Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 231: Ngân Nguyệt miêu yêu (17)



“A Tuyết thân yêu của ta, gặp lại bổn cung, ngươi có vui không?” Phong Nhã Uyên nở nụ cười nửa miệng, ngón tay đeo móng giả nhọn hoắt nâng cằm Nguyệt Linh lên.

Tác dụng của dược vẫn còn, Nguyệt Linh không thể tránh được nàng ta, chỉ có thể để nàng ta làm vậy.

Phong Nhã Uyên thấy hai mắt nàng trong veo nhìn mình, tựa như không rõ bản thân đang ở trong tình huống gì, cũng không mong đợi nàng sẽ đáp lời, giây sau đã buông nàng ra. Nàng ta cười hừ một tiếng, nhìn qua hai mama nói, “Ấn nó lên trên bàn cho bổn cung!”

Hai mama tức khắc đáp vâng rồi túm lấy Nguyệt Linh từ tay Phỉ Thúy, sau đó đè nàng lên trên mặt bàn dơ bẩn ở trong đình. Bởi vì Nguyệt Linh không thể động đậy nên hai mama rất dễ dàng liền có thể kéo bốn chân của nàng sang hai bên, ép nàng nằm bẹp lên bàn.

Tư thế này khiến Nguyệt Linh vô cùng khó chịu và bất lực, còn bất lực hơn cả khi vừa mới bị trúng tê dược. Bị người tóm lấy, bị người đè xuống, không thể phản kháng, chỉ có thể mặc người định đoạt.

Phong Nhã Uyên đi đến trước mặt nàng, cười gằn nói, “Bổn cung ban đầu tốt bụng nhận nuôi ngươi, cho ngươi ăn cho ngươi uống, sủng ngươi như vậy, thế nhưng ngươi lại làm hỏng chuyện tốt của bổn cung! Nếu không phải ngày đó ngươi cào bổn cung, hiện tại bổn cung cũng không phải chịu thất sủng, mỗi ngày đều phải nghe đám nữ nhân xấu xí kia đâm thọc mỉa mai! Mà ngươi, hiện tại cũng không phải nằm ở đây như thế này.”

Nụ cười trên môi nàng ta chợt trở nên diễm lệ đoan trang, nàng ta sờ lên bàn chân trước bên trái của Nguyệt Linh, đầu ngón tay khẽ vuốt ve những chiếc móng nhỏ xinh, dịu dàng nói, “Lúc đó, cũng là những chiếc móng bé xinh này cào lên tay bổn cung, mới khiến cho kế hoạch của bổn cung bị đổ vỡ.”

Nàng ta buông bàn chân Nguyệt Linh ra, “Nếu ngươi đã không quản được móng vuốt của mình, vậy thì giữ chúng lại còn có ích gì?”

Nghe nàng ta bâng quơ nói một câu nhẹ tênh như vậy, đôi con ngươi của Nguyệt Linh nháy mắt co rút, nội tâm run lên kịch liệt, một nỗi sợ hãi không tên nhanh chóng bao trùm lấy nàng.

Nàng ta sẽ không…

Hai thái giám nhận được ánh mắt ra hiệu của Phong Nhã Uyên, tức khắc tiến lên phía trước, từ trong tay áo lấy ra hai chiếc kìm, vẻ mặt dữ tợn ác liệt nhìn Nguyệt Linh nở nụ cười.

Toàn thân Nguyệt Linh tức khắc lạnh toát như rớt vào hầm băng, mang theo tuyệt vọng nhìn hai tên thái giám kia cách mình ngày càng gần.

Nàng muốn giãy giụa, muốn chạy trốn, muốn phản kháng, nhưng tất cả lại đều là lực bất tòng tâm. Nàng không thể động đậy cơ thể dù chỉ một chút, chỉ có thể trơ mắt nằm im nhìn bọn chúng đến trước mặt mình, mỗi tên thong thả cầm lên một bàn chân của nàng, sau đó giơ chiếc kìm lên.

“Meooooooooo!!!!!!”

Nguyệt Linh đau đớn kêu lên, nỗi đau tê tâm liệt phế từ hai bàn chân truyền thẳng đến tim nàng, khiến nó co thắt mãnh liệt. Trái tim nàng đập ngày càng nhanh, máu huyết chảy trong cơ thể với tốc độ chóng mặt, khiến nàng có chút không thở nổi.

Nhưng đây lại chỉ mới là bắt đầu.



Sau đó, hai thái giám chậm rãi có nhịp nhổ móng vuốt nàng từng cái từng cái một. Hai bàn chân trước bị nhổ sạch liền chuyển đến hai bàn chân sau. Loại dược bọn chúng hạ lên nàng khiến nàng không thể cử động, cả người mềm nhũn, nhưng các giác quan lại vẫn hoạt động bình thường, khiến nàng mỗi lần đều cảm nhận được rõ rệt nỗi đau đớn thấu tâm can khi từng móng vuốt bị nhổ đi. Đau đến mức làm nàng hoài nghi nhân sinh, đau đến không thở nổi.

Máu tươi từ bàn chân nàng chảy ra ngày càng nhiều, đau đớn và thiếu máu làm cho tinh thần nàng dần kiệt quệ, mắt nàng hoa lên, không thể nhìn rõ được mọi thứ trước mắt nữa. Đầu nàng gục trên mặt bàn vốn lạnh lẽo nay đã bị máu nàng nhuộm ấm, hơi thở hổn hển mệt nhọc lại yếu ớt, tựa như có thể đứt đoạn bất kỳ lúc nào. Hai mắt nàng mở to, nước mắt tràn quanh, mông lung nhìn thân ảnh xích đào phía trước.

***

Tiểu Phúc Tử chạy nhanh đến Thái Hòa điện, lúc đến nơi, tiểu thái giám đi tìm hắn nói phải trở về nơi làm việc của mình nên rời đi trước. Tiểu Phúc Tử không để ý nhiều đến hắn, tiếp tục chạy vào bên trong, tìm đến nơi Gia Luật Quân đang thiết triều.

Gia Luật Quân ngồi ở trên long ỷ trên bậc thềm cao, sắc mặt lạnh lùng nhìn nhóm triều thần phía dưới đang nơm nớp lo sợ dâng tấu.

Những ngày qua, tâm trạng của hắn vẫn luôn không tốt. Điểm này thể hiện rõ đến mức nhóm triều thần chỉ cần liếc mắt liền nhận ra được. Tuy rằng trước giờ Hoàng đế của bọn họ đều luôn đạm nhạt như vậy, nhưng giờ đây, phần đạm đã ít đi, thay vào đó là lãnh, khiến cho bọn họ lúc trước đối mặt với hắn chỉ cảm thấy khẩn trương câu nệ, hiện tại còn có thêm run rẩy và sợ hãi.

Thay đổi như vậy, ngay cả Gia Luật Quân cũng không thể hiểu nổi chính mình.

Mấy ngày này Nguyệt Linh rất ngoan ngoãn mà cách xa hắn, loại cảm xúc kỳ lạ khi trước chưa bao giờ xuất hiện trở lại sau lần đó, mọi chuyện đều diễn ra theo đúng ý hắn, thế nhưng không hiểu sao tâm trạng hắn lại càng ngày càng tệ, chính hắn cũng không thể khống chế được.

Nhìn đám triều thần ở phía dưới vẫn đang nghiêm túc bẩm báo, Gia Luật Quân khó chịu day thái dương.

Không hiểu sao, đặc biệt là hôm nay, tâm trạng hắn càng thêm tệ. Từ sáng đến giờ tâm hắn vẫn luôn trầm trọng nặng nề, rất khó chịu, giống như sắp có chuyện xấu xảy ra vậy. Thế nhưng hắn thượng triều từ đầu đến giờ cũng không nghe thấy ai bẩm tấu chuyện gì nghiêm trọng, khiến hắn không thể hiểu được loại cảm giác bất an này là từ đâu mà ra.

Đợi đến khi hắn thấy Tiểu Phúc Tử, hắn liền hiểu rõ nguồn cơn của cảm xúc bất an không yên này.

Tiểu Phúc Tử chạy đến phía sau long ỷ, Dương Vinh An thấy hắn xuất hiện thì giật mình, trừng mắt ngạc nhiên nhìn hắn.

“Tại sao ngươi lại ở đây?”

Gia Luật Quân sầm sắc mặt gằn giọng hỏi hắn, cỗ bất an khi trước bỗng chốc dâng trào mãnh liệt.

Tiểu Phúc Tử vừa nghe vậy thì xanh mét mặt mày, “Nô… nô tài… không phải bệ hạ cho người tìm nô tài sao?”



Sắc mặt Gia Luật Quân nháy mắt chuyển trắng bệch. Mặc kệ đám triều thần còn đang đứng phía dưới, mặc kệ việc bản thân vẫn còn đang thượng triều, chỉ cần nghĩ đến bé mèo con trắng tinh nhỏ nhắn kia có khả năng đang gặp nguy hiểm, đầu óc hắn liền trở nên trống rỗng, trong tích tắc liền phóng vọt ra ngoài.

***

Phong Nhã Uyên từ đầu đến giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm cảnh hai tên thái giám hành hạ Nguyệt Linh, vậy mà không thể tìm ra được một tia sợ hãi nào trên khuôn mặt xinh đẹp nhã nhặn của nàng ta, tất cả chỉ có đắc ý, vui sướng cùng sự thỏa mãn vặn vẹo ghê tởm. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Nguyệt Linh, vẻ hưng phấn trên khuôn mặt nàng ta liền tan vỡ, thay vào đó là tức giận cùng căm phẫn.

Vì sao đến tận giây phút này rồi mà thứ súc sinh này vẫn dám nhìn nàng như vậy?!

Rõ ràng nó đang bị nàng hành hạ, bị nàng nhổ triệt móng vuốt, cận kề cái chết, vậy mà trong đôi tử mâu trong vắt kia lại không có lấy một tia sợ hãi hay run rẩy. Ngược lại, nó tràn đầy sự lạnh lẽo và bình tĩnh mà nhìn nàng. Dù bị màn nước che mờ, Phong Nhã Uyên lại vẫn có cảm giác như bản thân đã bị đôi mắt kia nhìn thấu tâm tư nguyên thủy sâu thẳm nhất trong lòng mình. Rằng nàng ta thật ra biết rõ mọi chuyện không thể trách Nguyệt Linh, nhưng bởi vì nàng ta kiêu ngạo, nàng ta hèn nhát, nàng ta không muốn thừa nhận sai lầm, cũng không thể làm gì Gia Luật Quân, nên nàng ta chỉ có thể cố chấp đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu một con mèo con không có lấy một chút khả năng phản kháng.

Lúc trước nàng ta quyết định nhận nuôi Nguyệt Linh cũng là vì cái danh thông minh có linh trí của giống mèo Ngân Nguyệt, đồng thời cũng vì rất thích đôi mắt trong suốt thấu triệt kia của nàng. Thế nhưng lúc này, nàng ta lại cực hận hai thứ này. Hận Nguyệt Linh thông minh nhìn thấu tâm tư nàng ta, hận đôi mắt xinh đẹp kia khiến nàng ta cảm thấy hổ thẹn và nhục nhã.

Phong Nhã Uyên âm độc nhìn Nguyệt Linh, tiến lại gần nàng cười gằn, “Nếu đôi mắt này ngươi cũng không quản được nốt, vậy để bổn cung quản giúp ngươi đi!”

Sát ý chợt lóe qua đáy mắt Nguyệt Linh.

Nàng ta hại nàng thành bộ dạng thê thảm như hiện tại, bây giờ còn muốn móc mắt nàng, nếu đã định sẽ phải chết, nàng cũng không ngại kéo thêm vài cái mạng chết cùng!

Nhìn bàn tay với móng tay sắc nhọn kia vươn đến mình ngày càng gần, Nguyệt Linh mang theo lệ ý nhìn nàng ta. Ngay tại khoảnh khắc nàng chuẩn bị triệu hồi Ly Băng kiếm, một vật gì đó bỗng lóe qua trước mắt nàng.

Tiếp theo đó, là tiếng la hét đau đớn của Phong Nhã Uyên.

“Nương nương! Người có sao không? Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Phỉ Thúy kinh hãi chạy đến bên cạnh nàng ta hỏi han.

Phong Nhã Uyên ôm hờ bàn tay phải mình, đau đớn nhíu mày nhìn xuống, liền thấy trên mu bàn tay đột nhiên xuất hiện một vết cắt sâu, máu tươi đang chảy ra không dứt. Bốn mama và thái giám thấy như vậy thì không khỏi căng thẳng, vội vàng đứng vây quanh Phong Nhã Uyên, khẩn trương cảnh giác nhìn xung quanh.

Giây sau, một bóng hình màu vàng sáng vọt vào trong đình, tiến thẳng đến bên cạnh bàn đá, bàn tay run rẩy vươn về phía mèo con vốn trắng tinh nay đã bị máu tươi nhuộm đỏ, thoi thóp nằm nơi đó, thật nhẹ nhàng thật cẩn thận ôm nàng lên.

Vừa nhìn rõ được người đến là ai, sắc mặt đám người trong đình tức khắc trắng bệch không còn chút máu, hai chân mềm nhũn thi nhau quỳ xuống, thân thể không thể khống chế được mà run rẩy không ngừng.

“H--Hoàng thượng…”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv