Lý Hùng nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay mềm mịn của Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình khẽ run run.
Trong lòng bàn tay to lớn của Lý Hùng, giống như là một con cá nhỏ nghịch ngợm.
Hứa Mộc Tình nhìn Lý Hùng rồi lên tiếng trước: “Đều tại vì em vô dụng, em sợ chết khiếp khi nhìn thấy mấy người bọn họ xộc vào nhà”.
“Nếu như em có thể kể lại mọi chuyện rõ ràng cho cô nghe từ khi cô vừa vào”.
“Nói cho cô biết tình hình thực tế là như thế nào thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy rồi”.
Nói đến đây, Hứa Mộc Tinh không khỏi khựng lại, đôi mắt cô rơm rớm nước.
“Tại sao gia đình chúng ta cứ bị người khác ức hiếp mãi kia chứ?”
Lý Hùng nhìn cô rồi nói từ tốn: “Đó là vì chúng ta còn chưa đủ mạnh”.
“Em muốn trở nên mạnh mẽ, em muốn bảo vệ bố mẹ. Còn có…”
“Còn có anh nữa, đúng không?”, Lý Hùng cười toe toét.
“Làm gì có, anh đâu có cần bảo vệ”, Hứa Mộc Tình sụt sịt mũi, cô nói chẳng ra hơi.
“Ai nói thế? Anh cũng rất yếu đuối. Nhìn dáng vẻ hiện tại của em mà tim anh vỡ nát ra rồi này, không tin thì em sờ thử xem”.
Sau khi nói dứt lời, Lý Hùng cầm tay Hứa Mộc Tình, nhẹ nhàng đặt lên trước lồng ngực mình.
“Ghét quá, em không nói chuyện với anh nữa đâu, em ra ngoài xem xem vết thương của bố thế nào rồi”.
Gương mặt Hứa Mộc Tình đỏ ửng, cô nhanh chân đi ra phía bên ngoài, làm cuốn theo làn gió thơm thoang thoảng.
Vào giây phút đóng cửa phòng lại, nụ cười trên gương mặt Hứa Mộc Tình tươi tắn như hoa. Nha????h ????hấ???? ????ại ﹙ TR????MTRUYEN.v???? ﹚
Lý Hùng nhìn theo bóng lưng của Hứa Mộc Tình, anh lẩm bẩm bằng giọng nói chỉ một mình mình có thể nghe thấy: “Lúc còn nhỏ em bảo vệ cho anh, anh sẽ dùng cả cuộc đời còn lại của mình để bảo vệ em!”
Trong bệnh viện Đông Hải.
Hứa Thiên Tứ vội vội vàng vàng đi vào trong phòng bệnh VIP.
“Bố ơi, cô đi rồi”.
“Đi rồi! Nó tha cho tụi kia một cách dễ dàng như vậy hay sao?”
Hứa Thiên Tứ lắc lắc đầu.
“Không phải vậy đâu, cô bị Lý Hùng đánh gãy tay rồi”.
“Đàn em của cô cũng bị Lý Hùng đánh cho bị thương nặng”.
Nghe thấy thế, đầu của Hứa Hải Phong lại đau nhức vô cùng, ông ta đưa tay ôm lấy đầu mình.
“Cái thằng điên đó ghê gớm đến vậy à? Biết sớm như vậy thì ban đầu không nên chọn nó”.
“Bố, nếu như cái thằng điên đó đánh chết cô luôn thì hay rồi”.
Hứa Hải Phong sững sờ, ông ta ngẩn người nhìn Hứa Thiên Tứ.
Hứa Thiên Tứ không hề để ý đến vẻ mặt ngạc nhiên của Hứa Hải Phong, anh ta vẫn cúi đầu xuống tự lẩm bẩm với chính mình.
“Con nghe người ta nói mấy năm nay cô quen nhiều đàn ông lắm”.
“Có rất nhiều người đã từng bán mạng vì cô”.
“Hình như cô có một người yêu ở phía Bắc”.
“Nếu như cô bị thằng điên Lý Hùng giết chết thì chắc chắn người yêu của cô sẽ ra tay”.
“Nếu là thế, gia đình Lý Hùng chết là cái chắc”.
Thật ra đây không phải là lần đầu tiên Hứa Thiên Tứ ra tay với người thân của mình.
Năm ấy sở dĩ Hứa Mộc Tình bị rơi vào trong dòng nước là vì Hứa Thiên Tứ đẩy cô từ đằng sau!
Bốp!
“Bố, bố đánh con làm gì?”, Hứa Thiên Tứ ôm gương mặt bị đánh rồi ngẩng đầu lên nhìn Hứa Hải Phong.
“Mày có còn là người không!? Nó là cô của mày, không ngờ mày lại muốn hại nó chết!”
“Bố! Đây là do bố dạy con mà! Người làm việc lớn phải không từ thủ đoạn”.
“Bây giờ gia đình chú hai là trở ngại lớn nhất của chúng ta”.
“Chỉ cần trừ khử bọn họ rồi cướp tập đoàn Lăng Tiêu của bọn họ”.
“Thế thì gia đình chúng ta có thể xưng hùng xưng bá trong Đông Hải được rồi!”
Hứa Thiên Tứ nhìn Hứa Hải Phong chăm chú.
“Bố, bây giờ chúng ta ra tay vẫn còn kịp đó”.
“Mấy tên đàn em của cô đều bị Lý Hùng đánh đến tàn phế hết rồi, chúng ta có thể nhân cơ hội này, chúng ta…”
“Cút đi! Lập tức cút đi cho tao!”
Hứa Thiên Tứ sầm mặt đi ra ngoài giữa tiếng mắng chửi của Hứa Hải Phong.
Hứa Thiên Tứ đi ra ngoài hành lang, anh ta càng đi càng nhanh, mỗi lúc gương mặt lại càng trở nên nham hiểm!
Anh ta đang mắng chửi trong lòng: “Lý Hùng, tất cả đều là do mày ép tao đấy!”
Hứa Thiên Tứ vội vội vàng vàng đi ra khỏi bệnh viện.
Anh ta đứng trước chiếc xe Ferrary, gọi một cuộc điện thoại cho Trương Toàn Vũ.
“Anh Vũ, em đồng ý với yêu cầu của anh. Nhưng đàn em của anh phải thay em giải quyết chuyện này mới được!”