Edit: Jena
Chưa beta
Chương 01: Hắn chính là cố ý cho cậu xem sắc mặt!
Trước sân nhà họ Dư, một mỹ nữ mỉm cười nhìn con trai ngồi ở trong xe hơi.
Lúc dì Lý chuẩn bị lên xe, nàng dường như nhớ đến cái gì bèn gọi người lại, "Dì à, chờ một chút, đến phòng ngủ của con trên tủ đầu giường lấy chút đồ vật này nọ."
Dì Lý nghe xong vội vàng trở vào nhà, lúc đi ra ôm hai hộp giấy lớn.
Những thứ trên tay trông giống như thuốc, dì Lý trong lòng lẩm bẩm: Đang yên đang lành tự nhiên lấy mấy loại thuốc kỳ lạ, những loại thuốc thường dùng không phải đã mang theo rồi sao?
Bà ta hỏi: "Bà chủ, cái này..."
Lâm Hiểu Mẫn cất kỹ đồ đạc, đi thẳng lên xe, nhỏ giọng nhắn nhủ vài câu với con trai, cuối cùng nàng nói, "Nếu có triệu chứng gì thì cứ dùng trước, nhớ đọc kỹ hướng dẫn."
Nàng thất thần nhìn về hướng bọn họ đang dần rời đi. Đã đợi mười bảy năm, còn một năm nữa mới biết kết quả cuối cùng.
Các chỉ số khám sức khỏe hàng năm của đứa trẻ là bình thường, điều này khiến nàng ảo tưởng rằng có thể con trai mình là một Alpha, và không có gì chắc chắn rằng không có sự phân hoá lần thứ hai. Bác sĩ chỉ nói rằng điều này cũng có khả năng bởi vì không phải xác suất 100%.
Khi con nàng được mười lăm tuổi đã trải qua quá trình phân hóa và các đặc điểm giới tính thứ hai cũng rõ ràng.
Tình hình này khiến nàng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cho nên mấy năm nay nàng không nói với hắn những chuyện này, nếu đó là sợ bóng sợ gió thì sao?
Và sự xuất hiện của đứa trẻ này vốn là bước đệm để nàng được gả vào một gia đình giàu có.
Nàng biết trước được giới tính của đứa trẻ thông qua một số phương pháp di truyền ít người biết đến. Nếu đứa con là một Alpha thì đối với nàng việc tiến vào tập đoàn Dư thị sẽ như dệt hoa trên gấm, vì suy cho cùng lão thái thái nhà họ Dư có tư tưởng rất truyền thống.
Cha của đứa trẻ, người đứng đầu tập đoàn là một Alpha yếu ớt, và khả năng sinh sản cũng không mạnh mẽ.
Cái gọi là mẫu bằng tử quý khiến nàng thật vất vả, cuối cùng đã mang thai đứa con, chuyện này ít nhiều đều là tính toán của nàng ở trong đó.
Khi khám thai, bác sĩ cho biết thai nhi trong bụng tình huống đặc thù, chỉ khi trưởng thành mới có thể chân chính phân hoá thành công.
Nàng đã nhiều lần xác nhận, chỉ có vấn đề về phân hoá, ngoài ra sức khoẻ không có ảnh hưởng.
Nàng không quan tâm đứa trẻ là Alpha hay Omega. Nhưng Dư gia coi trọng điều này, vì vậy nang đã coi sự bất ổn về giới tính của đứa trẻ như một bí mật và giữ im lặng cho đến khi nó thực sự xảy ra rồi tính sau.
Trong nháy mắt, ngần ấy năm đều đặn trôi qua, đứa con một chút biểu hiện khác thường cũng không có. Tuy nhiên, rất khó để đảm bảo rằng sẽ không có chuyện ngoài ý muốn, ai biết được nó sẽ trở thành Omega vào một ngày nào đó?
Nếu thời điểm phân hoá xui xẻo gặp phải một Alpha vô lương tâm, thì chẳng phải con trai nàng là người chịu thiệt sao!
————
Dư Hi Dương ngồi trong xe nhìn đồ trong tay, nhất thời không hiểu sao mẹ lại cho mình thuốc ức chế và ngăn mùi của Omega? Mình rõ ràng là một Alpha mà!
Sau vài cái liếc nhìn vài cái mới ném nó vào cặp đi học, chắc là mẹ lại lo lắng vớ vẩn. Cậu cũng không nghĩ gì nhiều.
Tháng 9 là thời điểm nhập học của tân sinh viên năm nhất.
Bãi đậu xe của J đại tạm thời đầy ấp những chiếc xe hơi sang trọng.
Dư Hi Dương mang theo một chiếc cặp sách thoạt nhìn không có nhiều đồ đạc bước xuống, khuôn mặt sạch đẹp không có chút gì là sự ngô nghê và kỳ vọng nên có của sinh viên mới.
Tuy nhiên, dì Lý đang đi theo cậu trong lòng rất xúc động, thỉnh thoảng kéo vali của cậu nhìn xung quanh, "A, ngôi trường này thật sự rất to lớn"
"Dương Dương, con có biết đường đi không? "Dì Li hỏi.
Bà là bảo mẫu của nhà họ Dư, dù làm ở nhà họ Dư đã lâu cũng không gọi là "Thiếu gia" hay "Phu nhân", dù sao thì đứa trẻ này là bà nhìn nó lớn lên, bình thường đều gọi nhũ danh.
Khai giảng năm đầu đại học là chuyện quan trọng, lẽ ra đứa nhỏ phải cùng cha mẹ đồng hành, bất quá đứa nhỏ đã lớn tự mình có chủ ý, lại sống chết không chịu cùng bọn họ. Nguyên nhân là do cậu cảm thấy rằng mình đã lớn và có thể tự làm một mình, không cần phải có cha mẹ lúc nào cũng vây quanh.
Giằng co qua lại, mẹ cậu chỉ cho dì Lý đến giúp dọn dẹp ký túc xá.
Khi nghe câu hỏi, Dư Hi Dương "ân" một tiếng, "Có biển chỉ dẫn", đi không bao lâu liền gặp được anh chị tiền bối đang làm tình nguyện viên.
Anh trai dẫn đường đưa bọn họ xuống dưới lầu ký túc xá đăng ký, sau đó đưa bọn họ tới cửa ký túc xá rồi rời đi.
Ký túc xá là một phòng cho 4 người, tiêu chuẩn hai phòng ngủ và một phòng khách.
Khi Dư Hi Dương bước vào có hai người bạn cùng phòng đã đến trước, họ đang bận sửa sang lại hành lý ở một trong các phòng.
Trong phòng khách đứng ba vị phụ huynh, hai nam một nữ, đang nhiệt tình trò chuyện.
Nhìn thấy có người ở cửa, bọn họ dừng nói rồi cười cười đối với đám người Dư Hi Dương, sau đó hướng vào phòng hô một tiếng, hai nam sinh trong phòng cũng dừng tay chào hỏi.
Người phụ nữ nhiệt tình chỉ vào phòng kia, "Hai người bọn họ đến sớm, liền ở một phòng, con ở phòng này cũng được."
Cách bài trí của hai phòng giống nhau, bên trong sạch sẽ thoáng mát, bàn học, ghế dựa, tủ đầu giường, tủ quần áo đều là hai bộ.
Cách bài trí của những chiếc giường khá có ý tứ, một là cấu trúc bình thường với bàn làm việc bên dưới và giường ở trên, còn lại là giường ở tầng dưới để kê bàn.
Người phụ nữ ấy lại chỉ vào giường dưới, "Hai cái giường này còn trống, ngươi liền chọn cái giường dưới này cho thuận tiện hơn."
Dư Hi Dương biết nàng là có ý tốt, nghe vậy cũng gật gật đầu, dì Lý nói vài lời với những người khác rồi giúp cậu dọn dẹp.
Nhà trường đã làm rất tốt công tác vệ sinh ký túc xá trước khi khai giảng, thực ra không có gì nhiều phải dọn dẹp, dì Lý vẫn là không yên tâm nên phải tự mình làm.
Kí túc xá có rất nhiều người, Dư Hi Dương tìm một cái ghế trong phòng khách ngồi xuống, từ nhỏ đến giờ chưa làm việc nhà nên tốt nhất vẫn nên thành thành thật thật ngồi một bên.
Khi thời gian đã gần đến trưa, các vị phụ huynh thảo luận đi đến căn tin nhìn xem, hỏi dì Lý xem bọn họ có muốn đi cùng không, sau khi bị khéo léo từ chối, vài người trong số họ đã đi ra ngoài trước, để lại con cái của họ vẫn còn đang dọn dẹp giường.
Lúc này, bên ngoài hành lang dường như có chút náo động, đồng thời vang lên tiếng bàn tán xa gần, kèm theo đó là giọng nói không cố ý hạ thấp: "Anh ấy thật đẹp trai!
" Oa, nhìn đối diện kia, là một Alpha!
"Còn cần phải nói sao, diện mạo xuất sắc như vậy làm sao không phải là Alpha!"
Dư Hi Dương không khỏi có chút không cam lòng, vừa nãy suốt dọc đường cũng có không ít người đánh giá y, dõi theo cậu mà nghị luận đâu. Cậu đã quen với việc này, đắc ý nghĩ thầm, ai bảo cậu từ nhỏ đã là một chàng trai tuấn tú, cha mẹ sinh ra đã tốt vậy rồi.
Nhưng dù sinh ra có tốt thế nào, cậu cũng chưa bao giờ được đối xử như một người nổi tiếng thế này.
Cậu tiếp tục nghịch điện thoại trong tay, đồng thời lặng lẽ gác tai lên để hóng hướng đi của "ngôi sao" bên ngoài, muốn xem hắn tiên giáng thế nào.
Trong đầu lại nghĩ, phòng bọn họ là ký túc xá cuối cùng ở hành lang, người khác muốn qua nữa cũng không được.
Ra ngoài xem cũng không ổn lắm, cậu phải chú ý duy trì hình tượng của mình.
Dư Hi Dương cứ thế duy trì trạng thái bất động, cho đến khi người đó bước vào ký túc xá của bọn họ và bạn cùng phòng chủ động chào hỏi, cậu mới lười biếng nhấc mí mắt, trong đầu không có tiền đồ mà loé lên một chữ - kinh vi thiên nhân.
Đầu vừa nhoáng lên, Dư Hi Dương vội vàng khinh bỉ trình độ văn hoá của mình, sao có thể dùng như vậy, trong lòng nói: nhiều lắm thì coi như có thể nhìn được.
Sau đó cậu phát hiện đối phương liếc mắt nhìn mình một cái liền rời đi, không có nhìn lại, thái độ rất coi thường.
Dư Hi Dương cẩn thận ngẫm lại, dù sao cậu cư xử cũng không thân thiện lắm, như vậy liền tuỳ đi.
Khi nghe người nọ hướng hai người bạn cùng phòng giới thiệu sơ qua về bản thân, Dư Hi Dương liền quét mắt nhìn hắn một vòng: người này rất cao, nhìn tầm từ 1,8m trở lên, đôi mắt to và sâu, cộng thêm sống mũi cao thẳng, có phải hay không là con lai? Sống lưng thẳng tắp, tràn đầy năng lượng, trọng điểm là khi bước vào ánh mắt cũng không loạn nhìn, dáng vẻ tự nhiên và có khí chất kiểm soát như thể đi về nhà riêng của mình.
Nghe xong hai người bạn cùng phòng giới thiệu trước, người nó mới gật đầu, giọng điệu đều đều, trả lời ngắn gọn, hai chữ trân quý như vàng, "Tần Lãm."
Chậc chậc, câu trả lời này, thái độ này, cùng hoàng đế phê "Chuẩn" có gì khác nhau? Dư Hi Dương không kiềm chế được trợn mắt xem thường.
Ai ngờ người nọ dường như cảm nhận được, ánh mắt sắc biến nhìn về phía bên này, liền bắt được ánh mắt của Dư Hi Dương
Dư Hi Dương không kịp thu hồi sự bất mãn với hắn, cúi đầu chột dạ, giả vờ như vẫn đang nghịch điện thoại di động, trải nghiệm ý nghĩa cuộc sống ngoài xã hội.
Bầu không khí thoáng xấu hổ.
Bạn cùng phòng Lâm Hâm Nhiên có năng lực kiến giải cực tốt đã thấy được hai người họ có vẻ không hợp tính, nghĩ rằng mọi người sẽ sống với nhau trong bốn năm, vừa đến mà mối quan hệ đã căng thẳng như thế, không tốt đi?
Vì vậy, y đã bắt một cái cầu cho họ, "Đừng chỉ nghịch điện thoại di động, Hi Dương, cùng bạn cùng phòng mới nhận thức một chút."
Nói xong liền lưu lại không gian cho họ và đi dọn giường một lần nữa.
Trong phòng khách, Dư Hi Dương đang ngồi ngẩng đầu nhìn hắn, Tần Lãm thì ngưng trọng nhìn anh chằm chằm, hai người không nói lời nào.
Dì Lý vừa quét sàn ngoài ban công vừa xem tình hình bên trong, sợ Dương Dương nhà bọn họ chọc giận thiếu gia kia nên vội vàng đi vào hoà giải, "Đây là Dương Dương nhà chúng tôi, Dư Hi Dương. Bạn học này tên Tần Lãm đi?"
Dì Lý cười rất hiền, dùng giọng điệu nói chuyện với đứa nhỏ, "Nhìn đẹp trai quá! Mấy đứa nói chuyện vui vẻ, dì đi xuống lầu xem có hoa quả không."
Vẻ mặt Tần Lan trở nên buông lỏng, hắn cong khoé miệng và gật đầu lịch sự, thái độ lễ phép.
Khi dì Lý vừa bước ra khỏi cửa, một giây trước đó hắn là đứa nhỏ nhu thuận, một giấy tiếp theo sắc mặt ngay lập tức trầm xuống, khuôn mặt vô cảm và tin tức tố cũng đã phóng ra mạnh mẽ.
Dư Hi Dương biết trong tòa ký túc xá này toàn là Alpha, nhưng hắn không biết khí tức Alpha của người này lại mạnh mẽ như vậy.
Chẳng trách Omega lại điên cuồng, hóa ra là vì theo đuổi bản năng.
Dư Hi Dương trơ mắt nhìn thiết lập của tự nhiên, khi hắn quét mắt qua, Dư Hi Dương lập tức thu chân lại theo phản xạ, cả người nép vào ghế như cút.
Không phải khoa trương chứ ngay lúc đó, hắn dường như cảm giác được sát khí trong tiểu thuyết võ hiệp.
Hắn di chuyển nhiều đến mức cậu nghĩ rằng mình đã nhìn thấy quỷ
Trong phòng, Lâm Hâm Nhiên còn hảo tâm nghiêng đầu về phía cửa hỏi hắn, "Làm sao vậy?"
Dư Hi Dương cũng cảm thấy mình phản ứng hơi lố, vì thế tự cấp cho mình một bậc thang, cậu nói dối, "Có, có con gián.. "
Sau đó cậu chợt nghe thấy họ Tần kia không quay đầu cười nhạo một tiếng rồi kéo vali vào phòng.
Dư Hi Dương lúc này mới hiểu ra, hắn chính là cố ý cho cậu xem sắc mặt!
Hai người kia không có chú ý tới động tác nhỏ của Tần Lãm, Lâm Hâm Nhiên nghe được có gián cũng không gợn sóng, "Ồ, ở phía nam có gián cũng là chuyện bình thường."
Bạn cùng phòng kia cũng không nhịn được đứng lên. "Loại có thể bay hả?"
Buổi chiều, những bậc cha mẹ khác cũng lục tục trở về.
Vì lời nói dối của cậu, sau khi dì Lý nghe được chuyện đó, lượng công việc của bà cũng tăng lên, chà chà lau lau bóng loáng từ trong ra ngoài.
Dư Hi Dương không thuyết phục được bà, nhìn thấy bà mệt mỏi cũng không an tâm.
Là một thiếu gia lười biếng chưa từng động chổi, hơn mười năm nay được nuông chiều, thật sự là không biết làm mấy việc này.
Cậu đứng dậy lấy một chậu nước để lau tủ, đổ hết nửa bình bột giặt xuống, cậu vừa lẩm bẩm vừa lau tủ "Sao lại có nhiều bọt thế này?"
Chiếc khăn lau của cậu đang nắm bị một bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng giật lấy, ánh mắt Dư Hi Dương vẫn nhìn vào chiếc nhẫn trên bàn tay đó.
Những ngón tay thon dài hữu lực, ở ngón giữa đeo một chiếc nhẫn bạc phong cách cổ điển, trông đặc biệt cá tính.