Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 214: Mèo nhỏ của Đại tá (28)



Nghe giọng điệu của đối phương, Ellie tức đến nghiến răng, “Nếu anh không muốn giúp ký chủ của mình hoàn thành nhiệm vụ, không muốn thu thập thêm càng nhiều dữ liệu về tình yêu thì anh có thể không trả lời!”

Bên kia tức khắc bật cười, tựa như vô cùng vui vẻ với việc dễ dàng như vậy đã có thể chọc tức cô, đáp lại, “Tính cách của cô ấy mềm mại động lòng người như vậy, sao cô đi theo cô ấy học tập mấy ngàn năm lại thành hung hăng nóng nảy vậy? Lúc trước còn khoe tôi là cô ấy khen cô học tập tình cảm rất tiến bộ, hóa ra là tiến bộ như thế này à? Hahaha…”

Bị chê bai, Ellie càng thêm tức tối. Nếu không phải vì muốn trả lời được câu hỏi của Vân Linh, cô còn lâu mới đi nhờ vả hắn!

“Vậy tại sao tính cách của anh ấy ga lăng dịu dàng như vậy, mà anh thì càng ngày càng vô sỉ ngứa đòn thế?”

Lance cười càng thêm sảng khoái, bật lại, “Anh ấy chỉ ga lăng dịu dàng với ký chủ nhà cô mà thôi, đối với những người khác không phải đều rất lạnh lùng tàn nhẫn sao? Cô nói như vậy, chẳng lẽ cũng muốn trở thành ‘gì đó’ của tôi?”

“Anh!!!” Ellie tức đến nghẹn họng, thở gấp mấy hơi, cuối cùng thẹn quá hóa giận nói, “Anh không muốn nói thì thôi. Tạm biệt!!”

Ellie cảm thấy lúc này mình đã tức đến mức có thể phun ra lửa, nhưng lại không biết rằng hai gò má của mình chợt nổi lên hai rặng mây hồng nhàn nhạt tự lúc nào.

“Ấy từ từ, làm gì mà nóng nảy thế? Tôi đã nói là không nói đâu,” thấy Ellie lần này thực sự nổi giận, Lance vội thu lại biểu tình ngả ngớn khiến người muốn đánh của mình, nghiêm túc trả lời, “Ban nãy ba người họ còn có thể nói chuyện gì chứ? Là vấn đề sinh con đẻ cái thôi. Lăng Diêu Hải và Lăng Nhậm Sơn muốn ký chủ của tôi ly hôn với ký chủ của cô rồi cưới người khác, sau đó dẫn theo người nọ đến quân doanh để sớm ngày sinh con. Anh ấy không chịu, tức giận bóp vỡ ly trà, cãi nhau với hai người họ một chập rồi bỏ đi.”

Ellie nhận được câu trả lời nhưng tức giận lại vẫn không giảm, hừ một tiếng đáp, “Có phải là mình ký chủ của tôi không sinh được con đâu mà muốn ký chủ của anh ly hôn! Thật quá đáng!”

Biết cô đã không còn tức giận với mình nữa, Lance cũng vội hùa theo, “Đúng vậy, hai người họ đúng là rất quá đáng!”

“Thế ký chủ của anh phản ứng như thế nào?”

Lance biết ý cô muốn hỏi là gì, lập tức trả lời, “Anh ấy đương nhiên là ẩn ý nói ra cũng có thể là do anh ấy không sinh được con rồi! Tình cảm của anh ấy đối với ký chủ nhà cô như thế nào, mấy ngàn năm qua cô còn chưa nhìn rõ sao?”

Ellie bĩu môi, coi như hài lòng với đáp án này, nói với anh, “Vậy còn được. Anh cũng nên học tập ký chủ nhà anh một chút đi! Tôi cúp đây.”



Nhìn màn hình hiển thị thông báo kết nối đã ngắt, Lance bất giác nở nụ cười, ngón tay khẽ xoa cằm.

Cô nói một câu kia là ý gì nhỉ? Kêu anh học tập Lăng Thượng Quân là học tập cái gì? Chỉ đối xử đặc biệt với người mình yêu, hay là yêu chân thành yêu chung thủy, có thể vì người mình yêu mà chống đối cả thế giới?

Lance cười cười, mang theo tâm tình vui vẻ quay trở lại việc trước đó mình định làm, chính là đi ngủ.

Bên kia, Ellie có được câu trả lời, nhanh chóng nói lại cho Vân Linh biết.

Mà Vân Linh nghe xong, tâm tình tức khắc chùng xuống, trong tâm chợt dâng lên một loại cảm giác, ‘biết ngay chuyện này sớm muộn gì cũng tới mà’.

Cô mở mắt ra nhìn anh, thông qua ánh trăng nhìn ra được những đường nét mạnh mẽ lại nhu hòa trên khuôn mặt anh, trái tim vừa nhũn vừa đau, cảm thấy rất áy náy và day dứt khi không thể sinh cho anh một đứa con.

Cô lần tay đến bàn tay đang bị thương của anh, nhẹ nhàng ôm lấy nó. Lăng Thượng Quân chưa ngủ sâu, cảm nhận được động tác của cô liền giang tay ôm lấy cô vào lòng, ở bên tai cô nhỏ giọng an ủi, “Không có việc gì, rất nhanh sẽ lành thôi, em đừng lo lắng.”

Vân Linh chợt thấy hơi nghẹn nơi cổ họng, úp mặt vào ngực anh, “Ân” một tiếng.

Cho phép em ích kỷ một lần này thôi. Dù rằng không thể sinh con cho anh, xin hãy để em được giữ lấy anh, Quân.

*

Những ngày sau đó, bởi vì cảm thấy thiệt thòi cho Lăng Thượng Quân, Vân Linh một lòng muốn đền bù cho anh. Suy đi nghĩ lại, đắn đo một hồi lâu, rốt cuộc Vân Linh cũng quyết định lấy chính mình ra làm phần thưởng đền bù.

Cũng không thể trách cô có suy nghĩ không đứng đắn được, có trách thì trách Lăng Thượng Quân dù được nghỉ phép hơn hai tháng qua, ngày nào cũng ăn nhưng lại luôn mang một bộ dạng ăn không no.

Vân Linh đột nhiên nhiệt tình như vậy, Lăng Thượng Quân tự nhiên vui mừng còn không kịp, ngày nào cũng ăn đến tận khuya. Nếu không phải vì còn giữ lại được một tia lý trí lo lắng cho thân thể của cô, hẳn anh còn định kéo dài bữa ăn của mình.

Nhưng liên tục như vậy mấy ngày, thấy Vân Linh mặc dù mệt mỏi nhưng lại vẫn không tỏ vẻ kháng cự trước đòi hỏi của mình như lúc trước, Lăng Thượng Quân dần nhận ra có điểm không ổn. Anh mở miệng dò hỏi cô, nhưng Vân Linh lại chỉ ngại ngùng lắc đầu không nói gì, Lăng Thượng Quân đành tự mình đoán mò nguyên nhân.



Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, Lăng Thượng Quân cuối cùng cho rằng, Vân Linh nhiệt tình như vậy là vì cô muốn có con. Hoặc là do cô tự muốn có, hoặc là do Lăng Nhậm Sơn và Lăng Diêu Hải đã nói gì đó với cô mới khiến cô sốt ruột, trở nên gấp gáp hơn.

Nghĩ như vậy, Lăng Thượng Quân không khỏi đau lòng thay cho cô, lại vừa tức giận với cha và ông của mình, đồng thời cũng cảm thấy áy náy và có lỗi với cô. Là vì anh, vì nguyên nhân ở anh mà cô không bao giờ có cơ hội được làm mẹ, nhưng mà bọn họ lại đổ lỗi cho cô, cho rằng cô mới là người có khiếm khuyết.

Cảm thấy bản thân thiệt thòi Vân Linh, Lăng Thượng Quân càng thêm đối xử tốt với cô, yêu chiều cưng sủng cô để bù đắp lại. Mà Lăng Thượng Quân càng như vậy, Vân Linh càng cảm thấy áy náy với anh, lại càng thêm ra sức yêu thương anh quan tâm anh.

Hai người cứ thế hiểu lầm nhau, mỗi ngày lại càng ra sức đối tốt với đối phương.

Rất nhanh, một tuần cuối cùng của kỳ nghỉ phép ba tháng kết thúc. Trong một tuần này, Lăng Diêu Hải có đến tìm Lăng Thượng Quân nói chuyện hai lần, nhưng tất cả đều kết thúc trong không vui. Nhưng cũng vì bị ông quấy rầy như vậy mà Lăng Thượng Quân đã nghiêm túc suy nghĩ kỹ càng lời nói của ông lúc trước. Cuối cùng trong ba điều mà Lăng Diêu Hải đề ra muốn anh làm theo, Lăng Thượng Quân làm được một điều.

Mang theo vợ mình đến quân doanh.

Vì vậy, ở ngày lên đường trở về quân đội, Lăng Thượng Quân dắt tay Vân Linh chào tạm biệt Lăng Nhậm Sơn và Lăng Diêu Hải. Có vẻ như trong một tuần qua Lăng Nhậm Sơn cũng đã nghĩ thấu, lúc này trên mặt ông tuy rằng có nét buồn bã nhưng cũng không có tức giận hay không đồng ý. Ngược lại, Lăng Diêu Hải vẫn băn khoăn chuyện con nối dòng, nay thấy Lăng Thượng Quân dẫn theo Vân Linh, mặc dù cảm thấy như vậy sẽ tăng khả năng mang thai, nhưng đối với việc Lăng Thượng Quân hết mực bảo vệ cô mà không nghe lời mình lại vẫn rất tức giận, sắc mặt luôn đen kịt không mấy vui vẻ.

Buổi chia tay cứ thế kết thúc trong bầu không khí có phần kỳ lạ. Từ đó về sau, phần lớn thời gian Vân Linh đều ở tại quân doanh cùng Lăng Thượng Quân, chỉ khi anh được nghỉ phép mới theo anh về Lăng gia thăm Lăng Nhậm Sơn. Số lần về thăm nhà đã ít, cộng thêm Lăng Diêu Hải công tác ở nơi khác nên Vân Linh càng ít có cơ hội gặp ông, cũng tránh được nhiều khoảnh khắc ngượng ngập bằng mặt không bằng lòng giữa hai người, bởi vì chuyện mang thai rốt cuộc vẫn không có tí tiến triển gì.

Tuy Lăng Thượng Quân không nói nhưng Vân Linh vẫn có thể nhìn ra được, càng về sau, số lần Lăng Diêu Hải điện báo với Lăng Thượng Quân càng nhiều, mà nội dung đương nhiên chỉ loanh quanh chuyện ly hôn và sinh con. Mỗi lần nói chuyện đều kết thúc trong không vui, Lăng Thượng Quân cũng dần không có đủ kiên nhẫn để nghe ông nói nữa. Về sau, mỗi lần nghe điện, chỉ cần nghe câu đầu biết được không phải chuyện quân sự hay chuyện quan trọng gì Lăng Thượng Quân đều thẳng tay cúp máy.

Lúc trước Lăng Thượng Quân có nói anh có thể nhận con nuôi, nhưng cuối cùng anh vẫn là không nhận. Nguyên nhân có rất nhiều, một là do thời đại đang dần thay đổi khiến cho quan niệm cũng thay đổi theo. Nếu nhận nuôi thì cũng là con của anh em họ Lăng Thượng Quân, về cơ bản huyết thống không thay đổi, chỉ là ghi dưới tên ai mà thôi. Nếu là thời cổ đại thì chuyện đó quan trọng, nhưng hiện tại thì lại không còn quan trọng đến thế nữa. Về bản chất thì vẫn là con của dòng thứ, vậy nhận nuôi làm gì chứ? Lừa mình dối người sao?

Thứ hai là vì Lăng Diêu Hải và Lăng Diêu Phong là anh em ruột, nên sau một khoảng thời gian dài suy nghĩ, Lăng Nhậm Sơn cảm thấy để cho anh họ của Lăng Thượng Quân thay thế vị trí và trách nhiệm kế thừa và lưu truyền Lăng gia cũng không phải không thể. Đều là con của mình, chẳng lẽ chỉ vì thứ tự ra đời mà bên trọng bên khinh sao?

Nói đến điểm này thì Lăng Nhậm Sơn tuy thuộc thế hệ trước hơn Lăng Diêu Hải, nhưng tư tưởng lại tiến bộ và cải cách nhanh hơn ông nhiều, suy nghĩ cũng thoáng hơn hẳn.

Và nguyên do cuối cùng cũng là nguyên do quan trọng nhất, vợ chồng Lăng Thượng Quân và Vân Linh không muốn nhận nuôi. Dù sao cũng không phải con mình, tự nhiên lại nhận nuôi khiến cho đứa trẻ bị tách khỏi cha mẹ ruột, mà cha mẹ ruột kia còn là anh em nhà mình, trong lòng hai người họ tự nhiên không thoải mái. Mà sau bao nhiêu năm chung sống, cả Lăng Thượng Quân và Vân Linh đều thầm hiểu lấy ở trong lòng rằng đối phương rất có thể cũng giống mình, vì vậy mà nỗi áy náy và cảm giác thua thiệt đối phương do khiếm khuyết không thể sinh con của mỗi người cũng giảm đi, dẫn đến không đặt nặng vấn đề có con nối dòng nữa. Còn chuyện hương khói sau trăm năm, cả hai người họ đều biết sau khi chết mình sẽ lại sống, tất nhiên càng không quan tâm đến vấn đề này.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv