Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 197: Mèo nhỏ của Đại tá (11)



Lăng Thượng Quân vào được bên trong trung tâm thương mại, dựa vào Lance* tìm ra được vị trí hiện tại của Vân Linh, vội vàng chạy nhanh đến đó, đồng thời không quên kêu Lance vô hiệu hóa camera để cảnh sát không thấy được hành động của mình.

(*) Lỡ bạn nào quên thì Lance giống Ellie, là người vận hành hệ thống của nam chính nhé.

Trên đường di chuyển không tránh được gặp phải hai tên khủng bố, Lăng Thượng Quân không chút do dự rút súng đã được lắp ống giảm thanh ra bắn chết bọn chúng. Không bao lâu sau, anh đến được thang máy lầu hai nơi Vân Linh mắc kẹt. Thang máy theo kiểu cổ, cả hai cửa đều làm từ sắt, được chạm khắc thành hình uốn lượn hoa lệ, bởi vậy mà Lăng Thượng Quân cũng dễ dàng nhìn ra được tình hình bên trong thang máy.

Thang máy không dừng đúng vị trí, lệch trên gần ba phần tư, thông qua một phần tư trùng lặp, Lăng Thượng Quân thấy được một đôi chân nhỏ gầy đang đứng ngay sau cánh cửa bên trong của thang máy, trái tim không khỏi căng thẳng, lo lắng gọi, “Tiểu Linh, có phải em không?”

Vân Linh thật ra đã biết trước Lăng Thượng Quân đã đến, nhưng nghe được một tiếng Tiểu Linh kia, trái tim cô vẫn không kiềm chế được mà run lên, một cỗ an tâm ấm áp thoáng chốc tràn đầy cõi lòng.

“Lăng Thượng Quân? Là anh sao?” Vân Linh mang theo kinh ngạc và vui mừng hỏi lại.

Biết Vân Linh vẫn ổn, tâm Lăng Thượng Quân thoáng buông lỏng đôi chút, gấp gáp nói, “Em đợi một chút, anh lập tức cứu em ra ngay!”

“Vâng!”

Lăng Thượng Quân dứt lời liền triệu hồi ra Tử Sát kiếm, đâm vào khe cửa rồi dùng kiếm như đòn bẩy, chớp mắt đã tách được cửa ngoài của thang máy ra. Lăng Thượng Quân thu hồi kiếm lại, dùng sức kéo cửa thang máy ra, không bao lâu sau cánh cửa liền bị kéo sang một bên.

Mà đúng lúc này, cánh cửa bên trong của thang máy cũng bị Vân Linh kéo ra.

Lăng Thượng Quân giơ hai tay lên nói, “Tiểu Linh đừng sợ, mau trượt xuống đây, anh đỡ em.”

Nghe thấy câu này, Vân Linh có chút dở khóc dở cười, chẳng lẽ Lăng Thượng Quân đã quên mất cô làm nghề gì rồi sao?



Nghĩ thì nghĩ vậy, Vân Linh lại không dây dưa lâu, cực kỳ lưu loát và nhanh chóng thông qua khe hở trượt ra ngoài. Chân còn chưa kịp chạm đất, Lăng Thượng Quân đã chuẩn xác bắt được cô, gắt gao ôm lấy cô vào lòng.

Cảm nhận được ấm áp trong vòng tay, trái tim vẫn luôn treo cao tràn đầy căng thẳng và khẩn trương của anh rốt cuộc cũng hạ xuống. Có trời mới biết, lúc anh biết cô đang bị kẹt ở trong này, xung quanh đều là bọn khủng bố được trang bị vũ khí đầy đủ, anh đã lo lắng đến mức nào. Anh còn chưa kịp chính thức tỏ tình với cô, còn chưa kịp dẫn cô về nhà ra mắt ông nội, còn chưa kịp cùng cô sống hạnh phúc cả một đời này, còn chưa kịp cưng chiều thương yêu cô…

Ôm được bảo bối mềm mại nhỏ bé trong lòng, Lăng Thượng Quân lại càng nghĩ càng sợ, vòng tay siết chặt lấy cô tựa như muốn khảm cô vào lòng mình, khiến Vân Linh không khỏi hít một hơi vì đau.

