Hoa Si Hoàng Hậu

Chương 260: Là muội muội đó



Tần Khê cùng Hương Nại Nhi nghe vậy, đồng thời sửng sốt, sau khi ngẩn ra lại cùng mắng, “Gạt quỷ à!”

Ngọc Sanh Hàn nghe vậy liền nhíu mày, Hương Diệp lại nhìn thẳng về phía Tần Khê, cười như không cười, nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng, “Ca ca.”

“Ôi chao!” Tần Khê cực kỳ theo bản năng đáp lại một tiếng, sau khi đáp xong, ngay cả bản thân cũng cảm thấy mình thật đáng đánh đòn, nhưng nhìn cô gái bên cạnh Ngọc Sanh Hàn, trái lại lại có vài phần tương tự với dáng vẻ của Hương Diệp. Nhất là thân khí chất kia, càng tăng thêm vài phần sức thuyết phục cho cô ta.

“Tên em là Hoa Hương Dư.” Hương Diệp nhàn nhạt nói một câu, mắt Tần Khê nhất thời trợn tròn, chỉ vào Hương Diệp, run rẩy đến lợi hại, “Cô cô cô cô… thật sự là Tiểu Hương Hương?”

“Em là Hoa Hương Dư.” Hương Diệp quét mắt nhìn Tần Khê, kiên quyết không chịu thừa nhận cái tên đó.

Tần Khê nhìn ánh mắt này của Hương Diệp, đáy lòng đã tin đến mười phần, sắc mặt giận dữ khi nãy đã sớm tan thành mây khói, cả người nhào tới, “Tiểu Hương Hương ơi!!”

Còn chưa vồ được người, dĩ nhiên đã bị Ngọc Sanh Hàn cản lại, Tần Khê vẫn chỉ ngẩn ra mà nhìn Hương Diệp, cười nói, “Tiểu Hương Hương, em thế này cực kỳ xinh nha~ ca ca thích ~ muội muội ơi~”

Hương Nại Nhi đứng một bên, nhìn bộ dạng mất mặt kia của Tần Khê, gân xanh nổi lên, chỉ thiếu nước đạp thẳng người nào đó xuống hồ mà thôi, mà trên thực tế, Hương Nại Nhi thực sự làm vậy, xông tới, tung một cước đạp thẳng người xuống hồ, sau đó cũng chẳng thèm nhìn hắn, bổ nhào vào người Hương Diệp mà cọ rồi cọ.

“Hương Diệp!!! Cậu quay lại thật rồi ~~ không đúng, sao cậu lại biến thành thế này~”

Cái tên Hoa Hương Dư này, Hương Nại Nhi đương nhiên là nghe Tần Khê nhắc tới, có điều không ngờ nổi, một người đang ở bên bờ sinh tử, sao đột nhiên lại biến thành dáng vẻ này xuất hiện. Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, có thể bình yên vô sự thì mặc kệ biến thành bộ dáng gì cũng đều là Hương Diệp!

Hương Diệp mặc cho cô nàng ôm, thấy khóe mắt cô ấy ngân ngấn lệ, chỉ vỗ nhè nhẹ lên lưng Hương Nại Nhi, đột nhiên nhớ ra bên trong Ngọc Sanh Hàn còn có nồi cháo đang để nguội, liền mời Hương Nại Nhi vào trong, ba người vừa đi vừa nói, hoàn toàn quên béng mất người nào đó đã bị đạp xuống hồ, quẫy quẫy quẫy quẫy… Cuối cùng thực sự không ai để ý đến hắn, Tần Khê rất buồn bực tự mình bơi lên.

Một thân ướt dầm ướt dề bước vào gian nhà, ba người kia thế mà đã ngồi vây quanh bếp lửa trong sân húp cháo sùm sụp rồi, Tần Khê vô hạn ấm ức nhìn Hương Diệp một cái, lại vô hạn ấm ức nhìn Ngọc Sanh Hàn một cái, cuối cùng dùng ánh mắt tràn ngập oán hận trừng Hương Nại Nhi.

Hương Nại Nhi thấy vậy, ngoảnh đầu qua chỗ khác, hứ một tiếng.

Hương Diệp lại mở miệng trước, múc thêm một bát cháo nữa, sau đó vẫy vẫy tay về phía hắn, Tần Khê lập tức lũn cũn lũn cũn chạy tới, nhận lấy bát cháo nóng, mặt đầy thỏa mãn bắt đầu húp, Hương Nại Nhi bên cạnh nhìn, buồn buồn ăn cháo.

Trước kia là anh em ruột, bây giờ… là gì?

Hương Diệp nói qua tình hình một chút, mấy người không cho ra kết luận gì được, cũng trực tiếp nhảy cóc qua, nói xong, thấy Hương Nại Nhi từ đầu đến cuối chỉ yên lặng ngồi nghe, trong lòng hơi nghi hoặc, vẫn không mở miệng vội, bốn người ăn hết một nồi cháo lớn, trời cũng đã sẩm tối, bây giờ quay về cũng không tiện, liền ở đây luôn.

Trong phòng Tần Hương Diệp đang nằm, bốn người ngồi trong sân uống rượu, bởi vì bớt đi sự lo lắng nhớ ngung, uống rượu cũng thấy thống khoái hơn nhiều, uống được nửa buổi tối, trên căn bản là cả Ngọc Sanh Hàn và Tần Khê đều đã say, Hương Diệp cũng uống khá nhiều nên tựa vào vai Ngọc Sanh Hàn, mê man thiếp đi.

Ngủ thẳng đến nửa đêm, hơi tỉnh tỉnh, trong sân một đống hỗn loạn, Tần Khê mềm nhũn ngã xuống bên cạnh, ôm lấy cái cột lan can ngủ ngon lành, nhìn qua bên cạnh, Ngọc Sanh Hàn cũng nghiêng đầu ngủ rất trầm, nhìn xung quanh sân, chỉ có bóng dáng Hương Nại Nhi là không thấy đâu, Hương Diệp nhẹ nhàng đứng dậy, thấy Ngọc Sanh Hàn vươn tay quờ quạng như muốn túm cái gì đó, gương mặt mang theo chút bất an, Hương Diệp nghĩ nghĩ một chút, kéo cánh tay Tần Khê nhét vào trong lòng Ngọc Sanh Hàn, Ngọc Sanh Hàn lập tức ôm chặt lấy, đầu thuận thế ngả về phía Tần Khê.

Hương Diệp thấy bộ dạng kia của Ngọc Sanh Hàn, hơi cười khẽ, sau đó đứng dậy bước ra cửa, xung quanh tối đen một mảnh, không thấy được bóng người, đột nhiên nghe thấy tiếng gì đó vọng lại từ bên hồ, Hương Diệp đi tới, chỉ thấy Hương Nại Nhi đang cầm đá liệng xuống hồ, dường như có chút buồn chán.

Hương Diệp bước qua, ngồi xuống bên cạnh cô ấy, Hương Nại Nhi thấy Hương Diệp, sau khi hơi ngẩn người, liền cười nhẹ với cô, ánh mắt nhìn về phía gian nhà, hỏi, “Hai ông kia say bí tỉ rồi?”

“Ừ.”

“Chắc là vì cậu không sao nên vui quá ấy mà.” Lúc Hương Nại Nhi nói lời này, không hiểu sao lại có một tia bất đắc dĩ như có như không. Hương Diệp suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi, “Sau khi quay về, Hàn nói muốn chuẩn bị hôn lễ một lần nữa, mình đang nghĩ, không bằng cậu cũng làm lễ cưới với Tần Khê luôn đi?” Dừng một chút, lại nói, “Hai người bên nhau cũng hơn hai năm rồi còn gì.”

“Mình… thôi đi.” Hương Nại Nhi trù trừ một lúc lâu, rầu rầu đáp lại một câu, Hương Diệp thấy vậy, như thở dài, “Cậu sợ Tần Khê không muốn?”

Hương Nại Nhi nghe vậy, chỉ lắc đầu một cái, “Con người của Tần Khê, quá khờ, có lúc không nói ra miệng thì anh ấy căn bản không biết mình đang nghĩ gì, mình nói muốn gả, anh ấy có thể sẽ thật sự cưới, nhưng mà… mình cứ nghĩ mãi, anh ấy đồng ý cưới mình, chẳng qua là vì lúc ấy mặt mình bị hủy, anh ấy muốn an ủi mình…”

“Tần Khê không phải người như vậy.” Hương Diệp nhàn nhạt ngắt lời cô, ánh mắt rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, điềm đạm thanh lãnh, “Tần Khê hành động theo cảm xúc, là bởi vì anh ấy dựa vào trái tim của mình mà hành động… Cho nên mình cảm thấy, khi đó anh ấy nói muốn cưới cậu, nhất định là vì thật lòng, vì thích cậu, không muốn khiến cậu khó chịu.”

“Hương Diệp… thực ra, mình vẫn luôn coi cậu là tình địch ảo…” Hương Nại Nhi quay đầu nhìn Hương Diệp, những lời này không hiểu sao lại thốt ra miệng, thốt ra xong, Hương Nại Nhi cũng cảm thấy mình thật là vô sỉ, chỉ muốn quăng mình xuống hồ cho tỉnh táo lại, không ngờ, Hương Diệp nghe vậy, chỉ phì cười một tiếng, nheo mắt lại, nhìn Hương Nại Nhi nói, “Cái này mình biết.”

“Khốn thật! Cái này cũng biết!” Hương Nại Nhi không kìm được mà mắng tục một câu, nhắm mắt lại, không dám nhìn Hương Diệp nữa, chỉ có thể lúng ta lúng túng nói, “Lúc trước ở Nam Lâm, vì chuyện này mình còn ầm ĩ với Tần Khê, Tần Khê dỗ dành xong, mình cũng không thấy sao nữa… Có điều trong lòng cứ luôn cảm thấy có chút không yên tâm… Tần Khê mỗi lần gặp lại cậu đều mặt mày hớn hở, sung sướng vô cùng, trước kia, vì hai người là anh em, anh ấy sẽ không có suy nghĩ gì, nhưng mà bây giờ hai người bây giờ, đâu có quan hệ gì nữa…”

Nói chưa dứt lời đã bị cốc cho một cái, Hương Nại Nhi bị cốc, lập tức nhảy lên như mèo xù lông, “Này sao lại cốc mình chứ?”

Hương Diệp chỉ liếc xéo cô nàng một cái, nói, “Bọn mình bây giờ vẫn là anh em.”

Hương Nại Nhi nghe vậy, lại im thin thít ngồi xuống, không lên tiếng nữa, Hương Diệp bất đắc dĩ than một tiếng, “Không ngờ Hương Nại Nhi quyến rũ xinh đẹp thông minh tuyệt đỉnh lại có lúc cực đoan như vậy ~”

“Cậu không có tư cách nói mình.” Hương Nại Nhi trả thù búng qua một cái, Hương Diệp nhất thời có chút không được tự nhiên ho khan một tiếng, sau đó, dường như nhớ đến khúc mắc trong lòng mình, giờ phút này nhớ lại, những khúc mắc kia dường như đã không còn quan trọng nữa.

Cô không còn thuốc chữa mà chìm đắm, kéo chặt tay hắn không buông, những thứ lo lắng, sợ hãi, khó hiểu kia, thực ra mà nói, khi nhìn thấy bóng dáng phụ thân đứng giữa muôn đóa hoa đoàn tụ trong sân chờ đợi đã biến mất không dấu vết.

Khó khăn nhất trên thế gian này, có lẽ là khi mình đã làm biết bao chuyện hối tiếc không ngừng khiến người khác thương tâm thất vọng, khi quay đầu, vẫn có một người đang chờ bạn, nói với bạn, “Không sao đâu.”

Khó khăn nhất, là nguyện ý chờ đợi.

Mẫu thân không đợi nổi phụ thân, cho nên bà ấy thất vọng, bà ấy đâu biết. Phụ thân cũng đang chờ bà ở đó.

Yêu nhau sâu đậm, cho dù xa cách, trái tim vẫn nối liền với nhau.

“Mình và Tần Khê đã cùng nhau trải qua sáu năm ở thế giới này, nói ra thì, trừ tình thân ra, không có bất cứ cảm giác nào khác, khi một người lạc trong thế giới hoàn toàn không thuộc về mình, phải cố gắng sinh tồn, Tần Khê và mình dựa vào nhau mà bước tiếp, cả mình và anh ấy đều phải học che giấu trái tim của mình trong chốn thâm cung, chỉ khi nào có hai người, mới có thể trút bỏ sự phòng bị.”

“Đối với mình mà nói, Tần Khê và Hàn đều rất quan trọng, nhưng bọn họ là hai sự tồn tại khác biệt, một là người thân, một, là người yêu… Mình nghĩ, với Tần Khê mà nói nhất định cũng sẽ như vậy, con người anh ấy tuy có tùy tiện thật, có lúc nhìn nhận mọi chuyện rất cố chấp, ngay từ đầu đã xem mình là muội muội rồi thì cho dù có máu mủ hay không, mình vẫn là muội muội của anh ấy…” Hương Diệp nói xong, quay đầu nhìn Hương Nại Nhi, cười khẽ, “Vừa bắt đầu, anh ấy đã coi cậu là người thương, thì sẽ mãi mãi coi cậu như vậy, vị trí người yêu trong tim anh ấy, cũng chỉ có cái tên Hương Nại Nhi này thôi.”

Hương Nại Nhi nghe Hương Diệp nói, chỉ cảm thấy mặt đỏ bừng, nóng rát, khiến cho người ta có chút lúng túng, rồi lại ngọt ngào. Không ngờ Hương Diệp này mở miệng ra cũng nói được nhiều như vậy đấy~

“Vốn những lời này nên để cho anh ấy nói với cậu thì hay hơn, nhưng mà anh ấy đúng như lời cậu nói đấy, quá khờ, cho nên, chỉ có thể để cho muội muội như mình nói ra thôi.” Hương Diệp thản nhiên nói, khóe mắt thấy mây đen trên mặt Hương Nại Nhi đã tản đi, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hương Nại Nhi mới đầu thì nhìn cô, sau đó nghiêm túc nói, “Cám ơn cậu….”

Hương Diệp còn định cười cô nàng một cái, đã thấy Hương Nại Nhi lại biến trở lại dáng vẻ cực kỳ hoạt bát trước kia, choàng tay qua vai cô trêu ghẹo, “Nhưng mà thì ra dáng vẻ hiện đại của cậu xinh đẹp như vậy đấy, chậc chậc, sau này đe dọa đến mình thì làm sao đây? Vẫn là hủy dung cậu đi thôi, dù sao Ngọc Sanh Hàn cũng sẽ không chán ghét cậu ~”

Nói xong, Hương Nại Nhi cười âm hiểm, giống như mụ hoàng hậu ác độc trong truyện công chúa Bạch Tuyết, “Người đẹp nhất trên thế giới này có mình ta là đủ rồi~ Ha ha ha~~”

Hương Diệp toát mồ hôi đẩy cô nàng ra, Hương Nại Nhi lại dính lên, chuyển đề tài cực nhanh, “Lại nói lúc bọn mình vừa đến cậu đang thân mật với Ngọc lão Đại đúng không? Không phải bọn mình làm ảnh hưởng đến công trình kiến tạo loài người của hai người đấy chứ? Nói một tí coi ~”

”…. Mình mệt rồi, muốn đi ngủ~”

“Muốn chuồn, không dễ thế đâu!”

Hương Diệp bị Hương Nại Nhi quấn quít huyên thuyên trời nam đất bắc cả đêm, trong lòng chỉ có một câu hỏi, không phải người ta thường nói trái tính hút nhau sao? Tính tình khác biệt mới đặc biệt dễ dàng bị thu hút dẫn đến ở bên nhau, tại sao áp dụng trên người bọn họ lại hoàn toàn không phải thế?

Chưa nói đến cô và Ngọc Sanh Hàn, chỉ lấy trình độ dính người của Tần Khê thôi, Hương Nại Nhi cũng dính người y hệt Tần Khê vậy!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv