Lý Phong lúc này đang đứng ở trước cửa nhà hàng mì, hơi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời phía Bắc.
Thật ra, thời gian gần đây, Lý Phong đang nhắm vào các gia tộc lớn ở phía Bắc.
Một mặt là do những gia tộc này đã làm rất nhiều điều ác, làm ảnh hưởng đến cuộc sống của người dân vô tội.
Mặt khác, đó cũng chính là nhiệm vụ cuối cùng mà sư phụ giao cho anh.
Mỗi một nhiệm vụ của Lý Phong đều có mục tiêu rõ ràng.
Những nhiệm vụ này cực kỳ khó nhằn và đòi hỏi những đòn công kích thật chính xác.
Thậm chí còn từng yêu cầu Lý Phong phải giết một tên trùm ma túy tầm cỡ thế giới trong vòng vài giây.
Tuy nhiên, nhiệm vụ cuối cùng mà sư phụ giao cho lại rất chung chung và không có mục tiêu rõ ràng.
Lý Phong cũng không biết đối phương có bao nhiêu người, thực lực ra sao.
Mọi thứ đều mơ hồ.
Nội dung duy nhất của nhiệm vụ là mục tiêu ở phía Bắc, trong số những gia tộc thượng lưu.
Tuy nhiên, khái niệm về gia tộc thượng lưu này thực sự quá lớn, phạm vi quá rộng.
Nhưng gia tộc hạng hai như gia tộc Uông Thị không nằm trong top gia tộc thượng lưu.
Gia tộc Uông Thị cũng phải phụ thuộc vào các gia tộc đó.
Cũng giống như một con chó mà bọn họ nuôi để canh cửa.
Còn những gia tộc hàng đầu như gia tộc Hậu Thị cũng chỉ đang mấp mé ở ranh giới gia tộc thượng lưu.
Bọn họ mới chỉ chạm chân được vào một chút thôi.
Bọn họ liên kết chặt chẽ với các gia tộc thượng lưu.
Là tay sai hoặc thuộc hạ của các gia tộc thượng lưu.
Quyền lực của các gia tộc thượng lưu không chỉ đơn giản là một thành phố, mà là một tỉnh.
Bọn họ có thể bao phủ cả một khu vực rộng lớn.
Trong số bọn họ thậm chí có những người có dòng máu hoàng tộc!
Các thế lực ở Hoa Hạ giống như một hồ nước sâu.
Nếu như không nhảy vào hồ nước này.
Sợ rằng sẽ không bao giờ biết được sâu thẳm dưới đáy hồ là một con rồng lớn có thể khuấy đảo cả mặt hồ yên tĩnh.
Ngoài ra, Lý Phong còn biết mục tiêu của nhiệm vụ lần này là một tổ chức có mật danh “Kiếm Các”!
“Kiếm Các” này liệu có phải một tòa nhà không?
Một gia tộc lớn đã ẩn mình trong đó suốt nhiều năm.
Hay một tập đoàn liên kết lợi ích mật thiết với nhau?
Những điều này Lý Phong đều không biết rõ.
Điều duy nhất anh có thể làm là bóc từng lớp bên ngoài của những gia tộc lớn này!
Mặc dù rất rắc rối, nhưng hiệu quả lại rất cao!
Như Hứa Mộc Tình đã từng nói, nhất định phải đi đến phương Bắc.
Sự xuất hiện của Hậu Thư Hạo tình cờ tạo cơ hội cho Lý Phong!
Phía Bắc Đông Hải, giao lộ trên đường cao tốc.
Một chiếc ô tô biển số phía Bắc vượt qua vòng kiểm tra tại ngã ba đường cao tốc.
Khi chiếc xe vừa ra khỏi đường cao tốc, một vài chiếc xe BMW khác lao tới bao vây chiếc xe đó lại.
Lúc này, Lý Nhị Ngưu, Vương Tiểu Thất và Tang Cẩu lần lượt xuống xe.
Mỗi người đều dẫn theo các thành viên trong đội của mình, và đứng vây quanh chiếc xe biển số phía Bắc này.
Lúc này, cánh cửa của chiếc xe mang biển số phía Bắc mở ra, Uông Nghị Thừa với vẻ mặt bình tĩnh bước ra.
“Mấy người là người của Lý Phong?”
“Đúng vậy, cậu Uông từ ngàn dặm xa xôi tới tận Đông Hải thăm quan du lịch”.
“Đại ca đã nói rồi, để chúng tôi đưa anh đi một vòng, thưởng thức phong cảnh tuyệt đẹp của Đông Hải chúng tôi”.
Lý Nhị Ngưu thường không nói chuyện nghiêm túc như bây giờ.
Đây đều là do Hứa Phi Phi dạy anh ta.
Hứa Phi Phi lo lắng Lý Nhị Ngưu không thể nói trôi chảy mọi thứ được nên đã đặc biệt chuẩn bị ‘phao cứu sinh” cho anh ta.
Vì vậy, ngay khi Lý Nhị Ngưu nói xong câu này, anh ta lập tức liếc nhìn tờ phao trong túi.
Sau đó, tiếp tục giả vờ ngẩng đầu lên, thể hiện dáng vẻ cool ngầu lạnh lùng.
“Ngoài ra, chúng tôi cũng sẽ tặng một món quà lớn cho những vị khách từ xa đến”.
Nghe xong câu này, lửa giận trong mắt Uông Nghị Thừa ngày càng dữ dội.
Anh ta nhìn bốn xung quanh rồi hung dữ nói: “Bảo Lý Phong ra đây! Hôm nay tao và hắn một mất một còn!”
“Đại ca của tôi bây giờ đang làm một việc rất quan trọng”.
“Để không phụ lòng khách quý, chúng tôi sẽ tặng cho anh món quà này trước”.
Nói xong, Lý Nhị Ngưu học theo Lý Phong, muốn búng tay.
Kết quả phát hiện không biết búng.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể đổi thành vỗ tay.
Một chiếc xe tải chạy qua.
Sau khi cửa xe mở ra, Uông Nghị Thừa bị sốc!
Xác chết!
Có hai xác chết nằm trong xe!
Thi thể đã được mặc vải liệm.
Đặc sản Đông Hải!
Là người đã từng đến Đông Hải một lần, Uông Nghị Thừa hiểu rất rõ về đặc sản này!
Tuy nhiên, anh ta phát hiện ra mình không hề quen biết hai người này.
“Bọn họ là ai?”
“Người nhà họ Hậu”.
“Nhà họ Hậu!?”
Uông Nghị Thừa bị dọa cho một phen hết hồn.
Anh ta không thể ngờ rằng, những người ở Đông Hải lại có thể ngông cuồng như vậy!
Những người trước mặt này rõ ràng là đã mất trí rồi.
Bọn chúng lại còn dám cả gan động vào người của một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô.
Lý Nhị Ngưu định nói tiếp, nhưng phát hiện phao trong túi chỉ có mỗi một tờ giấy.
Tờ còn lại không biết bay đi đâu mất rồi.
Anh ta khổ sở gãi đầu.
Sau đó, anh ta không tiếp tục giả vờ giả vịt nữa, thẳng thừng kể lại toàn bộ câu chuyện.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể được!”
“Gia tộc Hậu Thị là một trong bốn gia tộc lớn nhất thủ đô, bọn họ làm sao có thể dùng thủ đoạn đê hèn như vậy để đối phó một gia tộc nhỏ bé như chúng ta được?”
Uông Nghị Thừa không tin.
Anh ta chỉ vào Lý Nhị Ngưu nói: “Nhất định là các người đang cố ý chia cắt hai gia tộc chúng tao!”
Lý Nhị Ngưu vốn dĩ rất tệ trong khoản nói chuyện.
Đối với anh ta, chiến đấu còn dễ dàng hơn là nói chuyện.
Khi anh ta đang đau đầu không biết làm sao để nói tiếp thì Vương Tiểu Thất bỗng dưng thở dài.
Lúc này, bóng hình của Vương Tiểu Thất đột nhiên lóe lên.
Trong nháy mắt, cậu ta đã cầm dao găm đứng sau lưng Uông Nghị Thừa.
Tốc độ vô cùng nhanh!
Uông Nghị Thừa chưa kịp phản ứng lại thì con dao găm sắc nhẹm đã kề sát vào cổ anh ta.
Vương Tiểu Thất lúc này chỉ cần dùng lực một chút là có thể khiến cho Uông Nghị Thừa nằm trong quan tài.
“Người anh em, chúng tôi đều là những kẻ khô khan, không biết cách nói chuyện”.
“Những chuyện âm mưu hãm hại này đối với chúng tôi thật sự ở một cái tầm rất cao rồi”.
“Tầng lớp ở dưới đáy xã hội như chúng tôi đây chỉ thích làm việc một cách nhanh chóng”.
Uông Nghị Thừa cười lạnh: “Cuối cùng cũng lộ ra cái đuôi hồ ly rồi đúng không, đám hạ lưu cặn bã chúng mày!”
Ánh mắt Uông Nghị Thừa hiện lên sự điên cuồng: “Nếu có bản lĩnh thì chúng mày giết tao đi! Sư môn của tao nhất định sẽ báo thù cho tao!”
“Tôi nói này, trong đầu anh rốt cuộc chứa cái đéo gì thế? Cứt à, hay nước tiểu?”
“Nếu như muốn ra tay với anh thì liệu tôi có lãng phí thời gian như thế này không?”
“Đại ca chúng tôi nói rồi, anh và tất cả những người trong sư môn của anh, đừng có dăm ba hôm lại có kẻ chạy đến đây nữa?"
“Đã đến thì cùng đến, gọi cả sư phụ của mấy người đến cùng luôn”.
“Đông Hải chúng tôi tuy rằng nồng nhiệt hiếu khách, nhưng các người cứ vài ngày lại có người chạy đến, chúng tôi cũng phải nghỉ ngơi chứ!”
Vương Tiểu Thất vỗ vai Uông Nghị Thừa: “Nhớ kỹ nhé, về gọi cả sự phụ của mấy người đến đây”.
Nói xong, đám người Vương Tiểu Thất và Lý Nhị Ngưu động tác chỉnh tề, quay vào trong xe.
Trong ánh mắt khó hiểu của Uông Nghị Thừa, bọn họ tạo thành một đoàn xe thẳng tắp và phóng đi với tốc độ rất nhanh.
Lúc này, hai người đàn ông trung niên trên xe bước xuống.
Một người trầm giọng nói: “Đám người này không phải người bình thường”.
“Nếu như vừa rồi bọn chúng ra tay thì ba người chúng ta bây giờ đã chết ở đây rồi”.
Uông Nghị Thừa ngây ra một lúc, sau đó quay đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên: “Sư thúc, thúc là đại tông sư cơ mà!”