Cô hiểu được tâm tình của anh lúc này, nhưng thực sự thì thời điểm hiện tại không thích hợp để bọn họ ôm ấp nhau như vậy, chỉ đành vỗ nhẹ anh gọi, “Lăng-----”

Một chữ vừa ra, miệng cô đã bị người bịt lại.

Cô sững sờ trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt phóng đại trước mắt mình, chỉ thấy anh cũng mở mắt mà nhìn mình, trong mắt tựa như có quang mang mà cô không nhìn rõ được là tức giận hay lo âu. Anh một tay giữ gáy cô, một tay giữ eo cô, dùng sức mà ôm chặt cô vào lòng, khiến cô không có chút kẽ hở nào để vùng vẫy. Anh cường hãn ngấu nghiến hôn cô, lợi dụng khoảnh khắc lúc cô kinh ngạc đôi môi còn hơi hé mở mà đưa lưỡi xộc thẳng vào, mạnh mẽ cướp lấy thơm ngọt trong miệng cô, điên cuồng càn quét tứ phương.

Hoocmon nam tính trào ra bao bọc lấy Vân Linh khiến cô dường như nghẹt thở. Dưới sự tấn công dồn dập của anh, Vân Linh hơi nhũn ra, sắc mặt đỏ bừng kiều diễm, hơi thở ngày càng không có định luật, ngày càng gấp gáp dồn dập hơn.

Nhưng Vân Linh rốt cuộc vẫn giữ lại được một tia lý trí, sau khi thấy giãy giụa không thể thành công gọi tỉnh Lăng Thượng Quân, Vân Linh không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn lưỡi anh.

Lăng Thượng Quân đang hôn nồng nhiệt thì nơi lưỡi đột nhiên truyền đến cơn đau khiến anh tỉnh táo lại. Đầu lưỡi hơi tê dại nhưng thực ra lại không chảy máu, trong mắt Lăng Thượng Quân dâng lên ý cười, mút mạnh cánh môi cô rồi mới tách ra, khàn khàn trầm trầm cười hỏi, “Cắn nhẹ như vậy, là không đành lòng sao?”

Vân Linh còn chưa kịp thở phào vì Lăng Thượng Quân dừng lại thì đã nghe anh hỏi một câu như vậy, cả khuôn mặt tức khắc đỏ bừng lần nữa, xấu hổ lại hờn dỗi mím môi trừng anh.

…Cô đương nhiên là không nỡ cắn anh tới chảy máu rồi!!! Lại còn cố tình hỏi ra, thật đáng ghét!!!



Lăng Thượng Quân không đùa cô lâu, cơ hồ một giây sau đã buông cô ra, cầm lấy tay cô xoay người kéo cô chạy đi, “Xin lỗi, vừa rồi anh quá kích động.”

Vân Linh không trả lời, chỉ nắm lại tay anh cùng anh chạy đi. Nhưng có lẽ vì dây dưa lâu, bọn họ đã bỏ qua thời cơ tốt nhất, còn chưa kịp chạy đến thang bộ, Vân Linh đã nghe Ellie thông báo có một nhóm khủng bố đang chạy lên lầu. Sắc mặt Vân Linh tức khắc trầm xuống, biết rõ bọn chúng lên đây là vì bọn họ.

Thân phận của Lăng Thượng Quân quá mê người.

Vân Linh dự đoán không hề sai, trước đó không lâu, bên khủng bố biết được có kẻ lẻn vào, người nọ còn là Lăng Thượng Quân, liền một bên cử người đi giết anh, một bên làm bộ buông lời ra bên ngoài chế giễu cảnh sát âm thầm đưa người vào đánh lén bọn chúng, lại nói dù vậy bọn chúng vẫn sẽ giữ lời, thả năm con tin ra ngoài. Nhưng năm con tin này, không phải trẻ con, người già, người mắc bệnh thì cũng là người tàn tật.

Cũng vì vậy mà bên cảnh sát biết được Lăng Thượng Quân không phải chạy đi tìm cứu viện, anh là trực tiếp xông vào cứu người. Dưới tình huống như vậy, bọn họ liền cắn răng làm liều, lấy mỹ danh giao dịch dùng mạng đổi mạng đưa cảnh sát vào, một bên lại ra lệnh cho những người khác tìm thời cơ lẻn vào bên trong, bảo hộ giải cứu con tin. Ban đầu lực lượng bọn khủng bố còn tập trung, hệ thống camera còn nằm trong tay bọn chúng nên đội trưởng đội cảnh sát không dám làm liều; nhưng hiện tại đã khác, bọn chúng vì Lăng Thượng Quân mà phân đôi lực lượng, quyền kiểm soát camera cũng nằm trong tay cảnh sát, bọn khủng bố tổng cộng cũng chỉ có hai mươi người mà thôi. Nếu không thừa dịp rối loạn này mà tấn công, đợi thời cơ đi qua, chỉ sợ bọn họ muốn cứu người còn khó hơn lên trời.

Huống chi, thân phận của Lăng Thượng Quân thật sự không đơn giản. Thế hệ này của Lăng gia chỉ có mỗi anh, nếu hiện tại anh xảy ra chuyện gì, Lăng gia sẽ mất đi người thừa kế, Lăng Nhậm Sơn rất có khả năng vì chuyện này mà bị đả kích, đến lúc đó, tổ quốc không chỉ mất đi một Đại tá mà còn mất luôn một Đại tướng. Mà muốn đợi hậu bối tiếp theo xuất thế, gia nhập quân ngũ thì cũng cần chục năm nữa, bởi vì hiện tại con trai nhỏ của Lăng Diêu Phong cũng chỉ mới vài tuổi mà thôi, mà con trai lớn đã xác định sẽ không theo con đường quân nhân. Vì thế, bên cảnh sát thật sự không thể không động.

Tất nhiên, những điều này cả Vân Linh và Lăng Thượng Quân đều tạm thời không biết, dù biết cũng sẽ không quan tâm. Vừa nghe Ellie báo kẻ địch đang tiến đến, cô lập tức xoay người chạy theo hướng ngược lại. Mà Lăng Thượng Quân tựa như tâm ý tương thông với cô, cũng đồng thời xoay người cùng cô chạy đi. Hai người kinh ngạc nhìn nhau vài giây, rốt cuộc vẫn không nói gì, chạy đến trung tâm lầu hai.

Trung tâm mỗi tầng đều có các kiến trúc cây cảnh và một vài ghế dài, dùng để làm nơi nghỉ ngơi thư giãn cho khách hàng. Nơi này vừa có kiến trúc để ẩn nấp, vừa có nhiều lối thông ra ngoài, không sợ bị bên khủng bố dồn vào đường cùng.

Sau khi tìm được một vị trí tốt, Lăng Thượng Quân rút súng ra nhìn chằm chằm hướng bọn khủng bố sẽ xuất hiện. Vân Linh đang ngồi quỳ một chân kế bên cạnh cũng giống anh, lấy ra khẩu súng mình vừa mới mua, thành thạo lắp đạn vào rồi canh phòng trước mặt. Tuy cô chưa học dùng súng bao giờ, nhưng nguyên chủ lại biết, hơn nữa khả năng bắn súng của nguyên chủ còn cực kỳ tốt nên lúc này cô liền được lợi.

Lăng Thượng Quân thấy cô có súng cũng không nghi ngờ, chỉ cho rằng đó là vũ khí mà tổ chức tình báo phát, lại không biết rằng, tổ chức tình báo có phát vũ khí, nhưng khi thành viên hoàn thành xong nhiệm vụ trở về, vũ khí sẽ phải giao nộp lên, không giống như cảnh sát hay bộ đội cấp cao như anh, được quyền giữ súng.

Rất nhanh sau đó, ở nơi thang bộ Vân Linh liền nhìn thấy một loạt bóng đen tiến lên, bộ dạng lăm le cầm súng cảnh giác nhìn xung quanh, dần dần tiến về phía họ. Chờ đến khi vài tên đi đầu lọt vào tầm ngắm bắn, Vân Linh và Lăng Thượng Quân đồng loạt nổ súng. Tấn công bất ngờ, bọn họ chớp mắt liền tiêu diệt được ba tên, hai tên bị thương, còn lại năm tên vẫn lành lặn.

Bọn họ chỉ chiếm được tiên cơ ở lần đầu tiên, sau khi nổ súng, mấy tên khủng bố liền biết được vị trí bọn họ ẩn nấp, nhanh chóng di chuyển vừa ẩn nấp vừa tấn công, liên tục nã súng về phía này. Trong làn mưa đạn, Vân Linh và Lăng Thượng Quân không thể không nâng cao tinh thần, tỉ mỉ tận dụng thời cơ để bắn trả.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv