Phương Uyển còn bất ngờ hơn: "Ngươi nói gì, có thật là Tạ Trường Yến không? Ngươi có chắc không?"
Hạ nhân kia đáp: "Không nhìn thấy nàng ta nhưng người đánh xe ngựa là Mạnh Bất Ly, nên đoán người ngồi trong xe hẳn là Tạ Trường Yến."
Phương Uyển cuống lên: "Đoán mò thì có tác dụng gì? Mau đi xác nhận đi!"
"Xe ngựa vào cung rồi, chúng tiểu nhân không theo vào được ạ..."
Trưởng công chúa hạ một quân cờ xuống, nói: "Được rồi, biết rồi, không cần để ý."
"Vâng ạ." Hạ nhân đó đáp rồi lui ra.
Phương Uyển nói: "Điện hạ, chúng ta không lo Tạ Trường Yến nữa ạ? Không phải bệ hạ đã trục xuất Tạ Trường Yến khỏi kinh cả đời không được quay lại sao? Nếu đúng là nàng ta thì bắt được là có thể trị tội rồi!"
Trưởng công chúa lườm nàng ta: "Trị tội gì? Người do chính bệ hạ dẫn vào cung, đến lượt ngươi đòi trị tội?"
Mặt Phương Uyển thoắt cái trắng bệch.
"Vả lại, thứ chúng ta cần là nàng ta trở lại. Nàng ta không trở lại thì bệ hạ sẽ không hành động. Bệ hạ không hành động thì làm sao chúng ta đi bước tiếp theo?"
"Thứ cho chất nữ ngu dốt, ý của điện hạ là?"
Trưởng công chúa mỉm cười: "Ngươi cho rằng Tạ Trường Yến về bằng cách nào?"
Phương Uyển tỉnh ngộ đáp: "Lẽ nào là bệ hạ cho phép?"
Trưởng công chúa đẩy bàn cờ sang bên, đứng dậy bước tới trước ngọc án đặt thanh kiếm cũ, bà ta sờ tay lên bề mặt vỏ kiếm.
"Khi đó ta nói với ngươi còn phải đợi một người trở về. Bây giờ, thời cơ đã chín muồi rồi."
Trưởng công chúa nhếch môi, trong mắt toàn là oán hận.
Trong điện Lăng Quang, Tạ Trường Yến cầm hồ sơ ghi chép về cuộc đời của Tạ Duy Thiện, hàng chữ cuối cùng trên đó viết là: "Mùng ba tháng ba năm Đồng Quan thứ mười, Tạ Duy Thiện dẫn binh ra biển, bảo vệ ngư dân, gặp phải giặc Trình, giết ba trăm tên địch, hy sinh vì nước."
Nàng vuốt ve hàng chữ, nghĩ rằng rồi sẽ có một ngày nàng phải viết lại câu này, trả lại chân tướng cho lịch sử.
Mang theo niềm tin và quyết tâm đó, Tạ Trường Yến từ từ chìm vào giấc ngủ, một đêm không mộng mị.
Hôm sau, hay tin bệ hạ phải thương nghị chuyện chọn tân tướng với các đại thần cả ngày, không có thời gian qua đây, Tạ Trường Yến bèn đi Cầu Lỗ Quán.
Đây là lần đầu tiên nàng trở lại Cầu Lỗ Quán sau khi trùng tu, cửa quán vẫn y cũ, vẫn là ba chữ hình dáng kỳ quái có chứa cơ quan đó. Nhưng khi Tạ Trường Yến thử lần mò theo trí nhớ giải cơ quan thì cửa lại chẳng mở.
Nàng đành phải gõ cánh cửa nhỏ bên cạnh.
Gõ hồi lâu mới có người đáp, nhưng là một gương mặt lạ lẫm, quạu quọ hỏi: "Chuyện gì?"
"Xin hỏi Công Thâu tiên sinh có ở đây không..."
Nàng còn chưa nói dứt câu, đệ tử lạ mặt kia mất kiên nhẫn trả lời: "Không rảnh!"
"Vậy... Mộc sư huynh có đây không?"
"Cũng không rảnh!"
Ầm một tiếng, cửa đóng lại.
Tạ Trường Yến bị người ta đuổi khách không nể nang. Nàng quay đầu nhìn Mạnh Bất Ly, Mạnh Bất Ly ngẩng đầu nhìn trời vờ như không thấy. Qua một lúc, thấy Tạ Trường Yến vẫn đang nhìn mình, hắn chỉ chỉ bờ tường rồi lắc lắc đầu, ý là: ta không nhảy qua cái tường này được đâu.
Mặc dù Tạ Trường Yến nhìn hắn nhưng trong đầu đang suy nghĩ về cơ quan trên cửa, cũng không định nhờ hắn giúp thật. Nàng quay lại ấn lên cơ quan trên chữ Cầu, thử mấy lần thì cửa cót két mở ra.
Tạ Trường Yến cong môi: "Trước kia là tìm cửa Khai trong kỳ môn, bây giờ đổi thành tìm cửa Tử, sở thích của Công Thâu Oa ngày càng lạ đời rồi."
Nàng thẳng lưng ngẩng cao đầu đi vào trong quán.
Trong Cầu Lỗ Quán vẫn bừa bộn như bãi chiến trường, đâu đâu cũng là mảnh gỗ vụn cây. Nhưng khác với lúc trước là guồng nước vốn đặt trong đình viện đã được thay bằng mô hình một chiếc thuyền.
Chiếc này không giống với chiếc thuyền tặng cho nàng, đây là thuyền chiến, hình dạng như hải cốt (*), có tường chắn mái, trên tường khoét lỗ để đặt ống tên, vừa công vừa thủ. Ngoài ra, những chỗ quan trọng trên thân thuyền đều phủ một lớp thuộc da dày dùng để phòng ngự.
(*) Hải cốt là một loại thuyền chiến thời cổ đại có hình dáng của chim cốt - một loại chim được nhắc đến trong sách cổ.
Lúc này, các đệ tử trong Cầu Lỗ Quán đang thử ống tên, tiếng bắn tên liên miên bên tai.
Không dễ gì Tạ Trường Yến mới chặn được một người lại hỏi: "Thầy có ở đây không? Còn Mộc sư huynh nữa?"
May thay người này biết nàng, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói: "Đang ở trong phòng. Cô đến đúng lúc quá, thầy đang mắng sư huynh đấy."
Tạ Trường Yến chẳng ngạc nhiên tí nào, Công Thâu Oa quanh năm suốt tháng lo âu, chỉ có thể mắng người để phát tiết. Nếu ngày nào đó thấy hắn ôn hoà nhã nhặn mới đáng lo.
Tạ Trường Yến cảm ơn người nọ rồi tự đi vào nhà chính. Cấu trúc của Cầu Lỗ Quán vẫn giống lúc trước, không thay đổi tí nào, chỉ có bức tranh trên tường hành lang không còn là kênh đào Ngọc Tân mà đổi thành tranh đạp gió rẽ sóng, thuyền mành bản mới và thuyền chiến trong viện đều xuất hiện trên tranh.
Đi qua hành lang dài, còn chưa tới cửa đã nghe giọng pháo nổ đặc trưng của Công Thâu Oa.
"Cưới cưới cưới! Cưới cái gì mà cưới! Không được cưới!"
"Nối dõi tông đường quái gì, nhà ngươi nghèo rớt mồng tơi mà còn nối dõi tông đường, nối dõi giang sơn của ăn mày hả?"
"Giá trị duy nhất của ngươi là ở đây này, rời khỏi đây ngươi chỉ là đồ bỏ đi thôi!"
Lâu lâu mới nghe tiếng vâng dạ nhỏ như muỗi kêu của Mộc Gian Ly. Tạ Trường Yến thở dài, mở cửa đi vào.
Mặt mày Mộc Gian Ly đầm đìa mồ hôi, thấy Tạ Trường Yến như thấy cứu tinh: "Tạ cô nương!"
Công Thâu Oa đang mắng sướng mồm thì thấy Tạ Trường Yến, ngớ ra giây lát rồi nổi điên hơn: "Ngươi tới đây làm cái gì? Nói đoạn tuyệt với ta tới chết cũng không gặp lại mà? Cút cút cút! Cút ra ngoài!"
Đây là câu Tạ Trường Yến nói với hắn trong lần cãi nhau đợt trước, thế mà ba tháng rồi hắn vẫn còn nhớ. Nguyên nhân cãi vã là Công Thâu Oa chê guồng xe nước của nàng không thực tế, nàng tranh biện mấy câu, cuối cùng nói dù sao bán cho bên Hồ Trí Nhân vẫn rất ổn kia mà. Công Thâu Oa mắng nàng dám qua lại với loại thương nhân như Hồ Trí Nhân, nổi giận đùng đùng rồi phất tay áo bỏ đi. Ừm, trong định nghĩa của hắn thì sĩ là đám vịt chỉ biết nói nhảm làm loạn, nông là mấy con trâu ngu muội chưa được khai hoá, thương là con đỉa hút máu, chỉ có công là khai bờ mở cõi, mở lối cho đời sau...
Đối với những lời ngoài chuyên môn học thức của hắn thì trước nay Tạ Trường Yến nghe tai này rồi cũng chui tọt ra tai kia.
Bởi thế, Tạ Trường Yến chỉ cười hỏi Mộc Gian Ly: "Mộc sư huynh, sao thế?"
Mộc Gian Ly cười khổ. Chuyện là nhà hắn định cho một mối hôn sự, bảo hắn cuối tháng về quê thành hôn. Hắn đến xin nghỉ phép, thế là bị Công Thâu Oa mắng chửi xối xả.
Tạ Trường Yến vỡ lẽ, không ngờ Công Thâu Oa không những phản đối nữ gả chồng mà còn phản đối nam lấy vợ! Chẳng trách hắn hai mươi mấy rồi, anh tuấn như thế mà vẫn lẻ loi một mình.
Công Thâu Oa thấy không đuổi được Tạ Trường Yến nên trút hết lửa giận lên người Mộc Gian Ly: "Chỗ ta đang lúc bận bù đầu, ngươi mà đi là mất một tháng, ai thay thế vị trí của ngươi hả? Muốn đi cũng được, đi rồi thì đừng hòng về nữa!"
Mộc Gian Ly khổ sở nói: "Thầy ơi, lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối rồi đạo lý làm người nữa, thầy thông cảm đi mà."
"Trong từ điển của ta không có hai chữ thông cảm."
Tạ Trường Yến giải vây nói: "Sư huynh cứ đi đi, ta thay chỗ huynh."
"Sao cơ?!" Cả Mộc Gian Ly và Công Thâu Oa đều ngạc nhiên.
"Một tháng thôi mà, ta thay huynh ấy. Dù sao ta cũng phải nán lại trong kinh, không có chuyện gì làm nên đến giúp đỡ cũng được."
Công Thâu Oa híp mắt liếc nàng: "Ngươi, thay thế được cậu ta à?"
Mộc Gian Ly lập tức nói: "Tạ cô nương tài trí nhanh nhẹn vượt xa đệ tử!"
"Cậu ta chịu khó chịu làm, có thể khuân vác vật nặng, ngươi..." Công Thâu Oa chưa nói xong thì Tạ Trường Yến đã nhẹ nhàng nhấc cái bàn bên cạnh lên, xoay vài vòng trên tay.
Sắc mặt Công Thâu Oa sượng trân, cuối cùng hừ lạnh nói: "Giờ Dần ngày mai tới đây! Một tháng, nó không về, ngươi không được đi." Sau đó quay người đi vào phòng trong, không biết đi lục lọi cái gì.
Tạ Trường Yến và Mộc Gian Ly nhìn nhau cười.
Mộc Gian Ly tiễn Tạ Trường Yến ra ngoài, lau mồ hôi nói: "Thật là nắng hạn gặp mưa rào. Nếu không gặp được muội ta cũng không biết phải làm sao nữa."
"Thầy say mê kỹ thuật, không phân tâm bởi những thứ khác nên cảm thấy các đệ tử cũng nên tẩu hỏa nhập ma như vậy. Uổng cho huynh nhẫn nhịn thầy ấy lâu như vậy."
Song, Mộc Gian Ly lắc đầu: "Có thể theo thầy trau dồi học tập là may mắn của ta. Chỉ là trong đời người, ơn của cha mẹ lớn hơn trời, cũng phải đáp lại gì đó cho họ mới được."
Tạ Trường Yến nghĩ thầm, tiêu đời, sắp có một Công Thâu Oa thứ hai rồi. Có lẽ bản thân làm sai rồi, đáng lẽ không nên để hắn về thành hôn. Tương lai của vợ hắn, nghĩ thôi cũng thấy thê thảm.
"Sư huynh thành hôn xong trở lại cũng không biết đến khi nào mới được quay về thăm người thân, để cha mẹ già vợ con ở nhà huynh thật sự yên tâm ư?"
Mộc Gian Ly im lặng một lúc mới thở dài nói: "Nếu không thì còn thế nào được? Đời người ngắn ngủi mấy mươi năm, không thể nào cứ sống chỉ để ăn cơm mặc áo nối dõi tông đường. Muốn để lại chút gì đó, không phải cái tên của mình mà là thứ gì đó thật sự có ích cho đời sau. Ví dụ như dùi, cuốc, thước, ống mực của Ban tổ sư gia, những thứ đó đến giờ chúng ta vẫn dùng. Vậy thì guồng nước, thuyền mà chúng ta làm ra, người của trăm năm sau ngàn năm sau cũng có thể sử dụng... Vạn vật trên thế gian, con người đứng đầu vạn linh, chẳng phải bởi vì điều này sao?"
Tạ Trường Yến sửng sốt không thôi. Nàng nhìn người đàn ông tướng mạo bình bình, tính cách ôn hoà, trông không có gì nổi bật trước mắt mà bỗng cảm thấy hắn cao lớn vĩ đại trước nay chưa từng có. Đúng vậy, vạn vật trên thế gian đều sẽ tiếp diễn. Con người sẽ tiếp diễn, con muỗi cũng sẽ tiếp diễn, đời này qua đời khác. Nhưng sở dĩ con người không giống con muỗi vì con người ngoài việc duy trì tiếp nối huyết mạch, còn để lại nền văn minh.
Để có được nền văn minh này, con người phải trả giá bằng thời gian để tìm tòi, nghiên cứu, trải nghiệm và bảo tồn.
Cuối cùng Tạ Trường Yến đã hiểu sự cố chấp của Công Thâu Oa rồi. Ý nghĩa cuộc đời của một số người nằm ở niềm vui gia đình, cũng có một số người đã định đơn thân độc mã vượt mọi chông gai.
Tự hỏi lòng mình, ta là loại người nào đây? Tạ Trường Yến cảm thấy mình không hoàn toàn thuộc về bên nào, nàng vừa muốn gia đình vừa muốn thành tài. Nếu thực hiện được cả hai thì tốt quá.
Mang theo suy nghĩ đó, Tạ Trường Yến tạm biệt Mộc Gian Ly chuẩn bị hồi cung. Bắt đầu từ ngày mai phải vào quán làm nô dịch cho Công Thâu Oa rồi, hôm nay nàng phải về sớm làm một chuyện.
Ai dè xe đang chạy bon bon thì Mạnh Bất Ly bất chợt dừng xe.
Tạ Trường Yến vén màn ra, trông thấy Hồ Trí Nhân: "Hồ huynh? Sao huynh lại ở đây?"
Hồ Trí Nhân dắt ngựa đứng bên xe, nở nụ cười với nàng: "Thẹn với sứ mệnh, đến để thỉnh tội."