Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh

Chương 120: Sư phụ, chúng ta kết hôn đi! (23)



Vương Hiểu Linh tu luyện đến tối thì y giờ cũ mà tỉnh. Vừa mới mở mắt, nàng đã thấy người đối diện đang nhìn mình cười nhu hòa, bất giác khiến nàng ngượng ngùng, hai gò má hơi nóng lên. Lãnh Quân thấy vậy thì càng thêm vui vẻ, ý cười trong mắt càng sâu.

Vương Hiểu Linh bĩu môi, “Ngươi nhìn ta làm gì?”

“Đợi nàng tỉnh dậy,” Lãnh Quân cười trả lời.

Vương Hiểu Linh đánh ánh mắt sang bên, cứng miệng nói, “Đợi ta làm gì chứ?”

“Nếu không đợi, nàng lại bỏ ta đi trước thì sao?”

Vương Hiểu Linh liếc hắn, “Còn không phải do ngươi trước sao? Hừ!”

Nói xong nàng đứng dậy, bỏ đi ra ngoài. Lãnh Quân lập tức đuổi theo sau, cười lấy lòng nói, “Tiểu Linh có đói bụng không? Ta bồi nàng đi thiện phòng nhé?”

“Không đi, ta muốn đi ngủ,” Vương Hiểu Linh lạnh nhạt trả lời.

“Hảo, đi ngủ cũng tốt. Đi ngủ sớm mới tốt cho da, Tiểu Linh sẽ càng thêm xinh đẹp.”

Vương Hiểu Linh nhìn sang hắn, tựa tiếu phi tiếu hỏi, “Ý ngươi là hiện tại ta không đủ xinh đẹp?”

Lãnh Quân lập tức thức thời đáp, “Không phải, hiện tại Tiểu Linh cũng đã cực kỳ xinh đẹp rồi! Nếu nàng còn muốn trở nên xinh đẹp hơn, ta có thể giúp nàng luyện các loại Trú Nhan Đan, được không?”

Vương Hiểu Linh xì một tiếng, nửa khen ngợi nửa chế nhạo hắn, “Sư phụ, ta thật không biết ngài còn có thể nói lời ngon ngọt thành thạo như vậy đấy!”

Lãnh Quân cũng không ngượng ngùng xấu hổ, nhanh miệng đáp lại, “Tiểu Linh, nàng đừng gọi ta là sư phụ nữa. Ta không muốn làm sư phụ của nàng đâu. Nếu không thì nàng gọi thẳng tên ta đi,” nói đến đây, hắn bí hiểm cười ghé sát tai nàng thì thầm, “Dù sao đêm hôm đó lúc nàng nằm dưới thân ta, nàng đã gọi như vậy, không phải sao?”

Vương Hiểu Linh tức khắc đỏ bừng mặt, vành tai nàng bị hơi thở của hắn hun đến nóng rực, tưởng chừng như có thể bốc cháy đến nơi. Nàng vừa tức vừa thẹn trừng hắn, hậm hực bước nhanh về viện của mình.

Lãnh Quân đắc chí cười, tốc độ bước chân lại không giảm chút nào, nhanh chóng đuổi sát phía sau nàng.

Lúc Vương Hiểu Linh vào trong viện, nàng xoay người định đóng cửa thì lại bị Lãnh Quân nhanh tay ngăn cản.

“Ta muốn đi ngủ,” Vương Hiểu Linh trừng hắn.

Lãnh Quân cười cười, “Ân, ta cũng muốn đi ngủ.”

“Vậy ngươi có thể về chính viện của ngươi mà ngủ, rẽ trái đi thẳng, đa tạ.”

Lãnh Quân tà tứ cười đáp, “Dù sao chúng ta cũng đã từng ngủ với nhau rồi, hiện tại cũng không cần thiết phải phân giường, đúng không?”

Trái với suy đoán của Lãnh Quân, lần này Vương Hiểu Linh không xấu hổ trừng hắn nữa mà hoàn toàn ngược lại, nàng mỉm cười, hai mắt cong lên tựa vầng trăng non, nhưng lời nói ra đến miệng lại là, “Lãnh Quân, ngươi đừng quên, ta vẫn còn đang dỗi ngươi đấy!”

Dứt lời, nàng đạp hắn một cái, nhân lúc hắn theo bản năng né tránh nàng liền đưa tay đóng cửa lại.

Lãnh Quân đang định mở ra tự mình bước vào thì lại nghe thấy nàng nói, “Ngươi mà dám bước vào, ta liền tăng gấp đôi thời gian giận ngươi!”

Lãnh Quân vội vàng thu tay lại, ở bên ngoài nhẹ giọng lấy lòng hỏi, “Vậy hiện tại nàng tính giận ta bao lâu?”

“Không biết, phải xem ngươi biểu hiện thế nào.”



Lãnh Quân bất đắc dĩ cười, dung túng đáp, “Hảo, chúc Tiểu Linh ngủ ngon. Sáng mai ta sẽ lại qua tìm nàng.”

Vương Hiểu Linh nằm trên giường, nghe tiếng bước chân hắn dần đi xa thì ngọt ngào mỉm cười nhắm mắt lại, từ từ rơi vào giấc ngủ sâu, không hề biết rằng dự tính của mình rất nhanh sẽ bị người phá hủy.

Sáng hôm sau, Vương Hiểu Linh ra khoảng sân rộng rãi trước viện để tập luyện kiếm pháp, Lãnh Quân đã ở đó chờ nàng từ trước, thấy nàng đến thì nở nụ cười chào nàng.

“Hôm nay ngươi không đến Huyền Băng động tu luyện sao?”

“Không đến, ta thích ở cùng nàng hơn.”

Vương Hiểu Linh bĩu môi, trong mắt lại không giấu được ý cười, lấy Ly Băng kiếm ra bắt đầu tập luyện. Nhưng chưa được bao lâu, Lãnh Quân đã ra hiệu cho nàng dừng lại rồi tiến đến gần nàng, đưa tay ra muốn điều chỉnh lại tư thế cho nàng.

Vương Hiểu Linh lui ra sau tránh né, lạnh nhạt nói, “Lãnh Quân, nam nữ thụ thụ bất tương thân.”

Lãnh Quân lập tức nở nụ cười như đạt được ý đồ đáp, “Có chỗ nào là ta chưa chạm qua đâu chứ. Tiểu Linh ngoan, không cần ngượng ngùng.”

Vừa nói, hắn vừa nắm lấy tay và eo nàng, bắt đầu điều chỉnh.

Vương Hiểu Linh kinh ngạc ngây người, nhất thời không kịp phản ứng để mặc hắn tùy ý hành động.

Hắn vừa rồi cười như vậy, là vì hắn vẫn luôn chờ nàng nói ra câu ‘nam nữ thụ thụ bất tương thân’ kia sao? Để hắn có cơ hội nói ra câu đó???

Lãnh Quân không dây dưa lâu, mấy giây sau đã lập tức buông nàng ra rồi lùi lại phía sau, giống như thực sự chỉ muốn giúp nàng điều chỉnh tư thế mà thôi. Nhưng không lâu sau Vương Hiểu Linh liền hiểu ra, tất cả chỉ đều là giả dối!

Bởi vì, trung bình cứ mỗi ba động tác, hắn lại bảo tư thế của nàng không đúng, sau đó tiến lên chỉnh sửa! Mỗi lần đều nắm tay một chút, ôm eo một chút, đã thế khi nói chuyện còn luôn đè thấp giọng nói rồi ghé sát tai nàng, phả từng hơi ấm nóng ướt át lên tai nàng!

Đến lần thứ tư, Vương Hiểu Linh rốt cuộc không nhịn được nữa nổi điên lên, trừng hắn mắng, “Lãnh Quân, ngươi đây là đang lợi dụng chức vụ để ăn đậu hũ của chính đồ đệ mình!”

Lãnh Quân cười cười, không chút nào chột dạ sửa lại lời nàng, “Nàng nói sai rồi, ta chỉ ăn đậu hũ của một mình nàng mà thôi.”

“Ngươi---!!!” Vương Hiểu Linh tức giận thở phì phò, thu kiếm lại rồi quay phắt đi ra ngoài, “Không luyện nữa! Ta muốn tu luyện!”

“Hảo, tu luyện cũng tốt, ta bồi nàng,” Lãnh Quân nhanh chóng bắt kịp nàng.

Vương Hiểu Linh lại quay sang đẩy hắn ra, “Ngươi cách xa ta một chút!”

“Hảo!” Lãnh Quân ngoan ngoãn làm theo ý nàng.

Vương Hiểu Linh rũ mắt, nhìn khoảng cách chỉ tăng thêm được ba phân giữa bọn họ, nhất thời vạch đen đầy đầu, có chút cạn lời.

“Lại xa thêm chút nữa.”

“Hảo,” Lãnh Quân gật đầu, nhích thêm hai phân.

“Thêm chút nữa!”

“Hảo,” lần này chỉ còn một phân.



Vương Hiểu Linh bị hắn chọc tức đến phì cười, đưa tay đánh nhẹ hắn, “Ngươi đó! Không sợ bị hủy hình tượng sao?”

Lãnh Quân mỉm cười đáp, “Chỉ cần nàng hết giận liền không sợ.”

Vương Hiểu Linh khẽ hừ một tiếng rồi đi vào trong Huyền Băng động, khóe môi lại không nhịn được cong lên cười tủm tỉm.

Lãnh Quân vui vẻ đi theo sau, mong chờ dò hỏi nàng, “Vậy Tiểu Linh đã hết giận chưa?”

“Chưa.”

Nghe nàng trả lời, tâm tình hắn hơi hạ xuống, giả vờ buồn rầu “Ah” một tiếng, lại bỗng nghe nàng nói tiếp, “Nhưng đã giảm được một nửa.”

Tức khắc, hắn đã vui vẻ trở lại.

*

Đến giờ trưa, Lãnh Quân chủ động gọi tỉnh nàng rồi rủ nàng đi ăn cơm. Lần này Vương Hiểu Linh không từ chối hắn nữa, cùng hắn đi đến thiện phòng. Chỉ là, không biết có phải do ảo giác của nàng hay không mà ở khoảnh khắc lúc nàng bước chân vào trong thiện phòng, bầu không khí đột nhiên cương cứng lại.

Tất cả các đệ tử trong phòng đều đưa mắt nhìn về phía nàng và Lãnh Quân.

Phản ứng khác thường của bọn họ khiến nàng giật mình, một loại cảm giác bất an đột nhiên dâng lên trong lòng.

Lãnh Quân lại vẫn thong dong như cũ, cầm lấy tay nàng dắt nàng đi về phía bàn mà hai người họ hay ngồi; hôm nay không thấy Thương Kỳ ở đây chờ nàng nữa.

Lãnh Quân ấn nàng ngồi xuống ghế rồi cười bảo, “Nàng đợi một chút, để ta đi lấy cơm.”

Đám đệ tử thấy Lãnh Quân tự thân đi lấy cơm cho nàng thì biểu tình càng thêm khoa trương, ánh mắt liên tục lưu chuyển qua lại giữa nàng và hắn. Có người chỉ đơn giản là hiếu kỳ tò mò, cũng có người mang theo ý hâm mộ ao ước, nhưng đó lại chỉ là số ít, phần lớn ánh mắt đều là khinh bỉ, giễu cợt và chế nhạo, hay thậm chí là phẫn nộ cùng oán hận.

Vương Hiểu Linh đã ngờ ngợ đoán ra được nguyên nhân, nhưng nàng lại không rõ vì sao chuyện này lại lan truyền nhanh đến vậy.

Mới đầu Vương Hiểu Linh và Lãnh Quân đều không phản ứng trước ánh mắt của bọn họ, nhưng có lẽ vì không thấy nàng có phản ứng gì nên bọn họ càng trở nên quá đáng hơn, bắt đầu xì xầm bàn tán.

“Ngươi nhìn nàng mà xem, làm ra loại chuyện như vậy rồi còn có thể thản nhiên như không, thật đúng là hết nói nổi mà!”

“Hừ, thanh danh của Thiên Kiếm tông chúng ta đều bị nàng bôi đen hết rồi!”

“Ta thật không hiểu, sư thúc tổ là sư phụ của nàng, sao nàng vẫn có thể xuống tay câu dẫn hắn được chứ? Thật là quá bại hoại!”

“Sư thúc tổ của chúng ta vẫn luôn lãnh diễm cao quý không nhuốm bụi trần, bây giờ lại bị nàng ta nhúng chàm như vậy! Ta thật sự chỉ muốn giết chết nàng ta!”

Bàn tay cầm đũa của Vương Hiểu Linh dần siết chặt lại, bắt đầu có chút run rẩy.

Lãnh Quân thấy sắc mặt nàng ngày càng tái nhợt, nhưng nàng lại quật cường mím môi nhẫn nhịn, không khóc lóc cũng không bỏ đi, trong lòng hắn bỗng dâng lên một trận xót xa. Hắn lúc trước chính là vì sợ điều này nên mới không dám nhìn thẳng vào lòng mình, nhưng bây giờ hắn đã xác định rõ tâm ý của mình rồi, hắn tuyệt đối sẽ không hèn nhát lui bước, cũng sẽ không để bất cứ ai tổn thương được đến nàng!

Đột nhiên cảm nhận được áp lực cực đại phát ra từ phía đối diện, Vương Hiểu Linh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy sắc mặt hắn lúc này âm u thâm trầm như muốn nổi bão, lệ khí như có như không từ đuôi mắt tản ra.

Mọi tiếng ồn ào bàn tán xung quanh đột nhiên im bặt, bầu không khí cứng lại tựa như bị đóng băng, Vương Hiểu Linh liếc mắt nhìn xung quanh thì thấy tất cả đám đệ tử đều đã xanh mặt, biểu tình căng thẳng cứng ngắc không dám động đậy.

“Dám bàn luận về nàng trước mặt bổn tôn, lá gan của các ngươi thật sự rất lớn!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv