Hoa Rơi Hữu Ý

Chương 22: Nhất túy giải thiên sầu



Cẩn Ngôn như ngồi trên đống lửa, tình hình vượt ngoài tầm kiểm soát rồi. Hiện tại cho dù Nhiếp thị có ra tay giải quyết thì kết quả cũng rất khó nói trước được...

Có tiếng gõ cửa, Thi Mạn mở cửa bước vào

- Tiểu Ngôn, đây là tài liệu liên quan đến việc kí kết hợp đồng chiều này. Em xem đi.

- Mạn tỷ...

Cô thấy chị như thấy được phao cứu sinh, muốn nói gì đó nhưng ngẫm nghĩ một chút lại thôi. Thi Mạn mỉm cười

- Muốn nhờ vả gì chị thì cứ nói đi.

- Mạn tỷ, chuyện của Lam tỷ, chị có thể giúp em kiểm soát không? Hiện tại phòng làm việc không thể kiểm soát nổi nữa. Nhiếp thị không giúp đỡ, thậm chí việc đóng dấu để phát văn bản thanh minh cũng chậm trễ. Mạn tỷ, chị có thể giúp em không?

- Tiểu Ngôn, chị biết em muốn bảo vệ Tần Lam nhưng chuyện của Nhiếp thị, chuyện trong giới giải trí, Bách Gia không thể ra mặt. Dù chị có thể dùng quan hệ riêng để kiểm soát chuyện này không đến mức một đồn mười, mười đồn trăm nhưng em phải hiểu, đó không phải gốc rễ của vấn đề. Sự nghiệp của Tần Lam vẫn sẽ bị hủy hoại, thậm chí ngẩng đầu lên mà sống cũng không được.





- Vậy hiện tại em phải làm thế nào...

- Việc này nhất định phải giải thích, nói phòng làm việc liên hệ với các đại fan để dẫn dắt fan. Quan trọng là em phải chứng minh được Tần Lam trong sạch. Dù cho cô ấy có làm thì cũng phải chứng minh cô ấy không làm.

- Chị ấy nhất định không làm, Lam tỷ không phải là người như vậy!

- Em nổi nóng với chị làm gì. Đọc tài liệu đi, chiều nay phải kí hợp đồng rồi. Chị sẽ xem xem có thể giúp được gì cho em được không - Thi Mạn mỉm cười.

- Mạn tỷ, cảm ơn chị - Cô nhìn chị đầy cảm kích.

- Chị cũng vì Bách Gia thôi, sản phẩm mới của tập đoàn sắp bước vào giai đoạn quảng cáo. Tần Lam là đại diện độc quyền của chúng ta đấy. Em không giải quyết chuyện này nhanh lên thì chị phải hủy hợp đồng với cô ấy để tránh rủi ro đó biết chưa?



- Em biết rồi...

- Tiểu Ngôn, em cũng đừng cố sức quá, lần này thực sự có kẻ muốn hại Tần Lam. Tin xấu bao giờ cũng lan nhanh hơn tin tốt. Cho dù sau này em đưa ra bằng chứng sắt đá đến đâu, cũng vẫn sẽ có người không tin em. Đó chính là dư luận, bắt buộc phải chấp nhận.

- Em hiểu chứ. Nhưng em cũng hiểu Lam tỷ, chị ấy là người vô cùng lương thiện, sẽ không làm ra những chuyện đó. Em nhất định giúp chị ấy vượt qua chuyện này.

- Ừ, làm xong chuyện này rồi trở về tập đoàn đi. Mọi người chờ em lâu lắm rồi, Ngô tổng.

Cô nghe chị nói vậy cũng khựng lại mấy giây, thời hạn ba tháng sắp đến rồi, có lẽ, đây thực sự là việc cuối cùng mà cô có thể làm cho nàng...

Cẩn Ngôn cẩn thận xem xét tài liệu rồi lại tiếp tục theo dõi tình hình trên mạng xã hội. Loạn đến không thể loạn hơn... Có điều dường như tương tác và độ thảo luận đang bị hạn chế bớt. Có phải công sức của Thi Mạn không? Cẩn Ngôn cũng không rõ. Nhưng cho dù tương tác có giảm đi chăng nữa thì từng bình luận đập vào mắt cô vẫn là mắng chửi nàng... Cô dù đau lòng cách mấy thì hiện tại cũng chưa thể nghĩ ra đối sách nào phù hợp. Chỉ cần một hành động bất cẩn, mọi thứ sẽ không thể vãn hồi. Vẫn phải gặp Tần Lam để xác nhận lại trước đã...



Buổi kí hợp đồng thuận lợi diễn ra. Cẩn Ngôn sau khi hoàn thành công việc liền lập tức vứt bỏ hình tượng tổng giám đốc của mình, nhanh chóng thay đồ rồi bắt taxi đến chỗ nàng. Địa điểm quay phim khá xa, cô hận không thể gắn thêm tên lửa cho chiếc xe, không ngừng giục tài xế lái nhanh một chút. Gần đến nơi, cô rút điện thoại gọi cho Tiểu Vũ

- Tiểu Vũ, tôi gần đến nơi rồi, Lam tỷ vẫn ổn chứ, mọi chuyện bên đó sao rồi?

- Cẩn Ngôn... Không ổn rồi... - Tiểu Vũ lo lắng.

- Xảy ra chuyện gì rồi... - Cẩn Ngôn lo sợ.

- Chuyện lần này động tĩnh quá lớn, lại liên quan đến cả hai diễn viên chính của phim. Đạo diễn đã trực tiếp nói chuyện với Lam tỷ...

- Cô nói sao? Ông ta nói gì với chị ấy?

- Cụ thể thì tôi không rõ nhưng chắc chắn là nói về những việc trên weibo...

- Lam tỷ phản ứng thế nào? Cô đưa điện thoại cho chị ấy đi, để tôi nói chuyện với chị ấy - Cẩn Ngôn sốt ruột.
- Lam tỷ đi rồi...

- Đi đâu? Chị ấy đi đâu!? - Cẩn Ngôn kích động.

- Tôi... Tôi cũng không biết... Nãy giờ tôi gọi điện thoại cho chị ấy mà không được...

- Chết tiệt! - Cẩn Ngôn bực tức - Mà khoan, sao cô có thể gọi điện cho chị ấy? Điện thoại của chị ấy là cô cầm cơ mà!

- Lúc nói chuyện với đạo diễn xong, chị ấy đến chỗ tôi lấy điện thoại... Tôi... không thể không đưa...

- Cô điên rồi sao!? Có chết cũng không được đưa cho chị ấy! Tại sao cô lại đưa điện thoại cho chị ấy!? - Cẩn Ngôn ở ranh giới bùng nổ.

- Tôi...

- Giờ chuyện đó không quan trọng. Cô nghĩ chị ấy sẽ đi đâu?

- Tôi cũng không biết... Chị ấy xem điện thoại một lát rồi tức giận rời đi. Tôi đuổi theo mà không kịp...

- Tức giận sao?

- Phải, nhìn chị ấy có vẻ tức giận.

Cẩn Ngôn trực tiếp cúp máy. Mở weibo, do cô bận nên không để ý, lại có hot search mới, #Tần Lam hết thời chèn ép tiểu hoa mới nổi#, cái quái gì vậy? Cô ấn vào xem thử, đây là hậu trường của Tân Một Thoáng Mộng Mơ, cảnh Tần Lam tát Gia Nghê. Cảnh quay này cô còn nhớ rõ, tuy Gia Nghê bị tát thật nhưng Tần Lam cũng không phải cố ý đánh người, một phần vì hai người quá nhập tâm, một phần vì Gia Nghê không tránh kịp, sao có thể đổ lên đầu Tần Lam, nói nàng cố tình động thủ, chèn ép người mới? Vô lý! Quá mức vô lý! Đám người này chính là muốn thêm dầu vào lửa, đạp nàng xuống càng sâu càng tốt... Cẩn Ngôn vô tình nhìn thấy bài share của Gia Nghê
[Tần Lam tỷ không phải là cố ý đâu. Chị ấy là Uông Lục Bình, mọi người đừng nói chị ấy]

Khá khen cho nàng ta, đóng giả nạn nhân cứ như thật vậy. Nói Tần Lam không cố ý, lại nhấn mạnh vào vai diễn Uông Lục Bình, có khác nào muốn khẳng định Tần Lam chính là loại người tâm cơ như vậy không? Uổng công trước đây cô đối với nàng ta cũng có chút tình cảm... Cẩn Ngôn cô quả thực có mắt như mù! Cô chụp lại bài đăng, trực tiếp gửi wechat cho nàng ta, đây cũng là do lúc quay phim, nàng ta nhất quyết đòi bằng được nên cô mới đồng ý

[Trương Gia Nghê, cô hay lắm. Trước đây tôi cứ nghĩ cô là người đơn thuần, hoá ra tôi nhầm rồi. Tôi nói cho cô biết, cô muốn hại Lam tỷ, nhất định phải bước qua xác tôi. Nếu cô còn cố ý gây bất lợi cho chị ấy thì đừng trách tôi. Chúng ta sau này cũng không còn liên quan gì nữa!]
Cẩn Ngôn lướt tin tức thêm một chút liền phát hiện, phía Nhiếp thị đã phát văn bản nhưng nội dung không phải để bảo vệ Tần Lam mà lại ý tứ nói về việc sẽ đối xử công bằng với nghệ sĩ, sẽ không vì người cũ ngang ngược mà để người mới chịu thiệt. Nực cười! Giới giải trí này từ lúc nào tồn tại hai chữ công bằng? Muốn cào bằng địa vị, không phân biệt người cũ người mới sao? Sao không nói thẳng ra là vì muốn nâng đỡ người mới nên không ngần ngại mà vứt bỏ người cũ? Cẩn Ngôn tức giận đến đỏ mặt tía tai. Nhiếp Viễn đó nhất định có phần trong chuyện này, không cần biết những chuyện xảy ra trước đó có liên quan đến hắn hay không nhưng việc hắn muốn một chân đạp Tần Lam xuống, một tay nâng Gia Nghê lên, hoàn toàn có thể thấy rõ. Cô chỉ không hiểu vì sao hắn nhất định phải làm như vậy. Cho dù Tần Lam và Gia Nghê cùng hoạt động đi chăng nữa cũng sẽ không cạnh tranh trực tiếp, giữ lại cả hai có thể mang lại lợi ích gấp đôi cho hắn, tại sao nhất định phải hủy hoại một người?
- Cô gái, đến nơi rồi.

Tài xế gọi cô. Cô đã đến được nơi nàng quay phim. Có điều, người cô muốn tìm không còn ở đây nữa. Vậy cô đến đây làm gì?

- Cô gái, cô sao vậy?

Tài xế thấy cô ngồi thất thần, lo lắng hỏi. Cẩn Ngôn miên man suy nghĩ. Việc quan trọng bây giờ là phải tìm ra được Tần Lam trước đã. Nhưng mà nàng có thể đi đâu được chứ? Nếu như Tần Lam đã nhìn thấy tin tức về mình và Gia Nghê cũng như nhìn thấy văn bản của công ty. Khả năng cao nhất hiện giờ là nàng đã đi tìm Nhiếp Viễn. Cẩn Ngôn cân nhắc một hồi rồi kêu tài xế quay xe. Cô đến Nhiếp thị tìm nàng.

Cẩn Ngôn bước vào đại sảnh của Nhiếp thị, gặp nhân viên lễ tân

- Xin chào, tôi là trợ lý của Tần Lam tỷ - Cô đưa thẻ nhân viên ra - Tôi tới phim trường để đón chị ấy thì nghe nói chị ấy đã qua công ty. Không biết cô có thấy chị ấy không?
- Tần Lam tỷ sao? Chiều nay có rất nhiều người ra vào công ty. Tôi cũng không chắc lắm... Tiểu Bạch, cô có nhìn thấy Tần Lam tỷ không?

Một nhân viên khác vừa trở lại, cô nhân viên kia liền hỏi, người tên Tiểu Bạch nhanh chóng gật đầu

- Có thấy. Không biết chị ấy đến lúc nào nhưng lúc nãy tôi qua phòng hành chính vô tình thấy chị ấy đang rời đi.

- Vậy sao? Cô thấy chị ấy lúc nào vậy? - Cẩn Ngôn hỏi lại.

- Chắc là khoảng hai mươi phút trước.

- Được rồi, cảm ơn cô.

Cẩn Ngôn nói xong liền quay đi. Vậy là cô đã chậm một bước, bây giờ biết tìm nàng ở đâu? Cô rút điện thoại gọi cho nàng chỉ có thể nghe thấy tiếng trả lời của tổng đài... Rốt cuộc Tần Lam đã đi đâu, Cẩn Ngôn lo lắng đến phát bực, nếu không nhanh chóng tìm được nàng, cô sẽ tức điên lên mất...

Tần Lam sau khi rời khỏi Nhiếp thị, một mình lang thang ngoài đường, cuối cùng, vào một nhà vệ sinh công cộng, chọn một phòng trống, đóng cửa. Đến lúc này, nàng không thể gắng gượng thêm nổi nữa, nước mắt cứ thế, không chút kìm nén mà đua nhau rơi xuống, ướt nhoà cả khuôn mặt. Nguyên nhân khiến nàng khóc thương tâm đến vậy, phải quay lại trước đó một chút...
- Vào đi!

Tiếng của Nhiếp Viễn vang lên sau cánh cửa. Tần Lam đẩy cửa bước vào. Nhiếp Viễn thấy nàng, không chút ngạc nhiên mỉm cười

- Em đến rồi sao?

Tần Lam không đáp, nàng yên lặng nhìn hắn, người mà nàng đã yêu thương suốt bao nhiêu năm qua. Nàng vốn nghĩ rằng bản thân rất hiểu hắn nhưng giờ phút này đây, nàng thật sự không thể nhìn ra điều gì đang ẩn giấu đằng sau nụ cười kia. Nhiếp Viễn cũng không vội, ung dung đứng dậy tiến tới sofa

- Đứng đó làm gì, qua đây ngồi xuống đi.

Tần Lam tiếp tục im lặng tiến về phía hắn. Nhiếp Viễn vẫn bình tĩnh mỉm cười

- Tìm đến anh như thế này, không muốn nói gì sao?

Tần Lam sau một thoáng im lặng, bình tĩnh mở lời

- Chuyện đó, là do anh làm sao?

- Em muốn nói chuyện gì? Hot search hay văn bản của công ty?

Nhiếp Viễn cũng không che giấu, trực tiếp chơi bài ngửa với nàng. Tần Lam tiếp tục im lặng, vừa kinh ngạc vừa bối rối. Nhiếp Viễn nhếch mép cười
- Tiểu Lam, em thông minh như vậy, tài giỏi như vậy, tại sao lại đến hỏi anh những chuyện này? Em phải tự mình có câu trả lời rồi chứ.

Tần Lam mang theo nghi ngờ trong lòng đến đây, đối diện với thái độ của Nhiếp Viễn, nàng quả thực đã có được câu trả lời. Nàng bình tĩnh hít sâu một hơi, kiên định nhìn hắn

- Tại sao anh phải làm như vậy?

- Anh? Anh làm gì cơ? - Nhiếp Viễn tỏ ra không hiểu nàng đang nói gì.

- Rốt cuộc là em làm gì sai? Hay là anh đã không còn tình cảm với em? Nói chính xác hơn thì người trong lòng anh bây giờ là Gia Nghê, đúng chứ? Nếu anh muốn, chúng ta có thể chia tay, em sẽ không níu kéo người không muốn ở bên cạnh em nữa. Nhưng rốt cuộc là tại sao, tại sao anh lại làm những việc này?

Tần Lam có chút cao giọng, nàng thực sự rất thất vọng, đau lòng, còn có chút tức giận. Việc Nhiếp Viễn thích Gia Nghê, Tần Lam từ lâu đã biết, chỉ là nàng vẫn luôn né tránh, vì dù sao Nhiếp Viễn cũng chưa từng thẳng thắn với nàng, nàng thật sự vẫn ôm ấp chút hy vọng... Vậy mà ngày hôm nay hắn lại đem nàng ra làm vật tế thần, trở thành một bệ đỡ cho người mà hắn muốn theo đuổi. Đau đớn lắm chứ, căm hận lắm chứ... Nhiếp Viễn đối diện với thái độ của Tần Lam chỉ cười nhạt
- Tần Lam, lời như vậy không thể nói bừa bãi được, người ngoài mà nghe được em nói về tôi như vậy sẽ nghĩ tôi là tra nam đấy. Có điều, tôi cũng không thể phủ nhận thời gian bên nhau dài như vậy, tôi có chút mệt mỏi rồi. Tần Lam, em nói xem, một người con gái như em sao lại bảo thủ đến vậy? Đến cả nụ hôn cũng tiết kiệm với người mình yêu. Sao em không thử phóng khoáng một chút, với khuôn mặt này, với thân hình này, không phải sẽ càng thu hút hơn sao?

Tần Lam một lần nữa bị làm cho kinh ngạc. Nàng và Nhiếp Viễn, bên nhau mười năm, hắn thực chất cũng không ít lần nói xa nói gần, bóng gió về việc muốn có nàng, muốn nàng là người của hắn. Tần Lam cũng không phủ nhận, bản thân về phương diện này tương đối bảo thủ, nàng muốn giữ gìn bản thân nguyên vẹn nhất cho đến khi hai người danh chính ngôn thuận cho nhau một danh phận. Trước đây Nhiếp Viễn cũng chưa từng trách móc chuyện này, Tần Lam còn nghĩ hắn thật sự yêu nàng, hiểu nàng, tôn trọng nàng... Xem ra tất cả chỉ là giả dối, là do nàng tự mình hoang tưởng mà thôi...
- Tần Lam, em bây giờ đủ trưởng thành, đủ độc lập rồi. Mọi chuyện em đều muốn tự mình mình quyết định, muốn rời khỏi tôi. Vậy thì những rắc rối, em cũng chỉ có thể tự mình giải quyết, tôi sẽ không can thiệp, đó là điều em muốn mà.

Nhiếp Viễn chính thức trở mặt với Tần Lam. Hắn biết rõ, đoàn đội của nàng hiện tại không đủ khả năng giải quyết đống lộn xộn này. Thật muốn xem kẻ lần trước đã cứu nàng, lần này có vì nàng mà ra mặt nữa hay không. Dám cản trở hắn, hắn nhất định sẽ không bỏ qua!

Tần Lam vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Lão bản chiếu cố nàng suốt mười năm, trong một ngày liền trở mặt... Người nàng yêu thương suốt mười năm, trong một ngày liền quay lưng... Tình huống gì vậy? Ác mộng sao? Có phải chỉ cần nàng tỉnh dậy, những chuyện ngày hôm nay sẽ biến mất hết không...
Nhiếp Viễn bình thản đứng dậy gọi điện thoại cho quản lý của Gia Nghê

- Nghê Nghê đã xong việc chưa? Tôi có việc tìm cô ấy. Vậy được, tôi sẽ lái xe qua đó.

Dù sao thì Tần Lam cũng đã biết rõ việc hắn muốn theo đuổi Gia Nghê, hơn nữa, nàng trong mắt hắn không hề có chút năng lực nào để uy hiếp hắn vậy nên cũng chẳng cần giấu diếm làm gì. Nhiếp Viễn liếc nhìn Tần Lam vẫn đang ngồi thất thần

- Còn việc gì muốn hỏi sao, sao vẫn ngồi ở đây? Tôi có việc sắp phải đi rồi.

Không biết Tần Lam có nghe thấy hay không, một chút phản ứng cũng không có... Nhiếp Viễn tiến lại gần, cúi xuống, một tay đặt lên vai nàng làm ra động tác có vẻ thân mật, hắn nhỏ giọng

- Nể tình chúng ta bên nhau suốt một thời gian dài, tôi nói với em một điều nữa. Tần Lam, mười năm qua, tôi có thể che chở cho em, đem đến thành tựu cho em thì ngày hôm nay tôi cũng có thể phá hủy em. Em muốn phản kháng, cứ việc. Nhưng tôi khuyên em, đừng để bản thân làm diễn viên không nổi nữa rồi, ngay cả làm người cũng không thể, nhé!
Tình nghĩa suốt bao năm đã bị Nhiếp Viễn tuyệt tình cắt đứt như vậy...

Trở về hiện tại, Tần Lam không biết bản thân đã ngồi đây bao lâu, đã khóc bao lâu. Hiện giờ, nàng chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, trống rỗng. Nàng không biết phải làm gì... Đến khi ra khỏi nhà vệ sinh công cộng, trời cũng đã tối rồi. Vẫy một chiếc taxi, nhất thời cũng chưa biết nên đi đâu...

Trong lúc đó, Cẩn Ngôn lo lắng cực độ, liên tục gọi điện thoại cho nàng lại không có ai bắt máy. Theo chỉ dẫn của Quân Bình, tìm đến tất cả những nơi nàng thường hay đến cũng không có kết quả. Cô thực sự đã chạy cả một vòng Bắc Kinh để tìm nàng mà không chút manh mối. Cô thực sự rất sợ, sợ rằng bản thân đến muộn một chút, lại có chuyện không hay xảy ra... Cô thề, nếu Tần Lam gặp bất trắc gì, cô nhất định sẽ sống chết với tên Nhiếp Viễn thối tha đó!
Trời đã tối rồi, Cẩn Ngôn thấm mệt. Giờ phải tìm nàng ở đâu đây? Cứ chạy vòng quanh thế này cũng không phải là cách hay. Có khi giờ này nàng đã về nhà rồi cũng nên... Cô rút điện thoại gọi cho Quân Bình

- Tiểu Ngô à, em đã tìm thấy Lam tỷ chưa?

- Vẫn chưa ạ. Em nghĩ có thể Lam tỷ đã trở về nhà rồi, em định qua đó xem thử, chị biết mật khẩu nhà chị ấy không?

- Mật khẩu nhà chị ấy là 0412, là ngày kỷ niệm với Nhiếp tổng.

- Em biết rồi, giờ em qua nhà chị ấy đây.

Cẩn Ngôn chuẩn bị cúp máy lại nghe Quân Bình hét lên

- Khoan đã!

- Có chuyện gì vậy ạ?

- Vừa có một người gửi ảnh vào nhóm fan, nói gặp Lam tỷ trong một quán bar.

- Quán bar sao? Là quán bar nào vậy?

- Chị cũng không biết, ảnh chụp không được rõ lắm... Chị gửi ảnh cho em, em nhanh chóng tìm rồi đưa Lam tỷ về nhé, chị phải ngăn thông tin này phát tán ra ngoài, chuyện này sẽ càng thêm bất lợi cho chúng ta.
- Em biết rồi. Chị gửi ảnh đi.

Cẩn Ngôn cúp máy, một bức ảnh nhanh chóng được gửi đến. Cô chăm chú nhìn bức ảnh, quan sát mọi điểm đáng lưu tâm, cố gắng để tìm ra nơi nàng đang ở, thế nhưng mọi nỗ lực của cô dường như vẫn chưa đủ... Cô không còn cách nào khác đành phải gửi bức ảnh cho nhóm chat của mình, nhờ Tử Tân, Thi Mạn và Đàm Trác giúp đỡ. Đàm Trác rất nhanh liền gửi lại một tin

[Chỗ này quen mắt ghê. Mạn, cậu có cảm thấy rất quen không?]

Cẩn Ngôn cảm giác như mình đã chờ đợi cả nửa đời người rồi mới thấy Thi Mạn gửi lại tin nhắn

[Là quán bar L&H thì phải. Địa chỉ ở...]

Cẩn Ngôn không cần nghĩ nhiều, vừa nhìn thấy địa chỉ đã lập tức vẫy taxi. Không thể chậm trễ, không thể chậm trễ...

Đến nơi lập tức chạy như bay vào trong, đưa mắt tìm kiếm. Rốt cuộc Tần Lam có thực sự ở đây không? Nàng đang ở nơi nào? Quán bar thôi mà, có cần phải rộng đến vậy không... Cẩn Ngôn vô cùng bực bội. Lâu như vậy vẫn chưa tìm thấy nàng, cô gấp muốn điên lên rồi... Đến một góc khuất, cuối cùng cũng thấy người giống như trong ảnh, từng bước lại gần để xác nhận
- Lam tỷ...

Cô khẽ gọi một tiếng, người kia không hề có phản ứng. Tiến đến bên cạnh, cố ý chạm vào người đó, gọi lại một tiếng

- Lam tỷ.

Cuối cùng người đó cũng chịu quay đầu. Là nàng! Chính xác là Tần Lam rồi! Cẩn Ngôn nhìn thấy nàng, trong lòng nhẹ nhõm đi được mấy phần

- Khỉ con... Sao em lại ở đây... Đến uống rượu... với chị sao...

Nàng nhìn cô, cười ngốc. Ánh mắt, giọng nói đều không còn tỉnh táo nữa rồi. Cô nhíu mày nhìn số rượu trước mặt nàng, đây đâu phải là uống rượu giải sầu, đây là uống để chết! Tần Lam vẫn mỉm cười, tay đưa ly rượu đến trước mặt Cẩn Ngôn

- Em uống đi... Chúng ta cùng uống... Uống đi nào...

- Lam tỷ, em đến để đưa chị về nhà. Chúng ta đi về có được không?

- Em uống đi...

Tần Lam tiếp tục ép cô uống rượu. Cẩn Ngôn không còn cách nào khác, cầm lấy ly rượu, một hơi uống cạn
- Em uống rồi. Bây giờ chúng ta về nhà được không? Nghe lời em nhé.

Cẩn Ngôn vừa dỗ dành nàng vừa đưa tay ôm lấy nàng, ý muốn đỡ người kia đứng dậy. Tần Lam đẩy tay cô ra tỏ vẻ giận dỗi

- Đi đâu chứ... Ở đây có rượu... Lại chẳng có buồn phiền... Ngoài kia... Bao nhiêu người đang đợi... Để mắng chửi chị... Viễn ca... Anh ấy... cũng không cần chị nữa... không muốn bảo vệ chị nữa... Ở đây... tốt biết bao... Còn muốn đi đâu chứ...

Tần Lam rót đầy một ly, vừa nâng lên lại bị Cẩn Ngôn cướp mất, uống cạn

- Nhiếp Viễn không bảo vệ được chị, em sẽ bảo vệ chị. Đừng nghĩ đến hắn nữa, theo em về nhà được không? - Cẩn Ngôn dịu dàng nắm lấy tay nàng.

- Em? Bảo vệ chị... Ha ha...

Tần Lam tỏ vẻ kinh ngạc rồi bật cười như thế vừa nghe một câu chuyện tiếu lâm. Cẩn Ngôn không nói gì, tiếp tục rót đầy một ly rượu
- Đây chính là lời hứa của em với chị. Từ nay về sau, em nhất định sẽ bảo vệ chị. Tuyệt đối không để kẻ nào tổn thương chị nữa. Em đã hứa, nhất định sẽ làm! - Cô lại uống cạn ly rượu - Bây giờ chị nghe lời em, về nhà trước đi được không?

Không rõ là Tần Lam nghe được lời Cẩn Ngôn nói hay do nàng đã mệt, không còn sức tranh cãi với cô nữa, cuối cùng bị Cẩn Ngôn kéo ra khỏi quán bar. Trên đường về nhà, Tần Lam không ngừng lẩm bẩm gì đó, Cẩn Ngôn nghe không rõ, chỉ loáng thoáng nghe thấy nàng nhắc đến Nhiếp Viễn rất nhiều lần. Chuyện đã đến nước này mà nàng đối với hắn vẫn còn chấp niệm đến vậy... Cô nhìn nàng không khỏi đau lòng...

Cẩn Ngôn đưa nàng trở về, Tần Lam không còn đi nổi nữa. Cô đành cúi xuống bế nàng lên, người kia được bế lên liền giống như mèo nhỏ, không ngừng cọ vào vai cô. Cẩn Ngôn âm thầm nhịn xuống cảm giác kì lạ đang dâng lên trong lòng. An ổn đặt nàng xuống giường
- Chị nằm đây đi, em đi lấy khăn lau mặt cho chị.

Cẩn Ngôn dịu dàng vuốt tóc nàng. Vừa định quay lưng đi đã nghe thấy tiếng nàng

- Đừng đi...

- Sao vậy? - Cô lập tức quay lại.

- Đừng đi...

Cẩn Ngôn một lần nữa dịu dàng cúi xuống vuốt tóc nàng, dỗ dành

- Nhanh thôi. Em đi...

Cô chưa kịp nói hết câu, Tần Lam đã vòng tay lên cổ cô, dùng sức kéo cô xuống, hôn lên môi cô... Cẩn Ngôn ngạc nhiên đến đờ đẫn. Tình huống gì thế này... Bất quá, xúc cảm mềm mại này, cô thật sự không thể trốn tránh. Dịu dàng hôn lại người kia, tỉ mỉ cảm nhận hương vị của nàng hoà lẫn trong hương rượu, thực sự khiến cô nhất thời cũng cảm thấy như mình đang say...

Sau một hồi dây dưa, hai người rời nhau ra để lấy dưỡng khí. Tần Lam vừa thở vừa nói

- Viễn ca... Không phải... anh nói... muốn em phóng khoáng sao...
Cẩn Ngôn hiểu ra rồi. Tần Lam chỉ đang nhầm người mà thôi... Đau lòng chua xót, ghen tỵ, tức giận... Đủ loại cảm xúc khiến cô có phần lớn tiếng

- Tần Lam! Chị mở mắt ra nhìn xem em là ai. Em không phải tên Nhiếp Viễn đó. Em là Cẩn Ngôn. Ngô Cẩn Ngôn! Chị mở mắt ra nhìn kĩ cho em!

Tần Lam cuối cùng cũng hé mắt nhìn, nhận ra người trước mặt

- Khỉ con, thực sự là em...

- Là em...

- Khỉ con... Viễn ca... Anh ấy muốn chia tay với chị... Anh ấy muốn theo đuổi Gia Nghê... Muốn bỏ rơi chị... Anh ấy không muốn ở bên cạnh chị nữa... Có phải vì chị luôn bảo thur không... Nếu chị phóng khoáng hơn... Anh ấy sẽ muốn quay lại đúng không... - Tần Lam vừa nói vừa rơi nước mắt.

- Ngốc quá. Hắn không ở bên cạnh chị, em ở bên cạnh chị. Hắn không trân trọng chị, em trân trọng chị. Tại sao chị phải buồn vì một kẻ như vậy chứ?
Cẩn Ngôn vừa nói vừa lau nước mắt cho nàng. Tần Lam đột nhiên thay đổi thái độ

- Khỉ con, em có thích chị không?

- Em dĩ nhiên là thích chị. Cực kì thích chị - Cẩn Ngôn gật đầu.

- Vậy em có cần chị không?

- Cần, em cần chị chứ - Cô không do dự đáp lại.

- Vậy... trao cho em đi...

Tần Lam nói một câu rồi lại tiến đến hôn Cẩn Ngôn. Lần này đã không còn nhầm người nữa...


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv