Mùa đông Hà Sóc rét lạnh lại kéo dài, nơi nơi đều là trời băng đất tuyết trắng toát, người ở trong cảnh vật đơn điệu như vậy quá lâu, khó tránh khỏi ngột ngạt cô đơn lại vô vị.
Nhưng mùa đông năm này bởi vì có một người đã đến, toàn bộ Hà Sóc được nhuộm bởi một lớp sắc hoa đào hồng rực. Bá tánh Tam trấn quét sạch đi sự mệt mỏi, ai ai cũng mặt mày hớn hở, dù quán trà, khách điếm hay sạp bánh Hồ, chỉ cần vừa thấy mặt người quen, câu đầu tiên nhất định là: "Này, ngươi có nghe nói đến vị Tiểu Lộc Lang kia..."
Tiểu Lộc Lang và Tiêu tướng quân ngồi chung một xe dạo thị phường.
Tiểu Lộc Lang và Tiêu tướng quân ra ngoài thành đục băng bắt cá, khi trở về ngồi chung một con ngựa.
Tiểu Lộc Lang và Tiêu tướng quân mua một cái bánh Hồ ở cửa hàng bánh vừng Hồ, hai người chia nhau ăn chàng một miếng thiếp một miếng. Tiểu Lộc Lang còn nhân lúc người khác không chú ý lén liếm hạt mè trên khóe miệng Tiêu tướng quân, đáng tiếc đều bị Tứ cô nương của nhà thợ giày nhìn thấy.
Tiêu tướng quân mang theo Tiểu Lộc Lang đến Kình Vân lâu đánh bạc, tủm tỉm cười nhìn Tiểu Lộc Lang thua sạch tiền, rồi lại thắng về tất cả.
Tiêu tướng quân ném một vạn kim để mua áo lông cáo đen dưới đáy hòm ở cửa hàng da của Viên Lão Ngũ, ngay hôm đó khoác lên người Tiểu Lộc Lang rêu rao khắp nơi.
......
Cơ hồ mỗi ngày Tiêu tướng quân và Tiểu Lộc Lang đều có thể cung cấp đề tài mới cho bá tánh Ngụy Bác.
Nhưng Tiểu Lộc Lang có lai lịch gì, không ai có thể nói rõ, có người nói hắn vốn là phó tướng trong Thần Dực Quân phía Tây Bắc, bởi vì phạm tội mà chạy tới đây; cũng có người nói hắn là thủ lĩnh hải tặc tới từ Giang Nam, bởi vì da thịt hắn non mịn mặt trắng như ngọc, chỉ có khí hậu Giang Nam mới dưỡng ra được loại tiểu bạch kiểm này; còn có người nói hắn là vương tử của tiểu quốc Tây Vực ngoài biên quan, bởi vì tranh vương vị mà chạy tới Hà Sóc quy phục Tiêu tướng quân.
Nhưng nếu là tướng đào ngũ của Thần Dực Quân, hải tặc Giang Nam và vương tử Tây Vực làm sao lại mang theo ba bốn trăm binh mã như thần binh trên trời đoạt lấy được thành Hà Dương, chém chết trùm thổ phỉ, mang theo 5000 phản quân tới Hà Sóc quy phục Tiêu tướng quân, có vẻ không có người nào nghiêm túc nghĩ tới.
Tóm lại quanh thân hắn phủ một tầng sương mù, mọi người chỉ biết hắn họ Lộc, tuấn tú hơn cả Đoạn Tư Mã và Trình công tử, hơn cả cặp song sinh được xưng là "Hắc Bạch vô thường" dưới trướng Tiêu tướng quân, đẹp đến mức tựa như chỉ có ở trên trời. Thế nên Tiêu tướng quân chỉ gặp hắn một lần đã để hắn vào ở phủ Tiết Độ sứ, từ đó hai người ra vào có đôi, như hình với bóng.
Nghe nói Tiểu Lộc Lang đến Ngụy Bác chưa đến ba ngày, Tiêu tướng quân đã phân phát hơn phân nửa nam vũ kỹ và nhạc quan trong phủ, còn lại không muốn tự mưu sinh cũng được đưa đến trang viên.
Đối với bá tánh Tam trấn mà nói, thành tựu vĩ đại này càng khiến người xem mãn nhãn, gần như vô thực.
Vì thế cũng có không ít người cho rằng vị Tiểu Lộc Lang này căn bản không phải là người, thật ra là yêu quái trong núi hóa thành hình người, không phải hươu tinh thì là hồ ly tinh.
Mùa đông ngày ngắn, buổi trưa vừa qua không lâu, mặt trời đã hơi ngả về Tây.
Trận tuyết lớn đêm qua đến sáng mới ngừng, tuyết đọng bị người ngựa đi lại trên đường dẫm thành nước, con đường cực kỳ lầy lội, nhưng bá tánh Ngụy Bác không hề bị chút chướng ngại này làm khó, vẫn kiên định lội qua vũng bùn, bởi vì còn một tháng nữa là Trừ Tịch, lại đến mùa nhà nhà mua hàng, may y phục mới sắm Tết.
"Nghe gì chưa? Hôm qua Tiêu tướng quân mang Tiểu Lộc Lang đến Thanh Vân tự..."
"Tống Tử Quan Âm của Thanh Vân tự rất linh nghiệm, chẳng lẽ Tiêu tướng quân đi cầu tử sao?"
"Còn chưa thành hôn cầu tử cái gì..."
"Theo ta thấy Tiêu tướng quân chỉ đang hứng thú, không quá mấy ngày sẽ ngán, tiểu bạch kiểm kia chỉ có một khuôn mặt đẹp, dùng được gì chứ... Ai da!"
Người nói là một tráng hán cao lớn thô kệch, gương mặt chính trực, râu quai nón, cổ và mặt đều thô ráp, vừa nhìn liền biết là một kẻ biết võ.
Hắn nói được một nửa, không biết từ đâu bay ra cây bắp cải muối, vừa hay đập vào mặt hắn, khiến bốn phía ngập tiếng cười vang.
Đại hán tức giận lau mặt, đang định lên cơn, lại phát hiện đầu sỏ gây tội là một lão thái thái gầy nhom, khuôn mặt đầy nếp nhăn đang rủ xuống, càng lộ vẻ lớn tuổi, đôi mắt bà lại tỏa ánh sáng sắc bén nghiêm nghị tựa chim ưng, bất giác khiến người ta cảm thấy không thể chọc tới.
Khí thế của đại hán tự dưng thấp xuống: "Lão nhân gia vì sao đánh ta?"
Lão thái thái bĩu môi: "Tạo khẩu nghiệp phải xuống địa ngục rút lưỡi, lão thân đang cứu ngươi đấy. A di đà phật."
Lão thái thái này ăn mặc kiểu nô bộc, chống quải trượng gỗ tử đàn, mở miệng là nhã ngôn đẹp đẽ, hiển nhiên không phải lão ma ma của nhà bình thường.
Đại hán lại thấp hơn một chút: "Ta thấy bà lớn tuổi không thèm so đo..."
Lão thái thái trừng mắt nhìn hắn một cái, chống quải trượng, xách giỏ tre nhỏ đi về phía một cửa hàng bán thịt khô.
Đại hán kia nhỏ giọng lẩm bẩm: "Câu nào của ta sai chứ? Tiểu bạch kiểm họ Lộc kia vốn không xứng với Đại tướng quân..."
Lão thái thái đã bước một chân vào cửa hàng, nghe vậy dừng bước, xoay người nổi giận đùng đùng đến trước mặt đại hán kia, bóp mạnh quải trượng, gân xanh trên trán nổi lên, tựa hồ sẽ giơ quải trượng lên đánh người bất cứ lúc nào: "Hắn không xứng, chẳng lẽ ngươi xứng sao? Một mình hắn có thể đánh một trăm con gấu chỉ biết sau lưng nói khoác như ngươi đấy!"
Có người nhận ra bà, nhỏ giọng nói: "Lão ma ma này hình như chính là ma ma trong nhà Tiểu Lộc Lang..."
Đại hán thầm nghĩ xui xẻo, sau lưng Tiểu Lộc Lang có Tiêu tướng quân chống lưng, đắc tội hắn chính là đắc tội Tiêu tướng quân. Lão thái thái này thật sự muốn dùng quải trượng đánh hắn, lần này hắn cũng chỉ đành chịu thôi.
Nhưng nhiều cặp mắt nhìn như vậy, hắn lại không thể nhận là sợ hãi, đành phải căng da đầu nói: "Ta đương nhiên là không, muốn xứng với Đại tướng quân bọn ta, cũng phải là anh hùng rong ruổi sa trường như Tề Vương chứ..."