Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 820: Lệnh bài (hạ)



Lục Nguyên nhìn chữ phía trên thân thanh kiếm, lại phát hiện ở xung quanh không có chút biến đổi nào, lại dùng thần thức đưa vào trong đó, lúc này đột nhiên phát hiện ra thì ra trận chiến giữa mình và Hằng Nga xem như không phân thắng bại, thực ra trận chiến ấy Lục Nguyên cũng nghĩ mình không đánh lại được Hằng Nga nên cũng chỉ đơn giản là ra tay, không cần tranh giành thắng bại.

Kết quả là chữ trên kiếm đạo này đã giải quyết thế cục bất phân thắng bại đó.

Không phải chứ, ta trăm trận trăm thắng, không ngờ giữa chừng lại vì Hằng Nga mà bị bại trận.

Lúc đó, Lục Nguyên chỉ thấy một chữ oan.

Thật là quá oan rồi!

Cho rằng thắng liền một vạn trận là dễ dàng sao, vừa bắt đầu là phải đánh tám ngàn ba trăm hai mươi mốt trận, sau đó lại là bốn phía tấn công, khó khăn lắm mới thắng đủ được một vạn trận liên tiếp, kết quả là chỉ vì một trận đấu với Hằng Nga mà thanh công cốc, tất nhiên Hằng Nga cũng nhất định là không biết chuyện này, chuyện này không trách ai được, chỉ có thể dùng được từ oan mà thôi.

Khoan đã, Lục Nguyên lại dùng thần thức đưa vào trong đó mới phát hiện ra có chút biến hóa.

Đúng vậy, trận đó là hòa nhưng cũng không phải là thua, vậy nên vãn còn cơ hội cứu vãn.

Cơ hội cứu vãn này chính là bây giờ lại đi đánh thắng một ngàn trận nữa mới được xem là vạn trận toàn thắng.

Tất nhiên nếu giữa chừng xuất hiện một trận không hòa mà lại bại thì vạn trận thắng bị hủy hoại.

Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, cũng may mà chỉ phải bổ sung một ngàn trận, nếu phải đấu thêm một vạn trận nữa thì mình khó mà làm được.

Liền vội vàng quay lại, sắc mặt vô cùng kinh ngạc, toàn thân Lục Nguyên đang bị kích thích tới mức hung hăng, bây giờ không cần nói gì nữa, tiếp tục khiêu chiến thôi, một ngàn trận thắng liên tiếp này phải chọn ai khiêu chiến đây? Lục Nguyên trầm tư suy nghĩ.

Tất nhiên, nói thật lòng thì bây giờ ở vùng núi lửa này chỉ cần mình không khiêu chiến với Hằng Nga thì cơ bản là không ai thắng nổi mình nữa.

Vậy nên một ngàn trận tiếp theo vô cùng đơn giản.

Trong một ngàn trận tiếp theo, Lục Nguyên cũng luyện một chút Phù Sinh Nhược Mộng.

Trận đánh thừ một vạn một ngàn cuối cùng cũng đến rồi, chỉ cần chiến thắng được đối thủ cuối cùng là hoàn thành liền thắng của ta rồi, đối thủ lần này là một ngưu nữ tử của Hồ Chi Văn Minh, tên là Sở Vụ, Sở Vụ nói với Lục Nguyên:

- Sớm đã nghe được đại danh của Lục công tử, Sở Vụ đã ngưỡng mộ từ lâu.

- Vậy sao?

Lục Nguyên không chút khách khí, vung kiếm lên.

Đường kiếm đơn giản, gọn gàng mau lẹ lại không quá là huyền ảo nhưng về nắm chắc thời gian thì quả là vô địch.

Trong lòng Lục Nguyên kinh ngạc, đồng thời cũng bắt đầu dùng Phù Sinh Nhược Mộng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Hồ Chi Văn Minh giỏi nhất việc dùng ảo thuật.

Lục Nguyên bây giờ đã có kinh nghiệm phong phú nên việc Sở Vụ dùng ảo thuật thì cũng không phải chuyện gì to tát cả, Lục Nguyên cũng có thể đối phó lại được nhanh như vậy. Đối phó với ảo thuật này có khá nhiều cách xử lý, một trong số đó chính là kiếm khí từ mọi phương tấn công đến, không cần biết là một lúc dùng những ảo thuật gì, còn một cách là dùng cảm ứng, dùng cảm ứng vô cùng mạnh để phá vỡ ảo thuật, tìm được đối thủ, tất nhiên còn một cách khác là lọan lai, cơ bản không cần thấy cảnh tượng trước mắt mà chỉ cần đánh loạn lên, cách đánh này dễ phá vỡ được ảo thuật.

Lục Nguyên hiện đnag trầm tư suy nghĩ, Phù Sinh Nhược Mộng của ta là một chiêu thức đại biến thái, nhưng trong Phù Sinh Nhược Mộng của ta lại không có yếu tố ảo thuật, ta liệu có thể tự mình đưa thêm yếu tố ảo thuật vào Phù Sinh Nhược Mộng của ta để Phù Sinh Nhược Mộng của ta mạnh hơn nữa, dù sao trong lúc đấu với Hằng Nga mới phát hiện ra Phù Sinh NHược Mộng của ta không phải là vô địch, ta phải luyện chiêu này đến Văn Minh cảnh mới được.

Ảo thuật là trong phạm vi của thuật.

Thuật của mình thiên phú quá kém, không đúng, xem qua Đạo Tự Phân Thân thuật thiên phú của ta cũng đã khá lên được một chút.

Rõ ràng là có thể đem chiêu Phù Sinh Nhược Mộng này thêm vào một số thành phần để chiêu thức càng mạnh hơn nữa.

Lục Nguyên vừa trầm tư suy nghĩ là thế nào để Phù Sinh NHược Mộng càng mạnh hơn, vừa đánh thắng được Sở Vụ của Hồ Chi Văn Minh.

Trận chiến thứ một vạn mọt ngàn cuối cùng cũng đã hoàn thành rồi, lần này không có Yêu Nga Tử nữa, hoàn thành một cách thuận lợi rồi.

Mà hoàn thành một vạn một ngàn trận thắng liên tiếp này, hai ngàn trận sau cùng Lục Nguyên nhiều khi dùng chiêu Phù Sinh Nhược Mộng, tới mức mà những người Thế Giới Hỏa Sơn đều biết rằng chiêu đó là Phù Sinh Nhược Mộng, chỉ có điều đến giờ vẫn chưa có ai phá được chiêu đó, bất luận là phá được chiêu này hay học được chiêu này thì cũng đều không có ai làm được.

Thậm chí có người cho rằng đó không phải là Phù Sinh Nhược Mộng mà là Phù Sinh Ác Mộng, và giao đấu với người dùng chiêu này cũng là một ác mộng.

Tất nhiên, những người này nếu biết được Lục Nguyên vẫn đang tăng cường tuyệt kỹ của chiêu này thì có lẽ họ rơi nước mắt mất.

Chiêu này mà mạnh hơn nữa thì còn ai sống được nữa không.

Lục Nguyên đi vào không gian kiếm của mình, trên thân không gian kiếm, chữ khắc trên đó lúc này đnag sáng lấp lánh, không khí của một vạn một ngàn trận thắng đã ảnh hưởng đến chữ khắc trên đó, hỏa đan như đang thiêu đốt, phải một ngày như vậy hỏa đan mới dần tắt.

Lục Nguyên mở lò đan ra, trong nháy mắt một trái bay ra từ trong lò đan, trái này có màu gần như màu tím, vừa bay ra khỏi lò đan đã chiếu ra những tia tím rồi bay thẳng ra xa.

Lục Nguyên đưa tay ra bắt lấy, liền biến thành hình một thanh Kiếm Hình Chi Chưởng, dùng kiếm nhập vào chưởngr không khó, trong nháy mắt đã nắm được quả tím này trong tay, có lòng bàn tay lớn nhỏ, toàn thân phát ra kiếm khí màu tím, đó là một thứ không phải tầm thường, Lục Nguyên có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, đây là một đồ vật tốt, Kiếm Đạo Thế Giới Quả cuối cùng đã ở trong tay ta, có vật này ta có thêm hai phần khả năng luyện lên Thế Giới Cảnh.

Cũng có thể nói bây giờ ta có bốn phần khả năng luyện thành Thế Giới Cảnh rồi, chỉ cần ta có thêm hai phần nữa là đã có năm, sáu phần khả năng, nhưng Lục Nguyên cũng ngầm phát hiện ra hiện nay muốn luyện thành Thế Giới Cảnh quả là cực khó.

Người có căn cơ càng sâu thì càng khó lòng đạt tới Thế Giới cảnh.

Nhưng người có căn cơ sâu một khi đạt tới Thế Giới cảnh mới có thể lên Văn Minh cảnh.

Còn người có căn cơ yếu thì cơ bản là không luyện lên được Văn Minh cảnh.

Không có gì phải nghi ngờ, Lục Nguyên thuộc kiểu người có căn cơ sâu đó, muốn đạt được Văn Minh cảnh quả là khó khăn vô cùng.

Kết thúc, đến lúc này là chính thức kết thúc.

Lần đóng cửa này Lục Nguyên cũng không khiêu chiến một người nào nữa, một vạn một ngàn trận đã thắng rồi, tất nhiên lần này Lục Nguyên không khiêu chiến lại ai nữa để mọi người thấy thoải mái hơn một chút, Lục Nguyên mà có khiêu chiến nữa thì có ai bị thua nữa, ai đánh với Lục Nguyên cũng đều bị tiêu hao năm phần Thế Giới nguyên khí, như vậy cũng đủ rồi, bọn họ đều không muốn đối diện với chiêu Phù Sinh Ác Mộng nữa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv