Trong phòng an tĩnh thật lâu, một lát sau mơ hồ nghe thấy tiếng đồng hồ quả lắc dưới lầu vang lên keng keng, Hòa Lý Thanh hít sâu, nói, “Anh cũng biết, em không biết ăn nói, nhưng hẳn là đã biểu đạt ý quá rõ ràng.” Nói xong, liền chờ Lâm Đồng Chương trả lời, trong lòng nghĩ, kết quả này có phải là điều mình muốn muốn, tách ra từ nay về sau mình có thể nhẹ nhõm vui vẻ hơn trước một chút. Lâm Đồng Chương tựa lưng vào tường, nhìn đèn trên trần nhà, đợi lâu như vậy lại là kết quả này, anh mệt mỏi nói, “Em nào có không biết ăn nói, hiện tại câu này của em khiến người ta đau đến tận xương tủy rồi.”
“Các con, các con làm sao bây giờ?” Anh cúi đầu xuống, nhìn Hòa Lý Thanh cũng mỏi mệt tiều tụy, hỏi, “Em nhẫn tâm với Lâm Hòa, Lâm Khương như vậy ư? Mười mấy năm trước em tùy hứng bỏ mặc bọn chúng, may mà trong lòng chúng vẫn nhớ em, tuy nhiên lần này trở về, mới đầu còn có thể nén giận em, nhưng gần một năm qua, em còn không nhìn ra địa vị của mình ở trong lòng bọn chúng ư?”
“Hai con trai vừa nói chuyện, theo bản năng gọi mẹ, cũng không biết có phải là bản năng của tất cả trẻ con trên đời này hay không, nhưng từ năm tuổi đã biết rõ, trong gia đình bình thường không chỉ có mỗi ba ba, bọn chúng thấy cũng chưa từng hỏi, có một lần ở trường học phải nói về mẹ, hai con trai đứng ở trước lớp học không há miệng, thầy giáo bí mật hỏi bọn chúng là vì sao, bọn chúng nói”, Lâm Đồng Chương nở nụ cười, trong mắt chứa đầy lệ, “Bà nội nói, không thể nhắc tới mẹ, ba ba sẽ khổ sở.”
“Thầy giáo cứ tiếp tục hỏi, hỏi bọn chúng có nhớ mẹ không, lúc đó bọn chúng như Quy Sinh bây giờ, im lặng chảy nước mắt cũng không khóc gào. Còn có lúc viết văn, viết về gia đình mình, viết mỗi ngày mẹ làm bữa sáng gọi bọn chúng rời giường đến trường, chưa từng có chuyện như vậy, cũng không biết bọn họ thêu dệt như thế nào.”
Anh vừa cười nước mắt vừa rơi xuống, cúi đầu lau đi, sau đó thẳng người, khuỷu tay đặt ở mặt bàn học, hai tay che trên trán, khẽ nói, “Em xem căn nhà này, từ sau khi em rời đi, cách bài trí em đã từng yêu thích, kệ thuốc đã sửa sang lại, chưa từng có vật nào biến mất, còn tăng thêm vài thứ em thích chơi, vật phẩm kỳ lạ.”
“Anh đoán em chưa chú ý tới, em vẫn đắm chìm trong quá khứ đau khổ. Coi như, chúng ta ở chung một chỗ một thời gian, chỉ là chúng ta tra tấn nhau tốn thời gian hơn mười năm, không có nhiều vui vẻ có thể nhấm nuốt, ai cũng không biết vì sao anh kiên trì yêu em.”
“Tùy em thôi, anh đã mệt mỏi rồi.”
Đối diện Hòa Lý Thanh che miệng, gò má ươn ướt, cũng không lên tiếng.
Dưới lầu Quy Sinh bị bà nội dò xét đến không được tự nhiên, hết nhìn đông tới nhìn tây tìm chị gái hoặc là những người khác.
Trùng hợp lúc này Phương Nha xuống lầu, nhìn thấy trước bà nội hung ác đang ngồi ở trên sô pha, mà Quy Sinh nhìn thấy cậu, hô to Phương Nha, Phương Nha liền chạy tới, thoáng cái che trước mặt Quy Sinh, miệng há hơn nửa ngày không biết nói cái gì, về sau chỉ khẽ nói chào bà nội.
Bà nội nhìn Quy Sinh, bụng đầy phiền muộn, bị Phương Nha kinh động, giương mắt nhìn cậu, gật gật đầu.
Vừa xoay mặt tiếp tục nhìn Quy Sinh, nhớ ra cái gì đó, liền hỏi Phương Nha, bình thường là cháu chăm sóc Quy Sinh, Quy Sinh thích ăn cái gì, chơi cái gì, thân thể tốt không.
Phương Nha sửng sốt, cậu cảm thấy chiếu theo trước đây, bà nội không nên hỏi cái này, nhưng nghe ngữ khí xem thần sắc, không giống làm bộ, vừa trả lời những vấn đề này, vừa liếc mắt nhìn đầy ngờ vực, đôi mắt nhỏ đảo quanh.
Mà Quy Sinh có bia đỡ đạn liền đi ra, Lâm Khương vẫn nằm ở trên sô pha ngủ khò khò, tóc mái bị mũ lưỡi trai ép tới vểnh lên, Quy Sinh cũng đảo con mắt, chạy đến phòng bếp đi tìm vải ruybăng buộc bánh ngọt, cắt ngắn bớt, ngồi xổm trước sô pha, gom tóc anh trai thành một nắm, tỉ mỉ quấn ruybăng quanh thành từng vòng, bà nội nhìn thấy, cười khiển trách bướng bỉnh, cậu cũng vui vẻ cười híp mắt.
Đang nói giỡn, chợt nghe thấy âm thanh bình hoa trên lầu rơi xuống đất, sau đó chính là Lâm Hòa lớn tiếng gào khóc.
Bà nội thay đổi sắc mặt, đại khái đoán ra cái gì, kéo Phương Nha thấp thỏm không yên qua một bên, bảo cậu mang em trai ra hậu viện chơi, đừng để cho cậu nghe được tiếng người lớn cãi nhau.
Phương Nha không biết chuyện gì xảy ra, nhưng rõ ràng không thể để cho Quy Sinh biết, gật gật đầu, đến gần Quy Sinh đang sững sờ, kéo cậu đi ra ngoài, từng câu khiến đầu óc cậu như trong truyện thiếu nhi.
Lâm Khương xẹp miệng, chưa tỉnh, bà nội chậm rãi đi tới, mà dì giúp việc cũng từ nơi khác chạy tới, nhìn thấy bà nội phất tay với mình, liền lui sang một bên không có theo sau.
Bà nội lên lầu, đến cửa thư phòng nhìn thầy bình hoa ở góc hành lang bị rơi trên mặt đất, mảnh nhỏ và nước văng tung tóe trên hành lang, ngọc trúc cũng rơi xuống, giương mắt nhìn lên, thấy Hòa Lý Thanh ôm Lâm Hòa khóc lớn không thôi, mà Lâm Đồng Chương ngồi im, cúi đầu không rõ sắc mặt. Lầu hai chỉ có tiếng khóc của Lâm Hòa.
Đợi Lâm Hòa bình tĩnh lại, hai tay Hòa Lý Thanh nâng mặt cô bé lên, lau mặt giúp cô bé, dịu dàng nói, “Được rồi được rồi, đã lớn như thế rồi.” Chính cô nước mắt cũng chưa khô.
Lâm Hòa khóc lớn biến thành nức nở, gò má trắng nõn đỏ ửng, cô bé hé môi, rốt cuộc nói hay là không.
Cô ôm con gái, xoa lưng cô bé, khẽ nói, “Mẹ cũng khó chấp nhận, cho mẹ một chút thời gian được không. Một năm, một năm sau mẹ nghĩ thông suốt sẽ trở lại.”
Lâm Hòa vừa nức nở vừa nói, “Mẹ không nghĩ thông thì làm sao bây giờ? Có phải là chỉ có ông ngoại và bà ngoại mới là người nhà của mẹ? Phải không ạ?”
Lời của cô bé bay vào trong tai Hòa Lý Thanh, Hòa Lý Thanh liều mạng lắc đầu, nói không phải, không phải. Hai mẹ con đều khóc không thành tiếng. Bà nội ở bên cũng lau khóe mắt, xoay người sang chỗ khác thở dài.
Hòa Lý Thanh quay đầu lại nhìn Lâm Đồng Chương vẫn im lặng, vô ý phát hiện, phía dưới mặt bàn của anh đã rơi đầy lệ.
Quy Sinh cầm nhánh cây, vừa đi vào trong rừng vừa gạt bụi cỏ ven đường, tay không ngừng, miệng đã hỏi, “Phương Nha, mới vừa rồi là thanh âm gì vậy?”
Phương Nha đi theo phía sau, cầm lá trúc, bứt rách, nói, “Có lẽ dì giúp việc đụng vỡ bình hoa, bà nội sợ em đi lên đụng phải sẽ bị thương, bảo anh đưa em ra ngoài, chờ quét sạch sẽ trở về.”
Nói xong liền thổi lá cây, bay uốn lượn trong cánh rừng, Quy Sinh ngẩng đầu nhìn lá cây tách rời trên bầu trời bao la, lại hỏi, “Nhưng em rõ ràng nghe được âm thanh chị khóc.”
Phương Nha không thổi trúng nên tức, ngừng một lát, thở phì phò nói, “Ừ, không phải khóc, là gào, bị dọa sợ.”
Nói xong đi về phía trước hai bước, lại bứt lá cây mới, nói, “Quy Sinh, anh dạy em thổi, sao em luôn không học được. Thổi ra thanh âm thật như đánh rắm.”
Quy Sinh nhận lấy lá cây, cười ha ha, nói, anh mới thổi như đánh rắm.
Tiếng cười vang thật xa.