Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 138: Mạt thế đến rồi (12)



Ba người Trần gia đã ổn, mọi người liền theo kế hoạch cũ lên đường. Trần Thái Liêm bước lên tính đón lấy Trần Khả Linh từ tay Vũ Minh Quân thì anh đột nhiên lại nghiêng người, tránh đi bàn tay của Trần Thái Liêm, sau đó cẩn thận ôm Trần Khả Linh đi ra ngoài.

Trần Thái Liêm nhất thời nghệt mặt.

Không phải chứ? Anh ta đã có một em gái rồi mà! Chẳng lẽ còn muốn tranh giành chị gái với anh sao???

Ngô Khả Phương nhìn biểu cảm của anh, không nhịn được cười khẽ, vỗ vỗ vai anh rồi cùng chồng mình đi ra ngoài.

Ba người Vũ gia đã ở bên ngoài chờ bọn họ từ trước, lúc Vũ Minh Quân bước ra, thấy trước cửa nhà bỗng có thêm vài người thì lông mày khẽ nhướng lên, nhưng anh không tiến đến chỗ bọn họ mà đi đến xe của mình, đặt cô lên ghế lái phụ rồi giúp cô thắt dây an toàn, lại thay cô hạ lưng ghế xuống, sau đó đóng cửa lại.

Trần Thái Liêm thấy vậy, rốt cuộc nhịn không nổi nữa chạy lên hỏi, “Anh Minh Quân, theo sắp xếp hôm qua thì chị em sẽ đi chung với em mà?”

Vũ Minh Quân gật đầu, ngoài miệng lại nói, “Nhưng hiện giờ cô ấy đang ngủ, đi cùng với anh sẽ an toàn nhất.”

Trần Thái Liêm nhất thời nghẹn họng, không phản bác được, bởi vì trong số bọn họ, Vũ Minh Quân đúng là người có vũ lực cao nhất.

“Để anh bảo Mai Nhi sang ngồi xe em,” Vũ Minh Quân nói rồi đi về phía cha mình, lúc này ông đang nói chuyện với nhóm người không mời mà đến kia.

Lúc này nhìn kỹ bọn họ, Vũ Minh Quân mới nhận ra không phải ai xa lạ, chính là những người vẫn luôn bám ké theo sau họ để tìm kiếm thức ăn. Bọn họ tổng cộng đến năm người, hai người đàn ông trung niên, một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, một thanh niên và một thiếu nữ.

Vũ Khắc Minh là đang nói chuyện với một trong hai người đàn ông trung niên kia, lúc trước anh ta là người đầu tiên dám ra ngoài, hiện tại nhìn bộ dáng thì có vẻ như đã được những người khác chọn làm người đại diện để đứng ra nói chuyện.

Thấy Vũ Minh Quân đến gần, Hoàng Trung lập tức tươi cười chào hỏi, “Chào cậu, hôm qua chúng tôi mới nhận được tin tức chính phủ đã thiết lập căn cứ an toàn nên sáng nay sang tìm mọi người định hỏi xem ý định của mọi người thế nào. Thật may là chúng tôi đã không đến trễ.”

Vũ Minh Quân lạnh nhạt gật đầu, ra hiệu cho ông ta nói tiếp.

Hoàng Trung nhất thời cảm thấy hơi ngượng ngùng, tuổi của Vũ Minh Quân cũng chỉ xấp xỉ tuổi con trai ông ta mà thôi, nhưng lúc này bọn họ lại đang có chuyện cần nhờ vả, chỉ có thể cúi thấp đầu.

“Những ngày qua nếu không nhờ mọi người, chúng tôi cũng không thể sống được đến lúc này. Thiết nghĩ mọi người hẳn cũng không phải là người nhẫn tâm, nếu mọi người cũng có ý định đến căn cứ an toàn, vậy chúng ta cùng đi chung, thế nào? Nhiều người nhiều lực lượng.”

“Đi chung tất nhiên là có thể, nhưng có một vài điều sau đây mọi người cần phải rõ,” Vũ Minh Quân nhìn bọn họ, “Thứ nhất, chúng tôi cho phép mọi người đi chung không có nghĩa chúng ta đã là một đoàn đội, sự an toàn của mọi người sẽ không do chúng tôi phụ trách.”

“Cái gì?! Tại sao anh lại có thể nói ra lời như thế được hả?! Anh mạnh như vậy, bảo vệ chúng tôi một chút thì đã sao? Lúc trước không phải các anh cũng đã bảo vệ chúng tôi rồi sao? Chúng ta đều là người sống sót, cần phải đoàn kết hỗ trợ lẫn nhau chứ!” Người thanh niên kia đột nhiên tức giận gào lên.



Thiếu nữ đứng cạnh hắn khinh thường liếc qua, không tỏ ý kiến, hai người đàn ông khác thì có chút do dự. Hoàng Trung tuy rằng có bất ngờ, nhưng cũng không nói gì.

Hai nhà Vũ Trần đều thu hết phản ứng của bọn họ vào mắt. Vũ Minh Quân đánh ánh mắt sang nhìn thanh niên kia, anh ta bỗng cứng họng, xanh mặt, không hiểu sao lại cảm thấy có chút sợ sệt, ngậm miệng lại.

“Thứ hai, ăn uống đi lại sẽ do mọi người tự lo liệu, chúng tôi không có nhiệm vụ phải hỗ trợ. Thứ ba, chúng tôi đã chọn được căn cứ và lộ trình di chuyển, mọi người không có quyền ra lệnh cho chúng tôi phải đi đâu làm gì. Nếu mọi người đều không có ý kiến, vậy hiện tại chúng ta có thể lên đường.”

Nghe xong ba điều, ánh mắt hai người đàn ông trung niên và thiếu nữ kia khẽ lóe lên, còn người đàn ông trẻ thì vẫn do dự, người thanh niên kia thì hiển nhiên vẫn đang tức giận.

“Chúng tôi tự nhiên là không có ý kiến gì, nhưng mà… hiện tại ở trong nhà cũng không còn nhiều đồ ăn lắm, trên đường đến căn cứ, không biết mọi người có tính dừng lại thu gom thêm đồ ăn không?”

Vũ Minh Quân gật đầu, “Sẽ.”

Hoàng Trung thầm thở phào, nhanh chóng quyết định, “Vậy được, hy vọng mọi người chờ một lát, tôi về nhà thu dọn đồ đạc rồi sẽ lập tức xuất phát ngay.”

Vũ Minh Quân nhìn đồng hồ, nói với bọn họ, “Nửa tiếng đủ chứ?”

“Đủ đủ,” ông ta gật đầu, sau đó lập tức chạy về thu dọn hành lý để lên đường.

Người đàn ông trung niên còn lại và vị thiếu nữ cũng ngay lập tức chạy về, nam nhân trẻ tuổi hơn do dự một chút rồi cũng trở về, tuy rằng không biết anh ta về rồi có tính trở lại không.

Còn thanh niên kia thì vẫn bực bội không thôi, muốn tiến lên nói lý với Vũ Minh Quân nhưng lại bị anh dọa sợ, cuối cùng tức tối bỏ về.

*

Phạm Như thấy chồng trở về thì hỏi han kết quả. Sau khi biết Vũ Minh Quân đã nói những gì, bà không khỏi lo lắng hỏi, “Anh à, chuyến này nguy hiểm như vậy, bọn họ lại không bảo vệ chúng ta, hay là chúng ta đừng đi nữa?”

Con trai và mẹ của ông cũng lo âu nhìn qua.

Hoàng Trung vừa dọn đồ vừa trả lời, “Chúng ta bắt buộc phải đi, bỏ qua cơ hội này sau này chúng ta có muốn đến căn cứ an toàn cũng sẽ không đi được nữa!”

“Nhưng mà…”



“Em đừng chỉ nghe ý trên mặt chữ, chàng trai kia không đơn giản đâu.”

Phạm Như làm vợ chồng với ông đã mấy chục năm, nghe ông nói vậy, tuy rằng vẫn còn hoang mang, bà lại đã bắt tay vào phụ giúp thu dọn hành lý.

“Điều thứ nhất, cậu ta nói chúng ta đi chung không có nghĩa đã là một đoàn đội, có nghĩa chúng ta vẫn có khả năng gia nhập đội bọn họ, em hiểu không? Điều thứ hai, cậu ta nói không có nghĩa vụ cung cấp vật tư, không phải là không cung cấp, có nghĩa bọn họ vẫn có khả năng chìa tay giúp đỡ. Điều cuối cùng, không có quyền ra lệnh, cũng có nghĩa vẫn có thể lên tiếng góp ý thảo luận.”

