Tú Linh trở lại thành phố M vào bốn giờ chiều hôm sau, cô mệt mỏi bước từng bước nặng trĩu vào khi biệt thự xa hoa của mình để nghe trợ lý báo cáo lại công việc...
"Thưa ngài, tôi đã sắp xếp xong cho các đặc vụ bị thương rồi, tiền thưởng cũng được trao cho những người hoàn thành tốt nhiệm vụ..."
Tú Linh hơi xoa xoa trán mệt mỏi, cô phẩy phẩy tay ý bảo trợ lý lui ra ngoài. Tuy lần này có thể tiếp tục làm nhiệm vụ tại thành phố M nhưng cô không được quyền tự quyết định mọi việc theo ý mình, một số chuyện cũng phải nghe theo Mike sắp xếp...
Tú Linh tính đi ngủ một chút để lấy lại sức, đột nhiên tiếng điện thoại trong túi áo lại vang lên inh ỏi khiến cô cau mày tỏ thái độ khó chịu...
"Đúng sáu giờ tôi sẽ đến điểm hẹn, đừng làm phiền tôi nữa..."
-Tôi đã cho người đợi sẵn ở biệt thự của cô rồi, mau xuống đây đi...
"Nhớ thêm tiền bồi thường hợp đồng đấy..."
Tú Linh kéo tấm rèm ra liền nhìn thấy chiếc xe Cadillac màu đen quen thuộc, cô mặc đại chiếc áo khoác ngoài để đi xuống. Tiện tay mang theo áo khoác lần trước Tư Khải Ngôn cho cô mượn để trả lại cho hắn..
"Mời cô lên xe..."
Vệ sĩ mở cửa cho Tú Linh bước vào, cô nhẹ nhàng tựa đầu vào cửa xe liền ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi lý trí cảm nhận được chiếc xe đang chuyển động chậm dần, cô liền mệt mỏi dụi mắt tỉnh giấc...
"Đến rồi à..."
Tú Linh bước xuống xe, cô theo thói quen đi thẳng lên lâu, không cần sự chỉ dẫn của quản gia. Cô mạnh dạn mở cửa ra liền nhìn thấy nam nhân đang quấn khăn bước ra từ nhà tắm. Tóc vẫn còn ướt mang theo nước chảy dọc xuống cơ ngực săn chắc, công nhận body của nam nhân này rất đẹp. Tú Linh khẽ cười thầm trong lòng khi được chiêm ngưỡng vẻ đẹp tuyệt sắc của người đàn ông kia, nhưng cô cũng không thể mãi mất liêm sỉ như thế này được...
"Gọi tôi đến làm gì, giết người diệt khẩu à..."
Tư Khải Ngôn mỉm cười ngồi xuống giường, hắn lôi từ trong tủ ra chiếc máy sấy tóc đưa cho Tú Linh...
"Tay tôi đau, không làm được..."
Tú Linh lắc đầu ngán ngẫm nhanh chóng nhận lấy máy sấy tóc, cô khẽ bật công tắc để sấy giúp hắn. Chẳng lẽ gọi cô đến đây chỉ để làm cái việc vô nghĩa này hay sao...
"Tóc của anh mềm thật đấy..."
Tú Linh khẽ mơn trớn mái tóc dần khô của hắn, công nhận người đàn ông này sẽ thật hoàn hảo nếu hắn không trở thành tội phạm toàn cầu. Tuy trong lòng có chút tiếc nuối nhưng cô cũng không thể thay đổi được gì...
Tư Khải Ngôn giữ lấy bàn tay cố tình nghịch tóc mình lại, hắn ngước mắt lên nhìn khuôn mặt có chút mệt mỏi của Tú Linh, đoán chừng cô vừa trải qua chuyện gì đó nhưng hắn lại không hỏi...
"Cô đã từng làm việc này cho người khác chưa..."
Tú Linh gật đầu, tâm trạng có chút vui vẻ khi nghĩ về viễn cảnh hạnh phúc lúc trước của gia đình cô...
"Tôi từng sấy tóc cho cha mẹ từ khi còn bé cơ, họ nói thích tôi giúp họ làm việc này, vì tay của tôi đẹp...chạm vào tóc rất thoải mái...còn anh là người đàn ông thứ hai sau cha tôi đấy..."
Tư Khải Ngôn bật cười lớn, hắn không hiểu sao tâm trạng dần trở nên vui sướng khi nghe cô nói như vậy...
"Vậy tôi là người đặc biệt rồi đấy..."
Tú Linh gật gù mỉm cười, cô chợt nhìn sang vết thương ở tay Tư Khải Ngôn đang chảy máu, biểu cảm hoảng hốt hơi cau mày...
"Vết thương đang chạy máu tại sao không nói tôi...để tôi giúp anh băng bó lại vết thương..."
Tú Linh lục trong ngăn kéo tủ được hộp cứu thương, cô khẽ sát khuẩn xung quanh đôi chút liền lấy thuốc đặc trị trong túi của mình bôi vào. Xong xuôi đâu đấy liền quấn băng vải trắng lại...
"Thuốc này hiệu quả rất tốt nên anh không cần lo lắng đâu, lần trước tôi bị thương ở đầu gối...chỉ cần ba ngày là khỏi hẳn rồi..."
Tư Khải Ngôn nhìn ánh mắt chăm chú làm việc của Tú Linh, hắn đưa tay chạm nhẹ lên khuôn mặt có phần nghiêm túc của cô...
"Tại sao lại tha mạng cho tôi và Tu Kiệt, cô có thể xử lý chúng tôi rồi đem về tổ chức lập công lớn, có thể được thưởng một số tiền hậu hĩnh...vậy lý do gì để cô làm thế..."
Tú Linh khẽ thở dài, cô ngồi xuống bên cạnh Tư Khải Ngôn liền trả lời thắc mắc của hắn...
"Tôi không cần lập công để được tiền thưởng, vì tiền của tôi có khi còn nhiều hơn số tài sản của tất cả bọn họ cộng lại...chỉ là có một số lý do riêng mà thôi..."
Tư Khải Ngôn cũng cho người điều tra được Tú Linh là con gái duy nhất của đặc vụ toàn quyền cấp cao và tổng giám đốc của FBI, số tài sản mà cô được thừa kế có khi còn nhiều hơn hàng trăm vụ buôn bán vũ khí của hắn...
"Cô không có gì muốn nói với tôi à..."
Tú Linh suy nghĩ đôi chút, cô nhanh chóng hỏi Tư Khải Ngôn...
"Nếu anh biết tôi là đặc vụ của FBI, vì sao lại giữ tôi bên cạnh..."
Tư Khải Ngôn giả vờ suy nghĩ nghiêm túc về câu hỏi của cô, biểu cảm đùa cợt trả lời thắc mắc của Tú Linh...
"Cô cũng biết tôi là tội phạm, nhưng vẫn ở bên cạnh tôi đấy thôi...chúng ta đều có lý do riêng cả..."
Lý do của Tú Linh chính là vì nhiệm vụ và cái chết của cha mình, còn lý do của Tư Khải Ngôn chính là hắn muốn làm rõ cảm giác day dứt không thôi của mình dành cho Tú Linh thật sự là gì...
"Ngày mai tôi sẽ cho người đưa cô về, bây giờ nghỉ ngơi trước đi..."
Tú Linh lắc đầu, cô vội vàng lên tiếng từ chối...
"Tôi đang bị cấm túc hai tuần dưới sự giám sát của Mike, không thể ở lại đây lâu được..."
Tú Linh để áo khoác của Tư Khải Ngôn lên giường, cô nhanh chóng cầm túi xách định rời đi, nhưng lại bị hắn nắm tay kéo lại...
"Cô sẽ trở lại chứ..."
Tú Linh nhìn khuôn mặt có chút buồn của nam nhân, cô liền chạm tay lên khuôn mặt điển trai đối diện an ủi hắn đôi chút...
"Đương nhiên rồi..."
Tư Khải Ngôn có cảm giác yên tâm liền buông tay ra để Tú Linh rời khỏi. Hắn thực sự thích cảm giác có chút ngọt ngào khi được ở bên cạnh cô...