Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

Chương 4: Ai muốn trở thành cô bé Lọ Lem



Cái thứ tin đồn là như thế này, bạn càng muốn vạch chorõ ràng, ắt hẳn càng xóa càng đen, ngược lại, nếu chịu dằn lòng, buông ra mộttiếng: “Là thật thì đã làm sao?” thì tin đồn lại mất đi tác dụng lan truyền.Chuyện giữa Trình Tranh với Tô Vận Cẩm cũng có thể giải thích tương tự. Sau mộtbận sôi sùng sục, đến thầy giáo cũng ra mặt mời bọn họ nói chuyện, nhưng haicon người này cứ như thể quyết tâm khước từ đưa ra bất cứ hồi đáp nào. Sau khithầy giáo ra tay tách xa chỗ ngồi bọn họ, hai người dường như càng không có bấtcứ tiếp xúc nào khác, dần dà, sự việc này cứ thế mà trôi vào dĩ vãng.

Tháng Sáu là mùa mưa bão của thành phố này, ngày thiđại học cứ từng bước từng bước cận kề, hệt như thứ khí áp thấp trước mỗi cơnmưa giông, khiến lòng dạ người ta nặng nề tới mức không tài nào thở nỗi. Nhưngtrong thế giới của Tô Vận Cẩm, một trận sấm sét kinh đã khiến cả bầu trờichuyển rung vụn vỡ. Ở nhà báo tin lên, bệnh tình của bố cô thực ra là ung thưgan giai đoạn cuối. Vốn dĩ bố mẹ cô có giao hẹn với nhau, nhất trí gấu cô, tiếcrằng đến lúc này bệnh tình xấu đi, bố cô sau khi được đưa vào phút hấp hối.Thấy tình hình không thể giấu giếm được nữa, suy cho cùng cũng không thể đểngười bố vốn thương yêu cô nhất đến lần gặp mặt cuối cùng với con gái cũngkhông làm nổi, vậy nên trước ngày thi đại học hai mươi hôm, gia đình Tô Vận Cẩmđã gọi một cú điện thoại triệu cô về nhà. Đến lúc cô quay lại trường một tuầnsau đó, ai tinh mắt đều có thể trông thấy trên khuy áo đồng phục của cô có quấnmột sợi chỉ màu đen. Cô không hề lộ ra bao nhiêu nét đau buồn trước mặt mọingười, tự học, ăn uống, ngủ nghê, đều đặn như thường, có điều đôi mắt trũngsâu, khuôn mặt không đọng chút huyết sắc nào.

Chẳng biết bằng cách nào, tin tức nhà cô vì bệnh tìnhcủa bố mà nợ nần chồng chất, mẹ thôi việc từ lâu, vì đau buồn mà suy nhược ốmđau đã lan đến trường học. Lão Tôn tự mình phản ánh tình hình với nhà trường,thế nên phía nhà trường chủ động phát động giáo viên học sinh quyên góp giúp đỡTô Vận Cẩm. Khối lớp của cô hiện giờ đương nhiên là quyên góp sôi nổi nhất, nhữngbạn bè tiền chi tiêu thường ngày không có bao nhiêu cũng nô nức khẳng khái giởví ra. Vì việc này, lớp cô còn tổ chức riêng một buổi lễ nho nhỏ, Tô Vận Cẩmđứng trước bục giảng, Mạnh Tuyết lấy vai trò lớp trưởng đại diện cho toàn bộcác bạn trong lớp tự mình trao tiền vào tay Tô Vận Cẩm, còn nhỏ nhẹ an ủi bạnmấy câu. Tô Vận Cẩm hai tay đón lấy phong bì có ghi số tiền bên trên từ tayMạnh Tuyết, nghiêm ngắn gập người xuống, nói lời cảm tạ, trước mắt ánh đèn lóesáng vụt qua, trắng xóa, khiến người ta muốn rơi lệ. Các thành viên thông tấnxã của trường lấy máy ảnh ghi lại thời khắc này, khung cảnh ấm lòng khi cácthành viên trong khối lớp trao tặng khoản quyên góp tình nghĩa cho người bạngặp khó khăn. Đây cũng là phần tin tức không thể thiếu được trên tập san nhàtrường. Từ đầu đến cuối, mắt Tô Vận Cẩm đều cụp xuống, chẳng ai nhìn thấy trongđôi mắt phía dưới hàng mi dài che phủ ấy ẩn giấu điều gì.

Ngày thi đại học cuối cùng đã đến cùng một cơn mưa dữdội, khoảng thời gian hai ngày rưỡi thấm thoắt qua mau, mọi việc đã xong xuôi,hồi tưởng lại thấy ngơ ngác tựa giấc mơ qua. Thế nhưng cuộc sống ba năm trunghọc với tất cả những khổ ái, căng thẳng, nhẫn nại cùng hoang mang đều theo haingày rưỡi này mà đặt một dấu chấm hết.

Buổi tối hôm kết thúc kỳ thi, hầu hết các lớp tốtnghiệp cấp III đều tự phát tổ chức các hoạt động ăn mừng rầm rĩ. Tụi lớp TrìnhTranh thuê đứt một phòng trong tiệm karaoke ở gần trường. Căn phòng vốn chỉchứa được hơn ba mươi người thoắt cái đã chen chúc năm mươi mấy con người, cảnhtượng vô cùng tưng bừng xôm tụ. Thứ cảm giác chùng xuống và hụt hẫng sau khi kỳthi quan trọng qua đi khiến cho các cô cậu học sinh cấp III bấy lâu nay căngnhư dây đàn này vội vã tìm kiếm một cửa thoát để xả bớt cảm xúc, vậy nên, khôngkhí bỗng chốc cuồng nhiệt đến độ, bia bọt cả đống cứ thế chuốc thêm liên miên,đến cả lão Tôn giáo viên chủ nhiệm cũng ngả trên sofa uống tới nỗi đất trờiđiên đảo.

Sau khi mấy cậu nam sinh nắm lấy micro gào thét xongbài Anh hùng đích thực, khúcdạo đầu ai oán của Hồng trần cuồn cuộn bắt đầuvang lên, một cậu nam sinh hô lên: “Trình Tranh, bài cậu chọn này.” Trình Tranhtừ chỗ ngồi đứng dậy, vừa mới đón lấy micro, mấy cậu bạn có vẻ hiểu biết bắtđầu trách móc: “Tình ca phải hát đôi chứ… Giọng nữ đâu, mau mời giọng nữ đi…”Tô Vận Cẩm ngồi trong góc còn chưa hiểu rõ tình hình, đã bị vô số cánh tay từchỗ tối đẩy bật ra, cuối cùng không biết cậu nam sinh nào trêu ghẹo đẩy một cúthật mạnh sau lưng cô, khiến cô đột ngột mất thăng bằng, xây xẩm mặt mày nhàolên thân một người. Người bị cô đụng vào tinh mắt nhanh tay tóm được cô, lảođảo chút mới đứng vững được, tiếp sau là tiếng huýt sáo, tiếng gào rú long trờilở đất dội lên.

Tô Vận Cẩm không để ý, trán bị va đau nhói, cuống tớimức không biết nên nói “Xin lỗi” hay “Cảm ơn”, chân tay loạng quạng muốn lậptức giằng thoát ra khỏi con người kia, nhưng lại cảm nhận được trong lúc hoangmang có một bàn tay nhân lúc hỗn loạn đã nắm chặt lấy tay mình. Cho dù chỉ làtrong khoảnh khắc, cô cũng cảm nhận được bàn tay ấy tươm tướp mồ hồi, hồi hộp,hơi run rẩy, tựa hồ phải vận ra toàn bộ khí lực để nắm chặt lấy cô. Tô Vận Cẩmcứ như bị ám phải thần chú, đờ người ra để mặc cậu ta nắm tay cô đến đau nhức.Thực ra tất thảy chỉ diễn ra trong mấy giây như lóe tia lửa điện, thế mà cô cảmgiác thời gian dường như ngưng lại, sau đó đôi tay ấy cũng buông ra vội vàng ynhư thế. Tô Vận Cẩm vừa ngẩng đầu lên, đã trông thấy ngay vẻ mặt thản nhiên nhưkhông của Trình Tranh.

Cậu ta không nói một câu, lấy chiếc micro khác ở trongtay đưa ra trước mặt Tô Vận Cẩm.

Tay phải của Tô Vận Cẩm run run nắm chặt lại, tiếpsau, cô tránh né ánh mắt của cậu ta, rồi nói một câu tỏ ý xin lỗi: “Ngại quá,bài này tôi không biết hát.” Ánh đèn loa lóa trong căn phòng quét qua gương mặtsáng sủa cương nghị của Trình Tranh, lượt này qua lượt khác biến ảo sáng tốitrên khuôn mặt cậu ta, thế mà vẻ ngoài của cậu ta không thể nhìn ra mảy maythay đổi nào, đến cả bàn tay giơ micro ra cũng dừng sững giữa không trung,không hề có ý định rút lại.

Xung quanh đã có người nhận ra cái không ổn trongkhông khí lúc ấy, nhưng chỉ ngơ ngác nhìn nhau, không biết làm thế nào để hóagiải tình cảnh có phần sượng sùng này.

“Vừa hay, bài hát này tớ thích nhất.” Từ phía sau lưngTrình Tranh chìa ra một bàn tay nhỏ nhắn, không giải thích gì mà giật lấy chiếcmicro Trình Tranh giơ lên. Chỉ thấy Mạnh Tuyết tay nắm micro, hơi nghiêng đầu,cười mủm mỉm nhìn màn hình lớn, dường như không hề biết vừa rồi đã xảy rachuyện gì.

Tô Vận Cẩm khẽ khàng lên tiếng: “Cầm đi, tớ đi vệ sinhmột lát.” Cô lách người đi qua khoảng giữa Trình Tranh và bàn trà, cậu ta hoàntoàn không có ý nhường đường cho cô, vai cô va vào cánh tay cứng cỏi của cậuta, trên người đôi chỗ đau râm ran.

Bước ra khỏi căn phòng ồn ào náo động, bên ngoài dườngnhư là một thế giới khác.

… Anh ngày xưa vô tư.

Và em ngày xưa trẻ trung khờ dại

Tình duyên cõi hồng trần, kết lại chỉ nhờthứ keo câm lặng giữa dòng đời vội vã

Có lẽ sai lầm của thế gian.

Hay là nhân quả từ kiếp trước

Hết thảy cuộc đời này, chẳng tiếc nuối đểđổi lấy phút giây quấn quýt đôi mình…

Xuyên qua cánh cửa đã khép, tiếng hát bên trong cănphòng thấp thoáng vọng ra. Đây là ca khúc của La Đại Hựu thường ngày Tô Vận Cẩmyêu thích nhất, trước nay cô chưa bao giờ dám hát thành tiếng, chỉ là thithoảng ngâm nga khe khẽ, thì ra cậu ta cũng biết.

Cô hít thở một hơi thật sâu, đã ra ngoài rồi, vậy thìcứ thế nhằm hướng nhà vệ sinh mà đi. Ở chỗ ngoặt gần đến nhà vệ sinh, Tô VậnCẩm một lần nữa bị một thân hình cao lớn húc vào đến nỗi phải khẽ kêu lên, côbóp vai ngước mắt lên, vừa vặn trông thấy một khuôn mặt quen thuộc. Khuôn mặtbình thường vẫn sẵn nét cười ranh mãnh của Chu Tử Dực lúc này mang ít nhiều vẻhốt hoảng chưa kịp bình tĩnh, biết rõ là va vào bạn học cũng không nói xin lỗi,chạy như bay qua người Tô Vận Cẩm, cái bóng ấy như đang chạy trốn vào đồng hoang.Tô Vận Cẩm nghi hoặc bước ra khỏi khúc ngoặt đó, chỉ thấy dáng người Mạc Úc Hoachìm một nửa vào góc tối.

Trong lòng Tô Vận Cẩm đến đây đã đoán được bảy, támphần, cô dợm đi lên phía trước vài bước, “Úc Hoa, một mình cậu ở đây làm gì?”

Mạc Úc Hoa nghe tiếng, quay đầu lại nhìn Tô Vận Cẩm,đôi mắt trong bóng tối lóe lên ánh sáng lấp lóa, “Chắc cậu nhìn thấy hết rồinhỉ? Bộ dạng của cậu ấy… chẳng khác mấy loài mãnh thú gặp cơn hồng thủy.”

Tô Vận Cẩm thở dài trong lòng, lặng lẽ bước đến bêncạnh người bạn cùng phòng. Im ắng một lát, cuối cùng cất tiếng hỏi: “Cậu nóivới cậu ta rồi à?”

Mạc Úc Hoa nhìn đi chỗ khác, gần như bật cười mà nóirằng: “Thật ngu ngốc phải không?”

“Nếu khóc được thì có dễ chịu hơn một chút không?” TôVận Cẩm tự đáy lòng thấy thật bức bối.

“Không, tớ không muốn khóc,” Mạc Úc Hoa chậm rãi nói.“Tớ đã sớm dự liệu rằng sẽ như thế này, thực ra tớ không hề tham vọng sẽ có kếtquả gì, biết rõ là không thể. Thật mà, tớ chỉ định đi ra nhà vệ sinh, vừa haygặp cậu ấy ở đây, cậu ấy uống kha khá bia rồi. Tớ tự nhủ, có lẽ đây là cơ hộicuối cùng mà ông trời ban cho tớ, để tớ thổ lộ với cậu ấy, có một người con gáitrong suốt ba năm nay đã âm thầm để ý cậu ấy, cho dù cô ấy chẳng xinh đẹp cũngkhông thông minh, có thể từ trước đế nay cậu ấy cũng chưa từng nhìn thấy cô ấylần nào, thế nhưng, việc cô ấy yêu mến một người cũng chẳng khác gì bao nhiêucô gái trên đời. Thế nên, tớ đã nói, còn cậu ấy đã chạy.” Cô ngừng một chút,gắng gượng mỉm cười với Tô Vận Cẩm, “Chỉ là tớ không muốn cứ mãi chịu đựng cái bímật này, tốt nghiệp rồi, không biết đến lúc nào mới có thể gặp lại, sau này cólẽ cũng không còn cơ hội nào để nói ra nữa. Giờ thì cậu ấy biết rồi, mục đíchcủa tớ cũng đã đạt được, cầu nhân được nhân, làm sao tớ phải buồn chứ?”

Tô Vận Cẩm lòng dạ rối bời, tiếng ca khi liền khi đứtcũng chẳng buông tha cô, “…Đến dễ dàng, ra đi ngại… Contim vốn đã thuộc về em, vẫn ôm xiết trong lồng ngực tôi…” Giọngca của Mạnh Tuyết thật hay, từ xa xa vọng lại, cũng ít nhiều lay động lòngngười, tiếng hát của cô ta cùng Trình Tranh tựa châu ngọc tụ hội, con người họcũng như thế.

Mạc Úc Hoa đã quay về trước, Tô Vận Cẩm vội vã bướcvào nhà vệ sinh, tận đến lúc không còn nghe thấy tiếng hát ấy nữa.

Đứng trước tấm gương ở bồn rửa tay, cô lấy nước lạnhvỗ khắp mặt, sau đó chăm chú nhìn vào khuôn mặt ướt nhèm nhẹp trong gương. Côkhông có được cái dũng khí như Mạc Úc Hoa, vậy nên bắt buộc phải bảo vệ bảnthân cho cận thận, dù phải thu mình vào vỏ ốc, cũng còn hơn là trần trụi gánhthương đau; cô cũng không có được cái tỉnh táo như Mạc Úc Hoa, chị sợ đến việcép buộc bản thân từ bỏ cũng không làm nổi, một khi cô đã buông thả mình bướctheo cậu ta, thì sẽ chìm đắm, vậy nên chỉ có cách bảo mình không được lại gần.

Cô chưa từng nhắc lời, nhưng không có nghĩa chẳng hềnhớ gì. Nụ hôn của cậu ta buổi tối hôm ấy, mang trong mình thử sức nóng ngạongược riêng biệt, rất lâu sau đó vẫn cứ luôn thiêu đốt cô. Chẳng ai có trái timrèn từ sắt, huống hồ là một thiếu nữ đang tuổi mơ mộng như cô, có một người contrai ưu tú như Trình Tranh để mắt tới, bảo là không hề động lòng, e rằng chỉ lànói dối. Một khoảng thời gian rất dài trở lại đây, Tô Vận Cẩm đều trăn trở nghĩngợi, có biết bao nhiêu người con gái như thế, vì sao cậu ta lại chỉ bám lấycô, dựa vào cái gì lại là cô chứ? Đương nhiên, có thể giải thích rằng tình yêuthì chẳng có nguyên cớ gì hết, cô vẫn hoàn toàn có thể đàng hoàng thoải mái màđón nhận tình cảm của cậu ta, cũng giống như cô bé Lọ Lem đón nhận hoàng tử.Nhưng cái cốt yếu của vấn đề lại nằm ở chỗ: Vận Cẩm không cam lòng làm cô bé LọLem.

Ai đã quy định rằng cô bé Lọ Lem nhất thiết phải đượchoàng tử cứu vớt? Trong truyện cổ tích chỉ nói rằng từ đó trở đi cô bé Lọ Lemcùng hoàng tử tận hưởng một cuộc sống hạnh phúc trọn vẹn, nhưng chưa từng có aitìm hiểu sâu xa xem cái hạnh phúc ấy hèn mọn biết bao nhiêu, chưa từng có aihỏi xem cô bé Lọ lem có đồng ý hay không, cũng chưa từng có ai hỏi xem cô cóyêu hoàng tử hay không, dường như chỉ cần bàn chân cô ướm vừa chiếc giày thủytinh, thì cứ phải đúng lý mà cảm động rơi nước mắt theo hoàng tử hồi cung, sauđó vĩnh viễn nơm nớp lo sợ trong cảnh hạnh phúc, rằng nếu không có chàng cứuvớt, nàng đến lúc này vẫn còn đang giặt quần áo bên bở sông lạnh lẽo. Thếnhưng, giả sử người mà cô bé Lọ Lem gặp được là một chàng đánh cá bình thườngthì sao? Họ yêu thương nhau, sau đó cô bé Lọ Lem thoát khỏi ngôi nhà của bà mẹkế, cùng chàng chung sống, vậy thì trên đời này sẽ không còn cô bé Lọ Lem nàonữa, chỉ có nàng công chúa mà trái tim chàng đánh cá vĩnh viễn yêu chiều. Mà cô– Tô Vận Cẩm, có thể bản tính vốn lặng lẽ mà hèn mọn, nhưng cô cũng là nàngcông chúa trong chính trái tim mình. Thế nên cô không cần thứ tình cảm từ trênngó xuống của Trình Tranh, không muốn là nàng Lọ Lem mà người khác ngưỡng mộ,không muốn phải nghe thêm người ta nói rằng: “Xem kìa, Tô Vận Cẩm may mắn làmsao chứ, được Trình Tranh yêu.” Tại sao xưa nay chưa từng có ai nói: “TrìnhTranh may mắn làm sao chứ, có thể yêu Tô Vận Cẩm.” Mỗi đóa hoa đã là một thếgiới, mỗi chiếc lá riêng một phiến bồ đề, Trình Tranh cố nhiên là cậu con giời,thế nhưng, cô dù chỉ được coi là một ngọn cỏ hoang ven đường, cũng tự mình làđộc nhất vô nhị.

Về sau, sự ra đi của bố, cảnh khốn quẫn của gia đìnhcàng khiến cô hiểu rằng quyết định của bản thân là đúng đắn. Cô cảm kích cậutạ, hệt như cảm kích hết thảy bạn cùng học đã chìa bàn tay giúp đỡ. Thế nhưngkhi Mạnh Tuyết đưa cái bì thư nặng trình trịch ấy trao vào tay cô, sau đó cấtgiọng ngọt ngào nói rằng: “Tô Vận Cẩm, bọn mình đều rất cảm thông với cảnh ngộcủa bạn, mình và Trình Tranh đã lấy toàn bộ tiền tiêu vặt của cả tháng để gópvào cho bạn đấy,” Tô Vận Cẩm đã biết rằng cô và Trình Tranh không thể có khảnăng gì nữa. Cô có thể khom mình tiếp nhận lòng hảo tâm trước mặt một người xalạ, nhưng không thể cúi đầu trước mặt người mình yêu, không thể được.

Lúc bóng dáng Mạnh Tuyết cũng xuất hiện đằng sau TôVận Cẩm ở trong gương, Tô Vận Cẩm không hề cảm thấy ngoài dự tính là mấy. Côgạt sạch những giọt nước đọng trên khuôn mặt, trong lòng cười hờ hững, một buổitối như thế này, thật đúng là thời gian thổ lộ thích hợp, dường như hết thảymọi người đều có tâm sự cần tỏ bày, như thể nếu để lỡ mất, thì sau này sẽ khôngcòn kịp nữa.

“May quá, Tô Vận Cẩm, bạn cũng ở đây.”

Tô Vận Cẩm cười cười, cơ hồ đã sớm có sụ chuẩn bị,lặng im chờ đợi lời nói tiếp theo của cô ta.

“Bạn cũng trông thấy rồi, Trình Tranh không vui chútnào… Từ nhỏ tới lớn, tôi chưa từng nhìn thấy cậu ấy như thế này bao giờ. Có thểcuộc đời cậu ấy bấy lâu nay quá ư thuận lợi, chưa hề nếm trải việc không đạtđược thứ gì đó, vậy nên mới canh cánh trong lòng như vậy.”

Mạnh Tuyết soi gương sửa sang lại mái tóc dài, mỉmcười với Tô Vận Cẩm. Thực ra cô ta cũng không thể coi là mười phần diễm lệ, thếnhưng bù lại dáng người mảnh mai dong dỏng, mặt mũi sắc nét, da dẻ mềm mại, hécười là toát ra vẻ yêu kiều khó nói nên lời, lại thêm cử chỉ phóng khoáng, tínhcách hướng ngoại, cư xử lễ phép. Tô Vận Cẩm là một nữ sinh, thế mà trong lòngcũng không thể không thừa nhận, một người con gái như thế này thật khiến ngườita yêu mến. Cô nghĩ rằng các cậu nam sinh trong lớp lúc cố tình xếp Mạnh Tuyếtvào nhóm “bát đại khủng long”, nhất định cũng chỉ là nói lời không thật lòng.Mạnh Tuyết kể cả có là khủng long chăng nữa, cũng là thứ khủng long luôn đượcngười ta cưng nựng mà thôi.

“Bạn biết không, những lúc rảnh rỗi tôi thích nhất làđọc tiểu thuyết ái tình, Trình Tranh lúc nào cũng bảo đấy là thứ rác rưởi khôngra gì, thế nhưng tôi cảm giác là, những thứ tình yêu hoàn mỹ đến thế trong sáchvở, cứ cho là trong hiện thực không hề tồn tại, thì đọc một chút cũng hay chứsao.” Mạnh Tuyết dường như cứ thế nói lan man, Tô Vận Cẩm cũng vẫn kiên nhẫnlắng nghe.

“Trong tiểu thuyết, tôi không ưa nhất là những vai nữphụ xấu xa, rõ ràng nhân vật nam chính ưu tú đã đem lòng yêu nhân vật nữ chínhyếu đuối hiền lành, thế mà cô ta lại cứ từ trong phá ra, bày đủ trò ly gián.Thế nhưng, giờ đây tôi thực sự cảm nhận được rằng chính bản thân mình lại đangsắm thứ vai phụ này,” cô cười một tiếng, nhưng nụ cười ấy không hề truyền lênđôi mắt đượm ít nhiều ủ dột ấy. “Bạn sẽ không hiểu nổi thứ cảm giác này đâu,tôi với cậu ấy từ nhỏ lớn lên cùng nhau, sống trong cùng một khu tập thể đơnvị, lúc bác Trình đang còn là trưởng phòng kỹ thuật công trình, bố tôi làtrường nhóm dự án của phòng đó; giờ đây bác Trình đã làm đến viện trưởng việnthiết kế, bố tôi thì là tổng công trình sư của viện, họ làm cùng một tòa nhà,hết giờ lại thường xuyên sang nhà nhau đánh cờ. Thế nên Trình Tranh từ nhỏ tuyrằng không đến mức quấn quý với tôi lắm, nhưng trước nay chưa bao giờ rời xatôi quá. Tính tình cậu ấy ham tiến bộ, nhưng lại hơi có thói trẻ con, có lúcbác Trình cũng không lay chuyển nổi, thế nhưng cậu ấy với tôi nói chung vẫnhoàn thuận, bởi vì tôi quá thấu hiểu cậu ấy, việc gì cũng nhường nhịn cậu ấy.Tôi vẫn ngờ rằng cứ cận kề bên cậu ấy như thế, sẽ có một ngày cậu ấy yêu tôi.Suy cho cùng, từ lúc bé cậu ấy luôn nói con gái phiền phức, chỉ có tôi gần gũivới cậu ấy nhất, đến cả lúc phân ban Tự nhiên – Xã hội, tôi cũng từ bỏ ban Xãhội, chọn ở chung một lớp với cậu ấy. Tôi vẫn cho là cậu ấy không hề đón nhận tìnhcảm của cô gái nào cả, hóa ra chỉ vì chưa gặp được người cậu ấy để ý. Sau khibạn xuất hiện, mọi thứ đề thay đổi, từ khi cậu ấy làm ra vẻ ghét bỏ bạn là tôiđã biết, bạn đối với cậu ấy không giống như thế.”

Đôi mắt Mạnh Tuyết phủ mờ một màn sương, đây là nướcmắt của cô nữ sinh thứ hai mà Tô Vận Cẩm nhìn thấy trong cùng một buổi tối.Tình cảm chẳng phải là một thứ hay ho, nó khiến người ta rơi lệ, Tô Vận Cẩmkhông thích thế này.

“Tình cảm quả là một thứ ngạo ngược đúng không? Nóchẳng hỏi bạn duyên do, không đếm xỉa trước sau, mười tám năm trời, tôi quenbiết Trình Tranh đủ mười tám năm, từ nhỏ đã mến cậu ấy, thế mà mười tám năm nàychẳng bì lại nổi với mười tháng bạn xuất hiện. Cậu ấy đã nghĩ đến bạn, cả mườingựa cũng không lôi về nổi, vậy nên tôi đã hoàn toàn trở thành một ‘kẻ chầurìa’, một chút hi vọng cũng chẳng có.”

Tô Vận Cẩm từ đầu chí cuối không nói năng gì, sự imlặng của cô khiến Mạnh Tuyết cảm thấy đôi chút lúng túng, không biết phải làmthế nào. “Tô Vận Cẩm, chắc bạn sẽ cho là tôi đến van xin bạn. Thực ra tôi chỉmuốn nói với bạn một điều, cứ cho là bạn với Trình Tranh thực sự đến với nhauđược, hai người cũng sẽ không hạnh phúc đâu. Tính tình cậu ấy ương ngạnh làthế, còn bạn, tuy không hé lời, nhưng tôi đã nhận ra bạn cũng là người có chủ kiến,bạn sẽ không nhường nhịn cậu ấy. Tính cách các bạn như vậy căn bản không phùhợp để ở bên nhau, nếu không, chỉ làm tổn thương nhau mà thôi. Huống hồ, so vềhoàn cảnh gia đình, bạn với Trình Tranh hoàn toàn thuộc về hai thế giới khácnhau…”

“Nói đủ chưa?” Tô Vận Cẩm ngắt lời Mạnh Tuyết. Cónhững điều trong lòng cô hiểu rõ, nhưng không có nghĩa là cô cam lòng bị ngườikhác khơi ra, cũng giống như tuy từ trước tới nay cô chưa hề có ý định đón nhậnTrình Tranh, nhưng lại không cam lòng để Mạnh Tuyết ngỡ rằng những lời lẽ củacô ta đã đạt được mục đích khiến Vận Cẩm phải rút lui.

Tô Vận Cẩm quay trở lại phòng karaoke lấy ít đồ củamình, chào hỏi Lão Tôn một tiếng, định đi về trước. Tiệm karaoke này cáchtrường không xa, đi bộ cũng chỉ mất mấy phút, lúc cô ra về, trông thấy TrìnhTranh ngồi trên sofa nghe Chu Tử Dực kể chuyện với vẻ huênh hoang. Cô có thểtưởng tượng được cậu ta kể lại ra sao về cái màn đặc sắc vừa xảy ra, cái gãđáng ghét này! Tô Vận Cẩm trong lòng cảm thấy không đáng thay cho Mạc Úc Hoa.

Mưa giông liên miên mấy ngày cũng đã theo chân kỳ thiđại học vừa kết thúc cuốn cờ im tiếng, Tô Vận Cẩm bước trên con đường trở vềtrường. Đã hơn mười giờ tối, đường phố vẫn náo nhiệt, ồn ã. Bây giờ cô mới pháthiện ra mình theo học ở ngôi trường trọng điểm của tỉnh này đã hai năm trời,thế mà xưa nay chưa từng để ý rằng con phố này lại phồn hoa đến thế.

Cảm giác rằng phía sau lưng có người, Tô Vận Cẩm ngoáiđầu lại, Trình Tranh đeo lệch cặp xách, đứng cách xa vài bước. Thấy cô pháthiện ra, cậu dứt khoát bước lên sóng vai cô.

