có tác phong chưởng giáo, ít khi ra tay, cho dù có đi nữa đều sẽ không giết nhiều người, lại còn chú ý đối thủ, đối phương mạnh mới chịu xuất động.
Nhưng Huyết Kiếm Lão Tổ này tuyệt đối là ngoại lệ. Lão hứng lên thì đối với phàm nhân đều có thể đại khai sát giới, căn bản không e dè thân phận, muốn giết là giết, hở chút là diệt môn, một nhân vật rất đáng ghét. Thực lực của lão xưng là đệ nhất ma đạo Đại Tấn quốc thì có lẽ kém chút, nhưng xưng là ma đạo giết người nhiều nhất, ác danh cao nhất thì tuyệt đối không đủ.
Năm đó lão tới các nơi Đại Tấn giết người cướp của, chọc chưởng giáo Hoa Sơn tiên môn Yến Thương Thiên giận dữ. Tuyệt Thế Yến Thương Thiên muốn ra tay, ai mà không sợ? Coi như Huyết Kiếm Lão Tổ cũng tuyệt đối khả năng chết dưới tay Yến Thương Thiên. Nhưng đây chính là tai họa di ngàn năm, lúc Yến Thương Thiên định ra tay thì dưới đất chủ nhân thiên động vạn huyệt hàng tỷ yêu ma Đông Phương Yến tới cửa khiêu chiến. Yến Thương Thiên bất đắc dĩ từ bỏ tru sát Huyết Kiếm Lão Tổ, nghênh chiến đầu lĩnh yêu ma Đông Phương Yêu.
Khi ấy là một trận đại chiến! Cuối cùng Yến Thương Thiên thắng, Đông Phương Yêu bại lui.
Đến đây thì chính thức đặt nền vị trí đệ nhất tông sư Đại Tấn quốc của Yến Thương Thiên.
Từ sau việc này, Hoa Sơn tiên môn chính thức trở thành đệ nhất tiên môn Đại Tấn, đứng trên tứ đại tiên môn khác.
Huyết Kiếm Lão Tổ cực kỳ chật vật trốn về hang ổ của lão, qua trận này không dám tùy tiện tới gần vùng Trung Nguyên Đại Tấn, cực kỳ sợ Yến Thương Thiên. Lão luôn núp trong hang ổ Liên Miên Tuyết Sơn Thanh Hải Hắc Giáo của lão, ít khi ra núi. Tuy lão chật vật bỏ trốn nhưng cũng khiến người khâm phục, lại có thể nhặt cái mạng từ tay tuyệt thế Yến Thương Thiên.
Mọi người đặc biệt kiêng dè Huyết Kiếm Lão Tổ ví dụ như Vũ Lăng Thượng Nhân, môn chủ Vũ Lăng tiên môn. Thực lực của lão không thua gì Huyết Kiếm Lão Tổ, nhưng bàn về danh tiếng thì Vũ Lăng Thượng Nhân kém hơn Huyết Kiếm Lão Tổ rất rất nhiều. Huyết Kiếm Lão Tổ là cái loại khiến con nít nghe liền ngừng khóc.
Vậy nên nghe nói là Huyết Kiếm Môn Đạo Nhân làm thì rất nhiều người không muốn rước họa vào thân, để tránh bị Huyết Kiếm Lão Tổ ra tay không bao giờ e ngại thân phận diệt cả nhà.
Chu Kỳ Vượng nhìn trái nhìn phải, phát hiện hầu như ai cũng né tránh ánh mắt gã. Không một ai muốn chọc Huyết Kiếm Môn, không một ai muốn chọc vào người luyện thể kỳ.
Chu Kỳ Vượng thầm than, không lẽ gã chỉ có thể tự mình cùng hai trưởng lão Chu Thiết Kiền, Chu Thiết Nhiệt Chu gia đi sao? Chu gia cũng có chút thực lực nhưng lần trước cứu người bị hao hụt, đây xem như là cố gắng cuối cùng của Chu gia.
Bỗng vang lên một tiếng nói:
- Ta đi!
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy một thanh y thiếu niên tiếp lời. Tay hắn cầm một hồ lô rượu, trong khi ai nấy tránh né ánh mắt Chu Kỳ Vượng thì hắn cao giọng nói, đa số người có mặt hơi ghét thanh y thiếu niên này. Những người đó bây giờ đều sợ chọc vào Huyết Kiếm Môn, ai cũng trốn tránh, ngươi một thanh y thiếu niên sắm vai anh hùng làm gì? Đấy chẳng phải thể hiện mọi người gan bé, một mình ngươi to gan? Hiện ra mọi người yếu đuối, ngươi anh hùng?
Rất nhiều người đều như thế, bản thân không dám làm, nếu xuất hiện người dám làm thì lại thầm hận kẻ đó, cảm thấy người này quá khoe khoang, làm bộ anh hùng. Rất nhiều người thầm nghĩ thanh y thiếu niên này không biết sống chết, cuối cùng chắc chết sẽ chết trong tay Huyết Kiếm Môn Đạo Nhân.