Hòa Lý Thanh

Chương 57: Ngoại Truyện 2



Hòa Lý Thanh trở thành bác sỹ của phòng khám bệnh nhỏ ở vùng nông thôn, chân cô đau đã không cách nào đi theo đoàn xe đi khắp nơi, không chừng nặng thêm sẽ trở thành gánh nặng. Cô nói với lão Ngụy thì lão Ngụy thở dài một hơi, nói với cô nhiều năm như vậy Lâm Đồng Chương luôn chăm sóc và chu cấp ở phía sau, chỉ nói sự thực, cũng không khuyên hai người, liền cúp điện thoại.

Anh ta là người ngoài, hai bên đều có cảm tình, làm sao có thể đi không ở cùng một chỗ, nhưng trong đau khổ cùng lựa chọn mâu thuẫn cũng chỉ có người trong cuộc mới biết được, người bên ngoài lý luận suông như gãi không đúng chỗ ngứa, nói hoa mỹ nhưng không giúp được gì.

Mà sau khi cô rời đi, đi Thượng Hải gặp mặt Lâu Tuấn Bình một lần, lúc ấy chuyện Lâm Hưng An tới đột nhiên, gặp mặt cô không lâu thì Lâu Tuấn Bình trở về, anh ấy là nửa thương nhân cũng không giúp được gì.

Thông qua tin tức hoặc là bạn bè chuyển đạt cũng biết hoàn cảnh nhà họ Lâm, nhìn thấy Hòa Lý Thanh cũng không đặt câu hỏi gì, hỏi cô có muốn giúp gì không thì Hòa Lý Thanh bình tĩnh lắc đầu, cô là người không có kế hoạch, đi theo đoàn xe vài chục năm, đoàn xe đi nơi nào ngừng ở đâu, cô đều chẳng hỏi, lần này không có Lâu Tuấn Bình làm chỗ dựa, cũng không xác định bơi đi nơi nào.

Cô chỉ nhớ rõ lúc rời đi, vẻ mặt mấy đứa con, lúc trước Lâm Hòa hay nói lại nghiêm mặt không nói chuyện, mà sắc mặt Lâm Khương trắng bệch, cúi đầu cầm quân cờ trên bàn trà chồng xếp lên, rơi lại chồng xếp, Quy Sinh như vòi nước, hốc mắt ẩm ướt, nước mắt rơi liên hồi, khẽ nói, “Con không muốn đi, mẹ, chúng ta ở nhà. Rõ ràng em đã đồng ý rồi.” Vừa nói xong, cậu nhớ ra mẹ chưa từng đáp ứng, khóc càng mãnh liệt hơn.bupbecaunang.com

Chờ Hòa Lý Thanh giải thích với cậu, mẹ chỉ rời đi một thời gian ngắn, các con đều phải ở nhà, cậu la to, thanh âm khuếch đại, cậu nào muốn rời xa mẹ, lúc ấy ở trong phòng bếp với bà nội, tranh thủ thời gian muốn ôm cậu nhưng cậu không chịu, bàn tay nắm chặt, không cho người khác tiếp cận. Trong phòng đều là tiếng la khóc của cậu, nghe mà trong lòng người như bị châm đau.

Mỗi lần cô nhớ tới tình cảnh kia, cái mũi chua xót, lúc ấy nếu vì con mà ở lại, đối với cô và Lâm Đồng Chương có đúng hay không? Bây giờ cô đang đi tìm đáp án.

Cứ như vậy, thỉnh thoảng gọi điện thoại về nhà, không có gặp lại Lâm Đồng Chương đã bảy tháng.bupbecaunang.com

Lúc lại nghe được tin tức của Lâm Đồng Chương, không phải từ ám hiệu mập mờ của Lâm Hòa, cũng không phải bằng âm thanh như bú sữa của Quy Sinh miêu tả, mà là tin tức TV, lúc này không phải quan hệ bất chính, là tội phạm thương mại.

Năm đó ông nội thành lập công ty Lâm Đồng Chương, lúc ấy còn đang làm quan chức, đẩy tâm phúc ra ngoài, mình là người cầm quyền thực tế, lúc cải cách mở ra bởi vì ánh mắt tinh chuẩn, bất động sản, sản xuất thiết bị, kiến trúc, máy móc đều xem lướt qua, phát triển đến bây giờ thành tập đoàn, mấy anh em bỏ mặc, đều dựa vào Lâm Đồng Chương làm ăn. Vì chuyện này, Lâm Hưng An còn chút chướng mắt Lâm Đồng Chương được kế thừa, ông ta cho rằng tiền không bằng quyền. Mà hôm nay, tin tức Lâm Đồng Chương có dính líu đến giao dịch, tội kinh doanh phi pháp, tiếp nhận sự điều tra của cảnh sát. Trong rất nhiều ngành sản xuất đều là lão đại long đầu, tin tức này khiến cho giới thương nghiệp chấn động rất lớn, tin tức cũng xào nóng, không phải Hòa Lý Thanh không biết.

Lúc ấy cô đang khám bệnh, vài người bệnh chờ bên ngoài, đều là cộng đồng cư dân, rảnh rỗi đầu tư cổ phiếu, trò chuyện tới Lâm Đồng Chương, cô đang khám bị cuộc nói chuyện hấp dẫn chú ý, nhíu mày, mặt căng thẳng suy nghĩ chuyện gì, người bệnh sợ tới mức cho là thân thể mình gặp vấn đề nghiêm trọng.

Đợi buổi tối gọi điện thoại, Lâm Hòa bắt máy, không đợi mẹ hỏi, đã khóc đến thở không ra hơi, gọi mẹ nhanh trở về.

Qua nhiều năm Hòa Lý Thanh rất ít khi kinh hoảng, nhưng sự tình phát triển tới mức này, có lẽ đã vượt quá tưởng tượng, chỉ cần nghĩ Lâm Đồng Chương và cha anh tái ngội trong lao ngục, liền kinh hoảng không biết dọn hành lý trước hay là đặt vé xe trước.

Trên đường trở về cũng hoàn toàn quên những khúc mắc mấy năm nay, chỉ mong Lâm Đồng Chương bình an, khúc mắc trước kia đều lãng quên, từ nay về sau bắt đầu lại một lần nữa.

Vừa nhìn thấy cửa ra vào, chỉ thấy mấy đứa trẻ ngốc ở ngoài cửa, xe chưa đi vào đã chạy ra đón, thiếu chút nữa bị xe đụng phải, cô bước nhanh xuống xe, Quy Sinh chạy tới đụng vào ngực cô, ôm chặt cổ cô, Lâm Hòa đứng ở một bên do dự, cô vươn tay ra, Lâm Hòa ướt hốc mắt, ôm eo mẹ, mặt chôn ở sau lưng Quy Sinh.

Phương Nha ở một bên lau hốc mắt, Lâm Khương cúi đầu không lên tiếng.

Hòa Lý Thanh mang theo các con đi vào, xa xa trông thấy bà nội chờ ở cửa ra vào, sau lưng ngọn đèn phòng khách sáng rõ, như từng đứa trẻ chờ cha mẹ già về.

Lâm Khương cầm hành lý lên trên lầu, xuống thì Hòa Lý Thanh ngồi ở trong phòng ăn chờ ăn cơm, bảy tám giờ tối, tất cả mọi người ăn xong, nhưng mấy đứa trẻ đều vây quanh người cô, mấy đứa trẻ tranh giành nhau muốn hỏi cô một vài câu, nhưng ai cũng không dám hỏi, lúc này ngồi ngây ngô trong nhà, mà bà nội ngồi ở xa, thấy cô vừa ăn cơm vừa trả lời câu hỏi, còn thuận miệng nói một câu, ăn xong nói sau, đói cồn cào cũng phải từ từ ăn.

Hòa Lý Thanh vùi đầu nhai cơm, trong mắt hiện ra ánh sáng, nghĩ thầm, trên đời này tất cả người mẹ đều như vậy, mặc kệ đúng sai.

Chuyện kinh doanh, Hòa Lý Thanh không hiểu gì cả, luật sư tới thương lượng cái gì, mặc dù mặt cô bình tĩnh nhưng trong lòng lại sợ không thôi, cô chỉ muốn gặp mặt Lâm Đồng Chương một lần rồi nói sau, nhưng luật sư lại bảo cô đến công ty.

Từ lúc cô tiến vào cửa tổng bộ, cả công ty đều chú ý tới quyết định của cô, cô đâu hiểu, nhưng luật sư nói, năm đó ông Lâm để lại cổ phần công ty, bảo cô trở thành nhị cổ đông, Lâm Đồng Chương không có ở đây, hẳn là cô phải quyết định, hoặc là triệu tập đại hội cổ đông.

Cô nghe đến đó, ngón tay thon dài dưới gầm bàn trắng bệch, e sợ một quyết định của mình sẽ phá hỏng tâm huyết mấy chục năm của ông nội và Lâm Đồng Chương cộng lại. Quy Sinh và Phương Nha nháo ở bên ngoài. Cô vẫn chưa trả lời, chỉ lặp lại, tôi muốn gặp Lâm Đồng Chương.

Gặp được Lâm Đồng Chương, anh vẫn mặc tây trang đi làm, cà vạt bị kéo xuống, áo sơmi bên trong mở ba cúc, diện mạo anh nhìn qua không khác trước, nhưng gầy đi không ít.

Nhìn thấy Hòa Lý Thanh, con mắt sáng trưng, cả người tràn đầy tinh lực.

Hòa Lý Thanh nhìn anh, con mắt đỏ lên như thiếu nữ, uất ức sắp khóc, nắm lấy tay anh hỏi, tại sao lại như vậy, làm sao bây giờ. Lâm Đồng Chương vui mừng không thể tin được, nắm tay của cô, lắc đầu nói, không phải anh, không phải anh, sẽ tốt thôi. bup$be$cau$nang

Thời khắc hoạn nạn này thân thiết hơn vài chục năm qua.

Lâm Đồng Chương cũng đúng như anh hứa hẹn, rất nhanh không có việc gì, là trợ thủ của anh dùng danh nghĩa của anh phạm phải những chuyện kia. Anh sớm phát giác lại bởi vì mềm lòng mà ra tay chậm, bị người ta đưa ra.

Tin tức thoáng một cái đã qua, lại thành toàn cho hai người, ngày đó anh cúi đầu hỏi, nếu như không xảy ra chuyện này, khi nào em mới chịu trở về. Vãn Niếp hất cằm lên, cười ngọt ngào nói, xem biểu hiện của anh. Mấy đứa trẻ đứng ngoài cửa tê dại đến phát run.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv