Khi Lục Nguyên suy tư về Ám Chi Tử thì Hoang Chi Tử và Côn Bằng Vương đã đấu với nhau.
Hai người đánh nhau cực kỳ đặc sắc.
Một là hạng hai Thiên Bảng, một là kỷ nguyên chi tử thực lực tăng nhanh. Lần này giao đấu vô số chiêu thức cấp văn minh đánh ra, mặc dù chỉ có thể phát huy tối đa hai phần uy lực nhưng cũng là trận chiến đặc sắc. Lục Nguyên ở một bên xem thấy rất hấp dẫn, lúc đó hắn đấu cùng cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng hạng bảy Mộ Dung Hồng Lệ chỉ thấy tuyệt học hồng lệ của nàng rất hay, nhưng so với Hoang Chi Tử và Côn Bằng Vương đấu nhau thì không bằng. Hồn lệ của Mộ Dung Hồng Lệ như là múa búa trước cửa Lỗ Bang.
Hơn nữa lúc đánh nhau Lục Nguyên phát hiện thực lực của Hoang Chi Tử trên cả Côn Bằng Vương, chắc cỡ bằng hắn luyện thành tâm chi thiết tắc, ngang ngửa nhau.
Côn Bằng Vương là người có kinh nghiệm dày dạn không khả năng không phát hiện điều này, thực lực của Hoang Chi Tử đúng là trên gã, gã bắt đầu muốn dựa vào kinh nghiệm chiến đấu lấy lại cân bằng nhưng bất đặc dĩ kéo không được. Không chỉ không cân bằng được mà dần rơi vào kích vọng thiên mệnh thần kích của Hoang Chi Tử.
Nhưng Côn Bằng Vương nổi tiếng lâu như vậy tất nhiên là có thủ đoạn, gã bỗng rống to, vô số lông chim tạc nổ, gã như mũi tên chạy thoát, đánh không lại bỏ trốn là cách hành động của gã.
Mắt thấy Côn Bằng Vương định trốn, bỗng nhiên người gã cứng đờ khựng giữa không trung.
Hoang Chi Tử nhàn nhã nói:
- Vạn cổ hồng hoang nhất vũ mao có mùi vị như thế nào?
Côn Bằng Vương hú dài:
- Vạn cổ hồng hoang nhất vũ mao!?
- Đúng vậy, là vạn cổ hồng hoang nhất vũ mao.
Hoang Chi Tử cười khẽ nói:
- Ngươi luôn lấy lông chim làm tuyệt chiêu, lại không ngờ ta sớm âm thầm ra tay, ẩn giấu vạn cổ hồng hoang nhất vũ mao chờ ngươi tốn liền dùng để giết ngươi.
Cuối cùng Hoang Chi Tử vẫn là giết chết Côn Bằng Vương, đương nhiên gã dẫu sao cũng là hạng hai Thiên Bảng nên trước khi chết phản kích làm tổn thương Hoang Chi Tử. Vai phải của gã có lỗ hổng to lớn khiến Hoang Chi Tử giảm xuống tám phần sức chiến đấu, chẳng qua cho dù thực lực giảm tám phần thì gã dư sức đối phó Âu Dương Lạc và Phương Chu. Dù sao mới bắt đầu Âu Dương Lạc đã bị Hoang Chi Tử trọng thương, Phương Chu thì chỉ xếp hạng bảy thôi.
Hoang Chi Tử động, thiên mệnh thần kích trùm hướng Âu Dương Lạc, hơn mười chiêu liền giết chết gã.
Phương Chu chạy trốn, chạy vắt giò lên cổ.
Hoang Chi Tử không đuổi theo, giết chết Côn Bằng Vương hạng hai, Âu Dương Lạc hạng bốn Thiên Bảng gã đã có được nhiều ích lợi, hơn nữa bây giờ gã không rảnh để ý Phương Chu, chỗ này còn có Lục Nguyên. Lục Nguyên là một trong đại địch của Hoang Chi Tử, sức nặng lớn hơn Phương Chu nhiều lắm.
Hoang Chi Tử nhìn Lục Nguyên, mỉm cười, cực kỳ tự tin nói:
- Lục Nguyên, trước đó không lâu hai chúng ta đều bị đám Côn Bằng Vương, Âu Dương Lạc bắt, ngươi đã nói không ngờ sẽ gặp nhau dưới tình huống như vậy. Bây giờ ta cũng muốn nói một tiếng, không ngờ sẽ gặp nhau dưới tình huống như vậy.
Hoang Chi Tử có chút đắc ý.
Khi Hoang Chi Tử cực kỳ đắc ý chém giết hai cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng thì Lục Nguyên đang nhanh chóng dung luyện bắc minh chi vũ, phải nhanh lên, nếu không thì bị bắc minh chi vũ giam cầm coi như thực lực có vượt qua Côn Bằng Vương cũng phát huy không được. Bắc minh chi vũ rất là lạ, Côn Bằng Vương chết rồi mà nó vẫn không giảm bớt tác dụng.
Phải nhanh lên. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com
Mây giờ còn một trăm giây, có kịp không?
Năm mươi giây.
Khi năm mươi giây thì Hoang Chi Tử đã đi hướng bên này.
Hoang Chi Tử làm sao không đắc ý cho được?
Gã mới giết chết không phải nhân vật bình thường mà là Côn Bằng Vương hạng hai, Âu Dương Lạc hạng bốn trong Thiên Bảng.
Cường giả mạnh nhất trong cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng đều bị gã giết chết.
Chỉ dựa vào trận này gã có thể danh chấn chư thiên vạn giới.
Hơn nữa nổi tiếng lần này khác với trước.
Lúc trước nổi tiếng là mọi người biết có người như vậy, biết thực lực kẻ đó lớn.
Nhưng bây giờ nổi tiếng thật sự là uy lâm vạn giới, đăng đạt chí tôn.
Hơn nữa đây là một đợt phản kích cực kỳ tuyệt vời, ban đầu bị bắt đầu sau lấy thiên mệnh thần kích bị thương Âu Dương Lạc, rồi lại đấu cùng Côn Bằng Vương chiếm ưu thế cuối cùng khi Côn Bằng Vương bỏ trốn, cùng vạn cổ hồng hoang nhất vũ mao khiến gã không thể trốn thoát, cuối cùng chém chết gã.
Hoang Chi Tử có chút đắc ý, và lần này gã thu hoạch rất nhiều chỗ tốt. Hai cao thủ Năm Mươi Thiên Bảng năm hàng đầu chết để lại biết bao ích lợi, tích lũy rất nhiều, nhưng gã phải trước tiên giết chết Lục Nguyên đã.
Gã đắc ý cất bước hướng vu tổ tế đàn, từng bước từng bước tới gần Lục Nguyên:
- Lục Nguyên, không cần giả bộ hôn mê, ngươi đã tình rồi, vu tùng chi thuật của Âu Dương Lạc sớm ngừng, sao ngươi bất tỉnh được chứ? Chắc bây giờ ngươi rất khổ sở nhỉ, tại sao ngươi vẫn còn bị bắc minh chi vũ giam cầm chứ gì?
Lục Nguyên bất đắc dĩ mở mắt ra, hắn đúng là rất khổ sở.
Hoang Chi Tử nhìn Lục Nguyên. Lục Nguyên bất đắc dĩ nhìn lại.
Hoang Chi Tử nhìn lướt qua, ở phía xa Dưỡng Ngô tiên kiếm và hồng hoang thần kích đặt cùng một chỗ, đều là bị Côn Bằng Vương bắt để ở đó, hồng hoang thần kích binh khí thần cấp đè lên, Dưỡng Ngô tiên kiếm bị áp chế.
Hoang Chi Tử nhìn Lục Nguyên, nói:
- Con người của ngươi giống như binh khí của ngươi vậy, chỉ có nước bị ta đè ép thôi. Lục Nguyên, ngươi là một kẻ có tiềm lực đủ làm đá lót chân ch ota, đúng quy cách hơn Kiếm Chi Tử.
Lục Nguyên nhìn Hoang Chi Tử, nói:
- Hoang Chi Tử, ta biết một bí mật liên quan hoang và kiếm, biết tại sao chủ thái cổ văn minh chỉ được đến năm pháp lực kỷ nguyên mà không được đến đáng lẽ ra là mười pháp lực kỷ nguyên.
Năm mươi giây không tính quá lâu, nói đơn giản là bắc minh chi vũ tứi giờ phút mấu chốt mở ra nhưng Lục Nguyên không vội vã, làm bộ nhưng nó chưa mở ra. Hắn không hiểu tại sao chủ thái cổ văn minh không được mười pháp lực kỷ nguyên, nguyên nhân nói lời này là gì? Đơn giản thôi, kéo thời gian. Không đúng, nói chính xác hơn là khiến Hoang Chi Tử nghĩ rằng hắn kéo thời gian.
Hoang Chi Tử nghĩ rằng hắn kéo thời gian thì sẽ cho rằng hắn không có thủ đoạn.
Chỉ cần Hoang Chi Tử có chủ kiến là cơ hội của mình tới.
Khóe môi Hoang Chi Tử nhếch lên, nói:
- Lục Nguyên, bí mật của hoang và kiếm ta không cần biết, ngươi muốn kéo dài thời gian hả? Tiếc rằng muộn quá rồi, ta đại biểu thiên mệnh, đánh chết ngươi. Khí vận của ngươi rồi sẽ thuộc về ta, ta tuyên án ngươi, tử hình, chết đi cho ta đồ tạp chủng!
Thiên mệnh thần kích của Hoang Chi Tử đâm thẳng tới, đâm vào người Lục Nguyên, pháp lực to lớn chớp mắt ùa vào thân thể hắn.
Hoang Chi Tử cười lạnh nhìn Lục Nguyên, hắn đã hết đường xoay sở rồi, pháp lực trong người hắn là đông lại, Lục Nguyên xong đời rồi.
Pháp lực đông lại đại biểu vẫn bị bắc minh chi vũ giam cầm, đại biểu cho hắn không thể phản kích.
Trong chớp mắt một luồng kiếm quang kinh! Tuyệt! Cô! Độc! Hàn! Lãnh! Ngạo! Diệt! Không! Tịch! Tử! Bỗng nhiên hiện ra.
Đó là kinh thiên nhất kiếm!
Đó là tuyệt diệt nhất kiếm!
Đó là cực cô nhất kiếm!
Đó là độc lai độc vãng nhất kiếm!
Đó là hàn chi cực nhất kiếm!
Đó là lãnh đến đỉnh điểm nhất kiếm!
Đây chính là siêu cấp sát chiêu của Lục Nguyên, tuyệt sát nhất kiếm!
Trong chớp mắt Hoang Chi Tử chỉ có một cảm giác. Ngạo! Diệt! Không! Tịch! Tử!
Hoang Chi Tử muốn trốn, nhưng hoàn mỹ tuyệt sát chiêu này làm gã phát hiện không có đường trốn ra. Hoang Chi Tử luôn là tung hoành vô địch, ít khi bị đánh bại vậy nên không có luyện công phu trốn né, bị một kiếm cô tịch đâm túng, máu bắn tung tóe. Vốn gã bị tuyệt mệnh phản kích của Côn Bằng Vương làm bị thương rồi, bây giờ Lục Nguyên đánh trúng một chiêu càng thương nặng thêm.
Bị thương cực kỳ nặng.
Lục Nguyên lần thứ hai vung kiếm, vẫn là tuyệt sát nhất kiếm. Lúc này Hoang Chi Tử rốt cuộc phản ứng lại, tuyệt sát nhất kiếm có một điều kiện là phải cách đối phương rất gần và có lơ là mới phát ra tuyệt sát nhất kiếm được bây giờ Hoang Chi Tử không thể nào sơ sẩy thêm nữa, nếu không thì mạng cũng bỏ lại đây. Gã giơ lên thiên mệnh thần kích chặn Lưu Tinh tiên kiếm của Lục Nguyên.
*Đinh!*
Lưu Tinh tiên kiếm và thiên mệnh thần kích giao nhau, Lục Nguyên liền phát hiện Lưu Tinh tiên kiếm chịu thiệt chút. Nếu là Dưỡng Ngô tiên kiếm thì sẽ không bị lấn lướt bởi có chính tự chống đỡ, chính khí liên miên đưa vào trong kiếm khiến Dưỡng Ngô tiên kiếm cứng rắn va chạm binh khí cao một cấp sẽ không thiệt thòi, nhưng mà Lưu Tinh tiên kiếm không hợp với chính tự lắm, không thể làm như vậy được.
Thế nên lúc này Lục Nguyên đành tạm dừng thế công, giơ tay lên, Dưỡng Ngô tiên kiếm quay về trong tay.
Mặc dù Hoang Chi Tử chảy nhiều máu, bị thương càng nặng nhưng nhân lúc này ổn định thân hình.
Hai người giằng co.
Lục Nguyên lạnh lùng nói:
- Thật ra thì, Hoang Chi Tử, không phải chỉ mình ngươi mới biết tập kích ra tay, ta cũng biết. Ngươi tập kích tổn thương Âu Dương Lạc, giết chết hắn. Ta tập kích tổn thương ngươi, xem ra ở mặt này ta có thiên phú hơn.
Lục Nguyên không phải vô duyên vô cớ nói những lời này, là muốn đả kích Hoang Chi Tử thôi. Hoang Chi Tử là kỷ nguyên chi tử, về bất cứ mặt nào cũng thắng người khác, bây giờ bị mình thắng ở mặt nào đó thì tâm lý bị đả kích. Mình và Hoang Chi Tử đều đứng ở đỉnh cao nhất dưới văn minh cảnh, cuộc chiến hai người mạnh nhất dưới văn minh cảnh, trong chiến đấu bất cứ một chút không khí thay đổi đều có thể ảnh hưởng cuộc chiến. Lục Nguyên muốn từ các mặt đả kích đối thủ, khiến tâm linh của Hoang Chi Tử xuất hiện sơ hở.
Hoang Chi Tử lạnh lùng cười nói:
- Muốn công kích tâm lý ta hả? Vô dụng, ta là đại biểu cho vận mệnh, là con cưng của ông trời, là con của kỷ nguyên, bất cứ âm mưu nào ở trước mặt ta không có đất nương náu, bất cứ ai đối diện ta chỉ có nước thua. Ta là chiến thần trong chiến thần, vô địch trong vô địch, chắc chắn trở thành người chủ văn minh.
Khoảnh khắc gã đẩy khí thế lên cực thịnh, đây là khí thế tột đỉnh của Thiên Bảng.
- Ngươi đúng là thương tổn đến ta, vốn ta đã bị thương bởi tay Côn Bằng Vương rồi, ngươi cho một kiếm nên thương càng nặng. Nhưng thế thì sao? Bây giờ ta có thực lực số một Thiên Bảng mà ngươi chỉ là hạng hai mươi mấy thôi ngẫu nhiên đánh ra một kiếm kinh diễm thì làm sao?
Hoang Chi Tử cười lạnh nói:
- Thực lực của ngươi như vậy đụng phải ta bị trọng thương rồi cũng sẽ chịu thương thua thôi.
Hoang Chi Tử tràn đầy tự tin nói:
- Tựa như chiến tích thua trận lúc trước ngươi đụng độ ta, ngươi ở dưới tay ta không khả năng thắng được.
Khí thế của gã lần thứ hai dâng cao.
- Mới rồi một kiếm kia ngươi đánh rất đẹp.
Hoang Chi Tử nhìn Lục Nguyên, nói:
- Người ta khen kiếm pháp của ngươi là đứng nhất dưới văn minh cảnh, đúng là sự thật, chắc kiếm pháp của ngươi so với Tà Kiếm phó chủ văn minh, phó chủ giản chi văn minh không kém cạnh gì, thật là kiếm pháp không tệ.
- Nhưng có thể đánh bại kiếm pháp số một kỷ nguyên chẳng phải là chuyện rất vui ư? Đây chính là số mệnh của kỷ nguyên chi tử ta.
Khí thế lần thứ ba tăng cao.
Khí thế tăng lên đến cực điểm thì Hoang Chi Tử đột nhiên đâm ra thiên mệnh thần kích, một kích thoáng như văn minh chi long, phun ra nuốt vào thiên địa!
Đấy là một kích uy mãnh cỡ nào!
Lục Nguyên ứng đối là một kiếm rất bình thường thản nhiên.
một kiếm rất bình thường thản nhiên này chặn lại thiên mệnh thần kích của Hoang Chi Tử, và còn một kiếm đâm vào toàn thân gã.
Lục Nguyên cười lạnh nói:
- Hoang Chi Tử, ngươi kêu gào lâu như vậy cũng vô dụng thôi, đụng tới ta chỉ có nước yếu thế.
Tiếp đến không có ngôn ngữ, hiện tại cũng không cần dùng ngôn ngữ làm gì.
Bởi vì Hoang Chi Tử và Lục Nguyên đều phát hiện tâm trí đối phương kiên định tới mức từ ngữ không thể dao động rồi.
Thiên mệnh thần kích ở không trung vạch từng dấu vết văn minh.
Dưỡng Ngô tiên kiếm cũng ở hư không vạch từng dấu vết văn minh.
Vô số dấu vết văn minh xuất hiện ở không trung.
Kích dấu vết văn minh cùng kiếm dấu vết văn minh giao nhau.
Một thức một thức, một chiêu một chiêu!
Trong phút chốc hai người đã va chạm hơn năm mươi chiêu.
Trong đợt va chạm Hoang Chi Tử hoàn toàn yếu thế, gã bất đắc dĩ phát hiện trạng thái bị thương căn bản không phải đối thủ của Lục Nguyên, hắn chiếm ưu thế hoàn toàn. Chết tiệt, mới đầu mình bị thương trong tay Côn Bằng Vương rồi Lục Nguyên tập kích một kiếm làm thương nặng thêm, nếu không thì đã chẳng tới mức như vậy rồi. Nhưng mà Hoang Chi Tử không có lời nào để oán trách, Âu Dương Lạc đã chết dưới đòn tập kích của gã, nếu mới đầu Âu Dương Lạc không bị tập kích trọng thương thì liên hợp với Côn Bằng Vương chưa chắc Hoang Chi Tử thắng nổi. Kẻ tập kích người giờ bị người đánh lén là chuyện bình thường thôi.
Lục Nguyên một kiếm tiếp một kiếm đánh ra, tay hắn cầm kiếm rất ổn, kiếm cũng ổn định, ở không trung vach gìra từng chiêu thức dấu vết văn minh.
Đúng vậy, lần này đối mặt Hoang Chi Tử rốt cuộc chiếm ưu thế.
Còn nhớ lần đầu đối phó với Hoang Chi Tử thì mình bị hắn một chiêu trọng thương, chiêu thứ hai suýt bị tiêu diệt. Khi đó Hoang Chi Tử trên mình rất xa.
Lần thứ hai đối mặt Hoang Chi Tử là dựa vào chính tự thủ hộ, về mặt thần hồn không bị Hoang Chi Tử trọng thương.
Phi Vệ và Tửu Tiên Nhân đều từ bỏ, mới đầu họ tủy giết Lục Nguyên vì muốn trước khi mười hàng đầu Thiên Bảng nhúng tay vào thì giết chết hắn. Họ tự biết chênh lệch rất xa với mười hàng đầu Thiên Bảng, kết quả Côn Bằng Vương chơi một chú kéo họ vào thế giới côn bằng, cho nên đành từ bỏ.
Mộ Dung Hồng Lệ đang đánh đàn, nàng đánh đàn không phải vì đàn chơi mà là để tìm tung tích Lục Nguyên, Hoang Chi Tử. Mặc dù nói Hoang Chi Tử rơi vào tay Côn Bằng Vương nhưng nàng không muốn từ bỏ ý định, Thiên Bảng hạng tám tất nhiên là có thực lực hạng tám, cầm âm tản ra như bàn tay vô hình ở không trung truyền lực.
Lúc này Mộ Dung Hồng Lệ bỗng dừng tay.
Vì nàng phát hiện trời đang sụp, đất đang nứt, nguyên khí thế giới nhanh chóng giảm bớt.
Lát sau Phi Vệ, Tửu Tiên Nhân cũng phát hiện thế giới này quái dị.
Trời đang sụp từng mảng từng mảng, đất đang nứt từng khe hở to, nguyên khí thế giới ngày càng giảm với tốc độ nhanh, thậm chí trên bầu trời xuất hiện rất nhiều vòng xoáy nguyên khí.