Phạm Như kinh ngạc, “Anh… anh có chắc là anh không nghĩ quá nhiều rồi không? Tâm tư cậu ta sẽ tỉ mỉ và kín đáo như vậy sao?”

“Chính là vì như vậy, chúng ta mới nhất định phải đi cùng cậu ta!” Hoàng Trung chắc nịch nói.

*

Thấy toàn bộ đều đã rời đi, Vũ Minh Quân tranh thủ thời gian lúc này kể lại chuyện ban nãy xảy ra ở Trần gia, sau đó nghiêm túc dặn dò mọi người.

“Con đồng ý cho bọn họ đi theo là vì chúng ta không có cách nào ngăn cản bọn họ. Với lại, con cũng dự định mở rộng quy mô đoàn đội của chúng ta, điều này sẽ có lợi hơn cho việc gia nhập căn cứ và săn giết tang thi sau này. Nhưng trước khi nhìn ra được ai là người đáng tin cậy, chúng ta không thể để lộ quá nhiều. Dị năng hệ quang và dị năng hệ không gian tạm thời cứ giấu kín, còn những dị năng khác thì dù sao cũng đã bị lộ rồi nên không cần giấu làm gì. Lúc vào căn cứ cũng thế, đặc biệt là hệ quang, nhất định chỉ có tám người chúng ta được biết mà thôi.”

Những người khác hơi ngạc nhiên một chút, nhưng sau đó lập tức hiểu ra vì sao anh lại nói vậy, lập tức nghiêm túc gật đầu.

Nửa tiếng sau, nhóm người kia tập trung lại, chỉ có ba xe, một xe là gia đình bốn người Hoàng Trung, hai xe còn lại là hai cặp vợ chồng, một già một trẻ, người thiếu nữ kia đã xin đi chung xe với cặp vợ chồng lớn tuổi, còn người thanh niên thì không thấy đâu.

Mọi người đều đã chuẩn bị xong, tất cả liền lên đường.

Có hai căn cứ an toàn cách thành phố bọn họ gần nhất, một cái tựa núi, một cái ở thành phố ven biển. Sau khi suy tính, tám người đã quyết định chọn cái thứ nhất.

Mạt thế đến đã khiến cho nhiều thứ đảo lộn, động vật cũng có thể biến dị, không có điều gì có thể khẳng định động vật dưới biển sẽ không thể leo lên bờ. Đại dương rộng lớn như vậy, nếu hàng ngàn, hay thậm chí là hàng vạn con bỗng lên bờ tập kích, con người sao có thể chịu nổi?

Bởi vì Vũ Minh Quân có dị năng hệ tinh thần, có thể dò đường nên anh lái xe dẫn đầu, sáu người khác theo sau, tiếp đó nữa là ba xe của ba hộ gia đình và thiếu nữ kia.

Trên đường đi, bọn họ ghé vào các siêu thị lớn cho nhóm người kia thu thập thức ăn. Vì tám người họ đã tích trữ đủ vật tư nên không tranh với bọn họ, chỉ đứng ở bên ngoài tranh thủ giết tang thi kiếm tinh hạch. Nhưng có lẽ vì hiện tại đã qua một tháng nên trong siêu thị không còn nhiều thức ăn có thể sử dụng nữa, bọn họ phải đi những ba nơi mới kiếm đủ thức ăn cho một tuần.

Ngoại trừ Trần Khả Linh (nguyên chủ) và Vũ Ngọc Mai không biết lái xe thì sáu người còn lại đều biết, nên bọn họ đã quyết định sẽ lái xe cả ngày, mỗi lần dừng lại đều là để cho những người kia tìm kiếm thức ăn hoặc là để giải quyết vấn đề vệ sinh cá nhân. Cũng do lúc này sức bền của Vũ Minh Quân và Trần Thái Liêm đã được tăng cao nên bọn họ mới có thể lái xe nguyên ngày mà không hề gì.

Về phần những người kia? Hoàn toàn không nằm trong sự quan tâm của Vũ Minh Quân.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv