Năm mười tám tuổi, tại St. Paul, Dung Doãn Trinh đi dọc theo một con đường ven biển thật dài hướng về phía rừng rậm Amazon. Thế giới được bao bọc bên trong khu rừng rậm rất yên tĩnh. Mặt đất bên dưới chân anh uớt nhẹp bùn đất, thế nhưng khi ánh nắng chói chang rọi vào lại trở nên óng ánh như những giọt nước mắt của một thiếu nữ. Dung Doãn Trinh thích nhắm mắt lại đứng dưới tàng cây, rồi một làn gió sẽ thổi qua khiến cho những giọt sương còn đọng trên lá sẽ trôi tuột xuống. Khi rơi xuống mặt bùn thì chúng sẽ lặng im không một tiếng động. Còn khi chúng rơi xuống mặt nước thì sẽ tạo nên những âm thanh nho nhỏ, róc rách như một chuỗi giai điệu du dương.
Đưa anh đến với khu rừng nhiệt đới này chính là một người thổ dân chừng 25 tuổi gì đó, hai người không thể hiểu ngôn ngữ của nhau nên chủ yếu là giao tiếp bằng ngôn ngữ cơ thể.
Năm ấy, Dung Doãn Trinh đến Amazon là vì tháng mười sẽ có một cơn mưa sao băng. Đúng như ước nguyện của anh, vào một buổi tối tháng mười, anh đã được ngắm mưa sao băng. Nhưng anh lại giả vờ nói với cô gái có một nốt ruồi nơi khóe mắt đang đứng bên cạnh rằng cơn mưa sao băng băng này chẳng có gì đặc biệt cả.
Sau đó anh đặt tay lên cánh môi cô gái, hét lên một tiếng thật to. Trong rừng rậm vang vọng trở lại tiếng của anh.
Năm mười tám tuổi anh đã phải gánh vác trên vai một sứ mệnh nặng nề hơn bất kì ai. Thế nên anh vĩnh viễn không thể nào có thể sống tự do làm điều mình thích như những người dân địa phương, anh không thể vô tư trò chuyện cùng những chú bò sát, anh không thể thoải mái hát to lên sau một ngày làm việc vất vả.
Ngày cuối cùng Dung Doãn Trinh ở Amazon, một người thổ dân đã chở anh trên một chiếc thuyền, dọc theo lưu vực sông hướng về phía bộ lạc của anh ta. Thuyền còn chưa cập bến thì người thổ dân kia đã bắt đầu nói cười, chỉ trỏ gì đó.
Theo hướng người ấy chỉ, Dung Doãn Trinh nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng trên bến. Trên mặt người phụ nữ có sơn chống muỗi, cô ta liên tục vẫy tay với bọn họ.
Người thổ dân cười rộ lên để lộ cả hàm răng. Anh ta sờ soạng tìm trong túi rơm, sau đó lấy ra một chiếc vòng đeo tay đã mua ở chợ.
Vừa lên bến tàu, người thổ dân không kịp chờ đợi liền vội vàng đeo chiếc vòng vào tay người phụ nữ. Anh ta còn âu yếm hôn lên tay cô một cái. Người phụ nữ quan sát vị khách xa lạ, anh ta liền nói một tràng, quơ tay múa chân. Dung Doãn Trinh phần nào đoán được ý tứ của anh ta vì vậy vẫn ngồi yên trên thuyền.
Dung Doãn Trinh nhìn thấy người thổ dân ôm lấy cô gái rời khỏi bến tàu. Một lúc sau, từ trong bụi cỏ truyền đến tiếng phụ nữ kêu lên nức nở.
A, người đàn ông kia thật thiếu kiên nhẫn mà.
Dung Doãn Trinh hơi nghiêng người về phía trước, anh mơ hồ nhìn thấy một cánh tay phụ nữ có đeo chiếc vòng đủ màu sắc thò ra bên ngoài bụi cỏ, năm ngón tay bấu chặt vào nhánh cây nhỏ.
Mái tóc dài của cô ta rũ xuống sau bờ vai, theo một tiết tấu nào đó mà không ngừng lay động. Tiếng kêu của người phụ nữ vừa hoang dã, vừa gợi tình, không ngừng vang vọng giữa rừng rậm.
Năm mười tám tuổi, lần đầu tiên Dung Doãn Trinh chứng kiến chuyện phát sinh giữa nam và nữ trong rừng rậm Amazon. Đối với Dung Doãn Trinh, những tiết tấu va chạm của họ có phần giống với sự vận động nhàm chán của pít-tông. Một số người làm chuyện này để sinh con đẻ cái, một số người lại vì nhu cầu sinh lý, cũng có một số người là vì muốn được thật sự hòa tan vào nhau.
Khi đó Dung Doãn Trinh tin rằng sau này anh và người vợ tương lai của mình sẽ vận động như pít-tông chỉ để sinh con đẻ cái.
Trong thời đại này có một cụm từ ngày càng trở nên phổ biến: chỉ yêu không đủ!
Một hồi lâu sau, người thổ dân dẫn theo người phụ nữ của mình cùng trở lại bến tàu. Người phụ nữ chỉ dám len lén nhìn vị khách vẫn luôn trầm mặc kia. Nhưng khi cô ta vừa mới liếc mắt một cái thì liền bị người đàn ông dùng ánh mắt hung dữ cảnh cáo.
Lúc này anh chàng thổ dân không còn vẻ đơn thuần, hiền hậu nữa, ánh mắt của anh ta mang theo tính chiếm hữu nặng nề.
Thật lâu sau đó, Dung Doãn Trinh mới hiểu được cái mong muốn muốn chiếm hữu đó xuất phát từ một bản năng nguyên thủy nhất trong tình yêu: sự đố kị.
Khi đố kị, người ta sẽ muốn đối phương không được nhìn bất kì ai khác ngoài họ. Chỉ cần đối phương trao cho ai đó một cái nhìn, bạn liền tức giận và hận không thể ngay lập tức nhào tới đá bay người kia.
Lúc đó, Dung Doãn Trinh cho rằng bản thân mình thật may mắn vì sẽ chẳng bao giờ mắc phải chứng đố kị này.
Hai mươi tám tuổi, cuộc sống của Dung Doãn Trinh diễn ra theo đúng lộ trình đã được vạch định từ trước. Anh lấy vợ, vợ anh tên là Loan Hoan. Tiểu mỹ nhân ngư này đã dùng chính cơ thể trần trụi của mình để sưởi ấm cho anh trong một cơn bão tuyết. Dung Doãn Trinh cảm thấy cuộc gặp gỡ định mệnh ngày ấy thật tuyệt vời.
Trước đó đã từng có một người nói với anh: “Em hy vọng sau này anh sẽ gặp được một cô gái giống như em.”
Dung Doãn Trinh hiểu được một người sắp ra đi thật xa cần phải ký thác tâm tư vào tương lai. Cho dù những lời nói khi đó thật hoang đường, nhưng Dung Doãn Trinh vẫn đồng ý.
Vào đêm tuyết đổ trắng xóa kia, Dung Doãn Trinh luôn cho rằng đó là sự sắp đặt của số phận.
Loan Hoan là một cô gái vô cùng xinh đẹp, kiêu ngạo, thông minh và đầy mẫn cảm, đó là tất cả những gì anh biết về vợ của mình.
Hai người sống với nhau như hai đối tác ăn ý dưới cùng một mái nhà. Điều này khiến cho Dung Doãn Trinh có một chút khổ não, nhưng trong lòng anh tuyệt đối không hề cảm thấy chán ghét, cô cũng không hề oán giận việc anh chẳng hề dành chút thời gian nào cho cô. Cô chưa từng than phiền về cuộc sống vợ chồng chỉ mang tính hình thức này. Khi đó, Dung Doãn Trinh không biết rằng bản thân mình đã hình thành những thói quen khi chung sống với cô.
Dung Doãn Trinh cũng không biết rốt cuộc là từ lúc nào mà mọi thứ bắt đầu đi lệch khỏi quỹ đạo.
Một ngày kia, Dung Doãn Trinh đi tới Los Angeles, thư ký của anh cho biết rằng anh có hai giờ để nghỉ ngơi. Ngước nhìn từng đám mây trắng bồng bềnh trên bầu trời Los Angeles, trong lòng Dung Doãn Trinh đột nhiên có một cảm giác thật dễ chịu. À, thì ra là vì vợ của anh cũng đang đứng dưới cùng một bầu trời với anh. Nói không chừng giờ phút này cô đang thò đầu ra ngoài cửa sổ, ngước nhìn lên trời như thế này.
Đó là lần đầu tiên Dung Doãn Trinh đến phòng tranh của Loan Hoan. Anh đã lái xe mất bốn mươi phút. Vừa đỗ xe lại, anh liền nhìn thấy một đôi nam nữ cùng nhau bước vào phòng tranh. Họ sóng bước bên nhau, cùng nhau trò chuyện rất vui vẻ. Lúc này Dung Doãn Trinh mới ý thức được việc mình lái xe tới đây dường như có chút đột ngột. Trước giờ anh chưa từng gặp cô trong giờ làm việc.
Châm một điếu thuốc, Dung Doãn Trinh định chờ khi đôi nam nữ ấy đi khuất dạng thì anh cũng sẽ lái xe di. Trong khoảng thời gian một điếu thuốc ấy, cũng không biết người đàn ông kia đã nói gì mà người phụ nữ chợt cười rộ lên. Từ góc độ này anh có thể nhìn thấy rõ khóe miệng người phụ nữ cong lên thật đẹp. Khi ấy Dung Doãn Trinh mới nhớ ra từ trước đến nay Loan Hoan chưa từng cười như vậy trước mặt anh. Anh nở nụ cười tự giễu, hóa ra trong trí nhớ của anh nụ cười của Loan Hoan vô cùng mơ hồ.
Thế nhưng, lúc này, cô đang ở trước mặt người đàn ông kia, mỉm cười vô cùng rạng rỡ.
Đột nhiên, Dung Doãn Trinh cảm thấy vô cùng buồn bực. Rốt cuộc người đàn ông kia đã nói gì mà lại khiến cho cô vui đến vậy. . .?
Cô thật sự làm cho anh muốn cắn một cái cho hả giận.
Dung Doãn Trinh bị ý nghĩ kia làm cho giật mình. Anh quay đầu đi cố gắng không nghĩ tới cái ý định điên rồ kia nữa.
Một lúc sau, ánh mắt Dung Doãn Trinh quay trở lại trước cửa phòng tranh, anh phát hiện hai người kia đang từ cửa đi ra ngoài. Dung Doãn Trinh vội đặt tay lên tay lái, chuẩn bị quay đầu.
Người phụ nữ đột nhiên dừng lại, gót giày của cô bị gãy, khi cô chuẩn bị ngã nhào thì người đàn ông đã kịp khom người ôm cô lại.
Hình ảnh này tuyệt đối là một phân đoạn lãng mạn trong một bộ phim điện ảnh Hollywood. Thế nhưng khi bàn tay người đàn ông sắp chạm đến mắt cá chân của cô thì Dung Doãn Trinh đã hung hăng nhấn còi liên tục. Giữa buổi trưa vắng vẻ, tiếng còi ô tô chói lên vang lên inh ỏi. Hai người đồng thời nhìn về phía Dung Doãn Trinh.
Dung Doãn Trinh bước xuống xe, anh nhanh chóng đi về phía Loan Hoan. Sự xuất hiện của anh khiến cho vợ anh vô cùng kinh ngạc. Dung Doãn Trinh khom lưng giật lấy chiếc giày cao gót màu trắng trong tay người đàn ông kia.
Ồ, không ngờ anh ta có thể sửa lại chiếc giày.
Dung Doãn Trinh thản nhiên bẻ gãy gót giày một lần nữa.
“Dung Doãn Trinh. . .” Vợ của anh kêu lên.
Tiếp theo, Dung Doãn Trinh nâng cổ chân cô lên, xỏ chiếc giày cao gót nay đã trở thành giày đế bằng vào bàn chân cô. Sau đó anh lại gỡ chiếc giày cao gót còn nguyên vẹn ra khỏi chân còn lại của cô, biểu diễn màn bẽ gãy gót giày lần thứ hai.
Không hề để ý đến ánh mắt nghi hoặc của Loan Hoan, Dung Doãn Trinh quay sang người đàn ông kia mà nói: “Vị tiên sinh này, vừa rồi cách thức anh xử lý chiếc giày kia là không hợp lý. Kiểu tạm bợ như anh có thể khiến cho vợ tôi gặp lại sự cố ban nãy thêm lần nữa.”
Thật ra hàm ý trong câu nói này chính là: cách của anh tuyệt đối có thể phòng trừ hậu hoạ sau này! Anh còn đặc biệt nhấn mạnh cụm từ “vợ tôi”.
Sau này Dung Doãn Trinh nhớ lại biểu hiện của mình ngày hôm đó, anh cảm thấy mình chẳng khác gì một thằng nhóc mới lớn vừa biết yêu. Trước mặt người yêu, anh muốn thể hiện rằng: Thấy không, em tuyệt đối phải chọn anh, anh không giống với lũ ong bướm tầm thường kia.
“Dung Doãn Trinh, anh đến đây làm gì vậy?” Cô hỏi anh.
Vấn đề này Dung Doãn Trinh cũng rất muốn biết, nhưng khi bị cô hỏi như vậy thì anh lại có chút bối rối. Anh cố gắng giữ cho giọng mình tự nhiên nhất có thể: “Chút nữa tôi có một cuộc hẹn ở gần đây, em cũng đi cùng.”
Người đàn ông kia vẫn không có ý định rời khỏi chỗ này, nếu vậy, anh sẽ mang cô đi trước.
Thừa dịp cô đi đổi đôi giày khác Dung Doãn Trinh đã gọi cho thư ký của mình yêu cầu sắp xếp ngay một cuộc hẹn ở gần phòng tranh. Đương nhiên người này cũng cần mang theo bạn gái cùng xuất hiện, như vậy lời anh vừa nói mới không trở nên kỳ quái.
Bởi vì người có hẹn với anh sẽ dẫn theo bạn gái nên đương nhiên anh cùng cần có một người phụ nữ đi theo bên cạnh.
Người xui xẻo bị kéo tới chính là người thừa kế đời thứ tư của tập đoàn Toyota. Trước đây họ đã từng có thời gian quen biết ở trại huấn luyện, đối phương là một trong số ít những người mà Dung Doãn Trinh có thể xem là bạn bè.
Buổi tiệc riêng tư diễn ra trong không khí hài hòa. Vợ của anh biểu hiện cực kì tốt, trước sau đều không chê vào đâu được.
Khi đang uống trà chiều thì điện thoại di động của Loan Hoan chợt rung lên. Dung Doãn Trinh không khỏi nghi ngờ có phải là người đàn ông lúc nãy gọi đến hay không.
Ý nghĩ này khiến cho ánh mắt của Dung Doãn Trinh vô thức dán chặt vào bòng lưng đang đi ra ngoài nghe điện thoại cái thân ảnh kia. Đáng tiếc, cách một vách kính, Dung Doãn Trinh chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của cô, không thể nhìn được biểu cảm trên gương mặt cô. Điều này khiến cho anh không mấy dễ chịu.
Người thừa kế đời thứ tư của tập đoàn Toyota thấp giọng nhắc nhở Dung Doãn Trinh: “Hiện tại tất cả mọi người ở đây đều đang nhìn cậu chằm chằm đấy.”
Dung Doãn Trinh giật mình nhìn chung quanh, phát hiện quả thật mọi người đều đang nhìn mình. Có thể những người đó đang nhìn vào đĩa thức ăn của anh. Tất cả các loại rau, thịt trên đĩa đều bị anh nghiền nát đến vô cùng thê thảm. Mỗi khi con dao trong tay anh nghiến xuống đều tạo thành những âm thanh vô cùng chói tai.
Phải biết rằng đây là một nhà hàng Pháp, hành động như vậy là vô cùng mất lịch sự.
Dung Doãn Trinh nhíu mày, anh không có tâm trí đâu mà lo cứu vãn hình tượng của mình. Bởi vì ánh mắt của anh vẫn còn bận rộn phòng ra bên ngoài cửa sổ, dán chặt về phía người đàn ông vừa chạy đến bên cạnh cô.
Hôm nay, Dung Doãn Trinh mới ý thức được rằng vợ của mình là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp. Nhưng anh không cần bất kì người đàn ông nào tán dương cho nhan sắc của cô.
Vẻ đẹp của cô cũng giống như món tráng miệng đặc trưng của nhà hàng Pháp này, rất nhiều người đều muốn được thưởng thức.
Dung Doãn Trinh đặt khăn ăn xuống và rời khỏi chỗ ngồi của mình.
Đêm đó, Dung Doãn Trinh nhận được điện thoại từ người thừa kế đời tư của tập đoàn Toyota. Đối phương nói: “Tôi rốt cuộc cũng được nhìn thấy dáng vẻ khi con buôn chiến tranh đập vỡ một bình dấm chua.”
Dấm chua?
Dung Doãn Trinh cố tình ghi nhớ từ này rồi lẳng lặng đi tra từ điển. Kết quả thu được là: dấm chua ngụ ý cho sự đố kị. Anh nhíu mày.
Dung Doãn Trinh ném quyển từ điển vào thùng rác.
Khi đó, có chết Dung Doãn Trinh cũng không thừa nhận là bản thân mình đang đố kị.
Ba mươi tám tuổi, Dung Doãn Trinh đã không còn muốn che giấu sự đố kị của bản thân. Anh càng ngày càng cho rằng vợ của anh đang sống trên một tinh cầu không hề an toàn, khắp nơi đều là đàn ông.
Buổi chiều, sau khi hết giờ làm việc, Dung Doãn Trinh liền dành thời gian để vui chơi cùng vợ và hai đứa con nhỏ của mình. Hôm nay là ngày Quốc tế Thiếu nhi, sáng sớm Loan Hoan sáng sớm đã đưa Dung Tiểu Hoa và hoàng tử bé cùng với bốn bảo mẫu đến công viên nước.
Hoàng tử bé là cách gọi thân mật của Loan Hoan đối với cậu con trai nhỏ của mình. Sau khi suy nghĩ thật kỹ thì thực ra Loan Hoan cũng không thích cái tên Soái Phát kia cho lắm, nhưng thấy Tiểu Hoa cứ réo mãi “Soái Phát” khiến cô cũng xuôi tai.
Từ xa, Dung Doãn Trinh đã nhìn thấy bảo mẫu nhà anh ôm hoàng tử bé trong lòng. Dung Tiểu Hoa thì đang chơi ở chỗ đài phun nước. Bảo mẫu nói cho anh biết Loan Hoan đang bơi trong hồ lớn.
Dung Doãn Trinh vừa bước vào hồ bơi liền bị một màn kích thích đến đỏ cả mắt. Trong hồ bơi hình tròn, dưới dòng nước xanh biếc, một vóc người nóng bỏng nhịp nhàng bơi lội vô cùng uyển chuyển. Dưới ánh nắng mặt trời California, thân hình trắng nõn của người phụ nữ vô cùng nổi bật trong chiếc áo tắm màu tím. Lúc này cô đang bơi về phía anh.
Theo bản năng, Dung Doãn Trinh đảo mắt nhìn chung quanh. Tốt lắm, ở đây không phải bãi biển California, ở đây đa số là trẻ em, không có đám thiếu niên choai choai hay lũ đàn ông háo sắc.
“Doãn Trinh, ở đây!” Cô vẫy tay gọi anh, cô còn tưởng rằng anh không nhìn thấy mình.
Làm sao anh có thể không nhìn thấy? Cô là điều tuyệt vời mà anh khao khát nhất trên đời!
Dung Doãn Trinh đi về phía Loan Hoan. Khi khoảng cách giữa hai người ngày một kéo gần, ánh mắt anh không tự chủ được mà dò xét khắp người cô. Những giọt nước nối tiếp nhau chảy dọc từ trên trán cô xuống đến xương quai xanh. Ướt át là thế nhưng lại khiến cho cổ họng anh trở nên khô khốc vô cùng.
Anh cuống quít ổn định lại tinh thần, định vươn tay ra ôm lấy cô. Người phụ nữ mới một giây trước còn đang mỉm cười với anh thì giờ phút này lại đột nhiên hốt hoảng hô to: “Doãn Trinh, Tiểu Hoa, mau cứu Tiểu Hoa!”
Dung Doãn Trinh quay đầu lại, nhìn về phía Dung Tiểu Hoa đang chơi ban nãy.
Chết tiệt, con bé Dung Tiểu Hoa này lúc nào cũng tạo ra đủ loại tình huống kỳ quái. Rốt cuộc thì làm sao mà con bé lại có thể thành công dùng cái mông của mình để đè lên vòi nước đang phun trào? Giờ phút này cả người Tiểu Hoa đang nhấp nhô lên xuống theo dòng nước, miệng thì không ngừng la hét trông rất tức cười.
Dung Doãn Trinh thở dài đi tới bế cô con gái của mình xuống, vừa quay đầu lại liền giận sôi gan.
Bên cạnh vợ anh xuất hiện thêm mấy đứa con trai, vừa rồi rõ ràng không có! Dung Doãn Trinh thầm mắng trong lòng, đều là do 36. 24. 36 gây họa!
Dung Doãn Trinh bế Dung Tiểu Hoa đi tới trước mặt Loan Hoan.
Hừm, ra là vợ anh đang chuẩn bị làm một chuyện vô cùng vĩ đại.
Nhìn thoáng qua người đang nằm trên mặt đất, Dung Doãn Trinh liền hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Cậu nhóc vừa rồi suýt bị đuối nước còn chẳng nhận được sự quan tâm bằng thân hình nóng bỏng của Loan Hoan.
Còn không phải là hormone nam tăng vọt nên phải tìm cách phát tiết sao? Mấy thằng nhóc này bị một người phụ nữ xinh đẹp làm cho điên đảo tâm hồn nên hùa nhau cùng bày mưa tính kế đây mà! Cái đứa giả vờ đuối nước đang nằm trơ ra đó đón nhận ánh mắt quan tâm của vợ anh. Còn đám bạn của nó thì ở bên cạnh không ngừng hô hào đòi cô hô hấp nhân tạo giúp nó.
Hay lắm!
Dung Doãn Trinh đặt Dung Tiểu Hoa xuống, dùng chiếc khăn tắm lớn trong tay bao bọc cả người Loan Hoan lại. Anh điềm đạm nói với đám nhóc: “Mấy đứa này, anh đã gọi điện thoại cho đội cứu hộ rồi, họ sẽ lập tức tới đây.”
“Dung Doãn Trinh. . .” Còn chưa kịp nói hết câu thì cô đã bị anh ôm ngang lên.
“Ba, mẹ, hai người đi đâu vậy?” Cô con gái nhỏ hỏi anh.
“Dung Doãn Trinh, anh định mang em đi đâu vậy?” Vợ của anh cũng hỏi anh cùng một vấn đề đó.
Dung Doãn Trinh cúi đầu nhìn cô, anh phải nói cho biết là trông cô quá nóng bỏng ư? Hay anh phải nói cho cô biết là thật không may, hormone nam của anh cũng đang tăng vọt rồi?
Đương nhiên không!
“Tiểu Hoan, hình như vai của anh hơi đau.” Dung Doãn Trinh bắt đầu biết mở to mắt nói láo.
Lời của anh thành công khiến cô trở nên khẩn trương hơn. Cô luôn lo sợ anh bị hành hạ bởi những cơn đau. Vì thế đối với việc anh xem cô như liều thuốc gây tê đặc biệt, cô không hề phản đối.
Dung Doãn Trinh ôm cô vào phòng thay quần áo sau đó khóa trái cửa phòng lại.
“Tiểu Hoan, vừa rồi anh ghen tỵ.” Lần đầu tiên, anh thổ lộ tâm tình của mình với cô.
“Ưm…” Cô có chút run rẩy. “Tay anh. . . Dung Doãn Trinh, chúng chỉ là những đứa trẻ. . .”
“Chúng không còn là con nít, chúng hiểu mọi thứ rồi!”
Hai gò má cô nóng bừng lên.
Ba mươi tám tuổi, Dung Doãn Trinh làm chuyện mà anh từng chứng kiến vào năm mười tám tuổi ở rừng rậm Amazon, dùng phương pháp trực tiếp vào nguyên thủy nhất thể hiện sự chiếm hữu của mình.