Hóa Ra Tôi Mới Là Ánh Trăng Sáng Của Học Thần Cố Chấp

Chương 2: Xóa bạn



Đầu óc Diệp Chỉ Khê trống rỗng, cô xoay người một cách máy móc, quay lại băng ghế ngồi xuống.

Cô từng nghĩ tới rất nhiều viễn cảnh gặp lại Dung Khả, nhưng chưa bao giờ nghĩ nó sẽ như này. Cậu dùng ánh mắt lạnh lẽo âm trầm nhìn cô, như là đã chán ghét tới cực điểm.

Ngón tay cô run run, sờ hơn nửa ngày mới lôi được cái điện thoại từ balo ra.

Danh bạ của Diệp Chỉ Khê rất ít số liên lạc, mục bạn tốt chỉ có duy nhất một người liên hệ, cô ghi chú là "Bạn tốt Dung Khả".

Cô tùy ý lướt lại lịch sử trò chuyện.

Nói lịch sử trò chuyện là thế, chứ thật ra nó giống nhật ký ghi lại tâm trạng hàng ngày của cô hơn, bởi vì đã rất lâu rồi Dung Khả không trả lời cô.

Bắt đầu từ một năm trước, Dung Khả đã không online.

Trước đó cô còn có thể tự dối lòng, rằng có thể là cậu ấy quên mật khẩu tài khoản thôi.

Nhưng giờ đây, cô mới vô thức nhận ra - hóa ra cô bị người ta chán ghét rồi, a.

Diệp Chỉ Khê cắn môi dưới, ngón tay nhanh chóng ấn vào chỗ ảnh đại diện của Dung Khả, ấn chọn mục xóa bạn.

"Bạn có chắc chắn muốn xóa người bạn này không?"

Hệ thống hiện lên thông báo nhắc nhở cuối cùng.

Diệp Chỉ Khê còn chưa chọn được, phía sau đột nhiên trở nên ồn ào náo nhiệt.

Cô theo âm thanh nhìn đến, thấy một đám nam sinh ôm bóng rổ ra khỏi sân bóng, đi đầu chính là nam sinh mặc đồ đỏ cô thấy ban nãy.

Nam sinh đó cũng thấy cô, ném bóng rổ trong tay xuống, chen khỏi đám bạn tốt chạy tới chỗ cô: "Này, sao lại khóc thế? Có người bắt nạt cậu à?"

Diệp Chỉ Khê ngẩn người, theo bản năng nâng mu bàn tay lên quẹt một cái, tay dính đầy nước mắt: "Không có."

Trong giọng cô mềm mại lẫn chút nức nở, khóe mắt hơi phiếm hồng, khiến Tôn Toàn Kiệt nhìn đến ngứa ngáy trong lòng: "Fuck, cậu học lớp nào? Nói cho ông đây, ông đây giúp cậu báo thù."

Lần này thì Diệp Chỉ Khê bị dọa thật rồi.

Cô giật bắn người đứng dậy khỏi ghế, xoay người muốn chạy trốn.

"Khê Khê!"

Diệp Kỳ Thạc vừa ra khỏi siêu thị đã thấy em gái bị một đám nam sinh vây quanh.

Lửa giận bốc lên đến đầu: "Ui cha, nhãi ranh từ đâu đến, dám bắt nạt em gái ông? Thời mà ông đây tung hoàng ngang dọc ở Diệu Hoa, không biết chúng mày còn đang ăn kẹo que ở xó xỉnh nào đâu!"

Nào biết được, Tôn Toàn Kiệt thấy anh càng kích động hơn: "Thạc ca!"

Diệp Kỳ Thạc giờ mới nhận ra đối phương, hình như là trùm trường mới ở Trung học phụ thuộc Diệu Hoa năm nay, Tôn Toàn Kiệt.

Anh nhớ đến những lời đồn đã nghe qua, nhăn mày lại, tức giận nói tiếp: "Nói đi, sao bắt nạt em gái tao."

"Em gái anh?!!" Tôn Toàn Kiệt sợ hãi kêu lên, rất nhanh đã ý thức được bản thân vừa thất thố, vội vàng bịt miệng lại: "Không đúng không đúng, Thạc ca, em không bắt nạt cậu ấy, em thấy cậu ấy ngồi khóc ở đây, mới tới hỏi thăm chút thôi mà."

Diệp Kỳ Thạc thấy góc áo mình bị giật giật, cụp mắt liền đối diện với đôi mắt hạnh hồng hồng của Diệp Chỉ Khê.

"Không ai bắt nạt em đâu." Cô lén nhét điện thoại vào lại túi, "Hồi nãy em vô tình bị hạt cát làm cay mắt thôi anh."

Cô sợ Diệp Kỳ Thạc vẫn không tin, cố ý nhón mũi chân lên, mở bung mí mắt ra chỉ cho anh xem: "Chỗ này này anh, nhưng em dùng nước mắt cuốn nó đi rồi nha."

Diệp Kỳ Thạc không nói gì nữa, nhưng vẻ mặt vẫn có vài phần ngưng trọng: "Giờ chúng ta về nhà, nhé?"

Từ phản ứng của Tôn Toàn Kiệt anh có thể đoán được, chuyện này đúng là không liên quan đến cậu ta. Nhưng anh cũng nhìn ra được, Diệp Chỉ Khê có chuyện giấu anh.

Nhưng ở trong cái trường hợp này, rõ ràng không thích hợp để anh truy hỏi đến cùng, thôi về nhà nói sau vậy.

Diệp Kỳ Thạc không muốn để Diệp Chỉ Khê ở đây tiếp xúc với Tôn Toàn Kiệt nữa, rốt cuộc đối phương là loại người thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo, ăn chơi trác táng. Em gái anh ngây thơ đơn thuần, nếu bị loại thiếu niên xấu này thu hút, thì không tốt chút nào.

Diệp Chỉ Khê ngoan ngoãn gật gật đầu: "Anh ơi, anh mua cho em một miếng bánh kem được không?"

Trong lòng cô đang loạn cào cào, muốn chút đồ ngọt chui vào an ủi tâm hồn.

"Không thể." Diệp Kỳ Thạc chém đinh chặt sắt từ chối, "Em nghĩ cũng đừng nghĩ..."

Anh em hai người vừa đi vừa tán gẫu, chỉ có vài từ vụn vặt truyền tới tai Tôn Toàn Kiệt và đám bạn của cậu ta.

Tất nhiên họ cũng không nghe được câu chốt cuối cùng của Diệp Kỳ Thạc: "... Mấy hôm trước anh trộm mua bánh kem cho em, anh Tề Dương suýt nữa đã mắng chết anh, nhưng mà anh có thể mua cho em bánh quy rau dưa nhé."

Mấy người chỉ nghe được nửa cuộc trò chuyện, anh nhìn tôi tôi nhìn anh.

Cuối cùng, một nam sinh lên tiếng nói trước: "Đứa em gái này chẳng lẽ chính là con gái nhỏ của Diệp gia trong lời đồn à? Sao có vẻ không được sủng ái lắm nhỉ, có miếng bánh kem mà cũng không cho, chậc chậc."

"Chắc không đâu, chẳng phải vừa rồi anh ấy còn nghĩ đại ca bắt nạt em gái anh ấy sao?"

"Mẹ, chẳng phải Diệp Kỳ Thạc kia cũng là đại ca à? Đừng quên, trước có đứa dám ngông nghênh huýt sáo với Diệp Thấm ấy, Diệp Kỳ Thạc trực tiếp xông lên đánh nó gãy răng cửa đấy."

"Chúng mày đấy..." Tôn Toàn Kiệt cười cười đá đứa bạn một phát, "Nếu ông đây bị Thạc ca đánh, chúng mày còn có đồ ngon để ăn à?"

Cậu ta nhìn chằm chằm bóng dáng cô gái dần xa, hầu kết khẽ động.

Cô gái nhỏ vừa gầy vừa nhỏ, chỉ biết cúi đầu lén lau nước mắt. Diệp Kỳ Thạc không báo thù cho cô thì thôi đi, đằng này có miếng bánh kem cũng không mua cho cô.

Mẹ nó.

Tôn Toàn Kiệt nhớ tới đường nét có vài phần giống của cô gái và nữ thần Diệp Thấm, tâm càng ngứa - cậu ta tìm nhiều thế thân như thế, nhưng có ai so được với em gái ruột của Diệp Thấm có phần giống Diệp Thấm chứ?

-

Cuối tuần, siêu thị trong trường tan làm sớm hơn ngày thường, lúc 5 giờ chiều ông chủ gọi Dung Khả ở lại: "Tiền lương tháng 9, cháu đếm lại đi."

Dung Khả vâng một tiếng rồi cúi đầu đếm tiền, tổng cộng 1320 tệ, dư 100 tệ so với lúc cậu tính.

Cậu ngẩng đầu nhìn ông chủ, ông chủ làm như không nhìn ra cảm xúc của cậu, xoa xoa cái bụng bia cười ha hả giải thích: "Thưởng thêm cho cháu, tháng sau tiếp tục cố gắng nhé."

"Cảm ơn chú." Dung Khả cúi đầu, cẩn thận nhé tiền vào túi quần, "Hôm nay cháu muốn xin về sớm."

Ông chủ gật gật đầu, không nói gì nữa, cầm chổi lông gà xoay người đi quét tước kệ để hàng. Đợi đến khi ông quay lại quầy thun ngân, mới thấy tờ 100 tệ mới coong được đè ở góc bàn: "Ai, đứa nhỏ này..."

Dung Khả đi chợ mua thức ăn cho ngày mai, xong rồi nhanh chóng đi về hướng nhà mình.

Vừa rẽ vào ngõ nhỏ, cậu đã ngửi thấy mùi thơm bay ra từ khoảng sân nhỏ nhà mình, vẻ mặt thoáng trì trệ, chỉ riêng cặp mắt đen kia vẫn u ám như cũ: "Bà nội, con về rồi."

"Thuyền Thuyền về rồi đấy à?"

Một giọng nói già nua vang lên từ trong buồng, sau đó là một loạt tiếng xe lăn đi trên sàn đá: "Mau vào ăn cơm thôi, bà nội hấp bánh gạo kê cho con đó."

Bà lão ngồi trên xe lăn tóc đã bạc trắng cả, nhưng mái tóc ấy vẫn được chải chuốt gọn gàng và quấn thành búi sau đầu: "Hôm nay con có mệt lắm không hả? Trong trường có chuyện gì mới không thế?"

Động tác rửa tay của Dung Khả khựng lại, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh cô gái tươi cười như hoa.

Cậu vảy vảy nước trên tay, vứt hết những suy nghĩ vớ vẫn và ý niệm hoang đường đó vào một góc tối: "Không có gì đặc biệt ạ, nhưng hôm nay ông chủ có phát lương."

Cậu lấy xấp tiền được gấp cẩn thận trong túi ra, cầm lấy hai tờ 100, còn lại đưa hết cho bà nội: "Tiền này bà cầm đi trả nợ đi, còn dư thì để chi tiêu hàng ngày."

Bà nội Dung cầm tiền, nhìn đứa cháu trầm mặc ít nói trước mặt, cuối cùng vẫn không nói gì. Nhưng khi đẩy xe lăn quay người rời đi, bà lại khe khẽ thở dài.

Dung Khả nhanh nhảu ăn cho xong bữa, rửa bát đũa gọn gàng xong, cậu xách cặp lồng cơm bà nội đã chuẩn bị sẵn đi đưa cơm cho ông nội.

Từ lúc gia đình gặp chuyện đến nay, ông nội Dung đã tìm một công việc quét dọn vệ sinh, ông phụ trách quét đường quanh khu phố này.

Cũng chỉ có thời gian này, Dung Khả mới có thời giờ nhìn đến điện thoại. Điện thoại của cậu đã là đời mới nhất cách đây mấy năm, vì dùng quá lâu nên máy cũng cũ lắm rồi, thi thoảng còn đơ đơ giật giật.

Cậu theo thói quen mở QQ ra, khung chat được ghim trên đầu có ảnh đại diện là một con hồ ly nhỏ màu hồng nhạt.

Tin nhắn gần nhất của đối phương đã là ba ngày trước — "Mình lại phát sốt rồi, mọi người đều nói mình sẽ tốt lên... Nhưng... mình tự cảm thấy không tốt như vậy, nhưng mình vẫn sẽ cố gắng đến cùng!"

Bởi vì một tin này, Dung Khả đã lo lắng bồn chồn mấy ngày, thậm chí còn nảy ra ý nghĩ muốn tới nhìn cô một lần.

Cho đến ngày hôm nay...

Cô gái nhỏ đột nhiên xuất hiện trước mặt, cười tủm tỉm nói với cậu "Đã lâu không gặp".

Dung Khả vuốt ve dòng ghi chú cậu đặt cho cô gái nhỏ —— Khê Khê của tôi.

Bốn chữ này đã từng chứa đựng tất cả những rung động đầu tiên của thời niên thiếu.

Nhưng mà giờ đây, cậu lại chỉ thấy sự hèn hạ bẩn thỉu của mình từ trong đó, là cái suy nghĩ chưa từng ngừng mơ ước cô gái nhỏ tốt đẹp nhất thế gian.

Điện thoại lại bị tắt nguồn.

Đợi đến khi khởi động lại, Dung Khả phát hiện, hồ ly nhỏ được ghim trên đầu đã biến mất khỏi danh sách bạn bè của mình.

Dung Khả dùng ngón cái chà sát lên màn hình, điện thoại rơi xuống nền xi măng, vỡ chia năm xẻ bảy.

-

Biệt thự Diệp gia.

Diệp Chỉ Khê nhìn mục bạn tốt trống không, thở ra một hơi dài.

Chắc do cô cũng từng nghĩ tới ngày trở về sẽ thế này, cũng có lẽ vì cậu ấy luôn thờ ơ không trả lời tin nhắn của cô. Cho nên, sau khi ngồi trên băng ghế lặng lẽ khóc, cô đã không còn khổ sở như vậy nữa.

Diệp Kỳ Thạc cũng rảnh lo truy hỏi cô bị làm sao.

Bởi vì anh đã bị con lạc đà của Diệp Thấm liệt vào danh sách đen, lạc đà hói đuổi theo nhổ nước bọt vào anh mọi lúc mọi nơi.

Diệp Chỉ Khê nghe Diệp Kỳ Thạc kêu rên, yên lặng tháo con búp bê treo trên balo xuống, tăng cho nó thêm hai lớp bảo hộ nữa.

Đừng hỏi! Hy sinh của đồng chí nhỏ Diệp Kỳ Thạc quá đáng giá!

Nháy mắt kỳ nghỉ Quốc khánh cũng đã hết, Diệp Chỉ Khê lấy thân phận là học sinh chuyển trường đi vào Trung học phụ thuộc Diệu Hoa.

Ba Diệp sợ Diệp Chỉ Khê ở trường bị bắt nạt, nên cố tình hủy buổi hội nghị để đưa cô đến, mong hiệu trưởng có thể xếp cô vào lớp có môi trường tốt nhất, 10.1.

Ba Diệp ngồi trong văn phòng hàn huyên với hiệu trưởng, Diệp Chỉ Khê đeo balo đứng chờ ngoài cửa.

Phòng giáo viên bên cạnh người đến người đi, cô có chút tò mò dòm nhìn mắt vào, nghe thấy giáo viên sầu não phê bình học sinh: "Tôn Toàn Kiệt! Ngày đầu quay lại trường đã đi muộn, đây là thái độ đi học nên có sao?!!"

"Cô Tống à, ngài đừng nóng giận mà."

Nam sinh vừa mở miệng, Diệp Chỉ Khê nghĩ ngay đến nam sinh mặc đồng phục màu đỏ gặp ở sân bóng rổ, người đó tiếp tục cợt nhả nói, "Em không ăn sáng thì sao có sức học tập thật tốt được đúng không?"

Cậu ta đặc biệt nhấn mạnh cụm "Học tập thật tốt", vừa nghe đã biết đây là đang cố ý chọc tức giáo viên mà.

Diệp Chỉ Khê không tiếp xúc với bạn đồng trang lứa, nhưng cũng biết đây là cái à mọi người nói là học sinh hư. Nghe thấy giáo viên để Tôn Toàn Kiệt về lớp, theo bản năng cô nhích người vào trong góc.

Tiếc là vẫn chậm một bước.

"Ấy, lại là cậu à." Tôn Toàn Kiệt không nghĩ tới có thể trùng hợp đến vậy.

Sáng nay, cậu ta cố ý chạy đi mua bánh kem, nghĩ muốn thử vận may, xem có thể gặp được em gái của nữ thần hay không.

Vậy mà vừa ra khỏi phòng giáo viên, lại thấy ngay người muốn thấy ở cửa, trên người còn mặc cái loại đồng phục mà cậu ta ghét nhất, thật ngoan muốn chết.

Diệp Chỉ Khê nắm lấy con búp bê trên cặp sách, nhỏ giọng đáp lại: "Chào cậu."

Cô còn chưa kịp phản ứng lại, trong tay đã nhiều thêm một cái túi giấy.

Tôn Toàn Kiệt đưa túi cho cô xong liền chạy: "Mời cậu ăn bánh kem đấy."

"Tôi... tôi không cần." Diệp Chỉ Khê có hơi nóng ruột. Đây là lần đầu cô gặp phải trường hợp như này, không biết nên xử lí ra sao, chỉ muốn đuổi theo trả lại đối phương.

Nhưng vừa mới nhấc chân, cô đã va phải một học sinh đi ra từ văn phòng.

Cô đau đớn che trán lại, nước mắt lưng tròng, đối diện với đôi mắt lạnh băng của Dung Khả.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv