"Như Ý Môn rốt cuộc là cái gì? Tại sao lại truy sát các người?"
"Vấn đề này ta cảm thấy nên hỏi bọn họ."
"Cái gì?" Trịnh Đoan Ngọ sững người.
Bấy giờ Chương Hoa đẩy Tạ Trường Yến ra nhảy ra ngoài, tung người lên tấm ván gỗ trên mặt biển, vớt một người từ dưới lên rồi tháo nắp hòm ra để hắn nằm trên đó.
Người này là một trong ba mươi chín thuyền phu, không giỏi bơi lội, nửa người bị bỏng nổi mụn nước, cứ nghĩ chết chắc không ngờ được cứu. Nhưng đến khi hắn nhìn rõ gương mặt Chương Hoa, cảm thấy chết còn hay hơn.
Thấy hắn có ý tìm đường chết, Chương Hoa thành thạo cạy miệng hắn nhổ răng độc ra, kẹp lấy cổ hắn rồi ra hiệu với Tạ Trường Yến.
Tạ Trường Yến đằng hắng mấy tiếng rồi bắt đầu thẩm vấn: "Họ tên, quê quán, tuổi?"
Người nọ do dự một lát, đáp: "Không tên không họ, biệt hiệu Thập Cửu, người Trình quốc, năm nay mười tám tuổi."
Tạ Trường Yến nhướn mày cười nói: "Ngươi xếp thứ mười chín à? Ta cũng thứ mười chín..."
Chưa nói xong mà đã bị Trịnh Đoan Ngọ xô ra, hắn hỏi: "Như Ý Môn là cái gì?"
Tạ Trường Yến bất lực nhìn Chương Hoa, chàng tỏ ý lực bất tòng tâm. Tạ Trường Yến nghĩ thôi kệ vậy, nàng cũng chẳng phải người có thể nhẫn tâm bức cung người khác.
Thiếu niên Thập Cửu đáp: "Là, là tổ chức của chúng ta."
"Tổng cộng bao nhiêu người?"
"Không, không biết..."
"Tên cầm đầu của các ngươi là Trương Tiến? Biệt hiệu Tứ Thập?"
"Phải..."
"Ngươi từng gặp bao nhiêu đồng bọn?"
"Năm mươi người. Nghe nói mỗi tổ có năm mươi người, tổ này của chúng ta thường trú ở huyện Cẩm Tú chờ lệnh. Mấy năm qua cứ liên tục mất đi vài người, bốn mươi bốn người còn lại đều có mặt trên thuyền."
"Bình thường các ngươi làm gì kiếm sống?"
"Dệt, dệt vải."
Tạ Trường Yến phì cười thành tiếng, đổi lại là ánh mắt sắc như dao của Trịnh Đoan Ngọ, nàng vội vàng bịt miệng, tiếp tục giữ yên lặng.
"Trương Tiến nghe lệnh của ai?"
"Không, không biết..." Có lẽ do người bị trọng thương, do quá sợ hãi hay do chiếc răng độc chỗ dựa cuối cùng đã mất nên Thập Cửu bỗng nhiên bật khóc.
Tạ Trường Yến đang định khuyên bảo vài câu thì thấy trên mặt biển có điều lạ, nàng hô lên: "Cẩn thận!"
Cùng lúc đó, một người từ dưới mặt nước bay lên, chưởng tay hướng về phía Chương Hoa. Chương Hoa nghiêng người, lăn xuống nước, tránh khỏi một kích như chớp đó. Đọc 𝙩𝒓𝗎yện 𝙩ại # 𝙩𝒓 𝗎ⅿ𝙩𝒓𝗎y𝚎n.Vn #
Người kia phản ứng rất nhanh, đuổi theo sát sao.
Tạ Trường Yến không nghĩ nhiều, lập tức lao theo xuống biển. Nhìn kỹ lại, hoá ra là Trương Tiến, gã không còn vũ khí nên chỉ có thể tấn công bằng tay không.
Võ công của Chương Hoa không tồi nhưng khả năng bơi lội bình thường. Thấy chàng sắp sửa bị đuổi kịp, Tạ Trường Yến đạp chân mạnh hơn, bơi đến ôm lấy một chân của Trương Tiến.
Trương Tiến dùng chân còn lại đạp nàng. Nhưng Tạ Trường Yến là người có thể mò cả ngọc trai dưới biển cơ mà, nàng xoay người một cái, ôm luôn cái chân còn lại của gã, sau đó cởi thắt lưng ra, trói hai chân gã lại.
Chương Hoa vòng lại giao thủ với Trương Tiến. Ba người cứ giằng co dưới nước một hồi, Trương Tiến hết hơi, liều mạng giãy giụa muốn nổi lên mặt nước.
Tạ Trường Yến biết thành hay bại quyết định vào thời khắc này nên cố bám chặt chân gã không cho gã thoát. Chương Hoa thừa cơ nổi lên hít thở rồi lại lặn xuống giúp đỡ.
Lúc thấy Trương Tiến giãy giụa ngày càng yếu ớt mà Tạ Trường Yến cũng sắp hết hơi, Chương Hoa bèn bơi qua, độ khí cho nàng.
Lần này, khoảnh khắc môi hai người dán vào nhau, Tạ Trường Yến bất giác buông lỏng tay, để Trương Tiến nhân cơ hội tẩu thoát.
Tạ Trường Yến vội đẩy Chương Hoa ra, đuổi theo, song vẫn để gã ngoi lên khỏi mặt nước. Lúc thấy toi rồi thì một thanh trường đao giáng xuống, đâm trúng đầu Trương Tiến. Gã đơ người, há hốc mồm ngã ra, sau đó, chìm hẳn xuống dưới nước.
Mặt biển lan ra những vệt màu đo đỏ.
Thập Cửu nằm trên nắp hòm, chứng kiến cảnh này ở khoảng cách gần thì kinh hoàng mở to mắt, nhất thời quên cả khóc.
Trịnh Đoan Ngọ vẫn trưng bộ mặt quan tài, rút đao lại, chà lên quần lau sạch vết máu rồi lạnh lùng nói: "Hai người lề mề quá!"
Tạ Trường Yến quay đầu nhìn Chương Hoa vừa ngoi lên, giơ hai ngón tay ra với chàng.
"Gì đấy?" Chương Hoa không hiểu.
Tạ Trường Yến nở nụ cười gian trá, không trả lời. Mừng thầm trong lòng: sự bất quá tam, ngài hôn ta hai lần rồi bệ hạ à. Xem ra hai người chúng ta phải quay lại với nhau thôi.
Thập Cửu chợt hét lên: "Giết ta đi! Giết ta luôn đi! Những gì ta biết đều đã nói với các ngươi rồi, sống cũng chẳng có nghĩa lý gì, để ta chết với Tứ Thập ca đi!"
"Được thôi." Trịnh Đoan Ngọ giơ đao lên định cho hắn toại nguyện thì Tạ Trường Yến vội vàng giơ tay cản lại, nhìn gương mặt đầy mụn nước, máu và nước mắt lẫn lộn, thở dài nói: "Ngươi cũng chưa từng được 'sống' bao giờ."
Thập Cửu sững sờ.
Tạ Trường Yến bò vào hòm, vừa vắt nước trên tóc và quần áo vừa nói: "Ngươi đã thấy động băng màu xanh to bằng cả kinh thành chưa? Thấy dòng thác màu đỏ máu kéo dài bất tận đổ xuống từ trên sông băng chưa? Thấy bầu trời màu tím sấm chớp rền vang giữa mùa hạ chưa? Có thấy ngọn núi lửa phun trào ngập dung nham cháy rừng rực hay chưa? Thấy rừng rậm từ thời xa xưa cây cối chằng chịt không thấy điểm cuối chưa?"
Không chỉ Thập Cửu mà Đoan Ngọ cũng nghe đến ngớ người. Ánh mắt Chương Hoa thoáng nét kỳ lạ.
"Sống chưa trải nghiệm được gì mà đã đòi sống đòi chết, sớm rồi đấy tiểu ca ca."
Trịnh Đoan Ngọ hừ lạnh nói: "Ngươi thấy rồi hả?"
"Vẫn chưa. Nhưng là chuyện sớm muộn thôi, rồi có một ngày ta sẽ đi trải nghiệm tất thảy." Tạ Trường Yến ngẩng đầu mỉm cười. Ánh nắng chiếu lên gương mặt nàng, bừng sáng rực rỡ.
Mà tiếp đó, nàng vui mừng nhảy lên, vẫy tay về phía xa xa: "Có thuyền đến thật kìa! Bên này bên này bên này! Chúng ta được cứu rồi!"
Ở phía đường chân trời xuất hiện một đốm đen. Đốm đen lao thẳng đến hướng con thuyền đang bốc cháy, ngày càng gần, ngày càng gần...
Sắc mặt Trịnh Đoan Ngọ trở nên căng thẳng: "Không phải Tú Kỳ quân của bọn ta!"
Trên con thuyền màu đen, vài ngọn cờ đen bay phấp phới, dưới góc phải thêu hình tiên hạc trắng. Dù Nghi quốc còn gọi là Hạc quốc nhưng hình tượng trưng của họ là màu vàng, tiên hạc giương cánh, thể hiện khí thế bay vút lên trời cao. Còn hình tiên hạc này là nền đen hoa văn trắng, cánh rũ xuống, trông rất lười nhác.
Song, hình ảnh lười nhác này lọt vào mắt Tạ Trường Yến còn rực rỡ hơn bất cứ thứ gì, bởi vì...
"Hạc Công! Bệ hạ!" Tạ Trường Yến kích động nắm lấy tay Chương Hoa, "Là Hạc Công! Hạc Công đến cứu chúng ta rồi! Phải rồi, ngài còn nhớ Hạc Công là ai không? Ta có kể với ngài rồi đấy..."
Chương Hoa không vui mừng như nàng, chàng nhìn con thuyền đang lái đến gần, hơi hơi nhíu mày.