Hoa Máu

Chương 8



Thời gian trôi quathật nhanh, trong ba tháng từ lúc cô tỉnh dậy đến giờ, mọi chuyện thayđổi đến chóng mặt, tất cả mọi người trong trường Lưu Tư Lan không dámtrêu chọc cô nữa, liền yên phận một mặt, mặt kia vẫn bàn tán nói xấu cô, ghen ghét khi 5 nam nhân như hoa như ngọc vây quanh cô.Cứ mỗi lần bướcchân của cô xuất hiện ở đâu thì nơi đó liền có bốn tên con trai vô cùng“tình cờ” mà xuất hiện. Nhà ăn Lưu Tư Lan vô cùng trang trọng rộng lớn,một chùm đèn pha lê cổ điển được treo trên trần nhà, ánh sáng màu cam ảo diệu rải rác khắp mọi nơi trong căn phòng thật lớn, màu trắng được lấylàm màu chủ đạo, vô cùng sạch sẽ, khiến khẩu vị người ăn cũng tốt lên,các món ăn tự chọn được dọn ra một hai cái bàn dài bằng gỗ thật lớn,trên trải khăn bàn được dệt bằng tay, một bàn là món khai vị cùng mónchính, bàn còn lại là điểm tâm cùng tráng miệng, vô cùng xa hoa. TràHồng Yên bưng mâm thức ăn trên tay, nhìn mấy món ngon trước mắt, cảmthấy rất có khẩu vị, liền với tay gắp một miếng thịt nướng màu vàng ươm, lại cho thêm vài muỗng trứng cá hồi mập mạp màu đen lên bên cạnh, hômnay có bài kiểm tra giữa kì, cô nhìn đề bài, không cần suy nghĩ liền đặt bút xuống viết, chưa đến 20 phút liền nộp bài trong ánh mắt ngưỡng mộcủa bọn nam sinh, ghen tị của bọn nữ sinh cùng cái nhìn hài lòng đầykiêu ngạo của thầy chủ nhiệm dạy toán. Thành tích của cô giống như diềugặp gió, khiến toàn bộ thầy cô trong khối 10 hâm mộ chết mấy người đồngnghiệp được dạy lớp cô, xem đi còn vượt xa Hoàng Ân, học sinh giỏi đứngđầu của toàn khối, cô đoạt vị lớp trưởng, đẩy cậu ta xuống đứng thứ hai, thế nhưng Hoàng Ân một chút để ý cũng không có, thậm chí còn vô cùngvui sướng, vô cùng ngưỡng mộ nhìn cô, toàn bộ thầy cô bộ môn của lớp cônhìn cô thậm chí còn thuận mắt hơn Hoàng Ân, một tiếng Hồng Yên haitiếng là Yên Yên, cưng chết cô, có người còn có ý định đưa cô vào độituyển học sinh giỏi của trường, nhưng chưa kịp mở miệng liền bị cô chặnđứng, đập chết nhỏ bé đầy vinh quang của mình từ khi nó mới chỉ là hạtmầm vừa nảy, nói mình không có hứng thú. Cô rời khỏi lớp học trước, thầy chủ nhiệm mặt đầy hoa đào, nhìn lướt qua bài của cô, đáp án đều đúng, ô ô tự kỉ nghĩ mình dạy quá tốt đi, liền không để ý cô không coi mình ragì kéo cửa rời khỏi lớp học, sau đó xuống dưới nhà ăn, Hoàng Ân vẫn cònhai 1 câu nhìn cô lưu loát bước ra khỏi cửa lớp, hai mắt liền tỏa sáng,vô cùng ngưỡng mộ, mau xem Yên Yên của cậu, xinh đẹp lại thông minh nhưthế.

Cô nhâm nhi li nước hoa quả trên tay, lại cắt một miếng thịt thật nhỏ bỏ vào miệng, nhắm mắt hưởng thụ.

-“ Hồng Yên, em làm xong bài rồi sao” Hồng Lân đẩy đẩy cặp kính cận củamình, gương mặt trong trẻo lạnh lùng, đôi mắt có chút ôn nhu nhìn ngườicon gái đang ngồi bên cạnh cửa sổ, ánh nắng nhợt nhạt chiếu vào gươngmặt xinh đẹp của cô, hai gò má hứng lấy chút ấm áp của nắng trưa hơi ửng hồng như trái đào chín ngon miệng, đôi môi mỏng mượt bóng mỡ đầy đặn vô cùng, mái tóc xoăn sóng nước tùy ý được buộc bằng một miếng ruy băngmàu xanh ngọc, tóc mái xõa hai bên gò má, ôm lấy gương mặt hơi tròn củacô. Hồng Lân cũng vừa hoàn thành bài kiểm tra của mình, 3 tháng qua, anh chứng kiến kết quả học tập của Trà Hồng Yên mà không khỏi bất ngờ,trong các lần kiểm tra, cô là người ra khỏi phòng sớm nhất, bài làm củacô luôn đạt điểm tuyệt đối, khi anh vào phòng giáo vụ thì liền nghe cácthầy cô ban 10 bàn tán xôn xao về cô, khen cô thông minh thế nào, giỏira sao, nghe vào tai anh làm anh thích vô cùng, thế nhưng mặt vẫn chỉ có một biểu cảm.

-“Ân” Nhìn Hồng Lân tự nhiên kéo ghế ngồi đối diện mình, cô lười nói, tiếp tục ăn

-“Nhìn xem tóc dính vào miệng này” Hồng Lân nhìn bộ dạng ham ăn của cô, tâmmềm nhũn, bàn tay thon dài hơi gây vươn ra, móng tay hình ống tre đượccắt tỉa gọn gàng bắt lấy cọng tóc không an phận dính trong miệng cô vénqua sau mang tai. Cô nhai chậm lại, nhìn gương mặt tuấn mĩ trước mắt,Hồng Lân một bộ dáng vô cùng trưởng thành, chín chắn, ánh mắt lạnh nhạtnhưng tràn đầy tự tin, nhìn huy hiệu phó hội trường trên túi áo anh, lại nhìn vào tập hồ sơ trên bàn, cái tên này nếu có ra trường chắc chắn sẽtrở thành một tên cuồng công việc, cô có chút không đồng ý với anh traicô, việc gì nặng đều đẩy qua cho Mạc Hồng Lân lo liệu, chính mình chạyđi thảnh thơi, mà cái tên này vẫn không một tiếng oán trách.

-“ Anh không ăn sao” Vẫn là nói

-“ Nhìn rất ngon miệng, em đút tôi thử một miếng được không” Mạc Hồng Lânnhìn xung quanh không có ai liền cười cười nói lời trêu đùa cô, Trà Hồng Yên nhìn hoài cũng quen, lúc đầu là bị hù đến mất hồn, nhìn cái ngườimặt than này, khi nói lời trêu đùa cũng quá động trời đi. Cô hừ lạnh,lại vẫn dùng nĩa ghim một miếng thịt nhỏ,đưa lên đôi môi mỏng hồng hàocủa hắn, coi như trả ơn hắn giúp anh trai mình làm việc đi, cô cảm thấycó chút mắc nợ hắn, trong lòng lại mắng chết anh hai, lười như vậy. TràThiên Phúc vô cùng ai oán, anh đâu có muốn làm cái chức Hội trưởng nàyđâu, là do phiếu bầu của học sinh toàn trường, cùng với các thầy côgiáo, thậm chí ngay cả thầy hiệu trưởng mập mạp cũng không ngừng dùng bộ dáng “liều chết” nếu anh không nhận. Anh lười muốn chết, lại đeo cáigánh nặng này, nỗi oan thấu trời ô ô. Nhìn miếng thịt vàng ươm trướcmiệng, Hồng Lân trong lòng vui vẻ há miệng ăn lấy, ừ rất ngon.

-“ Trà Hồng Yên, tìm được cậu rồi” Hoàng Ân trừng mắt nhìn một màn này, đáylòng vô cùng ghen tị, bước chân nhanh chóng đi đến bên cạnh Trà HồngYên, ánh mắt như oán phụ nhìn chằm chằm cô. Lại nhìn nam nhân sói độilốt cừu này, hừ bộ mặt nham nhở vừa rồi cậu đã thấy rồi giờ lại giả vờlạnh lùng

-“ Tôi đi lấy đồ ăn” Hồng Lân không thèm chấp nhặt tên tiểu tử này, biết mẹ Thẩm vô cùng yêu thích anh, anh liền lấy nó làm vũ khícân nặng với mấy tên nam nhân kia, nhất là Triệu Tử Phong bị má Thẩmghét bỏ ra mặt luôn lầu bầu mắng chửi anh.

-“ Tôi cũng vậy” Trừng mắt nhìn bộ mặt bình thản của Hồng Lân, Hoàng Ân oán hận nói, hai tên contrai tuấn mĩ sóng vai bước bên cạnh nhau, trong mắt cô tạo thành hìnhảnh vô cùng hài hòa lại liên tưởng tới một cặp “CÔNG - THỤ” cô bị dọađến nghẹn cả thịt trong miệng, ho sặc sụa. Một bàn tay to lớn ở sau lưng vỗ vỗ trấn an cô, đôi tay to lớn ngâm đen cầm lấy li nước quả đứa đếnbên miệng cô, giọng nói trầm đục vang lên

-“ Em sao lại không cẩnthận như vậy chứ” Bạch Chính Lăng lo lắng nhìn cô, nhìn hai vành mắt cóchút nước vì bị sặc của cô, nhìn gấu đen thô to đứng sau lưng mình, cửchỉ chăm sóc vụng về như vậy, làm lòng cô có chút ấm áp, ân vẫn là gấubự hợp ý cô nhất, lúc cần nói sẽ nói, thường sẽ lấy bộ dáng cam chịu,hầu hạ cô thật tốt.

-“Không sao” Cô xua xua tay, nhìn đôi mắt sángtrong của Bạch Chính Lăng, tròng mắt đen phản xạ chỉ riêng gương mặt của chính mình, lòng cô lại nổi lên tham lam, muốn bọn họ khuất phục dướichân cô, muốn được dẫm đạp lên tình cảm của họ, khóe miệng đỏ tươi củacô câu lên một nụ cười hớp hồn Triệu Tử Phong đang đi đến, làm hắn quênluôn cả sự tức giận khi bị ba tên khốn trước mắt này đoạt quyền trước.An Nhĩ Kỳ cúi cúi đầu đi đến, hắn biết hắn bị cô chán ghét nhất, bộ dạng vô cùng khổ sở tội nghiệp, thái độ của cô gần đây xem như là hòa hoãnvới hắn, không còn khi gặp hắn liền có xúc động túm lấy cổ hắn mà bóp,ánh mắt tràn đầy hận thù. Trà Hồng Yên nhìn thấy An Nhĩ Kỳ bộ dạng nhưcún con bị bỏ rơi, hai mắt liền thỏa mãn, cô cũng đã quyết định thu thập cả tên này, dù sao chuyện kiếp trước cũng là của kiếp trước, mấy namnhân này vô cùng có giá trị để cô lợi dụng, cô muốn nhai luôn cả xươngcốt của bọn họ, uống cạn máu của bọn hắn, đem bọn hắn trở thành nô lệcủa mình

-“ An Nhĩ Kỳ” Nhìn mái đầu bạch kim lấp lánh dưới ánh sángtừ khung cửa sổ truyền vào, đôi mắt phượng màu tím nhìn lén cô mấy lần,bộ dạng hèn mọn làm lòng cô dịu xuống

-“ Hồng Yên, em kêu tôi” Nghe giọng nói êm tai quyến rũ truyền đến, An Nhĩ Kỳ cảm thấy mình nghe nhầm

-“Đến ngồi cạnh tôi” Trà Hồng Yên nhìn bộ dáng ngơ ngẩn của hắn, vô tình phun ra một câu, làm cho Bạch Chính Lăng trừng mắt ngạc nhiên, Triệu TửPhong không cam lòng.

-“…” An Nhĩ Kỳ vô cùng vui sướng, gật gật cáiđầu của mình, khóe môi đỏ ửng nhếch lên nụ cười rực rỡ, mau chóng đặtmông ngồi xuống bên cạnh cô, cảm thấy hương thơm ngòn ngọt từ trên thânthể cô truyền đến, An Nhĩ Kỳ liền say mê, híp mắt hưởng thụ cảm giácđược ở bên cạnh cô.

-“ Hai người mau đi lấy đồ ăn đi, Nhĩ Kỳ anh cũng đi đi” Cô nhìn thấy Hồng Lân cùng Hoàng Ân trở lại, chia ra ngồi đốidiện cô, nhìn đĩa đồ ăn phong phú của Hoàng Ân, cái tên này thật biếtcách làm món ăn trở nên ngon miệng, trang trí đẹp như thế, vung cái nĩacủa mình ghim lấy một viên trứng cút tròn tròn đáng yêu bỏ vào miệng.

Chuông reo một tiếng thật lớn, hết giờ làm bài, học sinh liền đổ xuống nhà ăn, vừa bước vào liền thấy năm người đang hòa nhã cùng nhau dùng bữa, nữsinh toàn trường cắn chặt khăn tay, ánh mắt ghen tị chết người, Hoa Ngọc Lan đứng thành một nhóm với Thẩm Nhược Nhược có ý định muốn rời đi,nhìn thấy Trà Hồng Yên, cô ta sợ muốn chết, làm gì có tâm tình ăn uống,Hoa Ngọc Lan lại không biết sống chết kéo cô ta đến nhà ăn làm gì, nhìnhình ảnh 6 người bọn họ cùng nhau ăn trưa, nhìn vẻ mặt của 5 nam nhântuấn mĩ bức người đang phục vụ cho cô, Hoa Ngọc Lan thật sự rất ghen tị. Ánh mắt xinh đẹp tàn độc muốn giết chết cô để hả giận, đang ngẩn ngườiliền bị một người đụng phải, mùi thức ăn dính đầy người cô ta, da thịtbị cơm thịt nóng bừng day vào, cô tức giận nhìn nam sinh trước mắt, a,ánh mắt liền nổi lên tia khinh thường, nhìn tay áo có đường viền màuxanh, lại nhìn gương mặt bị che khuất đi sau cặp kính cận to lớn, máitóc mềm mại phủ cả đôi mắt, nhìn lồng cơm lăn lông lốc dưới sàn nhà, mọi người một hơi hít một ngụm khí, chờ xem kịch vui, là bọn thường dânchết tiệt tầm thường, nhận được học bổng nên mới được vào đây học, đầutháng vừa rồi, hiệu trưởng mới tuyên bố trước toàn trường sẽ có học sinh mới từ bên ngoài trường được bảo trợ hoàn toàn học bổng, bởi học lực vô cùng xuất sắc, tháng 9 nào cũng thế sẽ có mấy tên học sinh nghèo đượctiến vào, nhưng có mấy ai cầm cự được trước sự đối xử hà khắc, tàn nhẫncủa bọn học sinh giàu có, danh giá luôn bắt nạt người khác.

-“ Xin…xin lỗi tôi không cố ý” giọng mũi nho nhỏ vang lên, nam sinh cơ thể gầy nhỏ hơi run.

-“ Tên nhà nghèo chết tiệt không có mắt hay sao, lại đến nơi này chứ, cònđổ thức ăn lên đầy người học tỷ thế kia” Một nam sinh mến mộ Hoa NgọcLan lên tiếng, chân cũng không quên đá thật mạnh vào đầu gối gầy yếu của nam sinh đó

-“ Đúng đó, còn dám đến nhà ăn của chúng ta, được bố thí cho chút tiền đi học, liền không biết thân phận, hừ đến đây làm hỏngkhẩu vị của bọn ta sao” Mị Mị khí thế bức người không ngừng châm chọc,lấy khăn tay lau cho Hoa Ngọc Lan, Hoa Ngọc Lan hưởng thụ lời mắng chửicùng tâng bốc của bọn học sinh dành cho mình, cô ả không cần ra tay cũng có người tự quản lí

-“ Tôi…tôi” Tìm kiếm trong đám người, không phải Tư Kì bảo mình đến đây tìm cậu ấy sao, sao lại không thấy đâu. Cơ thểgầy nhỏ run run, bàn tay nắm chặt thành quyền, thấy cơ thể không ngừngbị đánh vào đau đớn, Trương Noãn Tâm co lại thành một đòn, đừng đánhnữa, tôi không cố ý

-“ Dừng lại cho tôi” Trà Hồng Yên vốn không để ýđến mấy cái trò vô bổ của đám nhóc này, nhưng khi vừa nghe thấy tiếngnói nho nhỏ, bất lực như thế truyền vào tai mình, cả người cô cứng lại,đáy lòng dâng lên sự đau đớn khó tả, cũng giọng nói đó, yếu ớt như thế,bất lực như thế, bàn tay gầy guộc nắm lấy cổ chân cô, hèn mọn nói

-“Hồng Yên tiểu thư, tôi thật sự rất yêu anh Thiên Phúc, xin cô, xin côđừng làm như thế” Gương mặt đau đớn bất lực đó in sâu trong trí nhớ cô,phải, người anh hai cô yêu là nam nhân, cũng chính vì thế khi đó cô liền thấy mất mặt, liền nghe xui khiến của em gái giả mạo kia, nghe cô tachâm chọc cười nhạo mình, lại nghĩ Triệu Tử Phong cũng sẽ ghét mình hơnkhi biết anh trai mình như thế, liền làm khó Trương Noãn Tâm, thậm chíkêu người đánh hắn, làm nhục hắn, khi anh hai phát hiện, cô cùng anh gây một trận lớn với nhau, nhưng đến cuối cùng, khi cả nhà suy sụp, TrươngNoãn Tâm không oán hận lấy ra một số tiền tiết kiệm giúp đỡ cô cùng anhhai, vì làm việc trong hoàn cảnh khó khăn, từng bị cô đánh cho một trậnthừa sống thiếu chết,Trương Noãn Tâm vốn yếu ớt, đã chịu không nổi màngã xuống, cái ngày đó cô vẫn nhớ mãi, Trương Noãn Tâm dù đang hấp hốitrên giường bệnh vẫn lao đến đỡ lấy cây gậy đang muốn nện xuống trên đầu anh cô, máu từ miệng đổ xuống, đôi mắt nhập nhèm say đắm nhìn anh cô,bàn tay mơn trớn gương mặt anh, đôi môi nhúc nhích không nói được lờinào, chỉ nghe thấy tiếng thở hồng hộc bất lực truyền ra từ giữa môi,lồng ngực gầy yếu phập phồng lên xuống, khó khăn vuốt ve nước mắt củaanh trai, cô như đứng chết trân ở đó, nhìn anh hai vì thế mà hóa điên,nhìn người kia ôn nhu bao dung dành ánh mắt cuối cùng của mình, trongkhông khí của nhà kho ẩm mốc khi đó, gió như mang linh hồn người đó đi,chỉ để lại lời thì thào

-“Đừng khóc, Hồng Yên, anh không trách em”Nước mắt từ hốc mắt cô bất chợt chảy xuống, nỗi đau dày xé trong tim,không có tiếng nức nở, nước mắt như vô thức rơi xuống, bàn tay cô bópchặt lấy tim mình, cô thật xin lỗi người đó, làm năm nam nhân ở đâyhoảng hốt, gương mặt cô như thất lạc hồn phách, đôi mắt dại ra nhìn vềcõi xa xăm trong quá khứ. Cô đứng bật dậy, xiêu vẹo đi đến, chen vào đám người kia, nhịn không được gào to, tất cả đau đớn thoát ra từ cổ họngnghẹn ứ của cô. Ánh mắt lạnh lùng lướt quá Hoa Ngọc Lan vừa vung một cái tát thật mạnh trên mặt Trương Noãn Tâm, nhìn thấy khóe môi người đó tứa máu, cô trợn mắt nghiêng đầu nhìn, không khí trong phòng ăn giảm xuống, cô nâng lấy ghế gỗ bên cạnh, dùng sức quăng vào Mị Mị của Hoa Ngọc Lanđứng đó, sức lực mạnh đến nỗi, ghế đập trúng gương mặt của Mị Mị làm côta đau đớn gào lên, Hoa Ngọc lan cũng không khá hơn, ghế đập mạnh vàobụng của ả, làm ả đột nhiên phun ra một ngụm máu, mọi người sợ hãi luira, nhìn gương mặt tàn nhẫn còn vương nước mắt của cô

-“ Mị Mị, cóphải mày còn không biết sợ tao” Trà Hồng Yên đá chiếc ghế ra xa, năm nam nhân nhìn bóng lưng bi thương của cô, nước mắt của cô như vạn mũi tênxuyên vào tim bọn họ, bộ dáng đau đớn bất lực của cô làm bọn họ sững ra.

-“Không…không chị chị xin lỗi, xin lỗi” Mị Mị bò lui về phía sau ôm lấy đầu, mặc kệgương mặt xinh đẹp của mình đã biến thành đầu heo, máu mũi tứa ra, môicũng bị sưng lên bầm tím

-“Trà Hồng Yên, cô thật quá đáng, sao có thể…” Hoa Ngọc Lan ôm bụng đứng lên, tức giận chỉ tay vào mặt Trà Hồng Yên

-“ Mày muốn chết” Trà Hồng Yên bước chậm chậm tới trước mặt Hoa Ngọc Lan,rút ra trong túi áo mình một con dao bằng bạc, tra dao ra khỏi vỏ, tiếng dao thanh thúy lành lạnh vang lên, học sinh xung quanh sợ muốn chết,mau chóng có người muốn chạy đi báo giáo viên

-“Đứng lại, ai rời khỏi đây một bước, đừng trách tôi” Trà Hồng Yên dùng ngón tay miết lên dao,máu từ ngón tay nhỏ ra, loang lổ trên lưỡi dao, đôi môi nhếch lên một nụ cười nhẹ. Người vừa bị điểm tên, té ngã xuống đất, run run ngồi yên tại chỗ, học sinh muốn xem trò vui xung quanh da gà đều nổi lên.

-“Mày…mày định làm gì?” Nhìn con dao sắc trên bàn tay trắng nõn của cô,nhìn động tác quyến rũ chết người đầy yêu khí của cô, Hoa Ngọc Lan sắcmặt trắng bệch.

-“ Tao muốn giết mày, thế nhưng… tao càng muốn rạchnát gương mặt mày” Cô nắm lấy mái tóc xoăn của cô ả khi cô ta định bỏchạy, kéo ngược lại, mũi chân của cô đạp thật mạnh vào lưng của cô ta,làm ả thét chói tai ngã xuống, đầu đụng vào cạnh bàn.

-“ Cha tao sẽkhông bỏ qua cho mày” Hoa Ngọc Lan thấy máu chảy xuôi xuống gương mặtmình, mùi tanh tưởi bốc lên, thân thể đau nhức, đầu cũng muốn hoa đi,thế nhưng nhìn khí thế bức người của cô, là không cam chịu gào to, anhmắt phẫn hận

-“Triệu Tử Phong anh mau cứu em, cô ta bị điên, cô ta là người điên” Nhìn cô ngồi xổm xuống trước mặt mình, con dao lành lạnhlướt qua khuôn mặt cô ta, Trà Hồng Yên lạnh nhạt lướt qua Triệu Tử Phong khiến hắn chột dạ.

-“ Triệu Tử Phong anh đến đây” giọng nói lànhlạnh của cô vang lên, Triệu Tử Phong liền nghe lời đi đến, ánh mắt tànnhẫn, chán ghét liếc qua Hoa Ngọc Lan đang chật vật.

-“ Tử…Tử Phong…cứu em” Hừ Trà Hồng yên là đồ điên, xem thử Triệu Tử Phong còn bị cô ta mê hoặc

-“ Triệu Tử Phong, cầm lấy con dao này, rạch một đường trên mặt ả cho tôi” Cô đứng trước mặt hắn, khí thế như nữ vương, ra lệnh nói, tự tay côrạch thì không vui, không phải ả luôn miệng kêu tên hắn sao, để ả nếmcái cảm giác bị người mình yêu trừng phạt, sẽ càng thú vị hơn

-“Sao,không dám, xem ra tôi quá coi trọng anh rồi” Cô vòng tay lên cổ hắn,ngón tay dài bóp chặt cằm hắn, đôi mắt lạnh lùng, nhìn hắn chưa cầm lấydao, liền tức giận

-“ Ai bảo tôi không dám, chỉ là em có biết em nhưthế này vô cùng mê hoặc người khác không” giọng nói lười biếng quyến rũthoát ra từ đôi môi dày đỏ mọng, một nụ cười ác ma xuất hiện trên gươngmặt Triệu Tử Phong, đan bàn tay mình vào tay cô, tay còn lại chạm vàolưỡi dao sắc lạnh. Cô vừa lòng mỉm cười, kéo đầu hắn xuống hôn thật mạnh vào môi hắn, môi lưỡi trằn trọc giao nhau, lúc đầu chỉ là cô gặm cắncánh môi hắn, cảm nhận được sự đầy đặn ngọt ngào từ môi cô, hương vịnước hoa quả còn vươn ở đầu lưỡi cô, hắn liền say mê công kích, vươnlưỡi của mình đảo trong miệng cô, sục sạo mọi ngóc ngách, tiếng nướctruyền đến làm không gian nóng cháy, 4 nam nhân còn lại nhìn một mànnày, lòng vô cùng đau đớn lại ghen tị muốn chết.

-“ Hoa Ngọc Lan, côlàm người tôi yêu không vui, là lỗi của cô a” Thỏa mãn liếm môi, nhìngương mặt đỏ bừng, đôi môi óng ánh bóng mướt sưng đỏ của cô, bộ dángquyến rũ động lòng người, cơ thể mềm mại hơi dựa vào lòng ngực mình, hắn lại nhìn đến vẻ mặt thất thần của nữ nhân dưới chân, cao ngạo như hoàng đế nói,cô lạnh lùng tránh khỏi lồng ngực hắn, khoanh tay nhìn hắn đangđưa con dao lên mặt nữ nhân kia, đáy lòng một mảng hoang tàn, cái cảmgiác này chắc cũng giống cô của kiếp trước đi, cô cười nhẹ một cái nghetiếng la như cắt tiết của cô ta, trên gương mặt trắng nõn yêu mị của ả,xuất hiện một đường rạch thật lớn, máu thịt nhơ nhớp chảy ra, khuôn mặtcủa ả đầy máu, cô cầm lấy ly rượu vang đặt trên bàn ngồi xuống trước mặt cô ta, nắm lấy tóc của ả bắt ả ngẩng mặt lên, khuôn mặt vô cảm dốcngược ly rượu lên mặt cô ả. Nhìn một màn này, bọn học sinh sợ đến cóngười còn tiểu ra quần, thấy Hoa Ngọc lan một giờ trước còn xinh đẹp như thiên tiên cao ngạo, một lúc sau lại quằn quại trên mặt đất đầy máu, áo trắng học sinh nhiễm một màu đỏ tươi, nhìn Trà Hồng Yên đột ngột đứnglên đi về phía nam sinh vừa rồi chửi mắng Noãn Tâm.

-“Chị…chị HồngYên…em em không làm gì chị hết em em….” Nam sinh rõ ràng lớn hơn cô mộttuổi sợ đến tay chân bủn rủn, hèn mọn cầu xin cô

-“ Cái chân nào củamày vừa rồi đạp vào Noãn Tâm, nói” Cô nắm lấy cổ áo của nam sinh nhấclên, ánh mắt tàn nhẫn như ác quỷ địa ngục

-“ Chân…chân phải” Nam sinh nước mắt nước mũi tèm lem

-“ Chân phải sao, nếu như phế chân phải của mày, thật sự rất tội nghiệp,mày sẽ không đi lại được, đúng không” Cô cười một tiếng, tiếng cườikhùng khục vang lên trong không gian lạnh lẽo làm bọn nam nhân cũngkhông tự giác rùng mình, An Nhĩ Kỳ say mê nhìn cô, Bạch Chính Lăng cóchút không quen vẫn là quay đầu đi hương khác, Hoàng Ân ghen tị nhìn tên nam sinh được cô bảo vệ đang nằm trên đất, hắn rốt cuộc là ai có thểkhiến Yên Yên trở nên như thế. Triệu Tử Phong vuốt ve con dao bạc trongtay, chế tác vô cùng hoàn hảo, xinh đẹp như cô vậy, cũng lạnh như bănggiống cô thế này.

-“ Phải…phải” Nam sinh gật gật đầu, ô ô thật sợ, hắn từ nay không dám đi bắt nạt người ta nữa. Đều do Hoa Ngọc Lan làm hại

-“ Vậy…” Cô ném mạnh nam sinh xuống đất, đôi chân chầm chậm bước đến, dùng sức dẫm mạnh vào tay phải của hắn ta, khiến hắn đau đớn hét lên, gótgiày nghiến hết sức vào từng đốt tay của hắn, nghe tiếng xương cốt gãyrời vang lên, nhìn gương mặt tuấn tú trắng bệch, mắt trợn lên rồi ngấtxỉu, cô mới nhấc chân lên, nhìn bàn tay đã biến xanh tím của hắn cô hàilòng cười nhẹ.

-“Mị Mị” Cô nhìn nữ nhân đang ôm đầu mình khóc nức nở, nhỏ giọng nói

-“Hồng Yên tiểu thư, tôi sai rồi cô tha cho tôi” Mị Mị bò xuống trước mặt cô

-“ Mày lập tức cút ra khỏi cái trường này, đừng bao giờ xuất hiện trướcmặt tao nữa” Cô nhẫn nhịn thế này là mức độ cuối cùng rồi

-“Vâng vâng” Mị Mị xiêu vẹo chạy đi, không dám quay đầu nhìn lại

Cô nhìn về hương người đang nằm đó, thân thể thon gầy hơi run rẩy, TrươngNoãn Tâm thấy cô rời gót chân bước đến phía mình, liền sợ hãi

-“Trương Noãn Tâm, anh không sao chứ” giọng nói dịu dàng của cô truyền tới, làmcho bọn học sinh nghi hoặc, người vừa rồi tàn nhẫn cùng Trà Hồng Yên bây giờ là một sao

-“ Tôi…tôi không sao, cảm…cảm ơn tiểu thư” Biết tiểuthư xinh đẹp trước mắt này là thay mình bất bình đi, nhưng mà cô thật sự rất tàn nhẫn, cậu có chút sợ, nhìn nụ cười dịu dàng ấm áp của cô, tâmTrương Noãn Tâm mềm nhũn cả ra, thật muốn thân cận với em ấy.

-“ Tốt rồi, em giúp anh đứng lên” Cô đỡ lấy cánh tay gầy guộc của người nọ, nheo nheo mày liễu, cô quyết định vỗ béo cho chị dâu

-“Không….” Định từ chối nhưng thấy ánh mắt xót xa của cô nhìn mình, Trương NoãnTâm trong lòng vô cùng cảm động, đã bao lâu không có người nhìn mình như thế, đột nhiên trước mắt xuất hiện hình ảnh nam nhân tuấn mĩ, vươn taytrêu chọc gương mặt của cậu, hai má Trương Noãn Tâm liền đỏ ửng, sao hắn thấy hai người lại giống nhau như thế chứ

-“ Trương Noãn Tâm, ngheem nói đây, từ giờ trở đi, ai dám bắt nạt anh, đánh anh, anh lập tức nói cho em, nghe không” Cô mỉm cười, xoa xoa hai má gầy của anh, vén véntóc mái của anh lên, rốt cuộc thấy được đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần, như đong đầy cả một hồ nước mùa xuân dịu dàng, ân người này rõ ràng tuyệtmĩ như thế, lại tự mình làm mình ra cái bộ dáng này.

-“A…Ân” TrươngNoãn Tâm trong lòng vô cùng cảm động, hình như cô và anh không quen biết nhau vậy tại sao cô lại đối xử vs anh tốt quá. Anh không tự chủ đượctham lam muốn được yêu thương. Thân phận hèn mọn, ti tiện này, đã lâukhông có ai làm bạn rồi, không ai quan tâm anh như thế.

Nhìn lồng cơm văng ra xa của anh, nhìn cơm trắng cùng một chút rau xanh hỗn độn trênmặt đất, cô liền nhíu mày, cầm lấy bàn tay của anh kéo về phía bàn mình, để anh mau chóng ngồi xuống

-“Chờ em đi lấy đồ ăn cho anh đi” TràHồng Yên tự tay đi lấy đồ ăn cho người khác, làm 5 nam nhân nãy giờ đang thất thần, có nghi ngờ, có thắc mắc, có khó hiểu, nhưng phần lớn làghen muốn điên lên, nhìn thế nào tên này một chút đẹp mắt cũng không có, cô coi trọng hắn ta sao.

-“ Mau đem cô ta xuống đi” Hồng Lân đảo mắt nhìn nữ nhân ngất xỉu giữa phòng ăn, chán ghét nhìn đi chỗ khác, làmhắn mất hết khẩu vị, giọng nói lạnh nhạt vang lên. Liền có đám nam sinhmau chóng khiêng cô ả rời đi.

-“ Mau ăn đi” Cô chống cằm nhìn gươngmặt bị che đi một nửa bởi tóc mái của Trương Noãn Tâm, càng nhìn càngvừa mắt, Trương Noãn Tâm, tay cầm muỗng run lên, anh chưa bao giờ đượcăn món này cả, thụ sủng nhược kinh chưa dám hạ muỗng xuống, sợ hãi liếcnhìn tiểu thư xinh đẹp trước mắt, như chờ cô cho phép

-“Mau lên” Côbuồn cười nhìn bộ dáng tiểu bạch thỏ của anh, thúc giục, lúc này bàn tay anh mới đặt muỗng xuống múc một chút cơm chiên bỏ vào miệng, ân thậtngon, thật luyến tiếc nuốt xuống. Nhìn bộ dáng dè dặt của anh, cô liềnđau xót, khi gia đình cô mất, chỉ còn cô và anh hai, Trương Noãn Tâmluôn cố gắng mua thật nhiều món ngon cho cô và anh hai ăn, còn anh chỉăn có một chút cơm thiu của người ta đổ bỏ. Hốc mắt cô xót xa, liền ửngđỏ cả lên. Nhìn đầu tóc thô ráp của người trước mặt, cô nhắm chặt mắtlại đè ép nước mắt đang trực chờ chảy xuống.

-“ Hồng Yên, em…” Bạch Chính Lăng vô cùng đau lòng, nhìn bộ dáng của cô, tâm hung hăng nhéo một cái thật đau

-“Không có gì, đừng hỏi gì cả, chỉ cần biết đây là người tôi muốn bảo vệ” Trà Hồng Yên siết chặt tay mình, lạnh lùng nói.

-“…” 4 Nam nhân còn lại cũng không muốn hỏi nữa, bọn họ chỉ im lặng đứngđằng sau lưng cô, như muốn thủ hộ cô, dùng sự bình yên dỗ dành cô.

-“Tiểu thư…em….em tên gì vậy” Nhìn 5 nam nhân khí thế bức người, đôi mắt đầyyêu thương nhìn cô, Trương Noãn Tâm lại tự ti, nhưng vẫn không nhịnxuống được

-“ Em là Trà Hồng Yên…gọi em Yên Yên là được” Cô mỉm cườinói, lại nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của người nọ, muỗng trong tay người nọrơi xuống bàn vang lên tiếng thanh thúy

-“ Em…em có biết người tênTrà Thiên Phúc” Trương Noãn Tâm hai má nóng cháy, hai bàn tay đan vàonhau, vặn vặn chiếc áo mới của mình, người đó trước khi cậu bỏ chạy lấyngười là kêu lên ba tiếng “Anh tên Trà Thiên Phúc, tiểu bạch thỏ, anhnhất định tìm được em”.

-“A…đó là anh trai em” Xem ra hai người đã gặp mặt nhau rồi

-“ Anh…anh em sao, tiểu thư, anh ấy cũng học ở đây sao” Lòng Trương NoãnTâm liền trùng xuống, vui sướng vụt tắt, nói như vậy, anh ấy là con nhàgiàu, cậu cười khổ nghĩ, thân phận hèn hạ như mình, chỉ cần nhìn anh làbiết, mình làm sao xứng chứ, đôi mắt hơi nóng lên

-“Anh ấy là hội trưởng ở đây” Thấy bộ dáng khổ sở của chị dâu không là anh dâu đi, cô trêu chọc nói

-“Thật lợi hại” Sùng bái nói, thế nhưng giọng nói ngày càng nhỏ, đầu đã muốncúi xuống hôn lên cái bàn. Trà Hồng Yên kêu gào trong lòng, dễ thươngchết mất.

-“Anh có điện thoại không?” Bâng quơ hỏi một câu

-“Anh…anh không có” Trương Noãn Tâm nghĩ nghĩ, mình nghèo như vậy, cơm một ngày chỉ lo được 2 bữa đã là may mắn lắm rồi, làm sao dám xài thứ xahoa ấy cơ chứ.

-“ Cầm lấy” Cô đặt điện thoại màu trắng của mình lên bàn, một bộ dáng bắt buộc người ta phải tuân theo

-“Cái này…cái này rất quý giá, không được, anh sẽ không nhận” Trương Noãn Tâm vô cùng biết ơn cô vì đã để cho anh lần đầu được hưởng hương vị ngonlành mà suốt 17 năm qua anh chưa một lần được nếm, lại còn bảo vệ anh,dành cho anh phần tình cảm chân thành, ấm áp. Anh dù muốn nhưng biếtthân phận mình ti tiện, hèn kém như thế sao có thể làm bạn với cô, lạinhận đồ của cô, anh là đồ không biết xấu hổ.

-“Không nói nhiều, cầmlấy em cũng đang muốn đổi điện thoại mới, nếu anh không muốn cứ vứt nóvào thùng rác đi, có số anh hai em trong đó, em đi trước đây” Cô khôngđể cho anh kịp mở lời liền đứng dậy chạy trối hết, 5 tên nam nhân cònlại ngây ra một chút trừng mắt nhìn Trương Noãn Tâm không cam lòng liềnrời đi, chỉ có Hồng Lân bất động quan sát anh một lát, đáy lòng một mảng chua lè, cô chưa bao giờ, chưa bao giờ đối xử với ai tốt như thế, tênnày nhìn thế nào cũng không có một điểm hấp dẫn. An Nhĩ Kỳ tức tối,cảmthấy bản thân lại thua một tên quê mùa, lòng buồn muốn chết, cảm thấy bộ mặt tuấn mĩ này của mình cũng mau muốn vứt đi. Đang đi đột nhiên tênđằng trước đứng lại, làm anh va vào con gấu bự Bạch Chính Lăng, chóp mũi đau đớn, Hồng Lân đi cuối cùng thấy cô đột nhiên đứng lại, quay ra nhìn bọn họ.

-“ Thấy tôi đáng sợ không?” Cô nhàn nhạt hỏi

-“ Khônghề, em vô cùng vô cùng mê người, bộ dáng của em vô cùng nữ vương, nếubọn họ không thích, mình anh thích là được” An Nhĩ Kỳ vẫy vẫy đuôicún,nói, cái này là sự thật, cô là mê hoặc chết hắn

-“…” Bạch Chính Lăng vẫn đứng yên lặng

-“Gấu bự sao không nói lời nào” Cô tức giận nhìn con gấu ngu ngốc đang ngẩn người

-“A…không, nhưng em không nên mạnh tay như thế, dù gì, dù gì….cái tên đó đâu cóquen biết gì với em, em lại tốt với hắn như thế, tụi anh còn chưa baogiờ được đối xử như vậy đâu” Bạch Chính Lăng bộ dáng oán phu nói, ghentị chết hắn, lời vừa nói ra liền nhận được sự đồng ý của mấy tên cònlại.

-“ Trà Hồng Yên, mau nói cho anh biết, em và hắn có quan hệ gì,không lẽ em thích hắn” Triệu Tử Phong nắm lấy cánh tay cô, đôi mắt tứcgiận suy xét cảm xúc trên gương mặt cô

-“ Hồng Yên…cậu” Hoàng Ân muốn nói lại thôi, buồn bực đá viên đá trên đường nhìn nó lăn lông lốc mấy vòng.

-“….” Hồng Lân vẫn duy trì im lặng, tiếng lòng của hắn được mấy tên nam nhân này phát biểu rồi, còn nói cái gì nữa

-“A…các người ăn dấm chua sao” giống mấy con chó nhỏ thấy chủ nhân thương yêu loài động vật khác liền ghen tuông sao

-“Đúng thế” Đồng thanh đáp lại, Hồng Lân vẫn tiếp tục bảo trì trong yên lặng, bọn ngốc

-“ Hồng Lân, sao anh lại im lặng như thế” Cô nhìn gương mặt như người chết của anh, liền bực bội đi tới nhón chân chọt chọt vào hai má anh

-“Tôi hỏi, em sẽ nói sao, nếu em muốn nói sẽ tự động nói, không ai bắt buộcđược em cả” Cắn cái ngón tay đang vuốt ve môi anh không yên phận, đầulưỡi trêu đùa đầu ngón tay cô, nhẹ nhàng hút hút. Làm người cô run lên,nhưng ngón tay theo ý giỡn chơi với đầu lưỡi hắn.

-“Hồng Lân anh vôcùng làm em cảm thấy hài lòng đi” Một nô lệ thấu hiểu và vâng lời chủnhân của mình, làm cô vô cùng thỏa mãn, hừ ai mà lộn xộn như cái đám kia chứ, luôn làm cô phiền chết, cô mỉm cười hôn lên má hắn coi như phầnthưởng, hừ mê cô đến chết đi, để cô có thể nắm họ trong tay. Cảm nhậnđôi môi mượt mà lướt qua má phải của hắn, Hồng Lân đắc ý liếc qua đámnam nhân đang muốn phát hỏa

-“ Hồng Yên em không công bằng chút nào” Lại đồng thanh nói

-“Các người làm tôi hài lòng đi, tôi liền thưởng” Cô cười vui vẻ nói liền quay người bỏ đi. Xa xa còn truyền lại một câu

-“Hồng Lân hôm nay anh đưa em về đi” Làm 4 tên còn lại vô cùng buồn bã vì bịthất sủng, Hồng Lân đẩy đảy gọng kính trên chóp mũi của mình, không cóvẻ gì đắc ý theo hướng bóng lưng cô.

Trà Hồng Yên dọc đường đi tínhtoán, xem ra em gái của cô cũng mau chóng xuất hiện rồi, ánh mắt lạnhxuống, dừng chân tại một khóm hoa dại bên đường, cô ngắt bông hoa màutrắng mỏng manh xuống, đưa lên mũi, liền nhíu mày, hôi muốn chết ( aimượn bà thím làm màu), liền thả tay để nó rơi xuống dưới chân, dùng gót giày nghiến lên nó, cho đến khi cánh hoa nát ra, nhụy hoa dính chặtxuống đường

-“ Em gái kiếp này em chỉ có thể là bông hoa dại không sắc không hương ven đường này thôi”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv