Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 140: Mạt thế đến rồi (14)



Sáng hôm sau, mọi người ăn sáng xong liền tiếp tục lên đường.

Tuy rằng đêm qua Trần Thái Liêm đã bắt gặp cảnh Vũ Minh Quân và Trần Khả Linh thân mật với nhau, nhưng sáng nay khi thấy cô không chút do dự lên xe Vũ Minh Quân ngồi, anh vẫn không thể không ngạc nhiên.

Rốt cuộc thì từ lúc nào mà hai người họ đã có một chân với nhau vậy???

Trái ngược với phản ứng của Trần Thái Liêm, cha mẹ hai bên lại chỉ nhìn nhau, nở nụ cười đầy ẩn ý.

Vẫn giống ngày hôm qua, hôm nay bọn họ tiếp tục lái xe không ngừng nghỉ. Dọc đường, thi thoảng Trần Khả Linh lại thấy một vài chiếc xe cùng chạy theo, có lẽ là cũng có cùng điểm đến với bọn họ.

Đường không phải của riêng ai, nhóm Trần Khả Linh cũng không thể bắt bọn họ đi cách xa mình một chút, thành ra đến trưa chiều, trên đường liền xuất hiện một dãy xe hơi dài nối đuôi nhau mà đi. Cũng may lúc này trên đường không có quá nhiều tang thi, hẳn là đã bị căn cứ an toàn tiêu diệt một phần, nên tạm thời không có quá nhiều nguy hiểm.

Nhưng rốt cuộc, một lượng lớn người di chuyển ở bên ngoài như vậy, sớm muộn rồi cũng sẽ thu hút tang thi.

Đến khoảng năm giờ chiều, đang chạy trên đường, chiếc xe phía trước bỗng giảm tốc độ rồi dừng lại, Vũ Minh Quân chỉ đành phải dừng lại theo. Nhìn tài xế mấy xe phía trước nôn nóng thò đầu ra ngoài hỏi thăm tình hình, Vũ Minh Quân lặng lẽ thả ra tinh thần của mình xem xét tình huống phía trước.

Không lâu sau, Vũ Minh Quân mở mắt ra, cầm lên bộ đàm thông báo với gia đình mình, “Phía trước bị mấy chiếc xe hơi chặn đường, con ra xem thế nào, chúng ta không thể dừng lại quá lâu được.”

Nghe tiếng bên kia đáp lại, Vũ Minh Quân giắt bộ đàm lên eo mình rồi cầm Tử Sát kiếm bước xuống xe.

Trần Khả Linh vội gọi anh lại, “Có cần em xuống không?”

“Không cần đâu,” Vũ Minh Quân quay lại xoa đầu cô nói, “Em ở lại trông xe đi.”

“Vậy nếu có chuyện gì thì nhớ phải gọi em,” Trần Khả Linh dặn dò.

“Được,” Vũ Minh Quân đồng ý rồi đóng cửa xe lại, đi lên phía trên.

Từ trong bộ đàm bỗng truyền ra tiếng Vũ Khắc Minh hỏi han có cần bọn họ lên phụ giúp hay không, Trần Khả Linh liền thay Vũ Minh Quân trả lời ông, bảo bọn họ cứ ngồi yên trong xe, nâng cao cảnh giác đề phòng xung quanh.

Vũ Minh Quân đi lên phía đầu đoàn xe thì thấy năm chiếc xe con lộn xộn nằm ở giữa đường, dưới đất vương vãi một số bộ phận cơ thể, không nhìn rõ được là của người hay của tang thi bởi vì tất cả đều đã bị máu khô bao phủ lên, chỉ còn lại màu đỏ sậm.

Nhìn màu sắc của máu, Vũ Minh Quân khẽ nhíu mày.

Hẳn không lâu trước đây đã có một đoàn xe đi ngang qua đây, sau đó bị tang thi tấn công, không thể chạy thoát, cuối cùng bỏ mạng tại nơi này.



“Đừng dây dưa nữa, mau đẩy những chiếc xe này sang một bên đi,” Vũ Minh Quân vừa nói vừa tiến lại một chiếc xe hơi.

Một vài người hơi chần chừ một chút rồi chạy lên phụ giúp anh, nhưng lại cũng có người không quá hợp tác.

“Tại sao tôi phải nghe anh chứ?”

“C--cậu mang thanh kiếm lớn như vậy ra đây để làm gì?!”

Đối với những câu hỏi ngu ngốc bậc này, Vũ Minh Quân không muốn để tâm, chỉ cố gắng dọn dẹp chỗ xe này nhanh nhất có thể để mau chóng rời khỏi đây. Nếu không, đợi đến khi trời tối mà bọn họ không kịp đến địa điểm đã định trước đó, bọn họ chỉ có thể trải qua một đêm ở trong xe.

Đẩy được ba chiếc xe, còn lại hai chiếc, Vũ Minh Quân đang định cùng mọi người tiếp tục dọn đường thì bỗng nhiên đứng khựng lại. Sắc mặt anh nháy mắt trầm xuống, quay đầu nhìn xung quanh, sau đó chạy vụt đi, chỉ để lại một câu “Cẩn thận!” khiến cho tất cả mọi người không khỏi ngơ ngác hoang mang.

Nhưng một giây sau, bọn họ liền hiểu.

Từ trong những căn nhà hai bên đường, một loạt tang thi đột nhiên xông ra, kêu gào lao về phía bọn họ. Tang thi nhiều đến mức đếm không xuể, cả đám nhất thời sợ xanh mặt, vội vàng chạy trở về xe của mình.

Vũ Minh Quân rút kiếm ra, một đường vừa chạy vừa giết tất cả tang thi cản đường mình, chẳng mấy chốc đã về đến được chỗ hai nhà Vũ Trần. Lúc này ngoại trừ Ngô Khả Phương là vì dị năng không phù hợp để chiến đấu, sáu người còn lại đều đã xuống xe, đứng ở bên cạnh xe hơi đánh giết tang thi. Vũ Minh Quân liền gia nhập cùng bọn họ.

Nhóm chín người vẫn luôn đi theo sau bọn họ lúc này cũng có năm người bước xuống phụ giúp đánh tang thi, gồm hai cha con Hoàng Trung, hai người chồng của hai gia đình và người thiếu nữ kia. Trong năm người bọn họ, chỉ có đứa con Hoàng Dương và thiếu nữ Lê Hồng Anh là thức tỉnh dị năng, người trước hệ hỏa, người sau hệ mộc.

Không giống Trương Huyền Chi phần lớn sử dụng hệ mộc của mình cho việc trồng trọt và hỗ trợ kìm giữ tang thi, Lê Hồng Anh có lẽ là vì chỉ có một mình nên sử dụng hệ mộc quyết liệt hơn hẳn. Những sợi dây leo dẻo dai lao vút đến đám tang thi, lúc thì vặn đứt cổ, lúc thì đâm xuyên đầu, đều là từng chiêu lấy mạng.

Tuy rằng dị năng của cô so với Trương Huyền Chi thì không cao bằng, nhưng khả năng khống chế của cô lại rất thuần thục, nếu chỉ tính về số đầu tang thi giết được thì Lê Hồng Anh hơn hẳn Trương Huyền Chi.

So với năm người bên đó mỗi người đơn độc chiến đấu thì bên Trần Khả Linh, mọi người lại hợp tác trợ giúp nhau nhiều hơn. Trong khi Trương Huyền Chi và Vũ Khắc Minh cố gắng kìm giữ tang thi, bảo hộ mọi người thì Trần Thái Nguyên và Trần Thái Liêm sử dụng các chiêu thức tấn công tầm xa để giải quyết chúng.

Dị năng của Vũ Ngọc Mai phối hợp rất tốt với Trần Khả Linh và Vũ Minh Quân nên ba người bọn họ tổ đội với nhau, mỗi lần phóng thích dị năng liền có cả tá tang thi cấp một bị đóng băng hoặc là điện giật đến chết.

“Tiểu Linh, em tự lo được chứ?”

Đột nhiên nghe anh hỏi, Trần Khả Linh nghi ngờ nhìn qua, “Anh tính làm gì?”

“Anh đi giết con tang thi đầu lĩnh.”

Số lượng tang thi nhiều như vậy, nhưng ngay từ đầu bọn chúng lại ẩn nấp không xông ra, vậy chỉ có thể là vì có một con tang thi cấp cao hơn khống chế bọn chúng. Những tang thi ở đây đều đã cấp một cấp hai, vậy con tang thi đầu lĩnh kia ít nhất cũng phải là cấp ba.



Trần Khả Linh không nhịn được lo lắng nói, “Hay để em đi cùng anh đi.”

“Không cần đâu,” Vũ Minh Quân nhẹ cười, “Anh còn cần em ở đây bảo vệ mọi người mà. Một mình anh là được rồi, yên tâm, tin tưởng anh.”

Anh đã nói như vậy, Trần Khả Linh chỉ có thể thỏa hiệp, gật đầu đồng ý, dặn dò anh, “Vậy anh nhất định phải cẩn thận! Chỉ cần sống sót trở về, chuyện còn lại đã có em lo.”

Vũ Minh Quân hiểu ý cô, nhu hòa nở nụ cười, sau đó không nói hai lời lập tức mở một đường xuyên qua đám tang thi, vọt đi.

Nhìn bóng dáng anh khuất đằng sau biển tang thi, tâm Trần Khả Linh vẫn không nhịn được khẽ căng thẳng, thầm dặn dò, “Ellie, em chú ý tình hình của Quân, nếu có chuyện gì không ổn lập tức báo cho chị biết.”

“Vâng, em biết rồi,” Ellie trả lời.

Qua ba tuần, không biết đã có bao nhiêu người phát hiện ra bí mật trong não tang thi, nhưng tang thi thì lại đã tiến hóa rất nhanh. Trong mấy trăm con tang thi đang bao vây nơi này, hết một phần tư đã là tang thi cấp hai. Tinh hạch của tang thi cấp hai khác rất nhiều so với tang thi cấp một, có một số đã phân loại thành nhiều màu sắc khác nhau tượng trưng cho các dị năng khác nhau, cũng đồng nghĩa với việc bọn chúng cũng có dị năng cho riêng mình.

Đương nhiên, cũng không phải toàn bộ tang thi cấp hai đều có dị năng, nếu không con người còn có thể sống thế nào, mà dị năng hệ quang của Trần Khả Linh còn có thể thăng cấp như thế nào?

Tang thi không có lý trí, nhưng bản năng của chúng nó rất mạnh, mũi cực kỳ thính, có thể phân biệt được dị năng giả và người thường, ham muốn đối với dị năng giả cao hơn hẳn. Vì vậy, trong toàn bộ người có mặt ở đây, hai nhà Vũ Trần được xem như là miếng thịt béo bở hấp dẫn nhất với bọn chúng, tang thi ồ ạt bu lại, chỉ hận không thể nhào lên cắn một ngụm.

Mắt thấy càng giết tang thi lại càng nhiều, Trần Khả Linh rốt cuộc nhìn không nổi nữa, ánh mắt sầm xuống hô lên, “Mọi người lùi lại!”

Hai nhà Vũ Trần không biết cô tính làm gì, nhưng vẫn nghe theo cô từ từ lùi về phía sau.

Lúc trước bởi vì chưa bao giờ gặp nhiều tang thi như vậy, cộng thêm cấp bậc dị năng còn thấp nên Trần Khả Linh chưa bao giờ thi triển công pháp, chỉ đơn thuần phóng thích dị năng mà thôi. Hiện tại dị năng đã lên cấp hai, hẳn là có thể miễn cưỡng dùng được.

Trần Khả Linh vận dị năng lên Ly Băng kiếm, múa một vòng rồi chém xuống, “Đóng Băng Vạn Dặm!”

Tức khắc, mặt đất trong hai mét bán kính trước mặt đều bị đóng một lớp băng mỏng, toàn bộ tang thi trong phạm vi đều hóa băng, một số con đứng quá gần liền bị đóng băng toàn thân, một số con ở phía rìa phạm vi thì bị đóng băng hai cẳng chân, thi nhau đổ rạp xuống.

Không đợi mọi người kịp phản ứng, Trần Khả Linh lại vung kiếm lên, một lần nữa chém ra, “Băng Liên Bạo Nộ!”

Một đóa sen băng to bằng hai bàn tay người xuất hiện, bay đến giữa biển tang thi rồi nổ tung, hàng loạt các cánh hoa sắc bén phóng ra, gây ra lực sát thương cực kỳ lớn. Con tang thi nào xui xẻo liền mất đầu, con nào khá hơn một chút thì mất tay mất chân, khả năng di chuyển nháy mắt bị phế.

Hai chiêu thức này Trần Khả Linh học ở thế giới trước, thật ra khi thi triển còn cần phải kết ấn, nhưng có lẽ vì cô sử dụng dị năng thay vì là linh lực, không cần kết ấn cô cũng đã có thể xuất chiêu. Nếu không, cô cũng không biết phải giải thích thế nào cho việc kết ấn nữa.

Hiện tại cấp bậc dị năng còn thấp, Đóng Băng Vạn Dặm còn chưa đạt được đến uy lực thật sự của nó, mà Băng Liên Bạo Nộ cũng chỉ tạo ra được một bông hoa sen mà thôi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv