Lúc Hòa Lý Thanh trở mình lần nữa, Lâm Đồng Chương cũng đoán được cô đang trốn tránh anh.
Tối hôm qua nói ra thân thế Quy Sinh xem ra là giọng điệu vô tâm, nếu như không phải là bị thương ngã bệnh, sợ rằng cô sẽ gạt cả đời.
Sau giây lát vui mừng, Lâm Đồng Chương tỉnh táo lại, cũng có chút phẫn uất, năm đó anh thật sự sai rồi, nhưng nếu như nhanh chóng biết rõ chân tướng, biết Quy Sinh là con của anh, chẳng phải hai người đã sớm giải được khúc mắc, sống qua ngày giống như vợ chồng bình thường. Quy Sinh có thể chịu người nhà mắt lạnh, nào sẽ qua bốn năm thiếu sót tình cha.
Nhưng cõi đời này, nào có nhiều nếu như như vậy, đúng như anh đang nghĩ, bốn năm trước hai người thẳng thắn, nhổ hết gai trong lòng mình, ai nào biết, cây gai kia lưu lại vết thương có thể không khỏi hẳn, anh chưa chuẩn bị an ổn sống qua ngày.
Huống chi, gai trong người Hòa Lý Thanh đúng là do nhà họ Lâm đâm.
Trải qua chuyện Hòa Dịch Hoa, Lâm Đồng Chương cũng biết cái tội này nặng nề, anh hối tiếc quả thực là bị cây bút cứa một vệt xuyên qua da thịt cắm đến tận xương tủy, quá khứ hoặc tương lai anh đều chỉ là người bình thường, hối hận quá nhiều cũng như người thường, không có mặt mũi nào, sau đó liền cách xa, hình như cách xa là có thể lừa mình dối người, xóa bỏ tội lỗi.
Lần này anh không muốn tiếp tục nhu nhược để bị lừa nữa, anh đi đóng cửa phòng bệnh sau đó ngồi ở cạnh giường, mất mác nhìn Vãn Niếp đưa lưng về phía anh, tóc dài che hơn nửa bóng lưng, “Vãn Niếp, chuyện Dịch Hoa, chuyện nhà họ Hòa, đều là do lỗi nhà họ Lâm, anh và ba anh. Năm đó anh không hiểu, chỉ nói là giấu thứ gì ở nhà họ Lâm, chơi đào bảo tàng giống như trước, ai ngờ phá hủy cả nhà họ Hòa.”
Hòa Lý Thanh không hề cử động, giống như là ngủ thiếp đi. Lâm Đồng Chương cũng không quan tâm, vẫn tự nói, “Anh không thể không thừa nhận, chuyện này trước khi hai mươi tuổi, trong một đoạn thời gian rất dài, anh không để tâm, cho là em và ông nội sinh sống nhiều năm, đã là một thành viên của nhà họ Lâm, những người khác của nhà họ Hòa sớm bị anh bỏ qua. Lúc hai mươi tuổi anh đi cùng với em, cũng chưa từng cảm thấy giữa hai nhà sẽ trở thành chướng ngại của nhau, từ trong thâm tâm anh cho là, chúng ta ở chung một chỗ, anh yêu em và em yêu anh là có thể lâu dài. Chỉ có sau khi em rời đi, một năm, hai năm, từng ngày tan vỡ những tháng ngày ở chung kia, anh mới phát hiện, khoảng cách giữa chúng ta chính là máu tanh nhà họ Hòa.”
Những lời này của anh sắp chọc giận Hòa Lý Thanh, cô lật người dựa vào đầu giường, Lâm Đồng Chương cúi đầu đỡ cô, nhưng trong miệng vẫn nói chuyện năm xưa, “Năm đó chúng ta ở chung một chỗ, đến khi Lâm Hòa Lâm Khương ra đời, phần lớn thời gian em đều không tập trung, không quan tâm mẹ anh gây khó dễ, cũng không bận tâm đến công việc của anh, thậm chí không quan tâm tới Lâm Hòa và Lâm Khương, điều này làm cho người chồng, người cha như anh đắm chìm trong nhân vật thằng hề, mỗi việc nhỏ đều làm anh đau đớn.”
Hòa Lý Thanh hờ hững nhìn về phía anh, đáp trả một câu, “Đây là lý do anh tìm bồ?”
“Em chưa từng nghĩ muốn cùng anh giải quyết vấn đề! Lúc ấy anh thử qua rất nhiều lần muốn cùng em nói chuyện nhưng em luôn qua loa, nói không có gì, qua một thời gian ngắn là được.” Lâm Đồng Chương gầm khẽ, sắc mặt kìm nén đến đỏ lên. Hòa Lý Thanh tiếp tục nhìn mắt anh, hỏi ngược lại anh, “Anh nói xem, nếu như là năm đó, anh giải quyết thế nào, về khúc mắc cũ giữa nhà họ Hòa và nhà họ Lâm?” Lâm Đồng Chương bị chặn lời, không biết nói gì.
Hòa Lý Thanh cúi đầu vén tóc ra sau ót, cười lạnh nói, “Anh xem, vô luận là anh bây giờ, hay là tôi của năm đó, chúng ta cũng không có biện pháp giải quyết, tôi gặp cha mẹ anh sẽ nhớ tới ba mẹ dưới bánh xe, còn có ngày hôm qua, ngày hôm qua anh trai tự sát ở trước mặt tôi.”
Cô hình như lại ngửi thấy mùi máu tươi, mắt đỏ bừng, cũng không tránh ánh mắt của Lâm Đồng Chương, cùng anh nhìn thẳng vào mắt nhau, “Tôi khuyên anh trai trong căn nhà kia, muốn anh ấy buông tay. Nhưng nói thật, ngay cả tôi cũng không có cách nào làm được, không có sức thuyết phục, không trách được anh tôi lựa chọn đi tìm ba mẹ tôi.”
“Lúc trước nguyên tưởng rằng tôi có thể làm được, nhưng anh tôi lại xuất hiện, sử dụng tính mạng của mình để nhắc nhở tôi những chuyện nhà họ Lâm đã làm, tôi không có cách nào quên được.” Giọng cô có chút nghẹn ngào, không nói nên lời.
Lâm Đồng Chương sửng sốt, hỏi cô, “Làm sao không có cách nào, sao không thể, chúng ta là chúng ta, quá khứ là quá khứ, hiện tại có Lâm Hòa, Lâm Khương, Quy Sinh, Phương Nha, những đứa trẻ này còn chưa đủ sao?”
Cô lắc đầu một cái, sắp khóc lên, “Làm thế nào? Anh tôi cũng đã chết, làm thế nào?” Lâm Đồng Chương tiến lên ôm cô, Hòa Lý Thanh vùi mặt vào trong ngực anh khóc lớn, Lâm Đồng Chương nén lệ, nhỏ giọng nói, “Vãn Niếp, xóa bỏ quá khứ thế nào, chẳng lẽ muốn anh chết đi sao? Chẳng lẽ muốn anh giết cha anh ư?”
Vãn Niếp không biết có nghe được hay không, còn đang khóc, quá khứ hơn mười năm chưa từng chảy lệ, mấy ngày này đều trút xuống hết.