Hoa Máu

Chương 13



Trà Hồng Yên là mộtnữ nhân vô tâm vô tình, trái tim cô đã bị chai sạn bởi những năm thángsống cùng khói đạn cùng máu, nên sau khi làm cho hai tên nam xuân khíchất ngời ngợi, là rồng trong đám người đau khổ muốn chết đi, cô vẫnthản nhiên nằm ngủ rất ngon giấc, tia nắng ban mai rọi vào căn phòng màu hồng của cô, đem nó hun lên đến nhiệt độ ấm áp,tiếng chim non ríu rítngoài cửa sổ, bóng mây ôn nhu phủ khuất mặt trời, vành tai của cô nhúcnhích, nghe được tiếng bước chân đang rón rén trước cửa phòng mình, đôimắt lạnh lùng mở ra, có trộm, mới sáng sớm thế này, đôi mắt tỉnh táo lần nữa nhắm lại, hương thơm hoa quả ngọt ngào truyền vào chóp mũi của cô,cửa phòng mở ra, một bóng dáng nhỏ nhắn lẻn vào, vẻ mặt vô cùng nghịchngợm, trái tim cô run lên, những kỉ niệm tốt đẹp tràn về như nước vỡ đê

-“ Bảo bối mĩ nhân à, mau đến để ta hôn một cái” Nhạc Ly Ly gương mặt trái xoan vô cùng trẻ con, làn da oánh bạch mềm mại, đôi mắt to tròn trongsuốt, lại ẩn vẻ nghịch ngợm, bướng bỉnh, ngón tay thon dài bắt chước bộdáng của mấy tên lưu manh, nâng cằm cô lên hôn má cô một cái

-“ Cái con nhỏ này, học ai bộ dáng này vậy hả?” Trà Hồng Yên oán giận ghê tởm lau lau nước miếng dính trên má cô

-“ Bảo bối à da của cưng thật mịn” Tiếng cười như chuông bạc vang lên.Nhạc Ly Ly là bạn thân của cô từ lúc học mẫu giáo, con bé này luôn bámphía sau lưng cô, bắt cô phải chơi cùng, lúc đầu cô vô cùng kiêu ngạokhông cần ai làm bạn, rốt cuộc bị cái đuôi sam bám đến phiền liền camchịu số phận làm bạn thân của cô.

-“ Yên Yên, tặng cậu này”

-“Yên Yên, cậu đừng thích tên Triệu Tử Phong đó nữa, hắn vô cùng chán ghét cậu”

-“Yên Yên cậu đừng khóc, tớ đi tìm tên Triệu Tiểu Tử đó đánh một trận”

-“Yên Yên, nhà họ Nhạc tớ có một số vốn nhỏ giúp đỡ gia đình cậu, đừng tứ chối”

-“Yên Yên, đừng sợ, tớ chỉ ngủ một lát thôi, lập tức sẽ tỉnh dậy” Lần cuốiđược nhìn thấy nụ cười như đóa hoa hướng dương dưới ánh mặt trời củacậu, là lúc cậu ở trong lòng tôi mất đi, linh hồn tiêu tán vào sươngkhói, thế gian này đem cậu như món quà đến bên cạnh tôi, cũng lạnh lùngtàn nhẫn đưa cậu đi. Nhạc Ly Ly bị đám đàn ông làm nhục đến chết, nhưngvẫn dành cho cô nụ cười tốt đẹp nhất thế gian trước khi chết, mà kẻ gâyra chuyện này đó chính là em gái cô.

-“ Hừ đúng là con heo, mau dậya, bạn cậu đã về đây” Ly Ly đem mặt dán sát vào má của Trần Hồng Yên,con ngươi trong trẻo linh động như ngập đầy nước, to tròn tròng mắt nhưmột viên bi ve màu xanh lá cây xinh đẹp đong đầy gương mặt đang ngủ củacô, Ly Ly bất mãn chọt chọt cái gò má trắng nõn mềm mịn như trứng gà.Trà Hồng Yên vẫn giả bộ ngủ, chọc tức Ly Ly đến phồng má, Nhạc Ly Ly đưa ngón tay trắng nón của mình cù vào nách của Trà Hồng Yên làm cô giậtbắn lên, ha ha cười.

-“ Cái con nhóc này, lúc nào về cũng len lén như chuột con, ha ha, này mau ngừng lại nhột chết tớ” Trà Hồng gương mặtcười mà như khóc, trong lòng đều là đau đớn nhìn Nhạc Ly Ly như tinhlinh lạc giữa trần thế, vừa nghịch ngợm vừa ngây ngô, mái tóc màu đỏmượt mà óng ả, đang buông rủ sau lưng, cái mũi chun chun nho nhỏ, côbuồn bực dùng tay chỉ chỉ vào cái trán trơn bóng của Ly Ly

-“ Hừ, còn giả bô ngủ sao, không mau ngồi dậy trải thảm mà đón chào tớ, Nhạc Ly Ly đại nhân đã trở về đây, cưng à, mau đến để ta hung một cái” Ly Ly giởra bộ dáng lưu manh quen thuộc, liền nhận một cái cốc đau đớn vào đầu,đôi mắt ai oán, hai tay làm quá lên ôm lấy đầu oa oa kêu lên, Thẩm Nhược Nhược mỉm cười ngoài cửa nói vọng vào

-“Hai cái đứa này, mau xuốngnhà dùng bữa sáng đi, đúng là hai con chuột nhắt nhỏ, gặp nhau là rộnràng cả nhà” Thẩm Nhược Nhược và Trà Tuấn Trung có thói quen dậy sớmchạy bộ trong vườn cùng nhau, đang ngồi uống nước nghỉ mệt, liền thấycái đầu nhỏ lò ra sau lưng Vân quản gia, gương mặt trẻ con quen thuộcnhào đến dụi vào lòng hai người làm nũng, kêu một tiếng thật ngọt “Báctrai, bác gái”. Đứa nhỏ Ly Ly này như đứa con gái khác trong nhà, vôcùng thân với Trà Hồng Yên, thậm chí khi nó về nước thì liền ở luôn ởđây.

-“ Vâng ạ, Nhạc Ly Ly cậu đợi đó tớ đi thay đồ liền tính sổ với cậu” Cô nhéo hai má phụng phịu của Nhạc Ly Ly.

--

-“Cái gì, con gái riêng” Nước cam trong miệng Nhạc Ly Ly không phúc hậu phunra ngoài, hai mắt to tròn đáng yêu trợn lên, mái tóc màu đỏ được thắtmột chiếc bím nhỏ sau lưng, đung đa đung đưa theo cử động của cô, vôcùng đáng yêu. Lông mi màu đỏ run run chớp chớp liên tục, cmn sao lạimoe như thế chứ, cô thầm than trong lòng.

-“ Ngạc nhiên chết cậu đi”Trà Hồng Yên tiếp tục dùng hồng trà trên tay mình, bộ dáng tao nhã caoquý, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng

-“Trà Hồng Yên cậu có chút kìlạ…không lẽ….ma nhập” Nhìn Trà Hồng Yên không giống trước đây, trở nênxinh đẹp hơn, lại có chút trưởng thành, đôi mắt không còn nghịch ngợm,tươi sáng như xưa mà trở nên trầm đục, tĩnh lặng.

-“Hừ tất nhiên bổntiểu thư càng lớn càng xinh đẹp, ma nào mà dám nhập ta chứ” Trà Hồng Yên khinh thường nói, hừ một tiếng thật to,nhưng khóe miệng đã cong lên

-“ Cô ta đang ở đây sao?” Nhạc Ly Ly đang ngứa tay muốn chết, thật sự muốn gây chuyện, hừ nghe Trà Hồng Yên kể, liền biết đứa con gái đó vô cùngxấu xa

-“ Ừ, cô ta giờ đang ở trong phòng tối chơi với chuột đi” Côcười lạnh, nếu nói Trà Hồng Yên là một người hay gây chuyện thì Nhạc LyLy là một con quỷ nhỏ chính hiệu, ai mà vào tầm ngắm của cô, đều chắcchắn muốn sống không được, muốn chết không xong

-“ Aiza, cậu dẫn tớđi gặp cô ta đi” Đứng dậy lôi kéo cánh tay Trà Hồng Yên, Trà Hồng Yênbuồn cười nhìn cái gương mặt phấn khởi chết người của Nhạc Ly Ly, liềnchiều ý cô đi.

--

Nhìn cánh cửa nhà kho đang bị chốt khóa, bêntrong còn vang lên tiếng động nho nhỏ, cô tra chìa khóa vào mở ra, ánhsáng bên ngoài tràn vào, làm cho Nhan Tú Anh không quen liền nheo mắtlại, bộ dáng chật vật như một con ăn mày, Trà Hồng Yên nhìn quần áo tảtơi của cô ta, tóc tai rối bời, trên mặt dính bẩn.

-“ Chị…” Nhan TúAnh mừng rỡ vì được thả ra, vừa ngước mặt lên lại nhìn thấy gương mặttuyệt mĩ của Trà Hồng Yên, bên cạnh là một bé con vô cùng xinh xắn đángyêu, bộ dáng như thiên thần linh động. Nhạc Ly Ly nhìn Nhan Tú Anh liềnthấy ghét, bộ dạng xấu muốn chết.

-“Aiza sao lại hôi như thế chứ”Nhạc Ly Ly che mũi làm bộ dáng ghét bỏ, ánh mắt nhìn chằm chằm Nhan TúAnh như rác rưởi, thấy đôi giày màu đen đang dừng trước mắt mình, NhanTú Anh ngẩng mặt lên lộ ra một con mắt đầy nước, nghi hoặc nhìn Nhạc LyLy, chưa để cô mở miệng, liền bị Nhạc Ly Ly tát một cái vào mặt, hôm qua bị Trà Hồng Yên đánh cả miệng đều là máu, môi cũng sưng lên vô cùngbuồn cười, nhìn như hai miếng thịt bò bị thiu, nay chịu thêm một cái tát nữa liền đau đến trợn mắt, Nhạc Ly Ly lại vô tội nói.

-“Ôi cha, tôilà thấy có con muỗi đang đậu trên mặt cô, liền sợ nó chích cho cô đếnbệnh suất huyết nên bổn tiểu thư mới anh hùng nghĩa hiệp ra tay giúp cô” Nhạc Ly Ly lời nói vô cùng vô lý, làm cho Trà Hồng Yên bên cạnh phìcười, nhìn cái bộ dáng anh hùng vô địch trước mắt liền vừa lòng.

-“Cô trở về đi, xem ra cô ở đây vô cùng vui vẻ, cũng không chịu đứng dậyrời đi, lũ chuột đó đúng là bạn của cô” Nhìn một con chuột chạy quadưới, cô cười lạnh nói

-“ Vâng…” Nhan Tú Anh loạng choạng đứng lên,tay nắm chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, căm giận nguyền rủaNhạc Ly Ly cùng Trà Hồng yên

-“Này, đang chơi vui mà” Nhạc Ly Ly bất mãn nói

-“ Bớt chút đi, đợi cô ta mặt mày lại như hoa, đánh mới vui” Trà Hồng Yênkhông phúc hậu nói, vòng tay qua vai Nhạc Ly Ly trở về phòng

--

-“ Này sao cậu không bắt máy, nó rung nãy giờ rồi đó” Nhạc Ly Ly nhìn điện thoại đang nhảy nhót trên giường của cô, tò mò hỏi, tay vươn đến cầmlấy nhìn màn hình hiện lên một dãy số đề tên “ Tiểu Bạch Kiểm”, đầu liền trượt xuống hắc tuyến, không lẽ Trà Hồng Yên có sở thích nuôi…khụ

-“Mặc nó đi, mấy tên nhãi nhép phiền phức ấy mà” Trà Hồng Yên ngồi trướcgương trang điểm khóa lại môi mình bằng một lớp son bóng màu đỏ rượuvang, liền vừa lòng đứng dậy, cầm lấy điện thoại trên tay của Nhạc Ly Ly sau đó nhấn nút tắt.

-“ Aiza, cậu đổi phong cách trang điểm sao”Nhìn gương mặt yêu mị trước mắt, trong mắt của Nhạc Ly Ly trợn tròn lên, đông tây sờ sờ, soi soi thật kĩ, thấy vô cùng thích hợp, vô cùng đẹpmắt, quyết định thay đổi như cô.

-“ Nhóc con, cậu vẫn nên để yên đi, cậu mà vẽ mặt như tớ, chắc chắn sẽ rất dọa người” Bắt lấy hai má hồnghồng như đánh phấn của Nhạc Ly Ly nhéo đến vui tay, nhóc con mặt cậu cứnhư tiểu thiên sứ nhỏ nhắn, tiểu tinh linh nghịch ngợm, mắt thì to tròn, đôi môi thì nhỏ còn đầy đặn vểnh lên.

-“ Qúa đáng” Nhạc Ly Ly phồng má nói

--

-“Yên Yên” Vừa bước ra khỏi cửa nhà, Bạch Chính Lăng như xác chết đứng bấtđộng ở đó, vẻ mặt tiều tụy đáng thương, gương mặt nam tính gầy sọp cả đi sau một đêm, hai quầng mắt thật đen lộ ra vẻ mệt mỏi, bộ đồ hôm quatrên người vẫn không có thay đi, càng lộ ra vẻ biếng nhác mê người, cảngười hắn đầy mùi rượu, tóc tai rối bời, nhìn như một con sâu rượu, Nhạc Ly Ly tò mò nhìn Bạch Chính Lăng si tình, mê mẩn nhìn Trà Hồng Yên,trong mắt đầy vẻ hối hận, đau thương, lại nhìn Trà Hồng Yên mặt không có chút cảm xúc, lạnh lùng nhìn Bạch Chính Lăng

-“ Bảo bối, ai vậy?”Nhạc Ly Ly ghé vào tai của cô nói, nhìn cái bộ dáng tuấn mĩ ngời ngời,nam tính ngời ngời, đẹp trai ngời ngời, si tình ngời ngời, liền làm choNhạc Ly ly có cảm tình, nghĩ trong đầu chắc chắn là bạn trai của bảo bối nhà cô, lại chắc chắn hai người đang giận nhau, lại chắc chắn gấu thúinày sẽ tốt hơn Triệu thối thối kia, một vạn cái chắc chắn chạy loạntrong cái đầu không an phận của cô, khiến Trà Hồng Yên nhìn liền biết,lập tức muốn cắn chết cô, cái con nhóc này, lại suy diễn bậy bạ, nhìncái ánh mắt đồng tình của Nhạc Ly Ly hắc tuyến lại chảy xuống.

-“ Không biết” Cô lạnh lùng nhả ra một câu, liền lướt qua Bạch Chính Lăng, vô cùng nhẫn tâm a

-“Yên Yên, xin em đừng đối xử với anh như vậy” Bạch Chính Lăng đuổi theo, nắm lấy tay cô, hương rượu mạnh truyền vào chóp mũi của cô, nhìn đôi mắtđầy tơ máu của hắn, đáy lòng cô không chút dao động, chỉ cười nhạt.

-“Bạch công tử, mời buông tay, xin tự trọng, Nhạc Ly Ly còn đứng đó làm gì” Cô hất bàn tay nóng ấm đầy mồ hôi của hắn ra.

-“Aiza bảo bối à, nói này, dù có giận nhau thế nào cũng không nên đối xử vớingười ta như thế chứ” Nhạc Ly Ly một bộ dáng đại nhân giảng đạo lý, liền bị một bàn tay tát thằng xuống đầu, cô liền ô ô ôm đầu khóc

-“ Bớtnghĩ bậy đi, cậu còn đứng đó, tớ liền bỏ mặc, Bạch công tử mời người trở về, nhìn bộ dáng không ra người này của công tử, rất dọa người đi”Không lẽ đứng cả đêm trước cửa nhà mình sao, nhìn mấy chai rượu nằm lănlốc ở góc cửa, Trà Hồng Yên liền thấy nhức đầu

-“Yên Yên, đừng gọianh như thế, sao em không gọi anh là gấu thúi nữa, Yên Yên anh sai rồi,em tha thứ cho anh đi, anh đã đứng trước nhà em từ tối hôm qua, anhkhông có rơi đi, không có rời đi, anh rất nhớ em” giọng nói khàn khànvang lên, đôi mắt đỏ ửng đầy tơ máu có chút nước lấp lánh dưới ánh sángmặt trời buổi sớm, cả người hắn run run, vẻ mặt tiêu điều xơ xác.

-“ Anh trở về đi” Cô rất vô tình nói, chân lại bước đi, sau đó liền bị hắn ôm lấy

-“Không được, em không được đi, đừng đối xử với anh như thế, em đánh anh mắnganh đi, thậm chí dùng dao cắt cổ anh như An Nhĩ Kỳ cũng được, xin em,xin em đừng không nhìn anh” Gấu thúi chết tiệt dai như đỉa đói, Nhạc LyLy hưng phấn muốn chết nhìn đoạn phim tình cảm trước mắt, thiếu điều chỉ đem máy điện thoại ra quay lại, nhưng nghĩ đến có thể cái máy yêu quýcủa mình sẽ bị bảo bối đập nát liền thôi đi, aiza nhìn tên đàn ông tocao, anh tuấn trước mặt càng nhìn cô càng thích, thật si tình, thật đáng yêu. Trà Hồng Yên cậu thật lợi hại, tính tình như vậy cũng có ngườithích.

-“ Bạch Chính Lăng anh mau nhìn lại anh bây giờ đi, xứng đángđể tôi quay lại nhìn sao” Nhìn bộ dáng người không ra người, quỷ khôngra quỷ đó, thật làm cô bực bội, thú cưng một thời của cô bộ dáng anhtuấn, nam tính chết người đâu rồi.

-“ Anh liền trở về thay đồ, tắmrửa sạch sẽ, em đừng rời bỏ anh” Bạch Chính Lăng nghe thấy có tia hivọng, hai mắt liền có sức sống

-“Buông tay, tôi còn có việc, anh mauvề đi” Cô xua gấu thúi qua một bên, trợn mắt nhìn Nhạc Ly Ly vô cùngkhông có hình tượng ngồi chồm hổm dưới đất hai tay ôm mặt xem kịch, cmnbạn cô thật thiếu dạy dỗ.

-“ Anh trở về đây, một lát anh sẽ quay lại” Buồn bã thấy cô không thèm nhìn mình, vẫn luyến tiếc nhìn chằm chằm cômột lát, cảm thấy no mắt liền mở cửa xe, sau đó rời đi. Nhìn mình tronggương thật mất hồn, liền thấy ủy khuất, bộ dạng như vậy chắc chắn YênYên sẽ chán ghét anh, anh còn nhớ Yên Yên vẫn khen anh vô cùng tuấn mĩ,nam tính, nay nhìn bộ dáng con sâu rượu của mình, anh liền đập đầu vàovô lăng.

--

Cô cùng với Nhạc Ly Ly đi đến trung tâm mua sắm, trênđường cái miệng ngứa da của Nhạc Ly Ly làm cô bực bội muốn chết, connhóc này cứ hỏi đông hỏi tây, hỏi không biết mệt, hỏi đến khi cô bựcmình hét lên một tiếng mới ngoan ngoãn ngậm miệng.

-“Yên Yên” Cô nghe nhầm, hình như có tiếng người kêu cô, mà cũng khéo quá đi, là giọng của tên Hồng Lân – núi băng sơn lớn của cô

-“ A có anh đẹp trai kêu cậukìa” Nhạc Ly Ly hưng phấn vỗ tay nhìn bóng dáng cao lớn của Hồng Lân đivề phía này, oa thật đẹp trai, thật soái, ô ô mĩ nam lạnh lùng như băngtuyết mùa đông, đáy mắt nghi hoặc liền ném quá trên người Trà Hồng Yên,Nhạc Ly Ly này mới rời nước có nửa năm, hoa đào đâu ra nhiều vậy, NhạcLy Ly từ khi vào năm lớp mười liền xuất ngoại về quê hương vì chuyện gia đình, nên không biết mấy nam nhân hiện tại đang làm thú cưng cho cô.

-“ Yên Yên, em đi mua sắm sao” Này cũng khéo quá đi còn có hai tên nữa,hắc tuyến trên đầu cô chảy xuống, cmn đừng có nói với cô là định mệnh

-“Trà Hồng Yên, cưng dám sau lưng chị ngoại tình với trai đẹp” Nhạc Ly Lyphồng mang trợn má, vắt tay qua vai cô, nhìn An Nhĩ Kỳ như yêu tinhquyến rũ, ánh mắt hiện lên hai cái trái tim thật lớn, Nhạc Ly Ly vốn làsắc nữ, một sắc nữ chính hiệu. Đôi mắt vui sướng liền hiện lên chán ghét khi thấy Triệu Tử Phong, có bộ dáng xù cả lông lên nhìn hắn tiến lạigần, theo thói quen đem cô bảo hộ sau lưng.

-“Nhạc Ly Ly em về nước rồi à” Triệu Tử Phong nhìn đến quen mắt động tác của cô, vẫn là lên tiếng chào.

-“Hừ Triệu tiểu tử mau tránh xa bảo bối của bổn cô nương” Nhạc Ly Ly hai mắt phun cả lửa

-“Yên Yên em đi đâu vậy” Triệu Tử Phong mặc kệ con mèo xù lông Ly Ly đanggiang nanh múa vuốt, từ sau lưng cô nhóc kéo Trà Hồng Yên vào lòng.

-“ Không lẽ chúng tôi vào trung tâm mua sắm để đi vệ sinh sao, hỏi buồncười” Nhạc Ly Ly trợn mắt nhìn động tác thân mật của Triệu Tử Phong, đôi tay ôn nhu vuốt vuốt tóc cô, cmn rốt cuộc Nhạc Ly Ly cô đã bỏ lỡ cáigì, không phải tên Triệu Tử Phong này chán ghét muốn chết bạn thân củacô sao.

-“ Ly Ly” Trà Hồng Yên nhức đầu, mày hơi nhíu lại, cái con nhóc trẻ con này

-“ Đây là bạn của em sao” An Nhĩ Kỳ không chịu thua tiến lên một bước, cảm thấy rất kì lạ, từ khi có ý thức về sự tồn tại của Trà Hồng Yên, vẫnluôn thấy cô lai vãng độc vãng một mình, không có làm bạn với bất cứ ai

-“Xinh chào anh đẹp trai, em là Nhạc Ly Ly, bạn thân của bảo bối cưng” NhạcLy Ly hưng phấn sáp đến gần lại nhìn đến ba nam nhân đứng gần bạn mình, ô ô ô là Np trong truyền thuyết.

-“Nhạc Ly Ly mau cất mấy cái suy nghĩ biến thái của cậu vào đầu đi” Nhin tròng mắt biến thái lưu manh củanhóc, Trà Hồng Yên liền vươn tay bóp nát.

-“ Chào em” Hồng Lân lạnh lùng nói, An Nhĩ Kỳ hai mắt liền tỏa sáng, tìm cách lôi kéo đồng minh

-“ Các anh đều theo đuổi Yên Yên nhà em sao” Aiza hưng phấn chết người

-“Đúng” Đồng thanh đáp, này này này, Triệu Tử Phong tôi chỉ muốn nghe hai người nghe nói, anh chen vô làm gì, sau đó liền giật mình, dán sát vào mặtTriệu Tử Phong, nhưng do dáng người thấp bé, liền không thành công đi

-“Triệu tiểu tử, anh bị ma nhập, không lẽ giờ mới nhận ra điểm mê người của Trà Hồng Yên liền muốn theo đuổi sao, mơ đi, bước qua xác của Nhạc Ly Lynày đã” Nhạc Ly Ly vô cùng không ưa Triệu Tử Phong cái bộ dáng ngạo mạnđó là gì chứ.

--

Một buổi sáng đi mua sắm vô cùng mệt mỏi, ba namnhân lại tay xách nách mang, trước mặt là hai tiểu cô nương xinh đẹp, ba nam nhân tất nhiên dồn họ lại trên một chiếc xe 7 chỗ mà Hồng Lân làngười cầm lái, chở thẳng họ về nhà.

-“ A kia không phải Chính Lăngsao” An Nhĩ Kỳ nhìn bộ dáng hồn liền khỏi xác của gấu thúi đang đứng dựa vào tường trước cửa nhà họ Trà, đôi mắt buồn bã nhìn xuống đất, chiếcáo màu xanh nhạt mới được thay mang hương vị thanh mát của biển cả.

-“ …” Hồng Lân vẫn duy trì bộ dạng lười nói

-“…” Triệu Tử Phong quan sát nét mặt của người bên cạnh, thấy cô vẫn là mộtbộ dáng lạnh lùng, liền biết cô là nghiêm túc. Bình thường thấy gấu thúi là chạy đến trêu chọc, bộ dáng muốn bao nhiêu lưu manh liền có bấynhiêu, làm bọn nam nhân cũng phải ghen tị với gấu thúi vì được cô quantâm hơn.

-“ Yên Yên” Gấu thúi thấy cô từ xe 7 chỗ màu xám bạc củaHồng Lân bước xuống, hai mắt liền tỏ sáng, dè dặt đứg trước mặt cô, côvẫn không cho hắn một cái liếc nhìn, lòng đau như búa tạ gõ vào, TràHồng Yên mặc kệ cái ngọn núi tuấn mĩ trước mặt mình, một đường đi thẳngvào nhà.

-“ Vào trong đi” Nhạc Ly Ly thấy bộ dáng đáng thương, nhìncái nam nhân như thần này hai mắt long lanh như cún con, lòng thươngngười lại dâng lên…khụ….nói thật ra là muốn xem kịch vui

-“…” Gấu thúi nhìn cô gái như tinh linh đi cùng Yên Yên, vẫn đứng bất động, sợ theo vào sẽ làm cô càng giận

-“ Này, tôi là Nhạc Ly Ly là bạn thân của Yên Yên bảo bối cưng, anh mà cứđứng đây, không những không làm Yên Yên hết giận, mà thậm chí ngay cảcái mặt của nhỏ cũng không thấy đâu, phải mặt dày một chút biết không”Nhạc Ly Ly càng nhìn càng thích Bạch Chính Lăng, thấy bộ dạng chăm chúlắng nghe đến ngu ngốc của hắn, ô ô rốt cuộc có người chịu nghe tiếngnói của cô. Sau đó thấy cái đầu của hắn gật gật theo bọn họ vào trong

-“ Aiza, mấy đứa tới chơi nữa à” Thẩm Nhược Nhược hai mắt thấy Hồng Lânliền tỏa sáng, đông tây hỏi thăm mấy nam nhân một phen, lại thấy con gái mình vô cùng cao ngạo đi thẳng lên phòng.

-“ Mấy đứa lên phòng congái bác ngồi chơi đi” Thấy tình cảnh lúng túng này, biết bọn nhỏ theođuổi con gái ông, ông liền vô cùng đắc ý, cha Trà tự ý quyết định làmTrà Hồng Yên nghiến răng nghiến lợi, cha à sao cha chưa gì đã bán congái vậy.

Bọn nam nhân chào thêm vài tiếng nữa, trong lòng vô cùng tò mò đi lên phòng của Trà Hồng Yên

-“Khụ” An Nhĩ Kỳ nhìn căn phòng màu hồng của cô, liền bị sặc ho khan, này cũng không quá thích hợp với tính cách của cô đi

-“Ân…phòng rất đẹp” Triệu Tử Phong sải chân dài tới ngồi lên chiếc giương lớn ởgiữa phong, quanh chóp mũi truyền đến hương thơm ngát của cô, tưởngtưởng người ngọc ngủ trên chiếc giường này, thân thể với đường cong lung linh mê người, ở dưới liền nóng lên.

-“….” Hồng Lân nhìn đến bàntrang điểm phong phú của cô, ngón tay chạm lên một cây son môi, như đang chạm vào làn môi hư hỏng kia của cô

Nhìn cảnh tượng trước mặt, NhạcLy Ly thiếu điều xịt máu mũi, lại đẩy đẩy Bạch Chính Lăng, thúc giục hắn mau đến chỗ của cô. Bạch Chính Lăng như tìm thấy được đồng minh củamình, liền hít một hơi, nhìn cô đang đứng ở trước cửa sổ, ánh sáng rọivào sườn mặt mượt mà của cô, đôi mắt hơi rũ xuống.

-“Yên Yên” Haicánh tay rắn chắc có lực vòng qua thắt eo của cô, cái cằm nam tính dựavào vai cô, tham lam hít vào hương thơm mê người mà mình mong muốn

-“Bạch Chính Lăng…tôi đã nói với anh, anh còn nghe không rõ” Lười nhác khôngđẩy anh ra, đôi môi đỏ của cô nhếch lên một nụ cười mị người, phản chiếu trên ô kính cửa sổ, làm say lòng người.

-“ Yên Yên, anh sai rồi,emtrừng phạt anh đi, nhưng đừng đối xử lạnh lùng với anh như thế” giọngnói gấu thúi rầu rĩ, có chút nghẹn ngào

-“ Chị….” Cửa phòng mở ra,Nhan Tú Anh mừng rỡ nhìn đám nam nhân tuyệt mĩ đang ở trong phòng cô,lại nhìn căn phòng của Nhan Tú Anh, trong lòng vô cùng ghen tị, tại saochứ, tại sao cô ta lại được hưởng nhiều thứ tốt đẹp như thế này, còn ảphải ở trong một cái chòi rách, Trà Hồng Yên mà nghe thấy sẽ cười nhạoNhan Tú Anh quá vô lí. Nhan Tú Anh thấy ông bà Trà đều ra ngoài, Vânquản gia đang ngồi thiền, Thúy Nhi lại đang ở dưới bếp, liền lấy cớ đemtrà bánh lên đây.

-“…” Trà Hồng Yên hai mắt tỏa sáng, em gái, chị đang thiếu trò vui, em lại đến để nộp mạng sao

-“Này…cái con nhỏ chết tiệt kia, sao lại tự tiện vào phòng người khác như thế hả” Nhạc Ly Ly đang ngắm mĩ nhân, bị Nhan Tú Anh hù đến giật mình, mẹ nócái giọng mềm nhũn kia làm da gà cô nổi cả lên.

-“ Yên Yên người hầutrong nhà em quả thật không biết phép tắc, ngay cả cửa cũng không biếtgõ” Hồng Lân đưa chai nước hoa của cô lên mũi, hai mắt khép lại, bộ dáng vô cùng yêu mị, lạnh nhạt nói

-“…” An Nhĩ Kỳ ánh mắt rét lạnh quétqua thân thể nhỏ nhắn, gầy guộc, khuôn mặt đang cúi xuống, hai vai runrun như bị kinh hoảng, khóe miệng nhếch lên cười nhạo

-“ Nhan Tú Anhthứ dơ bẩn như cô, dám bước chân vào đây” Triệu Tử Phong trào phúng nói, hắn coi phòng của Trà Hồng Yên như thánh địa, vô cùng đắc ý khi đượcvào phòng của cô, nay bị Nhan Tú Anh thân phận đê hèn kia đặt chân vào,liền thấy vô cùng tức giận.

-“ Em…em chỉ mang bánh cùng trà đến” Nhan Tú Anh bị nói đến nhục nhã, tại sao, tại sao những nam nhân này khôngthương tiếc cô, tại sao chứ, cha Trà nhìn cô liền ghét bỏ, cô ta muốnbày ra bộ dáng đáng thương để nhận được đồng tình cũng không có cơ hội,má Thẩm thì liếc một cái cũng không cho cô ta.

-“ Bạch Chính Lăng,anh nói muốn tôi làm gì anh cũng được đúng không” Cô quay người lại, mặt đối diện với gấu thúi, gương mặt mị hoặc làm hắn mê đắm

-“Đúng, chỉ cần em vui muốn anh đi chết cũng được” Đôi tay hắn nhẹ nhàng vuốt vehai má cô, nhìn khóe miệng cô câu lên một nụ cười mị đến tận xương

-“Được, Nhan Tú Anh cô đến đây” cô lạnh nhạt nói, Nhan Tú Anh sợ hãi, vẫn đứng tại chỗ

-“ Này bị điếc sao, người hầu như cô nếu là tôi sẽ không để yên đâu” Nhạc Ly Ly tức giận, đi đến, đẩy cô ta tới chỗ Trà Hồng Yên

-“ Chị…em….em” Nhan Tú Anh lắp bắp, si mê nhìn Bạch Chính Lăng, đôi mắt đong đầy nước vô cùng đáng thương

-“ ….” Bạch Chính Lăng cảm thấy vô cùng chán ghét, tất cả đều do cô ta màYên Yên mới giận anh, nữ vương cao quý của anh không để ý đến anh, hừlạnh một cái không nhìn cô ta nữa, Nhan Tú Anh bị đả kích, Trà Hồng Yênvô cùng hài lòng, Nhạc Ly Ly đắc ý

-“ Cô không nhìn lại bộ dạng nhưma của cô, định đi quyến rũ nam nhân của bảo bối cưng sao, không biếtthân phận” Nhạc Ly Ly cười nhạo nói, ngồi xuống giường bên cạnh Triệu Tử Phong, vừa biết mình ngồi gần kẻ thù liền như bị điện giật bật dậy néra ba bước, động tác này làm cô không khỏi nở nụ cười.

-“Nhóc con,cậu đừng có làm rộn, đem bánh qua một bên ăn đi” Nhạc Ly Ly nghe lời đến cầm lấy dĩa bánh, ngồi xuống ghế bàn học của cô, nhai nhai, như đangnhai Triệu Tử Phong

-“ Bạch Chính Lăng, tôi rất ghét cô ta” Cô rời khỏi lòng của gấu thúi, đưa bàn tay bóp lấy mặt Nhan Tú Anh.

-“Chị…em đau” Đôi mắt liền chảy ra nước, trong lòng đắc ý, chắc chắn Bạch đại ca sẽ chán ghét mày

-“ Trà này…hình như rất nóng” Cô với tay lên cái khay phục vụ, cầm lấy ấmtrà, mở đỉnh ấm ra, hơi nóng liền phả vào mặt cô mang hương hoa thơmngát, cô đưa đến trước mặt Bạch Chính Lăng, ý bảo hắn cầm lấy, gấu thúingoan ngoãn nghe lời, lòng liền kì lạ, bảo hắn cầm tách trà thôi sao.

-“ Chị…chị định làm gì” Thấy gương mặt lạnh lùng của cô, đôi môi gợn mộtnụ cười đầy tử khí, ngón tay cuốn cuốn tóc nhìn ả, Nhan Tú Anh sợ đếnmất hồn. Ba người đàn ông còn lại đầu đều thông suốt, trong lòng vô cùng sủng nịnh Trà Hồng Yên, nữ vương của bọn hắn như thế mới thật đáng yêu.

-“ Đem trà này, rót từ trên đầu cô ta rót xuống đi, dám không” Trà HồngYên nắm lấy cằm của gấu thúi, ngón tay được sơn màu đỏ, miết lên môihắn, rồi lại vuốt ve chóp mũi hắn, làm lòng hắn trầm mê trong vẻ đẹp như sương khói của cô.

-“Được” Bạch Chính Lăng không ngần ngại nói, đôi mắt lạnh lùng liếc về phía Nhan Tú Anh, bước chân dài đi đến trước mặt cô ta

-“A…Bạch đại ca, đừng, đừng mà, chị, sao chị lại tàn nhẫn như thế…” Nhan Tú Anhkhóc như hoa lê đẫm mưa, nắm lấy ống quần của Bạch Chính Lăng, khóc nấclên, bộ dạng yếu đuối đến cực điểm

-“ Đừng có gọi tôi thân mật nhưthế, cô….không xứng” Bạch đại ca, Chính Lăng chán ghét hất chân làm côta đang bắt lấy ông quần hắn, té ngã xuống đất, bờ vai gầy nhỏ run run,Bạch Chính Lăng liền trở nên tàn ác vì cô, hắn vô cùng hận Nhan Tú Anh,không cần biết lí do là gì, những thống khổ một đêm qua hắn nêm thử, vôcùng đau đớn như đẩy hắn xuống địa ngục, hắn không muốn thêm lần nàonữa, hắn chỉ cần có Trà Hồng Yên, chỉ muốn cô vui thôi, bài học ngàyhôm qua hắn ăn đến đau, sẽ không có lần thứ hai vì người khác làm cô đau lòng, ngón tay mập mạp cầm lấy quai ấm, từ trên cao đổ xuống.

-“A…nóng quá” Nhan Tú Anh muốn trốn tránh nhưng nước trà sôi sùng sục vẫn đổxuống đầu cô, gương mặt bỏng rát đau đớn, không, không thể hủy dung nhưthế được, ả toan đứng lên vùng chạy, liền bị Bạch Chính Lăng tàn nhẫnhất chân cho vấp ngã, tiếp tục đổ trà nóng lên người, tiếng la hét thấtthanh vang lên trong phòng, đến khi ấm trà đã cạn, Nhan Tú Anh dương như ngất xỉu, khuôn mặt phồng rộp cả lên, cô vừa lòng cười một tiếng, NhạcLy Ly có chút sợ hãi, nhưng vẫn rất đơn thuần ủng hộ bạn thân, ai bảocái con nhỏ chết tiệt kia đi phá rối người khác chứ, tiếp tục nhai bánh.

-“ Rất tốt” Cô ôm lấy cổ Bạch Chính Lăng nhìn gương mặt như chìm vào bóngtối của hắn, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nhan Tú Anh còn có tia chán ghét

-“Yên Yên” Hắn si mê ngắm nhìn gương mặt yêu dã của cô

-“Gấu thúi, còn chưa xong, ngày hôm qua cô ta làm em bị thương ở đùi, sợ rằng sẽ để lại sẹo, anh xem, em muốn trả thù a” giọng nói nũng nịu vang lêntrong phòng, Nhạc Ly Ly miếng bánh trong miệng rớt ra, miệng mở to, cmnTrà Hồng Yên cậu có cần quyến rũ như thế sao, nhưng nghe đến cô bịthương liền lo lắng, tìm kiếm dưới đôi chân bị vây bọc trong quần bó màu đen, cmn Nhan Tú Anh bà đây chắc chắn sẽ giết chết cô, ba nam nhântrong phòng liền lo lắng, ánh mắt căm giận quét về người vẫn còn đangnằm bất động trên nền đất.

-“ Sẹo sao, em có sao không, đã sát trùngchưa” Nghe tiếng gấu thúi từ cái miệng đỏ tươi của cô, Bạch Chính Lănglòng như thoát được gánh nặng, lại nghe vết thương sẽ để lại sẹo, liềnđau lòng, hai mày nhíu lại

-“ Rồi, nhưng mà, em muốn anh…trả thù choem a” Đem đầu hắn kéo xuống sát vào mặt mình, Trà Hồng Yên ở bên tai hắn thầm thì, cái lưỡi đỏ hồng liếm láp vành tai hắn, làm gấu thúi si mêhai mắt khép lại

-“Được em muốn thế nào” Hắn nhìn Nhan Tú Anh như người chết, làm vật trút giận cho cô

-“ Cầm lấy tại cánh tay của cô ta khắc cho em hai chữ “nô lệ” đi” TràHồng Yên mỉm cười nói, cáil này là vì kiếp trước Nhan Tú Anh đã dùngdao, tự tay khắc hai chữ “ti tiện” trên vai của cô cùng Nhạc Ly Ly, mónnợ này, cô cũng phải đòi, nhưng cô rất sợ bẩn tay, chi bằng để “Bạch đại ca” giúp cô ta đi. Ánh mắt ra hiệu cho Nhạc Ly Ly, Nhạc Ly Ly vô cùnghưng phấn, thấy con dao bạc để trên bàn học của cô, liền ném qua bênnày, Trà Hồng Yên chuẩn xác bắt lấy, trao tận tay cho Bạch Chính Lăng

-“ Như em muốn” Bạch Chính Lăng sờ lên con dao nhỏ lành lạnh, cảm thấy chế tác rất tốt.

-“Không…” Nhan Tú Anh đang giả vờ bất tỉnh, những nơi bị nước nóng dội qua đauxót khó tả, gương mặt xinh đẹp nay đã đỏ ửng, sưng lên. Nhan Tú Anh lùira xa, nhìn Bạch Chính Lăng như ác quỷ đi đến, Trà Hồng Yên mày dám, mày dám….cứu, đưa ánh mắt cầu cứu qua ba nam nhân còn lại, chỉ nhận lấy sựkhinh thường, cười nhạo, cùng lạnh lùng của họ, Nhan Tú Anh lần đầu tiên hối hận vì đã đến đây, cánh tay tráng kiện bắt lấy tay phải lộ ra ngoài của Nhan Tú Anh, trên phía cổ tay khắc xuống, tiếng hét đau đớn vanglên, da thịt như bị ngàn vạn đao kiếm chém lên, mùi máu thoang thoảngtrong phòng, cô hít một hơi thật sâu vô cùng thỏa mãn, vì là quân nhânnên Bạch Chính Lăng vô cùng khỏe, dù cô ta có đang vùng vẫy, cố sức đứng dậy, nhưng vẫn không thể thoát khỏi bàn tay như gọng kiềm cứng ngắc của anh, mắt anh không nhíu một cái, nhìn thấy thịt đỏ lòi ra, lòng còn cóchút hưng phấn, bị Trà Hồng Yên dạy hư rồi.

-“ Trà Hồng Yên…tao hậnmày…a…buông ra…..tha cho tôi” Nhan Tú Anh bị đau đến ngất xỉu, trước khi ánh mắt nhắm lại, đôi tròng mắt oán hận bắn về phía cô

-“ Tao đã cho mày lựa chọn, là mày tự bước vào” Tiếng nói như từ địa ngục truyền đến, cô hài lòng nhìn gấu thúi đứng dậy, cúi đầu ngắm tác phẩm của gấu thúi, “nô lệ” ghê rợn xuất hiện phía trên cổ tay cô ta một chút, vai dấu đicòn dễ, còn cái này….ha ha, rất khó đi, máu đỏ thấm ướt sàn nhà, dính cả lên người Nhan Tú Anh, trên sơ mi xanh của gấu thúi cũng bị vấy bản,con dao như tham lam cắn nuốt chất lỏng đỏ tươi.

-“Gấu thúi, đã biết sợ chưa” Cô mỉm cười cầm lấy con dao từ bàn tay bất động của hắn

-“Anh sai rồi” giọng nói rầu rĩ nam tính vang lên, hắn không chút để ý đến việc ác mình đã làm, chỉ sợ cô không vui

-“ Rất ngoan” Cô cầm lấy tay hắn, liếm vết máu còn dính trên tay, cảm thấy mùi tanh nồng trong khoang miệng, cô thích ý cười, máu của kẻ thù còngì ngon hơn, Bạch Chính Lăng cùng đám người trong phòng ngẩn ra nhìn bộmặt khát máu của cô, nhìn khóe mắt thỏa mãn mị lên thứ ánh sáng như đóahoa địa ngục, vô cùng xinh đẹp. Nhạc Ly Ly lần đầu thấy cảnh này, khôngnhững không sợ mà còn giơ ngón tay cái lên. Bạch Chính Lăng thấy bàn tay của mình ngưa ngứa, nong nóng thấy cái lưỡi của cô chu du trên bàn tayhắn, gấu thúi mặt liền đỏ, ở dưới căng cứng, mắt đầy dục vọng, liền nghe cô nói

-“Gấu thúi háo sắc” Liền e lệ gãi gãi đầu nhìn cô, lòng vuisướng, rốt cuộc hắn vẫn được đứng bên cạnh cô. Không ai trong phòng để ý đến Nhan Tú Anh đang chật vật nằm đó, cổ tay đỏ thẩm ghê người.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv