Thành Khống cùng Nhật Chi Tịch đang ngồi trong phòng làm việc xử lí công vụ thì có người mang đồ đến, nói là Hoa Lạc Giản gửi.
Hoa Lạc Giản không có việc thì hiếm khi tìm họ, tặng đồ thì ngoại trừ ngày lễ thì cũng hiếm. Hôm nay chỉ là một ngày thứ năm bình thường, sao cô ấy lại gửi đồ đến chứ?
Thành Khống cùng Nhật Chi Tịch có cùng suy nghĩ, hai người tạm dừng công việc trong tay, đi ra xem rốt cuộc là đồ gì được mang đến.
Hộp bên ngoài là hộp gỗ tinh xảo chuyên dùng để đựng điểm tâm ngày xưa. Họ không biết là Hoa Lạc Giản lấy từ đầu ra nhưng Hoa Lạc Giản người này, kĩ tính lắm, tin tưởng là đồ thật.
Có tất là bốn loại điểm tâm đặt bên trong hộp gỗ, đều là thứ hai người chưa gặp qua bao giờ.
Thành Khống không chút chần chừ ăn rồi.
"Còn khá ngon nha. Mềm mềm ngọt ngọt."
Nhật Chi Tịch nhìn hắn ăn, lắc lắc đầu, ở bên ngoài túi tìm thấy được một tấm card mà Hoa Lạc Giản để lại.
'Lần đầu làm thử còn có chỗ chưa quá tốt. Nghe nói hai người mấy ngày nay tăng ca liền gửi người mang đến. Ăn ngon miệng.'
Thành Khống thò đầu sang nhìn, xác thực đây là bút tích của Hoa Lạc Giản liền hỏi:
"Không phải Lạc Giản đi đóng phim sao, sao lại có thời gian học làm bánh thế này?"
"Không biết." Nhật Chi Tịch nhạt nhẽo nói.
Thành Khống xem nhiều mặt lạnh của Nhật Chi Tịch sớm đã quen, hắn khẽ cảm thán:
"Đúng là hâm mộ thật, từ bé đến lớn, tôi chưa từng thấy Lạc Giản không biết làm cái gì."
.......
Thu Giang Lãnh biết Hoa Lạc Giản gần đây không chỉ đóng phim học diễn xuất còn dành thời gian để đi học làm bánh, cô có chút lo lắng thân thể của cô ấy không chịu được.
"Không có gì, mỗi ngày hai tiến cũng không tính nhiều." Hoa Lạc Giản nói.
Lại nói Hoa Lạc Giản thiên phú hơn người là chính Đặng Phương Lự thừa nhận, vì thế học lên nhanh hơn người bình thường vài lần. Vài ngày trước Đặng Phương Lự thấy cô có tài như thế, còn khí huyết sôi trào nhất quyết muốn nhận cô làm đồ đệ.
Thu Giang Lãnh thấy cô nói thế cũng không khuyên nữa.
Bình thường Hoa Lạc Giản học xong đều sẽ mang theo thành quả về.
Nghe nói hôm nay Hoa Lạc Giản học làm món điểm tâm mới, cô liền bắt đầu tò mò lên.
Sinh tử chi giao
Quan hệ của Tây Song Chúc cùng Thiên Trầm phát triển ở mức ổn định.
Tiếp xúc nhiều với Tây Song Chúc để cho thành kiến của Thiên Trầm về đối phương giảm đi không ít.
Kinh thành lại tiếp tục yên bình một đoạn thời gian cho đến khi Thu săn bắt đầu.
Thu săn vốn là dịp để vui chơi, cuối cùng lại biến thành một hồi truy sát.
Âm dương sai lệch thế nào mà vào đúng lúc nguy hiểm này Thiên Trầm cùng Tây Song Chúc lại đụng phải nhau.
Thiên Trầm không may mắn đã bị thương. Mặc dù vết thương không nhẹ nhưng cũng không khiến nàng dừng lại việc mắng chửi người.
Đánh có thể đánh không thắng nhưng mắng người Thiên Trầm tuyệt đối đứng số một.
Tây Song Chúc có chút bất đắc dĩ, hắn biết đây là cách mà Thiên Trầm giữ đầu óc tỉnh táo trước tình thế nguy hiểm. Nhưng như vậy, cho dù hắn có năng lực gấp mười lần nữa cũng không có cách nào đưa hai người rời đi. Vì thế, hắn đành dùng phương pháp đơn giản thô bạo nhất là dùng môi chặn miệng.
Một hôn này đơn giản đến mức nhạt nhẽo.
"Không muốn chết thì đừng nói."
Thiên Trầm ngây người một lúc lâu, đến lúc phát hiện bản thân bị chiếm tiện nghi thì cả hai đã chạy được một quãng xa.
"Tây Song Chúc! Tên khốn khiếp nhà ngươi!"
Một đường gặp chuyện rồi chạy trốn, cả quá trình quay đến tối mới xong. Thu Giang Lãnh mệt mỏi ngồi xuống ghế.
Mệt mỏi thì bình thường vẫn vậy, nhưng hôm nay cô còn đặc biệt tức giận.
"Lạc Giản, em nói làm sao mà hắn có thể NG nhiều như thế? Chúng ta đều bị hắn ta hại không ít!" Thu Giang Lãnh lầm bầm.
"Nghe nói hôm nay đối phương vừa bị bóc một ít chuyện xấu."
"Thật vậy?!" Thu Giang Lãnh nhảy dựng cả lên.
Một con sâu làm dầu nồi canh a.
Một người có chuyện, nhưng là cả đội có thể bị lôi xuống nước đó!
Quan trọng là, làm sao cô không nghe thấy chuyện gì?!
"Không sao, chút chuyện về người yêu cũ mà thôi. Đoàn đội bên đó làm không tồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
"Không xảy ra chuyện gì là tốt..."
Hoa Lạc Giản thay cô rót nước, vừa nói:
"Nhưng sau này chị vẫn là ít cùng người đó hợp tác đi. Người này gây không ít thị phi đâu."
Thu Giang Lãnh gật gật đầu. Sau đó có chuyện tò mò hỏi:
"Mà làm sao em biết? Hai người hình như cũng không quen a?"
Hoa Lạc Giản đơn giản nói:
"Hoa gia làm ăn lớn, ít thông tin này vẫn là rất dễ lấy được."