“Lời của Trương huynh là thật à?”
“Thật đấy, biểu huynh của ta chính là bộ binh của Trần quốc, tận mắt nhìn thấy sao có thể là giả được?”
Một người thổn thức: “Thật không thể nghĩ tới, người Giang Nguyệt Bạch yêu không phải là Hợp Đức Đế cơ, vậy Chiêu Hòa Đế cơ chết cũng quá oan uổng rồi.”
“Còn không phải sao, chẳng trách Chiêu Hòa Đế cơ qua đời đã lâu như vậy mà Giang Nguyệt Bạch vẫn không lập Hợp Đức Đế cơ làm hậu.”
“Ta còn nghe nói, chủ nhân của Nam Kỳ Thần Cung – Quốc sư Trương Ấu Lăng là tình địch của Giang Nguyệt Bạch, lúc trước hai người vì Chiêu Hòa đế cơ mà như nước với lửa, vậy mà Giang Nguyệt Bạch có thể buông bỏ tôn nghiêm của bậc đế vương, quỳ gối trước tình địch bảy ngày bảy đêm, thật làm cho người ta bội phục.”
Một nam tử áo xanh tay cầm quạt xếp ngồi xuống ghế: “Ta nói này, chúng ta tới đây để tham gia hội Thí Kiếm đấy, các ngươi ở chỗ này nói chuyện nữ nhi tình trường mà không thấy xấu hổ sao.”
Một người khác lập tức pha trò, lảng sang chuyện khác: “Thiếu chủ nhân muốn nói đến hội Thí Kiếm lần này…”
Tần Sở đặt chén rượu xuống, trong lòng có chút khó chịu, Giang Nguyệt Bạch vẫn khôn khéo như trước đây, ngay cả cái chết của nàng cũng phải lợi dụng một lần.
Hắn nhảy vực theo nàng sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày, còn không nói hắn sẽ vì nàng mà quỳ trước cửa Nam Kỳ Thần Cung bảy ngày bảy đêm, người sáu nước nghe nhầm đồn bậy, khiến lời đồn này lan rộng, quả thực là nhân tâm bất cổ, thế phong nhật hạ*, không có đạo đức.
*Nhân tâm bất cổ: là chỉ phong khí của xã hội ngày xưa; câu này có ý là lòng người gian trá, bạc bẽo, không được đôn hậu chất phác như người ngày xưa.
Thế phong nhật hạ: (phong tục lề thói) xã hội ngày càng bại hoại, ngày một xấu đi.
Thế phong nhật hạ và Nhân tâm bất cổ thường được dùng liền với nhau, cảm khái người đọc sách trong xã hội khí chất xấu đi, mất đi sự đôn hậu hiền lương mà trở nên xảo trá giả dối, tâm địa không còn được đôn hậu như người thời xưa.
(Nguồn: page Hoa Ca)
Nàng thầm oán hận, rót rượu mới phát hiện bình rượu đã hết, nàng vô thức đã uống hết hai bình. Nàng vịn bàn đứng lên, để lại bạc và gọi tiểu nhị: “Tính tiền.”
Nàng mò mẫm xuống lầu, bởi không nhìn thấy nên lúc ra cửa suýt bị ngã vì vấp phải ghế, may mắn có người đã đỡ nàng.
Y phục bằng gấm hoa, cánh tay buộc thuộc da của người luyện võ, tay cũng rất có lực, nàng nghĩ hắn hẳn là một công tử có thân phận tôn quý nên lui ra phía sau hai bước, chắp tay nói lời cảm tạ: “Đa tạ công tử.”
Vị công tử không lên tiếng, cũng không biết người còn ở đó hay không, nàng nhíu mày, nói tiếp: “Có lẽ ta không làm công tử bị thương đâu, thân thể này của ta vẫn rất mảnh mai.”
Công tử cuối cùng cũng cất lời, giọng nói hơi khàn khàn nhưng rất êm tai.
Công tử nói: “Xin hỏi quý danh, nơi ở của cô nương ở đâu? Cô nương có bị thương không?”
Nàng cảm thấy người này là kẻ xấu, tùy tiện hỏi quý danh, nơi ở của cô nương, không giống người được nuôi dưỡng từ thế gia vọng tộc, nàng uyển chuyển nói:” Ta là người Đàm Trung, công tử cứ gọi ta là A Sở.” Nói xong, nàng lấy ra mấy khối bạc vụn: “Đây là tạ lễ, ta xin cáo từ.”
Khóe môi Giang Nguyệt Bạch giật giật nhưng vẫn nhận lấy bạc vụn: “Cô nương, ta thấy mắt của cô không ổn, ta đưa cô về nhà được không?”
Tần Sở lập tức cảnh giác: “Không cần, không cần đâu, phu quân ta đứng cách đây không xa, cũng không cần phiền công tử đâu.”
Mặc dù nàng cũng biết võ nhưng giao chiến với đối phương khẳng định sẽ không nắm chắc phần thắng. Nàng mới đến Đàm Trung làm khách, nếu chém chém giết giết trên đường sẽ làm mất mặt Tương Lý Già, huống chi người ta vừa mới giúp đỡ nàng, chưa làm gì quá đáng, nàng cũng không thể bất chấp tất cả mà đánh người ta nên đành phải khách khí tìm cớ lấp liếm cho qua.
Vị công tử đờ đẫn, mãi lâu sau mới đáp lời: “Thật không…Hóa ra cô nương đã có phu quân.”
Cũng không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, nàng cảm thấy ngữ khí của công tử có chút mất mát, nàng hắng giọng: “Vị công tử này hẳn cũng là một người bị tổn thương, ôi, công tử đừng thấy ta mắt mù, ta nghe ngữ khí liền có thể nghe ra công tử có chuyện đau lòng, đời người trừ sống chết ra còn lại đều không phải là chuyện lớn, công tử hà tất phải đau buồn? Công tử hãy nhìn lên trời, nhìn gió nhẹ mây bay và nắng gắt giữa trời, mọi nỗi buồn đều tiêu tan một nửa, thiếu niên không ưu sầu, đây là tuổi để ngâm thơ uống rượu, công tử hãy nghĩ thoáng một chút.”
Giang Nguyệt Bạch ngẩng đầu nhìn trời: “Cô nương, hôm nay trời đầy mây…”
Tần Sở bị nghẹn họng một lúc: “Cái này… Công tử biết mà, ta là một người mù, muốn trời đầy mây thì trời đầy mây thôi, công tử chắc đến uống rượu đúng không? Thịt rượu ở Thực Ấp rất tươi ngon, ta không quấy nhiễu nhã hứng của công tử nữa, xin công tử cứ tự nhiên.”
Nàng chắp tay cáo từ, quay người muốn rời đi nhanh nhưng khăn lụa che mắt màu trắng bỗng nới lỏng rồi rơi xuống.
Kỳ thực mắt nàng đã bị Nguyên Thủy làm bỏng, dù không nhìn thấy cũng biết có vết sẹo rất khó coi, có mảnh vải che mắt sẽ không dọa người, nhưng lụa trắng đã rơi, nàng giật mình, quả nhiên nghe thấy có người to nhỏ về nàng.
Nàng ngồi xuống, mò mẫm tìm mảnh lụa, bất chợt sờ phải một bàn tay, nàng ngượng ngùng cười: “Thật xin lỗi, không phải là ta cố ý.”
Giang Nguyệt Bạch buộc lại mảnh lụa cho nàng, dìu nàng lên, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Nàng…Bọn họ không tốt, ta đuổi bọn họ đi.”
Nàng lắc đầu: “Không cần đâu, người đời luôn trông mặt mà bắt hình dong, chỉ tin những gì mình nghe và nhìn thấy, bọn họ không biết ta, chỉ dựa vào quan sát bên ngoài mà chỉ trỏ ta, đó cũng không phải là lỗi của bọn họ. Công tử tới Đàm Trung để tham gia hội Thí Kiếm sao?”
Giang Nguyệt Bạch mím môi.
Hắn không có hứng thú đối với hội Thí Kiếm, ngày ấy sau khi nhảy vực theo Tần Sở, hắn không chết nhưng cũng không tìm được nàng.
Khi đón dâu lúc nhìn thấy nàng, lần đầu tiên hắn cảm thấy hoàng cung to lớn của Trần quốc không còn lạnh như băng nữa, trái tim bị giam cầm bấy lâu nay cũng xuất hiện tia sáng, hắn nghĩ hắn không phải sẽ không động lòng, chỉ là chưa gặp được người để mình động lòng mà thôi, sau này cô nương có nụ cười ngọt đến nao lòng kia chính là Quân hậu của hắn.
Hắn nhất định sẽ đối xử với nàng thật tốt.
Đêm động phòng hoa chúc, chiến thư của Triệu quốc được dâng lên hắn, trong thư viết Triệu quốc đã bắt được ân nhân cứu mạng của hắn, muốn cứu người ra phải đổi lấy ba ngàn dặm sơn hà của Trần quốc.
Chiến thư còn kèm theo một phong thư của Hợp Đức Đế cơ, kể rằng xưa kia đã cứu hắn từ núi Thương Lan như thế nào, nàng ta còn nói bị Chiêu Hòa Đế cơ tính kế, bị lấy trộm vòng tay tín vật Hắc Diệu thạch, lời của nàng ta nói chắc như đinh đóng cột, có lý có chứng cứ.
Hắn tự nhận bản thân không phải là người tốt lành gì, hắn đã yêu A Sở thì sẽ không dễ dàng buông tay, thế nhưng Tần Uyển cũng không thể không cứu, chuyện ân oán này hắn biết rõ hơn ai hết.
A Sở đã gả cho hắn, vậy nợ này hắn sẽ trả thay nàng, do vậy hắn liền phái binh đi cứu người.
Sau khi cứu được Tần Uyển trở về, hắn nói với nàng ta rằng chỉ cần không gây nguy hiểm đến tính mạng của Quân hậu thì làm thế nào cũng được.
A Sở cứ thế mất đi đôi mắt, thế nhưng chỉ cần nàng còn sống, không có mắt cũng đâu là gì, hắn vẫn sẽ luôn bên nàng.
Nàng cứ như vậy vứt bỏ hắn, nhảy vực Thương Lan. Hẳn nàng vô cùng oán hận hắn, không còn chút hi vọng gì với hắn nữa nên mới dứt khoát nhảy xuống như thế, không cho hắn bất cứ khả năng cứu vãn nào.
Truyền thuyết Vân Châu kể rằng Nam Kỳ Thần Cung lưu truyền một bí thuật có thể khiến người chết sống lại, đợi sau khi tịnh dưỡng xong, hắn liền tới Nam Kỳ Thần Cung cầu xin Trương Ấu Lăng sử dụng bí thuật, hi vọng Tần Sở có thể sống lại. Hắn nghĩ, chỉ cần nàng sống lại, cho dù bắt hắn đánh đổi bằng cả giang sơn Trần quốc và tính mạng của mình, hắn cũng nguyện ý.
Nhưng Trương Ấu Lăng không muốn gặp hắn, hắn biết tất cả đều là quả báo của hắn, hai đầu gối khuỵu xuống, hắn quỳ bảy ngày bảy đêm dưới cây tử đàn bên ngoài Thần cung, rốt cuộc sáng sớm ngày thứ tám, Trương Ấu Lăng mới gặp hắn. Y nói với hắn cải tử hoàn sinh là cấm thuật, cần phải có tiên thảo Huyết Linh chi của Vân Châu mới được.
Hắn trở về Trần quốc thăm dò được nơi ở của Tương Lý Già, lấy cớ tham dự hội Thí Kiếm để dâng bái thiếp.
Lúc mới nhìn thấy Tần Sở, hắn không thể tin tưởng vào mắt mình, hắn cứ nghĩ nàng đã chết, đã sớm thịt nát xương tan rồi, thậm chí hắn còn giữ lại một mạng của Tần Uyển để làm vật chứa hồi sinh nàng.
Nhưng nàng lành lặn đứng ở đây, không nhận ra giọng hắn, không nhìn thấy mặt hắn, không biết hắn là ai.
Là Trương Ấu Lăng lừa hắn, trên đời này căn bản không có Huyết Linh chi, không có bí thuật tái tạo lại toàn thân gì cả.
Nàng đứng ở trước mặt hắn, nhưng hắn lại chần chừ không dám đến gần nàng, không dám nói cho nàng biết, hắn sợ, sợ nàng đã biết được hắn là ai thì sẽ dứt khoát rời đi, cảnh nhảy vực Thương Lan kia, quả thực khiến hắn tan nát cõi lòng, không dám nghĩ đến lần thứ hai.
Giang Nguyệt Bạch cố gắng kìm nén khát khao muốn ôm Tần Sở, sắc mặt hắn tái nhợt, tay ôm ngực: “Cô nương thật thông minh, ta tới đây để tham gia hội Thí Kiếm, chỉ là chưa quen với cuộc sống ở đây, cô nương là người Đàm Trung, có thể giới thiệu nơi đây cho ta không?
Tương Lý Hạ xong việc liền đến Thực Ấp đón Tần Sở, từ xa cậu đã nhìn thấy Tần Sở đang cười nói với một người, cậu vội vàng vẫy tay chạy tới, lớn tiếng gọi nàng: “A Sở, A Sở.” Khi tới nơi, cậu nhìn Giang Nguyệt Bạch, mặt lạnh cảnh giác kéo Tần Sở qua một bên, nhỏ giọng nói: “Người kia là ai vậy? Tuổi còn trẻ mà tóc đã trắng phơ, xem ra cũng chẳng phải loại tốt lành gì, muội đừng bắt chuyện với người lạ.”
Tần Sở gật đầu, hơi tán thành đề nghị của cậu: “Tương Lý huynh nói rất đúng, vừa rồi ta đi ra cửa bị trượt chân, là vị công tử này đã đỡ ta, ta đang định nói cảm ơn một tiếng rồi đi.”
” Đỡ… Hắn đỡ muội?” Tương Lý Hạ không dám tin, nhìn chằm chằm Giang Nguyệt Bạch bằng ánh mắt dò xét, cậu bỗng nhiên cất cao giọng: “Cái tay nào của hắn sờ vào muội? Có muốn ta giúp muội chặt một tay của hắn không?”
Giang Nguyệt Bạch ngỡ ngàng nhìn Tương Lý Hạ một hồi, nhíu mày hỏi Tần Sở: “Người này là phu quân của cô nương sao?”
Tần Sở vội vàng giải thích: “Không, không, không phải.”
Lúc này lấy Tương Lý Hạ ra làm lá chắn cũng tốt, nhưng Tương Lý Hạ vẫn chưa có thê thiếp, vấy bẩn sự trong sạch của người ta thì không được lắm, huống chi vị công tử này cũng không phải là người xấu, sau một hồi suy nghĩ Tần Sở dứt khoát nói thật.
“Đây là công tử Tương Lý Hạ của Tương Lý lão tiên sinh. Phu quân ta hôm nay đi gặp bằng hữu cũ vẫn chưa về, ta còn chưa biết quý danh của công tử, xin hỏi công tử là người nước nào?
Nghe nàng nói Tương Lý Hạ không phải phu quân nàng, Giang Nguyệt Bạch còn hơi vui vẻ, nhưng nàng thật sự có phu quân rồi sao?
Hắn thở ra một hơi thật dài, nàng gả cho người khác cũng không thể trách nàng, ai bảo hắn đã làm tổn thương nàng, đáng đời hắn.
“Ta từ Thiên Tuế tới đây, khi còn bé may mắn có được một chuỗi phật châu, nên được đặt tên là Tần Giang Phất.” Hắn nói một câu dài với nàng, nói xong thì ho khan.
Tùy tùng bên cạnh giúp hắn vỗ lưng, nhanh nhẹn đưa cho hắn khăn trắng, hắn nhận lấy, che miệng ho khan một lúc, sau khi ho xong hắn lấy tay áo che đi chiếc khăn trắng đầy máu.
Tương Lý Hạ nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, xoa cằm suy nghĩ.
Tần Sở mỉm cười: “Thật khéo, công tử và ta còn là họ hàng đấy, Thiên Tuế Tần thị là một nhánh của hoàng thất Yến quốc, công tử là người của Tần An tộc sao?”
Thật sự rất trùng hợp*, theo bối phận, vị Tần Giang Phất này phải gọi nàng một tiếng “cô”, không nghĩ tới bối phận trên cũng có ngày giúp được nàng, trong lòng cũng thoải mái hơn, nàng mò mẫm kéo tay Giang Nguyệt Bạch: “Ngươi là tiểu bối, lại còn là tiểu bối của Tần gia, lẽ ra bữa này nên để ta chiêu đãi, mau lại đây, ta đưa ngươi vào, chủ quán nể tình ta sẽ giảm giá cho ngươi một phần.”
Tương Lý Hạ gãi đầu, đi tới kéo nàng, ngăn cản nói: “Không được đâu, A Sở đã quên phu quân muội không cho muội làm loạn ở bên ngoài rồi sao, hội Thí Kiếm chuẩn bị diễn ra, y nói muội bị người khác nhìn thấy sẽ gây ra rắc rối.”
*Bản gốc là Vô xảo bất thành thư (无巧不成书): không trùng hợp không thành văn, nghĩa là rất trùng hợp; trùng hợp lạ kì.
Tần Sở buông tay Giang Nguyệt Bạch, kề gần tai hắn nói nhỏ: “Ta uống rượu ở đây rất nhiều lần, tiền bạc bỏ ra không xuể, chủ quán sẽ bớt cho ta hai phần, nếu ta ra mặt, cho hắn chín phần, ta tham lam một phần hoa hồng liền tiết kiệm được tiền một bình rượu, ngươi thấy đúng không?”