“Muộn thế này rồi, con gái con đứa không nên một thânmột mình đi ngoài đường.” Cậu đá một hòn sỏi nhỏ trên đường.

“Không sao, cậu xem xung quanh vẫn còn náo nhiệt thếnày cơ mà. Đã nghe xong nhật ký thám hiểm hay ho hồi hộp của bạn tốt nhanh thếsao?” Tô Vận Cẩm buột ra lời xong có đôi chút hối hận, những cái này có liênquan gì đến cô chứ?

Trình Tranh quả nhiên lộ ra vài phần kinh ngạc: “Ơ…chuyện đó… cậu cũng biết à?”

Tô Vận Cẩm không đáp.

“Cậu vì việc này mà không vui?” Trình Tranh có chútnghi hoặc.

Tô Vận Cẩm nghĩ ngợi một chút, cuối cùng vẫn cười giễucợt, nói: “Tôi thì có tư cách gì để vì ‘việc này’ mà không vui, với các cậu thì‘việc này’ chỉ như một màn cười cợt không hơn… Cậu ta có thể không đón nhận,nhưng dựa vào cái gì chà đạp chứ?” Cô bìnhthường không phải là người ăn nói cay độc, cũng không dễ dài nói ra suy nghĩcủa mình với người bên cạnh, có điều buổi tối hôm nay, dường như có điều gì đóvướng mắc trong lòng, khiến cô không nói ra không chịu được.

Trình Tranh sững sờ một thoáng, ngay sau đó vượt trướcmột bước đứng ngay trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô. “Tử Dực lòng dạ không tệ,chuyện tối hôm nay, chỉ là cậu ấy quá bất ngờ. Thế nhưng Tô Vận Cẩm, hóa ra cậucũng vì người khác mà tỏ bất bình, thật làm tôi không ngờ đấy,” cậu cười cười.“Tấm lòng của tôi chẳng phải cũng bị cậu chà đạp như thế hay sao, ai vì tôi mànói một câu ‘dựa vào cái gì’ đây?”

Trình Tranh cao hơn cô rất nhiều, Tô Vận Cẩm cảm nhậnđược giọng nói của cậu ta như thế phát ra từ lồng ngực, dội tiếng âm âm, vọngthẳng tới nơi nào đó trong tim cô, khiến cô không thoát thân được, không dằnlòng nổi.

“Nguyện vọng của tôi điền Đại học Q, nếu không có gìthay đổi, kết thúc kỳ nghỉ hè tôi sẽ đi Bắc Kinh. Vận Cẩm, đi cùng tôi nhé!”Cậu như thể bình thản kể chuyện, trong cái bình thản ấy có nỗi chờ đợi như dốchết sức cho canh bạc cuối cùng.

Một lúc lâu, cậu cúi đầu dò xét phản ứng của cô. TôVận Cẩm bất ngờ ngẩng lên, trên gương mặt là nụ cười tươi rói Trình Tranh chưatừng nhìn thấy bao giờ. Cô không trả lời, chỉ bất ngờ nhón chân lên, để môimình áp nhẹ lên môi cậu.

Thế giới của Trình Tranh bỗng trở nên rạng rỡ, phố xáđèn nến lung linh, xe cộ cùng bao người đi đường thành dòng không đứt dường nhưđều trở thành bức phông nền, tất cả chỉ để tôn lên nụ hôn phơn phớt của đôi namnữ trẻ trung ấy.

“Trình Tranh, cái này là trả lại cho cậu.” Trước khiTrình Tranh kịp phản ứng, Tô Vận Cẩm đã bứt ra, bỏ xa tới mấy mét. “Không đượctheo tôi nữa đâu,” cô nói.

Trình Tranh nhìn bóng cô mất hút trong tầm mắt, chẳngdám động đậy, cậu sợ cơn mơ này quá dễ dàng bừng tỉnh. Thế nhưng, có người rốtcuộc đã tỉnh lại sớm hơn cậu. Sau khi quay đầu không còn nhìn thấy bóng dángcủa cậu, Tô Vận Cẩm xoay người lại, hướng về phía cậu, thầm nhủ trong lòng:“Tạm biệt, Trình Tranh.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv