Hoa Máu

Chương 15



Trà Hồng Yên là người tỉnh dậy đầu tiên, lí do đều do con heo nhỏ bên cạnh, đem hai cái chân trắng nõn gác cả lên ngực cô, làm cô khó thở, trợn mắt nhìn Nhạc Ly Lykhông hề có ý tứ nằm tư thế như muốn ôm cả đất trời vào lòng như thế,đầu Trà Hồng Yên chảy xuống hắc tuyến. Tính tình đã không giống mấy đứacon gái bình thường, sở thích cũng biến thái, suy nghĩ thì như ngườingoài hành tinh, nghĩ tới đó cô liền cười cười, không phải chính tínhcách của mình cũng vặn vẹo lắm sao… Cô đứng dậy, nhìn đến gương mặt yênbình trên giường, lông mi thật dài cong vút, run động nhẹ nhàng, khóemôi cũng nhếch lên một nụ cười nhợt nhạt mang dáng hình hạnh phúc, dángnằm cũng quy củ như chính con người hắn, hai tay lồng vào nhau đặt trênchăn, cả người thẳng đuột….cmn sao giống công chúa ngủ trong rừng thếkhông biết,lại nhìn Nhạc Ly Ly….chắc chắn là đẻ nhằm giới tính rồi. Côđưa tay đem khăn có chút lạnh trên trán cậu xuống, cảm nhận nhiệt độ hơi ấm, không có sốt cao như hôm qua, có chút kinh ngạc, nhìn sao cũnggiống tiểu bạch kiểm, nếu như người bình thường đã phải 2,3 ngày mới hết sốt, huống chi Trần Hoàng Ân là cậu ấm được nuông chiều, xem ra dángngười mỏng manh như thế, nhưng nội lực bên trong không vừa đi.

-“ Yên Yên” Trần Hoàng Ân bị bàn tay lành lạnh làm thoải mái mà tỉnh giấc, bên chóp mũi hương hoa thơm ngát càng đậm, đôi mắt trong sáng như hồ nướcmở ra, có chút nhập nhèm chưa thích ứng, hình ảnh bên ngoài tràn đầy đáy mắt toàn là bóng dáng của cô, cậu cảm thấy như đang mơ một giấc mơ thật đẹp, nếu như mỗi buổi sáng đều được nhìn thấy gương mặt cô thì tốt quá.

-“ Ngủ tiếp đi” Trà Hồng Yên thái độ lạnh nhạt, đáy mắt không gợn sóng,chỉ có lệ nói, sau đó bước vào phòng vệ sinh, Trần Hoàng Ân mất mát, đáy lòng trống rỗng, biết người mình yêu đã chăm sóc cho mình cả đêm, tráitim như chìm trong mật ngọt ấm áp, nhưng đó chỉ như một giấc mơ thoángqua khi cái nhìn sâu thẳm lạnh băng của cô dành cho cậu. Trần Hoàng Ânhai tay siết chặt vào chăn, chăm chú nhìn vào phòng tắm sáng đèn, nghetiếng nước róc rách, đáy lòng không yên.

-“Mẹ ơi con không về đâu”Nhạc Ly Ly bị cơn ác mộng đánh thức, cả người bật dậy, trong mơ thấy mẫu thân đại nhân đứng trước cổng nhà họ Trà, tự giá thân chinh đưa cô vềnhà, aiza lão bà khó tính đó sao có thể là mẹ cô chứ.

-“Ơ” Nhạc LyLy quay đầu thấy người trên giường đã tỉnh giấc, nhìn gương mặt có chúthồng của Trần Hoàng Ân liền bị mê hoặc, làn da trắng như sứ, đôi môi đãtrở về màu sắc ban đầu, aiza trai đẹp, buổi sáng được gặp trai đẹp thậttốt biết bao.

-“ Buổi sáng tốt lành” Trần Hoàng Ân biết rằng địa vịcủa Nhạc Ly Ly trong lòng Trà Hồng Yên phân lượng không nhẹ, vẫn có chút khách sáo không dám xem thường, nhìn bộ dáng một tiểu cô nương đơnthuần, vẫn là có chút hảo cảm.

-“ Aiza, tốt tốt nhan” Nhạc Ly Ly xua xua tay, nhìn người con trai đang dựa đầu vào giường, đôi mắt to tròn như búp bê.

--

Nhà họ Trà hôm nay tương đối…loạn, có khách quý đến thăm vào sáng sớm.

-“ Aiza đừng có khóc mà” Thẩm Nhược Nhược vỗ vỗ con tiểu bạch thỏ xinh đẹp bên cạnh mình, Thiệu Tiểu Hoa khóc như hoa lê đẫm mưa, gương mặt trắngnõn mềm mềm đều là đỏ lên, mới rời nhà đi hưởng tuần trang mật với ôngxã chưa được một ngày, liền nhận được điện thoại có ngươi báo rằng Trầntiểu thiếu gia mất tích, làm Thiệu Tiểu Hoa cùng Trần Hoàng Chí sợ đếnrun người, đừng nói bọn họ làm quá, lứa trẻ bây giờ đi chơi đêm làchuyện bình thường, chuyện đó có thể xảy ra với con cái nhà người khác,nhưng riêng Trần Hoàng Ân…. Là bất khả thi, không phải ông bà cấm đoán,mà là thằng nhỏ này có suy nghĩ vô cùng chính chắn và nghiêm túc, khôngbao giờ thấy nó ra khỏi nhà đi chơi với bạn bè, đừng kể đến việc nó điđến khuya cũng không về, hai người cha mẹ này vì mãi đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào quên béng mất con trai của họ vừa mới thất tình, tâmtrạng không tốt, cả nhà họ Trần điều động tất cả nhân lực đi tìm, trongcơn hốt hoảng liền nhận được điện thoại từ Trà gia, liền mau chóng đếnnhận con. Cha mẹ Trà được báo lại cũng sợ đến hết hồn, sáng sớm mới bảnh mắt ra, chưa nêm được cà phê thơm ngon liền bị tin này làm sặc, hôm qua hai ông bà ….khụ tâm tình một chút nên đi ngủ sớm, thế nên màn kịch hay này không được chiếu, Trà Tuấn Trung càng thêm thích Trần Hoàng Ân, ô ô con gái có người hâm mộ đến điên cuồng, aiza thằng nhóc họ Trần cũngkhông tệ đi.

-“ Làm phiền Trà tổng cùng phu nhân rồi” Trần Hoàng Chíđau lòng lau nước mắt bà xã, trong tâm cũng sáng rõ, xem ra thằng nhócnày nhắm đến con gái nhỏ nhà họ Trà đi, nhưng ông nghe nói con bé này…có chút…khụ…nghịch ngợm.

-“Aiza sao nói thế được, thằng bé cũng hayđến nhà chơi, sớm được chúng tôi coi như con cái trong nhà rồi, hai ôngbà đừng khách sáo” Trà Tuấn Trung cười khà khà xua xua tay nói.

-“Nhược Nhược a, thằng bé sao rồi” Thiệu Tiểu Hoa nhìn cô bạn đồng học cao quý ngày xưa, hai mắt ngưỡng mộ nói, ô ô nhìn người ta đi vô cùng quyến rũ, khí phái đầy mình, còn mình thì…ô ô

-“ Nghe Hồng Yên nói nó đãhạ sốt rồi, đừng lo” Thẩm Nhược Nhược sờ sờ bàn tay mềm mịn của ThiệuTiểu Hoa, tiểu bạch thỏ này đã lớn tuổi vậy rồi một chút cũng không đổi.

-‘Cha…mẹ” Trần Hoàng Ân được người hầu đỡ xuống nhà, người có chút tiều tụy, đi sau lưng là Trà Hồng Yên cùng Nhạc Ly Ly

-“ ô ô con trai của mẹ” Thiệu Tiểu Hoa nhào tới ôm lấy đứa con cưng củamình, đôi mắt lại nhìn Trà Hồng Yên, hai mắt tỏa sáng, vô cùng giống nữvương, đôi mắt đạm mạc lạnh lùng cả người khí phái đầy mình

-“ Cháuchào hai bác” Trà Hồng Yên lễ phép nói, bộ dáng thanh lãnh nhưng khôngthế lễ, Trần Hoàng Chí sờ sờ cầm, đánh giá Trà Hồng Yên, con bé tựa nhưmột đóa hoa sen trắng ngạo nghễ, đôi mắt không chút cảm xúc chân thực,lời đồn đều là bậy, không nên tin lời đồn, Trần Hoàng Chí đúc kết, đứacon dâu này….ông chịu.

-“ Chào cháu ta là mẹ của Hoàng Ân, Yên Yênsao thật xinh đẹp’ Thiệu Tiểu Hoa đẩy con trai cưng của mình ra, mauchóng đi đến trước mặt Trà Hồng Yên, cô thích thú nhìn người phụ nữtrước mắt, thật trẻ, lại nhớ đến câu nói của Trần Hoàng Ân về mẹmình…cái cụm từ tiểu bạch thỏ này cũng quá thích hợp đi, đôi mắt bà vàHoàng Ân rõ ràng là một khuôn, to tròn trong suốt như những viên pha lêđược đẽo gọt từ đôi tay tài năng. Cái miệng đỏ hồng mân mân cũng giống,Trà Hồng Yên cảm nhận thấy sự ấm áp tỏa ra từ người bà, khí chất đơnthuần như một bông hoa được nuôi trong nhà kính không chịu bất cứ thứ gì tổn thương

-“ Chào bác” Cô mỉm cười khẽ

--

Nhạc Ly Ly cảm thấy tình cảnh không đúng, sao thấy giống như nhà trai nhà gái ra mắt nhaunhư thế, nhìn hai bên gia đình không ngừng khen ngợi nhau, Nhạc Ly Lymuốn xỉu, có chút không kiên nhẫn, đôi mắt trong suốt lơ đãng lướt quacửa chính thì liền trợn lên chán ghét, cmn không phải vào viện rồi sao.

-“ Yên Yên” Níu níu tay áo của Trà Hồng Yên đang bình thản uống trà

-“…” Trà Hồng Yên đã nhìn thấy từ lâu rồi, ánh nhìn sau cánh cửa như muốn xé xác cô, căm hận muốn giết cô, Nhan Tú Anh xem ra cô ả không có một chút kiên nhẫn nào đi, kiếp trước khi cô bị tôi đánh nhập viện, cha tôi bịcô dùng lời lẽ mê hoặc, đối xử tốt với cô một chút liền theo cô mà mắngtôi, Triệu Tử Phong cùng Bạch Chính Lăng cũng đứng về phía cô, cả ngàytất bật vì cô, bảo vệ cô trước tôi, nhưng giờ thì sao, phòng bệnh hiuquạnh như thế, chắc cô không chịu nổi đi.

-“ A” Nhan Tú Anh giả vờ té ngã, nửa người hướng về phía phòng khách, tiếng kêu nho nhỏ như mèovang lên, Nhan Tú Anh thật căm hận, tại sao, tại sao cô ta bị thương màkhông một người nào đến, thậm chí thức ăn cũng không đem đến cho cô ta,may mắn là bị phỏng nhẹ,gương mặt chưa bị hủy, nếu không…cô ta khôngbiết lấy thứ gì ra đoạt với Trà Hồng Yên, nhìn một nhà vui vẻ như thế,cô ta thấy liền nhận ra Thủ trưởng Trần Hoàng Chí, lại nhìn đến TrầnHoàng Ân, người đã bênh vực cô ta, trong mắt liền hiện ra toan tính, côta lê thân người đau nhức vì bị đánh, căm hận hơn là bàn tay của cô tađã bị khắc lên dấu ấn vô cùng nhục nhã, mà càng thống khổ hơn…nó sẽ trởthành vết xẹo không có cách nào chữa được, Bạch Chính Lăng rõ ràng bịTrà Hồng Yên mê hoặc mới dám làm thế với cô ta, rõ ràng hắn đã bênh vựccô ả mà, thật không cam lòng.

-“ Nhan Tú Anh cô không ở yên trongbệnh viện về đây làm gì” Vân quản gia chống gậy từ phòng ăn đi ra, nhíuđôi mày không kiên nhẫn nhìn Nhan Tú Anh.

-“Cháu…cháu, bệnh viện ở đó họ nói rằng tiền viện phí chỉ bảo gồm ngày hôm qua, thức ăn họ cũngkhông mang đến cho cháu, cháu sợ ở lại sẽ làm tiền viện phí tănglên..nên mới…” Nhan Tú Anh yếu ớt ngồi dậy, đôi chân run rẩy không cósức lực liền khụy xuống, Trà Hồng Yên cười lạnh, đặt tách trà xuống,Trần Hoàng Ân vô cùng chán ghét không cho Nhan Tú Anh một cái ánh mắt.

-“ Thật ngại quá, người làm nhà tôi đã vô lễ rồi” Thẩm Nhược Nhược cườilạnh trong lòng, đứng dậy ra hiệu cho người hầu mang cô ta vào

-“Cha…” Nhan Tú Anh thống khổ nhìn về phía Trà Tuấn Trung cầu cứu, TrầnHoàng Chí là người lăn lộn trong giới chính trị bao lâu nay, có loạingười nào ông không từng nhìn qua, huống chi chỉ là một con nhóc còn hôi mùi sữa, kĩ thuật đóng kịch ngu ngơ như vậy, ông liếc mắt liền thấy, có chút kinh ngạc vì tiếng cha trong miệng Nhan Tú Anh, nhưng trong lòngđã hiểu rõ, vẫn là chuyện cũ của mọi nhà quyền thế đi. Nhưng thái độ làm người của Trà Tuấn Trung ông cũng nắm rõ ba phần, không thể nào là loại người trăng hoa vậy được, vậy chỉ có lí do thứ hai là bị vào bẫy đi.

-“A đứa trẻ này” Thiệu Tiểu Hoa thì khác, tính tình vốn đơn thuần

-“ Cô ta chỉ là người làm thôi, đầu óc không có chút rõ ràng, vì thươngtình nên nhà tôi nhận nuôi nó” Trà Tuấn Trung cảm thấy ghê tởm, nhưngmiệng vẫn nói, gương mặt thản nhiên như kể một chuyện cười.

-“ Chaa….cha…cha phải làm chủ cho con, con biết, con chỉ là một đứa con hoang, nhưng cha… con không làm gì sai cả, con chỉ muốn được ở bên cha màthôi, nhưng chị…chị ấy lại không chấp nhận con, chị ấy đã làm tay con bị thương, chị ấy còn đổ nước sôi lên mặt con, chị ấy sao có thể đối xửvới con như vậy, cha chị ấy thật độc ác” Nhan Tú Anh như phát cuồng,thống khổ rống lên như một con thú tội nghiệp bị thương, bộ dáng này nếu ai không hiểu chuyện sẽ rất hiểu lầm đó.

-“ Câm miệng” Trần Hoàng Ân càng nghe đầu óc càng rõ ràng, hắn sao có thể vì loại con gái này làm tổn thương cô chứ

-“ Trần…Trần công tử, không phải chính anh cũng thấy em chỉ lỡ tay đổ rượu vào người chị ấy sao, nhưng chị ấy lại…chính anh cũng đã bênh vực emmà” Nhan Tú Anh trong lòng vô cùng ghen tị, nhìn thái độ thù địch khácxa lúc đầu gặp mặt của cậu, liền biết do Trà Hồng Yên đã giở trò. NhanTú Anh ngước gương mặt bị băng một tầng trắng mỏng của mình, chỉ có đôimắt hơi lộ ra, cánh tay cố ý xốc lên để quần áo không che đậy vết thương đang lên da ghê người.

-“ A” Thiệu Tiểu Hoa sợ hãi lui lại, có chútkhông tin nhìn Trà Hồng Yên, con bé thật đáng sợ, Trần Hoàng Chí thìngược lại, vô cùng thích tính cách dứt khoát của Trà Hồng Yên, đây làđiểm con thiếu ở con trai của mình…sự tàn nhẫn.

-“ Nếu như bảo tôi để yên cho một đứa con gái của gái làng chơi, đem ba tôi làm trò đùa, đedọa ông ấy bằng ảnh chụp yên lành sống trong nhung lụa, xin lỗi tôikhông phải thiên sứ” Trà Hồng Yên thản nhiên đứng dậy đi đến trước mặtNhan Tú Anh, Trần Hoàng Chí nghe vài câu liền hiểu, ánh mắt nhàn nhạtliếc qua Nhan Tú Anh, Thiệu Tiểu Hoa đầu óc trì độn cũng có chút hiểuđược, đây là tình huống thường có trong truyện a, aiza trách làm sao đứa nhỏ này không nổi giận, cứ nghĩ đến việc ông già nhà mình có con ởngoài, Thiệu Tiểu Hoa sợ rằng cũng không trụ nổi.

-“Nhưng đó không phải lỗi của em, em không có lựa chọn nơi sinh ra của mình” Nhan Tú Anh nước mắt thấm đầy vải băng

-“ Cô đã lựa chọn rồi…không phải sao” Trà Hồng Yên lạnh nhạt nói, đôi mắtnhư nhìn thấu vào cõi lòng thối rữa của Nhan Tú Anh làm cô ta sợ hãi,giống như cô ta bị bốc trần hoàn toàn. Không…không phải đâu, cô ta liềnbình tĩnh vẫn giả bộ nức nở.

-“ Làm trò hề đủ chưa, mang cô ta vàođi” Thẩm Nhược Nhược nói, ngày vui bị cô ta phá đi, không biết ông bà họ Trần có ấn tượng không tốt với con gái mình không nữa, Nhan Tú Anh bịmang đi, tưởng như mình đã phá hủy được hình tượng trong lòng cha mẹ họTrần, làm Trà Hồng Yên trở thành con người độc ác trước mặt họ, liền đắc ý, vô cùng ngoan ngoãn về phòng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv