Chiêu Doãn “hừ” một tiếng, coi đó là câu trả lời khẳng định.
“Có lẽ là vì… so với cơn thịnh nộ lúc hoàng thượng đá vỡ nó, thiếp còn nhìn thấy sự thương xót thoáng qua trong đáy mắt hoàng thượng khi nó rơi xuống”.
Chiêu Doãn hơi kinh ngạc quay người lại, nhìn thẳng vào nàng.
“Loài hoa hoàng thượng thích nhất là mẫu đơn, mấy bồn hoa đó đều là thợ làm vườn dốc sức chăm bón, ngày đêm chăm sóc mới có được, trong lòng hoàng thượng đương nhiên cũng biết rằng chúng rất quý giá. Cho nên hoàng thượng đá chúng nhưng lòng lại đau… Mà hoàng thượng đã đau lòng, thần thiếp đi cứu thì cũng là chuyện nên làm, cho nên, có gì đáng sợ đâu?”. Nói đến đây, Khương Trầm Ngư mỉm cười, đổi sang giọng điệu khác, thong thả nói tiếp: “Có điều, bồn hoa đá vỡ rồi, có thể trồng lại, nhưng nếu người bị hủy hoại, e rằng khó cứu… Xin hoàng thượng cân nhắc”.
Gương mặt Chiêu Doãn khi nghe nửa đoạn đầu vốn dĩ đã giãn ra một chút, nhưng khi nghe đến câu cuối cùng, lập tức nặng nề trở lại: “Nàng đang giáo huấn trẫm?”.
“Thần thiếp không dám”. Khương Trầm Ngư nhẹ nhàng nhấc gấu váy, yểu điệu quỳ xuống, khi ngẩng đầu mắt đã loang loáng nước như sắp khóc: “Hoàng thượng có biết trong chuyến đi Trình quốc, ngoài thế giới rộng lớn, thần thiếp còn cảm nhận được gì không?”.
“Cảm nhận gì?”.
Khóe môi Khương Trầm Ngư hiện lên một nụ cười khổ, thêm ba phần buồn bã, bốn phần thê lương, năm phần thương cảm, kết đọng thành mười hai phần dịu dàng: “Đó chính là sinh mệnh nhỏ nhoi”.
Trong mắt Chiêu Doãn có một thứ tình cảm nào đó lướt qua, rồi lại chìm lắng.
“Ngươi tưởng rằng người đó không gì là không thể làm được, lớn mạnh vô cùng, nhưng chỉ nháy mắt thôi đã chết đi trong lạnh lẽo; ngươi tưởng rằng thái bình thịnh thế, thiên luân yên lành, phút sau đã là đao quang kiếm ảnh, chiến sự liên miên… phút này còn cầm trong tay, phút sau đã vỡ nát; ngày hôm qua còn mỉm cười với ngươi, ngày hôm nay đã thành một cái xác khô… Có câu cổ ngữ mà chúng ta ai cũng biết, nhưng trước khi chính bản thân mình trải qua, lại chẳng bao giờ biết coi trọng, đó chính là trân quý lấy người trước mắt mình”.
Trong bóng sáng mờ tối, giọng nói trong trẻo mềm dịu không nhiễm bụi trần của nàng cùng tình cảm hàm súc, sâu đậm mà ý tứ xa xôi trong đó khiến người ta không khỏi động lòng, không khỏi cảm thấy đồng cảm một cách sâu sắc. Vì thế, sau một lúc lâu trầm ngâm im lặng, Chiêu Doãn cũng không nói gì, chỉ giơ tay ra trước mặt Khương Trầm Ngư.
Khương Trầm Ngư cung kính cầm lấy.
Y kéo nàng đứng dậy. Đợi Khương Trầm Ngư đứng vững xong, Chiêu Doãn buông tay xoay người đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, không khí ẩm ướt ùa vào, sấm bên ngoài giật đùng đùng, những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống mặt đất, bong bóng mưa thi nhau nổi lên.
“Trầm Ngư…”. Chiêu Doãn chăm chú nhìn tầng mây đen kịt ở phía xa, thấp giọng nói nhỏ: “Nghe nói nàng và phụ thân nàng… đoạn tuyệt rồi”.
Mặt Khương Trầm Ngư nhanh chóng biến sắc.
Quả nhiên… trong hoàng cung, không chuyện gì là có thể giấu được tai mắt của hoàng đế sao?
Chiêu Doãn quay đầu nhìn nàng, ánh mắt sáng long lanh có thần, sáng đến kỳ lạ: “Khương Trọng một lòng muốn đưa nàng lên ngôi hoàng hậu, nhưng không ngờ chuyện không như ý, ngược lại còn kích thích lòng phản nghịch của nàng”.
Khương Trầm Ngư cắn chặt môi, gương mặt trắng bệch, một lúc sau mới mở miệng: “Cuộc đời của thiếp… là của chính thiếp”.
“Hay!”. Chiêu Doãn vỗ tay cười to: “Hay cho câu ‘cuộc đời của thiếp là của chính thiếp’. Khương Trầm Ngư, trẫm quyết định rồi. Trẫm sẽ vì nàng làm một việc, đó là ban thưởng cho nàng. Mà thứ trẫm ban thưởng cho nàng chính là…”.
Ầm ầm…
Một tia sét rạch vỡ bầu trời.
Khương Trầm Ngư sững sờ nhìn Chiêu Doãn trước cửa sổ, phía sau lưng y là mưa to dữ dội, ống tay áo có thêu hình rồng vàng năm móng bay phần phật, mặt của y hơi rõ nét lại hơi mơ hồ… y… nói gì nhỉ?
Chiêu Doãn, y… vừa nói gì…?
Ngày mùng chín tháng chín, Đồ Bích năm thứ tư, trên điện đường, hoàng đế quyết ý chọn Thục phi Khương thị làm hậu, quần thần khen phải.
“Đồ Bích, Hoàng hậu truyện”
Kể từ khi hoàng hậu cũ là Tiết Mính bị phế, trong suốt một thời gian dài, các triều thần rất lo lắng, sợ Chiêu Doãn sẽ phong Hy Hòa làm hậu. Mà trên thực tế, một loạt hành động của Chiêu Doãn sau đó cũng rất giống với nỗi sợ của đám quần thần. Trước tiên là để Giang Hoài và Hy Hòa nhận họ hàng, sau phong Giang Vãn Y tước hầu; lại phái Giang Vãn Y đi sứ Trình quốc lập công… Thấy lần này Giang Vãn Y thuận lợi quay về, gia quan tân tước chỉ là chuyện nay mai, thế mà trong giờ phút quan trọng này, Hy Hòa lại phát điên!
Đương nhiên tin đồn về việc tại sao Hy Hòa phu nhân phát điên thì mỗi người một phách, càng nói càng không ra sao, nhưng tâm ý của hoàng thượng với nàng ta như thế nào thì ai cũng biết. Chính vào lúc này, hoàng thượng thiết triều sớm, đột nhiên nói muốn phong hậu, hơn nữa còn không phải Hy Hòa, mà là người trước đó không ai nghĩ tới - Khương Trầm Ngư.
Toàn bộ sự kiện này liền trở nên kỳ quặc.
Đám triều thần một nửa mang thái độ quan sát để bo bo giữ mình, một nửa đều là tư đảng của Khương Trọng đương nhiên là cực lực tán thành.
Cũng vì thế, chuyện phong hậu đã thuận buồm xuôi gió không bị cản trở.
Đối lập rõ rệt với tình hình khí thế đang lên của Khương gia là Giang thị khó khăn lắm mới ngóc đầu lên được, tuy rất nhiều người có lòng tin đối với y thuật của Giang Vãn Y, nhưng lần này, hắn lại khiến tất cả mọi người thất vọng, Hy Hòa phu nhân không những không khỏi mà còn điên loạn hơn nữa. Mới đầu chỉ là cắn người, bây giờ, đến ánh sáng cũng không dám nhìn. Chỉ có một chút ánh sáng chiếu lên người nàng ta là nàng ta điên rồ kêu thét lên, toàn thân run rẩy, các cung nữ đành phải đóng hết cửa sổ dùng vải đen che kín mít. Như thế vẫn chưa hết, cuối cùng tình trạng còn tiến triển đến mức chỉ nghe thấy tiếng bước chân người là nàng ta bị kích thích, cho nên, đành phải cắt bớt những cung nhân hầu hạ ở đó, chỉ còn lại vài người canh cửa.
“… Vẫn chưa hết đâu!”. Khi chải đầu cho Khương Trầm Ngư, Ác Du bẩm lại những tin tức mà mình lượm lặt được ở bên ngoài. “Bây giờ cả ngày ả chỉ ôm áo bào của Kỳ Úc hầu chui trong xó tường hát, mặt cũng không buồn rửa, cơm cũng không buồn ăn, đói thì vớ được thứ gì ăn thứ nấy, trên người dính đầy phân với nước tiểu”. Nói đến đây, trên mặt Ác Du lộ vẻ hả hê: “Trời ạ, mọi người có thể tưởng tượng không? Đó là Hy Hòa phu nhân - tứ quốc đệ nhất mỹ nhân đó. Sáng nay ta đến Bảo Hoa cung ngó trộm một cái, còn chưa đi đến cửa điện, đã ngửi thấy mùi thối bốc ra từ bên trong…”.
“Thế muội có nhìn thấy người không?”. Hoài Cần hỏi.
“Muội bị mùi đó làm cho choáng váng, liền chạy về để nôn rồi, đâu có chạy vào trong để nhìn…”.
Hoài Cần khẽ thở dài nói: “Thật đáng thương…”.
Ác Du “hừ” một tiếng, phản đối: “Muội cảm thấy đây là báo ứng của ả, nghe nói ban đầu là ả xúi giục hoàng thượng bắt tiểu thư tiến cung, hại tiểu thư khổ như thế này. Hơn nữa thường ngày ả đắc tội với rất nhiều người, giờ ả phát điên tất cả đều vỗ tay hả hê đó”.
Khương Trầm Ngư cau mày: “ Ác Du, không có căn cứ thì về sau không được nói những lời như ‘ta tiến cung là vì Hy Hòa xúi giục hoàng thượng’. Hoàng thượng là ai mà có thể dùng hai chữ ‘xúi giục’ để nhắc tới?”.
Ác Du bị khiển trách, nhếch miệng nói: “Vâng, biết rồi ạ…nhưng hoàng thượng vẫn rất sủng ái Hy Hòa phu nhân… Tiểu thư nói xem, bộ dạng ả giờ vừa bẩn vừa hôi, đến cung nữ thái giám hầu hạ trong Bảo Hoa cung cũng không dám ở lại, nhưng ngày nào hoàng thượng cũng đến thăm ả, mà ả hễ nhìn thấy hoàng thượng thì lại càng điên hơn, vừa khóc vừa làm ầm lên không cho lại gần, nên lần nào hoàng thượng cũng đành phải đứng ở xa nhìn một lát rồi lại đi. Haizz… đều nói đế vương vô tình, nhưng hoàng thượng của chúng ta vẫn là một hoàng thượng si tình. Nhưng đáng tiếc, đối tượng lại là Hy Hòa, thật là khiến những phi tử nương nương khác vừa hâm mộ vừa đố kỵ chết đi được”.
Khương Trầm Ngư nghe những lời bàn luận thị phi đó, không tỏ thái độ gì, nhưng trong lòng lại cười lạnh - Những phi tử ngưỡng mộ Hy Hòa đó lại không biết người đáng thương nhất có lẽ chính là Hy Hòa.
Nỗi khổ của Khương Trầm Ngư là vì yêu mà không có được; còn nỗi khổ tâm của Hy Hòa là vì yêu mà sinh hận.
Lấy tâm so tâm, Khương Trầm Ngư nàng chưa bao giờ có được công tử, khi mất công tử cũng đã đau buồn đến thế, huống hồ là Hy Hòa đã từng có, đã từng độc quyền sở hữu, thậm chí luôn luôn gắn kết với công tử?
Hy Hòa yêu Cơ Anh bao nhiêu thì cũng hận chàng bấy nhiêu, hận càng sâu tức là yêu càng nhiều. Yêu hận đan xen dồn cả vào người quan trọng nhất trong trời đất vô tận đó, bỗng một ngày người đó chết đi, bảo nàng ta phải chịu đựng cú sốc này như thế nào?
Cho nên, Hy Hòa phu nhân phát điên là điều tất nhiên.
Kỳ thực, điên cũng không có gì là không tốt.
Ít nhất, điên rồi sẽ không cần nghĩ gì nữa, không cần quan tâm đến thứ gì nữa, chỉ chìm đắm trong thế giới của riêng mình là đủ.
Nói ra, nàng cũng có chút ngưỡng mộ…
Ác Du làm bộ làm tịch thở dài thườn thượt mấy cái, nói tiếp: “Hy Hòa phu nhân cũng coi như bỏ đi, đáng thương thay cho Đông Bích hầu, xui xẻo vì ả ta”.
Bấy giờ Khương Trầm Ngư mới nhớ đến cái hẹn ba ngày, kinh hãi hỏi: “Đúng rồi, sư huynh sao rồi?”.
“Còn có thể sao nữa? Không trị khỏi cho Hy Hòa phu nhân, chỉ có thể chịu phạt thôi. Hầu gia cũng rất tự giác, sáng sớm hôm nay đã đến quỳ xin chịu tội ở bên ngoài ngự thư phòng của hoàng đế rồi”.
Khương Trầm Ngư vội vàng đứng dậy, Ác Du gọi: “Tiểu thư! Đợi đã! Cây trâm này còn chưa cài xong mà!”.
“Không cài nữa! Mau, dặn bọn họ chuẩn bị kiệu”. Để tiện cho việc nàng đến Bách Ngôn đường nghe chính sự mỗi ngày, Chiêu Doãn đặc biệt ban một cỗ kiệu cho nàng, nhưng bây giờ cảm giác chiếc kiệu này đi không đủ nhanh. Đặc biệt là, khi nàng hớt hơ hớt hải chạy đến ngự thư phòng, lại phát hiện bên ngoài điện trống không, không thấy bóng dáng Giang Vãn Y, trong lòng càng lúc càng lo lắng, vội đi tìm La Hoành lén lút hỏi thăm.
“Công công, Đông Bích hầu đâu?”.
“Ôi, Thục phi nương nương đến rồi, nô tài bái kiến nương nương…”. La Hoành làm tư thế chuẩn bị khấu bái, Khương Trầm Ngư phản ứng kịp, thuận tay tháo chiếc vòng trên tay nhét vào tay ông ta.
“Ôi chao, sao có thể để nương nương tốn kém thế…”. La Hoành giả bộ nói, nhận lễ xong mới cười híp mắt nói: “Đông Bích hầu không sao, nương nương yên tâm đi”.
Bấy giờ Khương Trầm Ngư mới trút được hòn đá tảng trong lòng xuống.
La Hoành thuật lại một lượt cả quá trình cho nàng nghe, đại thể là Đông Bích hầu tự biết không thể hoàn thành cái hẹn ba ngày, cho nên từ giờ Dần đã quỳ ở đây, còn Chiêu Doãn sau khi biết tin hắn quỳ hai canh giờ. Cho đến giờ Thìn mới hạ chỉ, nói hắn không hoàn thành nhiệm vụ, tước bỏ hầu vị, giáng chức làm thứ dân, chọn ngày xuất cung, suốt đời không được bước vào kinh thành.
Khương Trầm Ngư cả kinh, đang định nói gì đó, liền nghe thấy một tiểu thái giám từ bên trong bước ra nói: “Hoàng thượng mời Thục phi nương nương”.
Hóa ra Chiêu Doãn biết nàng đã tới.
Khương Trầm Ngư hít sâu một hơi, bước vào thư phòng, còn chưa bước đến giữa phòng, Chiêu Doãn ăn vận đơn giản gọn ghẽ đã được thái giám hầu hạ khoác áo choàng lên người, nói: “Nàng theo trẫm đến Bảo Hoa cung”.
“… Vâng”. Xem ra, hôm nay cũng không lên chầu sớm rồi.
Chiêu Doãn không ngồi kiệu, chỉ bước đi thật nhanh, vì thế Khương Trầm Ngư cũng chỉ có thể cắm cúi đi theo sau, giữa đường nhìn thấy Khương Họa Nguyệt từ xa, đang định chào hỏi, Khương Họa Nguyệt đã quay người rẽ sang lối khác.
Khương Trầm Ngư há hốc miệng, rất bối rối.
Chiêu Doãn bên cạnh nhìn thấy nhưng không tỏ thái độ gì, chỉ rảo bước nhanh hơn. Trong ba cung, Bảo Hoa cung gần với tẩm cung của hoàng đế nhất, vì thế, đoàn người mau chóng đến phía trước điện.
Cửa điện đóng im ỉm, hai cung nữa đang đứng bên ngoài nói chuyện, nhìn thấy bọn Chiêu Doãn, cả hai kinh ngạc, hoảng hốt quỳ xuống.
Trong đáy mắt Chiêu Doãn nổi một tia giận dữ, lạnh lùng quát: “Mở cửa”.
Một cung nữ sợ sệt thưa: “Hoàng thượng, phu nhân không cho phép thấy ánh sáng…”, lời còn chưa dứt, đã bị một cung nữ khác ngăn lại, ra hiệu nàng ta không cần phí lời, bèn ngoan ngoãn mở cửa.
Cửa mở ra rồi, một mùi khó ngửi xộc vào mũi.
Đó là một mùi hỗn hợp của mùi ẩm ướt, nát rữa, mùi thối đương nhiên là của Hy Hòa phu nhân.
Trong một góc âm u, ánh sáng mặt trời không chiếu tới, Hy Hòa phu nhân co rúm như một con tôm, tóc tai như rơm rạ, chiếc áo trên người cũng bẩn thỉu đến mức không thể nhìn ra màu sắc ban đầu, cả người nàng ta tỏa ra một mùi chua thối khiến người khác buồn nôn.
Nàng ta nhắm mắt, dường như đang ngủ, vì thế khi cửa cung đột ngột mở ra cũng chỉ hơi hơi co người lại một chút, khiến thân mình càng cuộn chặt hơn.
Mọi người tưởng nhìn thấy bộ dạng này của nàng ta, chắc hẳn hoàng đế sẽ nổi giận giống như mấy lần trước, nhưng lần này bất ngờ thay sắc mặt Chiêu Doãn lại bình tĩnh, y đứng trước cửa ra vào, im lặng nhìn Hy Hòa cách xa ba trượng, trong đáy mắt trào dâng một thứ tình cảm sâu sắc mà phức tạp. Mà những cảm xúc đó cuối cùng lắng đọng thành sự bi thương, rồi bắt đầu tràn ngập lan rộng.
Khương Trầm Ngư nhìn thấu hết thảy chuỗi biểu cảm tinh tế này của y, trong lòng thầm thở dài một tiếng, sau đó, không đợi Chiêu Doãn căn dặn đã nhẹ nhàng bước từng bước vào trong.
Cung nữ há hốc miệng, dường như muốn ngăn cản, nhưng thấy phản ứng của Chiêu Doãn nên đành từ bỏ.
Còn Chiêu Doãn cũng nhìn Khương Trầm Ngư, trong ánh mắt ấy có sự thăm dò, cũng có cả sự mong chờ.
Khương Trầm Ngư tiến lại gần, khiến cho Hy Hòa đang ngủ say choàng tỉnh giấc mở mắt nhìn nàng cảnh giác, sắc mặt sợ sệt, theo bản năng chuẩn bị kêu thất thanh, Khương Trầm Ngư vội vàng cướp lời, hát trước:
“Trăng mọc chừ, nước mênh mang, tựa ngọc chừ, tựa dáng chàng…”.
Nàng hát bài hát mà Hy Hòa hát vào cái ngày phát điên đó, còn hiệu quả vẫn rõ ràng như cũ: Hy Hòa lập tức ngừng kêu, vẻ mặt vốn hoảng sợ cũng dần dần dịu đi.
Khi Khương Trầm Ngư hát đến câu “Biển xanh rơi lệ mấy ai hay, rả rích tiêu điều mưa chẳng ngớt”, trong đôi mắt sưng đỏ đầy những tơ máu của Hy Hòa bỗng dâng lên làn hơi nước.
Khi nàng hát đến câu “Cầu đến tiên nhân hái thược dược, tam sinh xin nối duyên kiếp này”, Hy Hòa bỗng nhệch miệng, dang rộng hai tay lao đến, ôm chặt lấy nàng, cùng lúc, một tiếng gọi dường như xuyên qua nỗi chông chênh của ngàn năm, cuối cùng liêu xiêu đi đến trước mặt…
“Mẹ ơi…”.
Các cung nữ kinh ngạc sững sờ.
Chiêu Doãn kinh ngạc sững sờ.
Đến bản thân Khương Trầm Ngư cũng kinh ngạc sững sờ.