Hoàn Huyên khó tin mà trừng mắt nhìn hắn ta, quả quyết: "Không được."
Hoàn Minh Khuê tự đắc thong thả rót rượu vào ly mình: "Ta không phải tới đây thương lượng với đệ. Nam chưa cưới nữ chưa gả, nếu các người đã không còn liên quan, nàng cũng không phải người của đệ."
Hoàn Huyên chưa từng gặp kẻ nào mặt dày vô sỉ như thế, nhưng lời của đăng đồ tử này hắn không có cách nào phản bác, hắn đúng thật không thể quản được Tiêu Linh.
Hoàn Minh Khuê cầm ly rượu, đang định đưa lên miệng, nghe một tiếng "keng" vang lên, trên tay bỗng nhiên trống rỗng, cái ly đã bay ra ngoài, rượu vương vãi khắp người hắn.
"Người không phải của ta, nhưng rượu là của ta." Hoàn Huyên lạnh giọng, đặt đũa bạc trong tay xuống —— vừa rồi hắn đã dùng chiếc đũa bạc này hất văng ly rượu của Dự Chương Vương.
Hoàn Minh Khuê dùng đôi mắt hồ ly giảo hoạt xem xét hắn một lúc, bỗng nhiên "phụt" cười thành tiếng: "Không khéo, bình Nghi Thành Cửu này là ta cho người đưa tới hôm trước."
Hắn nói xong, vẫy tay với nội thị hầu thiện: "Lấy một ly khác tới."
Hoàn Huyên không thể thật sự đuổi hắn đi, nhưng trong lòng tức nghẹn, chỉ có thể cầm ly, ngửa cổ uống một hớp không sót giọt nào, sau đó đoạt lấy bình rượu rót đầy cho mình.
Hai người tự rót tự uống, Hoàn Minh Khuê tửu lượng kém, uống ít chậm rãi, tửu lượng Hoàn Huyên tốt hơn chút, uống gấp uống vội, không bao lâu, hai người đều có chút say.
Hoàn Huyên bỗng nhiên đặt ly rượu xuống thật mạnh, cười lạnh: "Lần trước còn nói mình không xứng với nàng."
Hoàn Minh Khuê ăn vạ: "Ta chưa từng nói, chắc chắn đệ nhớ nhầm rồi."
Hoàn Huyên: "Nàng sẽ không chọn huynh."
Hoàn Minh Khuê cau mày lại, ngay sau đó giãn ra, dùng đuôi mắt liếc hắn: "Nàng chọn đệ sao?"
Nét mặt Hoàn Huyên cứng đờ, sau đó hất cằm: "Tất nhiên."
Hoàn Minh Khuê nghiêng đầu, chống cằm: "Vậy sao đệ lại ở đây?"
Hoàn Huyên: "Là ta không bằng lòng."
Hoàn Minh Khuê hoang mang nhìn chằm chằm vết thương trên mặt hắn một lát, dùng đũa bạc nhúng vào ly rượu, cắt lên mặt mình một đường: "Không biết xấu hổ."
Hoàn Huyên cầm ly rượu định đập lên mặt hắn, khoảnh khắc chiếc ly sắp rời tay, hắn lại đổi ý, thu tay lại, liếc mắt: "Thê tử của bằng hữu không thể khinh, uổng công ta xem huynh như bằng hữu, rượu ngon món ngon ném cho chó rồi."
Hoàn Minh Khuê trở mặt chối bay chối biến: "Là đại ca nhờ ta chăm sóc đệ, ta chăm sóc đệ mấy năm nay, còn nuôi ra một con bạch nhãn lang."
Dừng một chút: "Tiêu Linh cũng sẽ không gả cho đệ."
Hoàn Huyên cãi nhau cũng không trì hoãn uống rượu, trong lúc nói chuyện vẫn không ngừng chuốc rượu, Hoàn Minh Khuê trước mắt một người biến thành hai, càng đáng ghét gấp đôi.
"Trước khi đến Hoài Tây ta đã dự định cưới nàng," hắn xoa hai mắt, "Nàng chính là thê tử của ta."
Hoàn Minh Khuê cười mỉa: "Đệ nói cưới là cưới sao? Đệ chỉ xem nàng như thế thân, còn không đối xử tốt với nàng, nàng chịu gả cho đệ mới lạ đấy. Nếu không phải đệ giống đại hoàng huynh, nàng mới không thèm chấp với đệ."
Thân mình Hoàn Huyên bỗng dưng cứng đờ, rũ mi mắt, đôi môi gắt gao mím chặt, khóe miệng buông xuống.
Hoàn Minh Khuê tiến lên trước nhìn kỹ hơn, vỗ tay cười nói: "Tiểu Huyên nhi nói không lại ta liền khóc nhè rồi."
Hoàn Huyên ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng còn cười lạnh: "Ai khóc là chó, bổn vương từ lúc hạ sinh tới nay chưa từng khóc."
Hoàn Minh Khuê "chậc" một tiếng: "Không biết chừng, lại có chuyện lạ."
Hoàn Huyên: "Huynh đừng si tâm vọng tưởng, Tùy Tùy mới không để mắt tới đăng đồ tử như huynh đâu."
Hoàn Minh Khuê kéo mở cổ áo, để lộ da thịt trước ngực như ngọc thạch: "Ta có thể vì nàng thủ thân như ngọc."
Hoàn Huyên chau mày, lời ít ý nhiều: "Ghê tởm. Cũng không nhìn xem hậu viện của huynh bao nhiêu oanh oanh yến yến."
Hoàn Minh Khuê: "Là người ai mà không phạm sai, sửa sai mới là điều tốt, chỉ cần một câu, ta lập tức tiễn hết những oanh oanh yến yến đó, từ nay về sau chỉ có một mình nàng. Chỉ cần nàng chịu gả cho ta, ta sẽ theo nàng đến Hà Sóc."
Hoàn Huyên: "Tùy Tùy sẽ không gả cho huynh, nàng ấy thích sạch sẽ."
Hoàn Minh Khuê chậm rãi khép vạt áo, vỗ ngực: "Nơi này của ta rất sạch sẽ, từ nhỏ đến lớn trong lòng chỉ có một mình nàng, không có Nguyễn tam nương Ngạnh tam nương gì đó..."
Đây là tử huyệt của Hoàn Huyên, chọc tới hắn liền nhụt chí, quả nhiên hắn nói không nên lời.
Hoàn Minh Khuê cong môi mỉm cười đắc ý, ai ngờ Hoàn Huyên bỗng hừ lạnh một tiếng: "Chó không sửa được thói ăn phân."
Hoàn Minh Khuê sững người: "Đệ nói lời thô t.ục gì thế?"
Hoàn Huyên ở binh doanh có lời thô t.ục nào mà chưa từng nghe qua, chỉ là xuất thân cao quý, ngày thường không nói mà thôi, lúc này cũng không màng đến nữa.
Hắn hừ lạnh một tiếng, liếc xéo đường huynh: "Chó dám ăn, Cô dám nói."
Hoàn Minh Khuê đứng lên nặng nề vỗ lên đầu hắn một cái: "Ta... Ta thay đại hoàng huynh giáo huấn đệ."
Hoàn Huyên hướng về phía nội thị: "Lấy Loạn Hải của Cô tới, Cô muốn chém đăng đồ tử này..."
Mấy nội thị đều quay mặt qua chỗ khác, giả vờ không nghe thấy.
Hoàn Huyên nhanh chóng nhớ ra hắn đã cầm Loạn Hải để đổi lấy ngọc bội.
Hiện giờ đao không còn, ngọc không còn, ngựa không còn, người cũng không còn.
Hắn ngẩn ngơ, chậm rãi ngồi xuống.
Hoàn Minh Khuê: "Nàng không chọn đệ cũng không chọn ta, huynh đệ chúng ta đồng mệnh tương liên, đáng lẽ có cùng chung mối thù, trước tiên nên diệt trừ tiểu bạch kiểm ốm yếu bên cạnh nàng..."
Hoàn Huyên nhíu mày: "Họ Trình hôm nay cũng có mặt sao?"
Hắn cười lạnh: "Thật đúng là như hình với bóng."
Hoàn Minh Khuê: "Ta thấy tên đó khuôn mặt đào hoa, đôi mắt trắng nhiều đen ít, bụng dạ còn hơn cả si tử*, vừa nhìn liền biết không phải kẻ an phận..."
(Ji: *筛子 - thuật ngữ chỉ những người lòng dạ khó lường)
Hoàn Huyên nâng mí mắt, yên lặng nhìn hắn một lát, ánh mắt lạnh lùng: "Ta thấy huynh cũng không phải kẻ an phận."
Hắn cầm lấy đũa bạc đứng lên, gõ lên đầu Hoàn Minh Khuê: "Giết một người tính một người trước."
Hoàn Minh Khuê tránh ngay, đầu thì không sao, mũ hoa sen bị đánh lệch, búi tóc rơi xuống.
Hắn sững người, sau đó ôm đầu khóc lớn: "Rối tóc rồi, rối tóc rồi..."
Hoàn Huyên lấy đũa bạc chỉ vào hắn, sau một lúc lâu, cơ thể lắc lư, ngã xuống án.
......