Nhìn thấy tên giám đốc đó gật đầu, Nghiêm Dĩ Bạch vung tay lên.
"Đi giải quyết các thủ tục có liên quan đến công ty tôi. Tôi hi vọng ba ngày sau có thể nhìn thấy dưới danh nghĩa của tôi có tên công ty các anh."
Người giám đốc đó sau khi nghe xong, "bịch" một tiếng quỳ gối trên đất, mang theo tiếng khóc nức nở.
"Tổng giám đốc Nghiêm, công ty chúng tôi thật sự đang khó khăn. Nhiều nhất cũng chỉ một tháng nữa, chỉ 1 tháng thôi, tôi thề tuyệt đối sẽ trả đủ tiền cho anh. Nếu không trả được tôi sẽ đem công ty chuyển tới danh nghĩa của anh."
Nhưng Nghiêm Dĩ Bạch căn bản không nghe lời nói của ông ta, ngẩng đầu gọi thư ký.
Thư ký tiến vào, Nghiêm Dĩ Bạch phân phó: "Cô đi thông báo với các bộ phận có quan hệ, công ty của bọn họ chuyển đến dưới danh nghĩa của tôi, dựa theo hợp đồng mà thực hiện."
"Vâng."
Giám đốc của công ty kia quỳ dưới đất không đứng dậy, gần như sắp khóc đến nơi.
Ông ta không ngừng cầu xin Nghiêm Dĩ Bạch, sống chết không chịu đi. Nghiêm Dĩ Bạch xoa xoa huyệt thái dương.
"Kêu bảo vệ vào đây, kéo hắn ta ra ngoài."
Vị giám đốc bị ba người bảo vệ mạnh mẽ kéo ra khỏi công ty, văn phòng Nghiêm Dĩ Bạch mới trở về trạng thái yên lặng.
Bình thường Nghiêm Dĩ Bạch đối đãi với những đối tác thực ra chỉ cần có thể khoan nhượng, anh sẽ hết sức khoan nhượng.
Nhưng hiện tại Nghiêm Dĩ Bạch đã bị chuyện của Tô Nhược Vân khiến cho tâm phiền ý loạn, không có kiên nhẫn để ý tới những việc này.
Sau khi đuổi người đàn ông kia ra ngoài, Nghiêm Dĩ Bạch muốn gọi điện thoại cho thuộc hạ của mình mới phát hiện không biết điện thoại ở đâu.
Anh bực bội khó chịu gọi thư ký vào: "Điện thoại của tôi đâu? Sao không thấy điện thoại của tôi đâu?"
Thư ký có chút hoảng sợ: "Vừa rồi anh mới ném điện thoại lên sàn."
Nghiêm Dĩ Bạch lúc này mới đột nhiên ý thức được, thở dài một hơi. Thư ký đờ người đứng ở cửa không dám rời đi, dường như đang vô cùng sợ hãi.
Nghiêm Dĩ Bạch ý thức được bản thân đang thất thố, phất tay với thư ký: "Không có việc gì. Cô ra ngoài trước đi."
* * *
Vị giám đốc của công ty kia sau khi rời khỏi văn phòng của Nghiêm Dĩ Bạch, trong lòng ngập tràn oán hận nhưng đã có người bắt đầu tiếp quản công ty của ông ta.
Ông ta đã hoàn toàn phá sản rồi, nhưng ông không cam lòng, hắn muốn trả thù Nghiêm Dĩ Bạch. Hắn mua chuộc một số thuộc hạ, bắt đầu điều tra để uy hiếp Nghiêm Dĩ Bạch.
Đương nhiên hắn biết hiện tại Nghiêm Dĩ Bạch đang vì một người phụ nữ mà vô cùng phiền não, hắn muốn nắm chắc cơ hội này.
Ông ta gần như dùng hết số tiền để dành của bản thân, mua chuộc những người đó, rất nhanh đã tìm thấy nơi ở của Tô Nhược Vân.
Sau khi xác định đã bắt cóc được Tô Nhược Vân, hắn cho người gọi điện cho Nghiêm Dĩ Bạch.
Nghiêm Dĩ Bạch sau khi nghe nói Tô Nhược Vân bị bắt cóc, tay đang cầm điện thoại bắt đầu run rẩy.
"Các người muốn gì? Chỉ cần không làm tổn thương đến cô ấy, cái gì tôi cũng sẽ đáp ứng."
Bọn bắt cóc chưa từng thấy người nào sảng khoái như vậy.
"Bọn tao muốn 1 phần hợp đồng và năm ngàn vạn tiền mặt. Cho mày 4 tiếng chuẩn bị. Chuẩn bị xong sẽ thông báo cho mày địa điểm giao dịch sau."
"Hợp đồng gì?"
Lúc nghe bọn bắt cóc nói muốn cái công ty anh vừa thu mua của tên giám đốc kia, còn phải trả hợp đồng cho hắn ta, Nghiêm Dĩ Bạch nện một quyền trên mặt bàn.
Nhưng vào lúc này Nghiêm Dĩ Bạch không thể hành động thiếu suy nghĩ được, anh phải cứu Tô Nhược Vân.
"Tôi lập tức đi chuẩn bị. Sau khi chuẩn bị xong thì làm thế nào để liên lạc với các người?"
Nghiêm Dĩ Bạch còn chưa dứt lời, người kia đã trực tiếp cúp điện thoại.
Anh dường như vội vàng phân phó người đi chuẩn bị tiền, phân phó thư ký đi chuẩn bị hợp đồng.
Mọi người trong công ty đều không biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, Nghiêm Dĩ Bạch lại đang đi qua đi lại trong văn phòng.